Chương 6: ngày thứ 3: Chờ anh
Hôm nay là ngày thứ 3 kể từ khi anh và nó giả vờ hẹn hò, cũng là ngày thứ 2 anh đèo nó.
Tan học, nó đang đứng trước cổng trường chờ anh, nhưng lạ là hôm nay anh ra rất trễ. Đã hơn 10 phút rồi, người ra cổng cũng không lũ lượt như lúc này, vậy mà giờ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Nó bắt đầu lo lắng nhưng vẫn cố nán lại chờ thêm chút nữa vì sợ anh ra tìm không thấy.
Trong khi đó.
- Em có nhớ lần cuối thấy nó là ở đâu không? - Sau khi chạy khắp sân trương tìm kiếm, anh quay lại hỏi Diễm My
- Em không nhớ nữa, chỉ nhớ lúc ở trong nhà vệ sinh vẫn còn, nhưng lúc ra về thì không thấy đâu. - Diễm My cũng lo lắng thấy rõ, những vẫn cố bình tĩnh nói - Em xin lỗi đã làm mất nó, anh cứ về trước đi mất công Mỹ An đợi anh, em sẽ đi tìm tiếp.
Anh nhìn Diễm My, khẽ nhíu mày, búng vào trán cô, nói:
- Đồ ngốc, anh sẽ giúp em, không để em ở lại thì em sẽ tìm đến mai mất. Nói rồi anh quay đi tiếp tục lục lọi khắp các ngõ ngách.
10 phút trước lúc anh chuần bị ra về thì thấy cô loay hoay tìm kiếm gì đấy, thấy bất an nên anh hỏi, cô khóc nức nở bảo đã làm mất sợ dây chuyền anh tặng nhân kỉ niệm một năm hẹn hò. Lúc đó anh cười đáp:
- Xời, mất thì thôi, anh mua cái khác. Làm gì tìm kiếm khổ sở vậy.
Trái lại với vẻ nhởn như như không của anh, cô cắn môi đáp:
- Không được, nó thật sự rất quan trọng với em, rất rất quan trọng, không có gì thay thế được đâu.
- Vì sao?
- Vì đó là món quà kỉ niệm của chúng ta, kỉ niệm đúng một năm, nếu bây giờ anh tặng cho em cái khác liệu có mang lại không khí và cảm giác khi đó không chứ.
Thế là anh lắc đầu ngán ngẩm đi tìm giúp cô mà quên mất có người đang chờ mình.
Đã thêm 15 phút nữa mà nó vẫn không thấy anh đâu. Lo lắng càng thêm lo lắng, không nhịn được nữa đành đi vào tìm anh. Nó chạy đến lớp của anh, rồi lại chạy khắp trường vẫn không thấy anh đâu cả. Không hiểu sao nó lại cảm thấy rất sợ, chân nó bắt đầu nhũn ra, đi khắp nơi chẳng thấy bóng dáng anh, lỡ anh có chuyện gì... nghĩ đến đó nó càng sợ hãi hơn.
Bước chân nó dừng trước bãi giữ xe, trước mắt nó là anh đang đi cũng Diễm My, nó giật mình nhanh chóng nép mình vào vách tường gần đó.
- Cảm ơn anh đã mất công tìm giúp em, em không ngờ là mình đã để vào cặp rồi mà không biết, nếu mất nó chắc em buồn chết mất. - Diễm My lên tiếng, nó im lặng, hóa ra là tìm giúp đồ.
- Có gì đâu, mà em ngớ ngẩn thật đấy. - Giọng anh trêu đùa, nó ghé mặt ra nhìn, bằng con mắt tinh tường 10/10 nó có thể nhận ra anh đang cười rất hạnh phúc. Một khía cạnh khác? Nghĩ đến đó tim nó khẽ nhói một cái.
- Nhưng mà anh không sợ Mỹ An sẽ chờ anh sao? - Khẽ nhếch mép, nghĩ cho tôi rồi à, nó nín thở nghe câu trả lời của anh. Nhưng anh thật sự đã đạp đổ tất cả sự chờ mong của nó.
- Không sao đâu, nếu đứng lâu thì cô ta có thể tự về được mà. Cô ta đâu phải dạng ấu trĩ gì mà ngu ngốc chờ hay lo lắng gì cho anh chứ, loại con gái lợi dụng trai như cô ta đâu có lòng tốt vậy. Nó im lặng nắm chặt tay, thì ra anh ghét nó như thế, căm hận nó như thế sao? Tim nó càng nhói hơn nữa, nhưng cơn đau chưa dứt thì câu tiếp theo thực sự làm nó muốn bỏ chạy. - Vả lại, dù cho cô ta có thấy vậy thì anh vẫn tìm đến cùng vì BẠN GÁI ANH LÀ EM CHỨ KHÔNG PHẢI CÔ TA. - Từng câu, từng chữ anh nhấn mạnh như sợi dây mỏng manh vô hình bỗng chốc biến thành lười dao đâm phập vào tim nó.
Trái ngược với vẻ mặt hạnh phúc và nụ cười ấm áp dưới anh chiều tà của hai con người kia. Nó ngồi thụp xuống, vùi mặt vào hai đầu gối, thì ra là vậy, sau khi ba mẹ mất, nó đã rất cố gắng để trở nên mạnh mẽ nhưng nó vẫn là con gái, vẫn có thể đau đớn vì tình yêu thế này sao? Nó không khóc, hay nói đúng hơn là nó không có tư cách để khóc, do nó từ đầu đã tự chọn đường cụt mà đi, nên sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng là do nó tự làm tự chịu, nó không có quyền được rơi bất cứ một giọt nước mắt nào ở đây. Nó tự nhủ.
Một lúc sau, anh khẽ lên tiếng:
- Thôi, anh cũng nên đi xem thử, lỡ đâu cô ta ngốc thật.
Nghe thấy như thế nó đứng bật dậy, nhanh chân bước ra cổng chờ anh như không có chuyện gì. Nó công nhận nó ngốc thật. Ngu ngốc vì đã dành cho anh nhiều tình cảm như thế, ngu ngốc vì bị anh nói khó nghe vậy cũng lết cái thân ra đây chờ anh, ngu ngốc vì chính mình tạo ra trò chơi này rồi cũng chính mình bị cuốn vào vòng xoáy đó,.....
Anh vừa đi tới đã thấy nó đứng đó, anh khẽ nhíu mày:
- Sao cô còn đứng đây, tôi tưởng chờ lâu quá cô về rồi?
- Không, tôi sẽ không về nếu anh chưa tới. - Nó bình tĩnh đáp
- Cô bị ngốc à? Cô suy nghĩ bằng mông sao? Lỡ tôi không tới thì sao? - Anh không thể hiểu nổi nó đang toan tính gì nữa. Không giống như suy nghĩ của anh gì cả.
- Tôi sẽ chờ đến khi nào anh tới, chẳng phải anh bảo nếu ra chưa thấy anh thì đứng đợi à? - Anh ngạc nhiên, đúng là anh nói vậy thật nhưng không ngờ nó sẽ chờ anh thật. Anh thở dài đáp:
- Lên xe đi, nhưng trước đó đưa số cô đây, nếu lúc nào ra trễ hay có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cô.
Nó im lặng làm theo, sau đó lặng lẽ lưu số anh với tên : 1 Trấn Phong
Xe bắt đầu lăn bánh, nó nhin tấm lưng to lớn và ấm áp của anh, rồi đưa tay khẽ tùm lấy áo anh, nói nhỏ:
- Tôi không sợ phải chờ đợi, tôi có thể đợi cả ngày, từ ngày này qua ngày khác, thậm chí từ tháng này sang tháng khác cũng được, miễn là người tôi đợi phải quay về. Anh im lăng, thấy thế nó nói tiếp:
- Anh không muốn nghe cũng được nhưng tôi vẫn muốn kẻ. Lúc nhỏ, tôi rất ghét việc chờ đợi, chỉ cần ba mẹ đón trễ chừng 5 phút tôi đã rất khó chịu rồi, cằn nhằn không ngớt. Nhưng một ngày, cả ba mẹ tôi đều đi đám cưới của họ hàng xa. Họ hứa rằng 8 giờ sẽ về, nhưng tôi đợi mãi, đến 10 giờ hơn vẫn chưa thấy ai. Hôm đấy trời mưa rất to, tôi rất sợ. Lúc sau có điện thoại gọi đến, là số của mẹ tôi. Tôi nhấc máy tính cằn nhằn thì nhận ra giọng nói đó không phải của mẹ. Người đó là bác sĩ, người ấy bảo ba mẹ tôi trời mưa to còn vội vã về nên bị tai nạn, không qua khỏi. Lúc đó tôi nhận ra, sự mất mát ấy là do tôi, tôi rất ân hận, rất muốn nghĩ đó là giấc mơ, tỉnh lại rồi sẽ hết, hay đó là trò đùa của ba mẹ tôi để tôi nhận ra rằng việc chờ đợi cũng không hẳn là xấu. Nhưng không phải.....lúc tôi nhìn thấy thi thể của họ ở bệnh viện....tôi đã nhận ra....dù có muốn....cũng không có cơ hội chờ đợi họ nữa.....không còn nữa.
Bàn tay nắm áo anh ngày càng chặt, người nó càng run rẩy, sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn cả lại, nước mặt chực trào ra ở khóe mắt nhưng vẫn không chảy xuống. Nó cứ trong tình trạng như vậy mãi cho đến khi anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí khi đó:
- Chắc cô phải đau khổ và tự dằn vặt mình lắm nhỉ. Có vẻ đó là khoảng thời gian rất khó khăn của cô rồi. - Nó im lặng hồi lâu, bỗng nhận ra tâm tư trong lòng mấy năm qua đã khai hết cho anh, không những thế, tâm trạng đã khá hơn rất nhiều. Được một lúc, nó cất giọng:
- Thế nên anh bảo tôi đợi, thì tôi nhất định sẽ đợi cho đến khi anh đến.
- Rồi rồi, tôi biết rồi mà. - Lời nói anh nhẹ như gió truyền đến tai nó, nghe rât chắc chắn, rất đáng tin tưởng.
Anh im lặng tiếp tục đạp xe, thật lạ lùng, anh không mấy quan tâm đến chuyện của người khác nhưng lại không thể ngó lơ cho cô gái này được. Tuy không nhìn nhưng anh có thể cảm nhận được sự đau đớn trên khuôn mặt đó như thế nào, lại cảm thấy rất muốn che chở cho nó. Suy nghĩ đó cứ quấy lấy anh cho tới ngày hôm sau.
#################
THANK YOU FOR READING
P/s: thật sự đây là chap truyện mình tâm đắc nhất. Lúc viết chap này tâm trạng rất hứng thú, viết mãi không ngớt, không chỉ thế, đoạn cuối lúc viết ra mình còn khóc nức nở nữa *xấu hổ*. Những vẫn rất mong mọi người đọc sẽ cảm nhận được và ủng hộ cho pj này. Cảm ơn :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip