Chương 11: Ngày thứ 8: Nỗi Sợ Của Nó

Các buổi tập kịch vẫn đều đặn diễn ra mỗi ngày. Chỉ duy có nó và Khiêm là chán nản với cái việc tập tành này. Ví như hôm nay, nó phải xin nghỉ nửa buổi làm chỉ để ở lại tập cái vai diễn ít đất vớ vẩn này. Cơ mà có vẻ ai kia khá thích thú với vở kịch này thì phải, đứng ngoài cửa xem chắm chú từ nãy đến giờ.

Bản thân Phong cũng không hiểu tại sao mình lại ở lại coi buổi tập kịch này. Đáng lí ra giờ anh đang ở nhà xử lí nốt mớ công việc của mình mới phải. Nhưng anh có cảm giác có gì đó cứ níu chân anh lại, có gì đó thôi thúc anh phải chở Mỹ An về. Rồi anh nhìn ra ngoài cửa, trời có vẻ muốn mưa khá to, thế là anh đành thở dài và ở lại chờ.

Buổi tập kết thúc lúc trời cũng nhá nhem tối. Mỹ An nhanh chân chạy về vì đã trễ giờ làm quá rồi. Thế nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa lớp, trông thấy đám mây đen đăng xa xa kia, bước chân của nó ngay lập tức khựng lại. Mọi người lần lượt đi lướt qua nó, chẳng mấy chốc, chỉ còn nó đứng chôn chân trước cửa lớp, ánh mắt không thể rời khỏi bầu trời xám đen kia.

Phong đã đi xuống bãi xe ngay sau khi buổi tập kết thúc, vì anh biết nó sẽ chạy về sớm nhất. Thế nhưng khi quay lại, anh lại chẳng thấy nó đâu. Bấc giác anh thấy có gì đó sai sai, bèn nhanh chóng quay lại phòng học. Khi anh lên hết các bậc cầu thang, ngay lập tức bầu trời chớp sáng lên, tiếng sấm kêu vang cả một vùng. Vì lớp học gần cầu thang nên anh thấy rất rõ, một thân ảnh đứng chắn trước mặt nó, ngăn tầm mắt nó khỏi nền trời, hai tay đồng thời bịt tai nó lại. Thế nhưng khi tiếng sấm vừa dứt, hai chân nó run bật lên, đứng không vững mà ngã huỵch xuống đất. Người kia cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Mỹ An ngước lên nhìn Khiêm, nó có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không nói được lời nào. Khiêm trông thấy nó như thế, chỉ cười nhẹ rồi gật đầu trấn an. Phong không biết từ khi nào đã đứng trước mặt hai người họ, ánh mắt anh ánh lên một tia phức tạp. Khiêm quay lên nhìn Phong một cái, rồi quay lại nhìn nó, dặn nhỏ:

- Tranh thủ về sớm đi nhé! - nói rồi Khiêm đứng dậy, gật đầu chào Phong một cái rồi bỏ về.

Bỗng dưng Phong cảm thấy trong lòng mình có chút bực bội, "Ở đâu ra thằng nhóc láo thế không biết?", anh thầm nghĩ. Nhưng chợt nhận ra có người vẫn còn đang thẫn thờ chưa đứng dậy được, Phong quay sang nó:

- Sao vậy? Cô sợ sấm à?

- Không! - Mỹ An đáp cụt ngủn rồi đứng dậy - Về thôi - nó bước qua anh, nhanh chân đi xuống bãi giữ xe. Nó đang cố tỏ ra bình thường, nhưng Phong có thể dễ dàng nhận ra dáng vẻ gượng gạo của nó.

-----------------------------

Nó không đi làm, nó đòi Phong chở về nhà. Ban đầu anh còn không tin, vì đối với anh, trời có sập nó cũng thà đi làm còn hơn lãng phí thời gian cho việc khác. Thế nhưng khi thấy nó gọi điện cho Minh Quân xin nghỉ, anh mới nhận ra có điều gì đó thật khác thường.

Ngồi sau yên xe, Mỹ An không ngừng lo lắng. Nó không ngờ hôm nay thời tiết xấu thế, còn mưa lớn nữa. Tại sao hôm nay quãng đường về nhà lại dài thế? Nó trông ngóng mãi mà vẫn chưa đến con đường nhà mình.

Bỗng "Đoàng", tiếng sấm một lần nữa vang lên. Nhưng lần này mang theo cơn mưa. Vì mưa lớn đột ngột, nên Phong không kịp chuẩn bị gì cả. Anh hốt hoảng tấp vào mái hiên gần đó. Phong không lường trước được tình huống này, nên anh cũng chẳng mang áo mưa. Nhưng cũng may là anh nhanh tay, nên cả 2 đều không bị ướt.

- Mưa to như vầy chắc đến đêm mới tạnh - anh vừa nhìn mưa vừa đoán. Nhưng người phía sau anh vẫn im lặng. Phong càng cảm thấy bất thường hơn. Khi anh quay ra nhìn nó, thì mặt nó đang tái nhợt vì sợ hãi và người không ngừng run rẩy.

- Cô sao vậy?? - Anh hốt hoảng hỏi, nhưng nó vẫn không trả lời.

Mỹ An như rơi vào khoảng không riêng, tai nó ù đi, chỉ nghe thấy tiếng mưa xối xả, còn mắt nó cũng chỉ chăm chăm vào màn mưa không ngớt kia. Nó cũng không hề biết rằng tay chân mình đang run bần bật. Bây giờ trong đầu nó chỉ còn hình ảnh ngày hôm ấy, cái ngày nó chạy vội vã trong con mưa để tới bệnh viện. Cũng chính cái ngày hôm đó, nó thấy thi thể cha mẹ mình nằm bất động, ướt nhẹp vì mưa.

Phong lo lắng nhìn nó, đôi mắt nó thẫn thờ, nó ngồi đây nhưng tâm hồn thì không. Anh gọi tên nó, nó không đáp. Anh nắm tay nó, tay nó run rẩy và lạnh ngắt. Bỗng, nó khóc, nước mắt nó cứ thế lăn dài trên gò má. Chắc nó cũng không biết nó đang khóc. Phong trở nên cuống quýt hơn. Bất giác, anh ôm nó vào lòng, bàn tay anh không ngừng xoa đầu nó. Như cảm giác được che chở, nó khóc lớn hơn. Hai tay nó ôm chặt lấy anh, đầu gục vào ngực anh mà khóc sướt mướt. Chưa bao giờ nó khóc lớn đến thế, cứ thế, nó khóc đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

---------------------------

Vì mưa mãi không ngớt, nên Phong đành gọi điện cho tài xế đến đón. Ngồi trong xe, anh nhìn Mỹ An đang dựa vào vai mình mà ngủ thiếp đi, nhưng tay vẫn nắm nhàu áo anh không có ý định nới lỏng ra. Nãy giờ vì bận lo lắng cho nó nên anh không để ý, điện thoại trong cặp nó đã đổ chuông liên tục từ lúc trời chuyển mưa đến giờ. Định bụng không nên xâm phạm riêng tư của người khác, nhưng tiếng chuông điện thoại cứ réo in ỏi làm anh phải lấy máy từ cặp nó để tắt chuông. Nhưng vừa nhìn vào màn hình điện thoại, anh hết hồn vì số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện trên máy. Chắc cũng tầm 30 cuộc gọi nhỡ và hơn 40 tin nhắn, tất cả đều là của Minh Quân? Phong nhẹ lướt qua những dòng tin nhắn được hiển thị trên màn hình khoá:

- Em đang ở đâu?

- Trời mưa rồi, Em đã về chưa?

- Em có ổn không?

- Sao em không bắt máy?

- Đang đâu đấy em? Có cần anh qua không?

- Anh lo lắm. Trả lời đi em.

-....

"Tại sao lại quan tâm đến vậy? Không phải là vượt quá mức ông chủ và nhân viên rồi sao?" - Phong nhìn những dòng tin nhắn này, trong lòng không ngừng thắc mắc và khó chịu.

---------------------------------

Khi tỉnh dậy, nó thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, bên ngoài cửa sổ trời đã ngớt mưa, còn chiếc điện thoại trong cặp nó vẫn đang rung liên tục. Mỹ An với tay lấy chiếc điệc thoại trong cặp, nó hốt hoảng với số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Sau đó nhanh chóng gọi ngay cho người kia. Như chỉ chờ có thế, vừa bắt máy đầu dây bên kia đã xối xả vào điện thoại:

- Em bị điên à? Sao bây giờ mới nghe máy? Em có biết anh gọi bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin nhắn không? Thế giờ em đang ở đâu? Sống chết sao rồi? Làm ơn đi. Lần sau làm ơn hãy nghe máy. Em dọa anh muốn chết rồi đấy. Tưởng bị xe cán dẹt con mẹ nó ở đâu rồi đấyyyy

- Ô anh mới bị điên đấyyyy. Anh sợ tổng đài quên số anh hay gì??? Gọi điện nhắn tin muốn cháy con mẹ nó máy người ta. Anh mới dọa chết em đấy ông già ạ

- Thế sao cô đéo bắt máy đi. Để người ra gọi xong nghe " Thuê bao quý khách vừa gọi..." muốn điên mẹ nó đầu

- Để chế độ rung rồi vứt trong cặp thì nghe thế đéo mẹ nào được??? Gọi 1-2 cuộc người ta không bắt máy còn cố tình gọi cho lắm vào rồi chửi là sao???

- Ơ có điện thoại để liên lạc mà vứt trong cặp rồi để chế độ rung cho ai gọi hả mẹ??? Người ta lo lắng quan tâm người ta mới gọi, chứ cô nghĩ tôi rảnh chắc??

- KỆ ANHH - Mỹ An hét vào điện thoại rồi sẵn tay cúp luôn máy. Nó bực bội chửi thề vài câu mà không biết có người đã đứng bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của nó từ nãy đến giờ.

- E hèm - Phong khẽ hắng giọng. Khi nãy anh vừa bước vào đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nó. Khỏi nói anh đã bất ngờ như thế nào. Mỹ An mà anh biết chưa bao giờ nói nhiều như vậy, lại còn rất thoải mái. Phong không hiểu tại sao, trong lòng anh có một chút không vui.

- Anh vào đây từ lúc nào vậy??? Mà đây là đâu?

- Từ lúc nãy. Đây là nhà tôi. Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì tôi chở cô về.

Nó định đồng ý thì điện thoại khẽ rung lên. Một tin nhắn được gửi tới.

- Không sao. Tôi tự về được. Cho tôi địa chỉ đi.

- Số xxx đường xxx. Đi theo tôi dẫn cô ra cửa.

Không phải là nó không muốn anh chở về. Nhưng cả ngày hôm nay đã làm phiền anh quá nhiều. Nó có chút ngại. Nên khi thấy tin nhắn của Minh Quân, nó đồng ý ngay. Dù sao thì nếu Quân không chở nó về, nó biết anh cũng sẽ tới nhà nó xem nó có an toàn không. Thôi thì 1 công đôi việc. Mỹ An thầm nghĩ.

-------------------------

Phong đứng ở lầu 2 nhìn xuống. Dù khoảng cách xa anh cũng nhận ra người con trai đến chở nó là ai. Phong không hiểu tại sao mình lại khó chịu khi nó thân với một người con trai khác. Càng khó chịu hơn khi nó từ chối anh chở về và leo lên xe một kẻ khác. Nhưng khó hiểu nhất vẫn là tại sao khi đó lại ôm nó và lo lắng cho nó quá nhiều như vậy.

Phong bực bội, anh càng ngày càng chẳng hiểu nổi bản thân mình.

###########

THANKS FOR READING

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip