10
---
Chương 10: Kí©h thí©ɧ
Điền Chính Quốc một đường đi theo Kim Thái Hanh đến cổng trường, trong lòng không thể miêu tả là loại cảm giác gì, có chút phức tạp.
Cậu không ngờ rằng những gì cậu nói dối để bà mình bớt lo lắng sẽ trở thành sự thật - một người bạn cùng lớp đã đề nghị cậu ở nhà hắn một đêm.
Chỉ là, quan hệ giữa cậu và Kim Thái Hanh dường như không phải là "tình bạn học" đến vậy? Không thể nói là không hợp nhau, ít nhất cũng đều nắm được nhược điểm của nhau, không phải nên ghét nhau như chó với mèo à?
Không khó để Kim gia xử lí La Lập Hào, cũng không cần thiết dẫn cậu về làm nhân chứng làm gì.
Cổng trường Thất Trung rất cao, Kim Thái Hanh dẫn cậu tới bên cạnh tường, thoáng chạy lấy đà một cái, nhảy lấy đà bắt lấy mép tường, lưu loát xoay người, vượt ra ngoài.
Sau đó, anh đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy Điền Chính Quốc đi ra.
"Điền Chính Quốc? Đi ra."
Kim Thái Hanh vòng đến trước cổng sắt của trường, nghiêng đầu hướng trong xem, liền thấy Điền Chính Quốc còn đứng ở đó, vẻ mặt vô tội mà nhìn tường cao.
Điền Chính Quốc vẫn luôn đứng đó xoắn xuýt, đến khi Kim Thái Hanh gọi cậu, cậu đã nghĩ kỹ rồi —— hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, có giường ngủ cũng đừng làm kiêu, thừa nhận Kim Thái Hanh có lòng tốt thì đã sao.
Những người khác không cao vẫn là cần chạy bộ mấy bước mới có thể lấy đà để leo lên đỉnh tường.
Kim Thái Hanh thấy cậu chạy lấy đà, cũng nghe thấy âm thanh bên tường bị đá hai cái. Anh bước tới, đứng bên tường nhìn lên, đề phòng Điền Chính Quốc leo không vững ngã xuống, anh có thể kịp thời đỡ cậu ấy một phen.
Điền Chính Quốc chú ý tới ánh mắt của anh, một cái lưu loát xoay người chợt dừng một chút, lăn qua lăn lại, bị mắc kẹt tại chỗ, cậu cưỡi trên tường, nhìn Kim Thái Hanh một cách đáng thương.
Cậu chỉ là bỗng nhiên nhớ ra mình chính là một tiểu ngọt O nhu nhược tay không thể mang, vai không thể vác yếu đuối......
Mặc dù Kim Thái Hanh có thể nhận ra cậu là một Beta, nhưng vẫn nên giả bộ yếu ớt một tẹo, cậu không thể hoàn toàn phơi bày con người thật của mình trước mặt người khác được.
"Chỗ này cao quá, sợ lắm, em không xuống được đâu."
Kim Thái Hanh:...
Vậy ai là người vừa rồi leo tường, động tác nhanh nhẹn đến hận không thể trực tiếp phi xuống dưới?
Cho là anh bị mù chắc?
"Cậu chắc chứ?" Kim Thái Hanh hỏi.
Điền Chính Quốc ra vẻ vô tội, gật gật đầu, thật cẩn thận mà bám vào đầu tường, cẳng chân đều run lên, "Em chưa từng leo cao như vậy."
"Ồ" Kim Thái Hanh lùi lại vài bước, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn, "Vậy không còn cách nào, cậu đã leo lên rồi không thể xuống, chỉ có thể cứ bám trên đầu tường qua đêm, chờ ngày mai bảo vệ lấy thang cho cậu thôi."
Điền Chính Quốc:......
Có phải cậu lại bị Kim Thái Hanh nhìn thấu lần nữa không? Cái thái độ lạnh lùng như xem xiếc của anh ta là kiểu gì thế?
"Ừm, em cảm thấy nếu anh lại đây đỡ em một chút, em còn là có thể thử xuống dưới."
Còn rất giỏi tự tìm bậc thang cho mình đấy, Kim Thái Hanh xem đến buồn cười, thấy thời gian cũng không còn sớm, không thể cùng cậu nháo nữa, đi qua hướng Điền Chính Quốc vươn tay.
Điền Chính Quốc làm bộ cố giữ vững thăng bằng cơ thể, không vì một chút bẽ mặt vừa rồi mà từ bỏ vai diễn, yên lặng nắm lấy tay Kim Thái Hanh, nhảy xuống với vẻ mặt sợ hãi.
Trong một cái chớp mắt, cậu thậm chí muốn cố ý bổ nhào lên người Kim Thái Hanh, đem hắn đẩy ngã, cho hắn biết thế nào là dám đứng xem xiếc, nào là dám nói mát cậu!
Tuy nhiên ác ý cũng chỉ thoáng qua, hãy vì lòng tốt của anh ta cho cậu qua đêm nhờ, không được có có ác tâm, làm người không thể như vậy lấy oán trả ơn.
"Ai u!"
Lúc chuẩn bị tiếp đất, Điền Chính Quốc nghiêng người sang một bên, co chân, suýt ngã xuống - chứng tỏ cậu ta thực sự không biết nhảy tường, quá yếu.
Kim Thái Hanh vô thức siết chặt tay anh để ổn định cậu, đến khi anh phản ứng lại, thì hết chỗ nói nổi.
Tên lừa đảo này cũng thật biết diễn, diễn đến làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa.
So với túi vạn năng của Doraemon còn lật mặt nhanh hơn.
"Cảm ơn anh đã đỡ em, anh đúng là người tốt."
Kim Thái Hanh:...
Trong xe, Điền Chính Quốc không nói thêm tiếng nào mà chỉ thầm đọc lại đoạn văn tiếng Anh sẽ viết vào sáng mai, đêm nay đã quăng quật quá lâu, lãng phí rất nhiều thời gian, còn cách xa so với kế hoạch ban đầu của cậu, sợ học không kịp.
Kim Thái Hanh ban đầu muốn hỏi Điền Chính Quốc sống ở đâu, tại sao cậu ta không thể về nhà nếu không có chuyến xe cuối cùng. Nhưng là thấy cậu nghiêm túc học như vậy, liền không quấy rầy.
Anh ở một bên nhìn, có chút cảm khái: Thời điểm nhóc lừa đảo này nghiêm túc học tập không làm trò yêu dị, vẫn là rất bình thường.
Nhà họ Kim ở trong một khu biệt thự yên tĩnh ở trung tâm thành phố, khi xe chạy vào khu biệt thự, Điền Chính Quốc mới vừa nhẩm nhớ tới lần thứ ba, khung cảnh bên trong khu dân cư sang trọng lướt qua đã thu hút sự chú ý của cậu.
Điền Chính Quốc sống ở nông thôn từ khi còn nhỏ, chỉ mới đến Hoa thị vào năm đầu cấp 3. Bởi vì đường đi học đi tới đi lui lộ trình quá đuối, nên phạm vi hoạt động của cậu chỉ giới hạn trong phụ cận trường học. Chưa từng đi qua những nơi khác ở Hoa thị, đặc biệt là một nơi sang trọng như này.
Cậu nhìn những biệt thự rộng lớn và lộng lẫy ngoài cửa sổ, trong lòng có chút tò mò không biết những người giàu có sống kiểu gì?
Những người sống trong những ngôi nhà xinh đẹp đó cũng sẽ trọng AO mà xem nhẹ B sao? Cũng sẽ dùng tiền quyền tùy ý giẫm đạp lòng tự tôn cùng tình cảm của người khác sao? Cũng sẽ bỏ vợ bỏ con sao?
Nếu cậu sinh ra là một Omega, hiện tại cậu có phải hay không cũng sẽ sống trong một ngôi nhà lớn như vậy sao?
Điền Chính Quốc ảo tưởng, lại tự mình lắc đầu.
Không, không phải, nhà họ Triệu chỉ coi thường nhà nghèo, cho dù cậu có là Omega, nghĩ lại thì cũng sẽ chẳng chiếm được cái sắc mặt tốt gì.
Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng khịt mũi hừ lạnh từ Điền Chính Quốc, có vẻ như đang chế giễu và khinh thường.
Giờ phút này, bóng lưng nhìn ra ngoài cửa sổ dường như rất cô đơn, tựa như ẩn sau nó là biết bao câu chuyện.
Khi xe đi vào một biệt thự, Kim Thái Hanh yêu cầu tài xế dừng xe trước, đưa Điền Chính Quốc xuống xe, nhưng không đi theo đến hầm đậu xe. Anh cảm thấy cần phải nói với Điền Chính Quốc về tình hình ở nhà trước, để sau này Điền Chính Quốc không sợ hãi.
Nhưng mà, anh còn chưa kịp mở miệng, bất ngờ đã ập tới.
"Ô ô ô ô anh anh anh...... Cứu mạng...... Em phải về nhà anh ơi...... Thật đáng sợ ô ô ô......"
Tiếng khóc yếu ớt phát ra từ phía trước, ở cái hoàn cảnh lạ lẫm kỳ quái thấm vào người. Điền Chính Quốc hoảng sợ, theo bản năng mà nhích lại gần Kim Thái Hanh.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai vệ sĩ áo đen đang đỡ lấy một Omega xinh đẹp, trong lòng đầy sợ hãi, mặt đầy nước mắt, vô cùng yếu ớt, bước qua bọn họ đi ra ngoài cổng biệt thự.
Điền Chính Quốc:...
Cậu chợt nhớ đến tin đồn trên diễn đàn. Một số người nói rằng trong thời gian Kim Thái Hanh hồi phục, Kim gia đã bắt không biết bao nhiêu Omega, đều là vô cùng cao hứng đi vào, khóc sướt mướt khiêng ra.
Nói là bị tin tức tố bá đạo của Kim Thái Hanh ép khô......
Hiện tại xem ra, giống như xác thực là có vụ đó nhé!?
"À, em thấy hôm nay trời rất nóng, ngủ trên cầu thang sẽ thoải mái hơn, ngủ ngon."
Nói xong, Điền Chính Quốc chuẩn bị đi ra ngoài.
Kim Thái Hanh:...
Kim Thái Hanh buồn cười, duỗi tay đem người bắt được.
"Cậu lại không phải Omega, sợ cái gì?"
Điền Chính Quốc:......
Cũng có lý, cậu là một Beta bình thường, dù gien của nhà họ Kim có mạnh đến đâu cũng không thể chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
"Vậy anh thừa nhận? Nhà anh thật sự ăn Omega sao?"
Kim Thái Hanh:...
Trong khi kéo Điền Chính Quốc vào, Kim Thái Hanh giải thích: "Bớt xem mấy cái tin đồn kia đi, đây toàn là những Omega mù quáng muốn hẹn hò với anh trai tôi. Chỉ là không có Omega nào khi gặp mặt có thể trong 3 từ chịu được khí tức độc đoán bá đạo của anh ấy thôi. "
"Vậy anh trai anh ăn Omega?"
Kim Thái Hanh:...
"Cậu nên biết rằng sự kết hợp giữa Alpha và Omega, sự ăn khớp của tin tức tố là rất quan trọng. Tin tức tố của anh tôi quá bá đạo, hơn nữa mùi vị cũng... hơi đáng sợ, cho nên muốn tiến vào cửa Kim gia, có thể thừa nhận tin tức tố của anh ấy là rất quan trọng. Mấy năm nay rất nhiều Omega tới nếm thử, nhưng cơ bản đều là khóc lóc đi ra ngoài."
Điền Chính Quốc hiểu rõ, nguyên lai là như vậy mới đồn đi vào nằm ra.
Nhà họ Kim là người giàu nhất Hoa thị, vị trí đại phu nhân này, Omega muốn ngồi vào có thể xếp ba vòng Hoa thị, người tới thử đều mang mộng làm Kim phu nhân, nhưng không ngờ rằng kết cục lại thê thảm như vậy.
Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc vào phòng khách, Kim Thừa đang nghe điện thoại.
Kim Thừa nhìn khoảng 30. Anh ấy là một Alpha rất trưởng thành, thân hình cao lớn vạm vỡ, đẹp trai lạnh lùng, mái tóc chải mượt mà không có chút mềm mại nào, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người, một bộ âm trầm.
Điền Chính Quốc chỉ là liếc mắt một cái, cũng không dám lại nhìn thẳng.
Người cầm lái tập đoàn hàng đầu Hoa thị, quả nhiên không giống phàm nhân, rõ ràng thực anh tuấn, lại khiến cho người ta cảm giác đáng sợ như vậy, Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thừa cho cậu cảm giác tựa như...... Tựa như đại diện cho hình tượng Diêm La Vương......
Phòng khách rất lạnh, không phải là loại lạnh có bật điều hòa, mà là loại lạnh như băng, như người bị nhốt trong tủ đông, không khí nồng nặc mùi gió tuyết.
Điền Chính Quốc chớp mắt hoảng hốt, nhận ra rằng thứ mà cậu ngửi phải là tin tức tố. Kim Thái Hanh đã nói rằng có một cuộc kiểm tra tin tức tố cho những người có mắt như mù kia. Kim Thừa chắc chắn đã tiết ra một nồng độ tin tức tố nhất định, dọa chạy Omega kia.
Mùi này không phải là mùi vị lần trước bình thủy tinh bị vỡ tỏa ra sao?
Điền Chính Quốc không thể cảm nhận được thứ tin tức tố có thể trực tiếp dọa Omega khóc đến tê liệt này khủng khiếp đến mức nào, cậu lặng lẽ đứng bên cạnh Kim Thái Hanh, chỉ là không biết có phải hay không Kim Thừa cho người ta áp lực quá lớn, cậu bỗng nhiên cảm thấy không quá thoải mái.
Đầu có chút đau, có chút hỗn loạn, huyết cầu toàn thân như bị một lực lượng bên ngoài bóp chặt, khiến cậu cảm thấy hô hấp không được thông suốt.
Nhìn thấy cậu như vậy, Kim Thái Hanh hơi nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng giả bộ ở nhà của tôi. Anh của tôi trong nháy mắt có thể nhìn thấu cậu."
Điền Chính Quốc:...
Ai giả bộ?
Tuy nhiên, khi Kim Thái Hanh nhắc nhở cậu, cậu lại cảm thấy thân thể mình thật sự không bị sao hết thật.
Cậu là một Beta, cho dù là tin tức tố bá đạo như thế nào cũng không có tác dụng gì, có thể thấy được là diện mạo cùng khí tràng của Kim Thừa quá Diêm La Vương, dẫn tới cậu sinh ra tác dụng tâm lý thôi.
"Oài, em chỉ là rất sợ thôi, anh trai anh thật đáng sợ á!" Điền Chính Quốc thuận thế mà làm, ra vẻ nhu nhược.
Kim Thái Hanh:...
"Không phải Omega hẳn là không có ảnh hưởng gì."
Điền Chính Quốc bĩu môi, thật cẩn thận hỏi: "Omega tất cả đều không chịu nổi tin tức tố của anh trai anh, có khi nào anh trai anh muốn đổi vị, muốn ăn tiểu Beta không?"
Kim Thái Hanh:...
"Đừng lại tìm Omega tới, khóc sướt mướt phiền toái thật sự...... Bạn lữ không cần hai người nhọc lòng...... Con quyết định tìm Alpha."
Kim Thừa nói xong cúp điện thoại, quay đầu lại thấy em trai mang một Omega nhỏ xinh trở về, liền nhướng mày. Em trai có chuyện, cha mẹ sẽ phải xử lý, cuối cùng mình có thể thoát khỏi những cuộc hẹn hò rắc rối mù quáng rồi.
Mới vừa não bổ xong Kim đại ca sẽ lui mà muốn tìm Beta Điền Chính Quốc:......
Vả mặt tới quá nhanh, Kim đại ca ngầu quá, cư nhiên muốn yêu đương AA, liệu tin tức tố của bọn họ có đánh nhau không đấy?
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip