Chương 1: Khởi Đầu Mới Tại Chốn Cũ


Tiếng "xì" dài não nề của hệ thống phanh hơi vang lên, kéo chiếc xe khách cũ kỹ dừng lại bên vệ đường bụi bặm. Nguyễn Tuấn An, hay chỉ đơn giản là An, xách chiếc ba lô sờn vai và một túi vải lớn bước xuống, cố nén tiếng ho sặc sụa khi luồng khói diesel đặc quánh phả vào mặt. Cái nắng gay gắt của buổi chiều mùa hạ nơi miền quê khác hẳn cái oi bức ngột ngạt của thành phố, nó mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm sau cơn mưa đêm qua, mùi rơm rạ đang phơi và cả cái hương thơm dìu dịu của hoa cau đâu đó cuối làng.

Làng Hạ. Nơi An sinh ra và lớn lên, nơi anh đã rời đi tám năm trước với bao hoài bão tuổi trẻ, và giờ đây, trở về với hai bàn tay trắng cùng một trái tim đầy vết xước. Tám năm đằng đẵng với hàng loạt dự án khởi nghiệp nối đuôi nhau thất bại, mà cay đắng thay, phần lớn chẳng phải do năng lực hay sự chuẩn bị của anh yếu kém.

Anh nhớ lại dự án đầu tiên, ứng dụng vi khuẩn quang hợp hiệu suất cao để xử lý nước thải. Mọi thử nghiệm trong phòng lab đều thành công mỹ mãn, mô hình kinh doanh được đánh giá cao, nhà đầu tư đã gật đầu... rồi một trận ngập lụt lịch sử, không ai lường trước, đã cuốn phăng tất cả tâm huyết lẫn thiết bị chỉ trong một đêm. Tiếp đó là dự án phát triển giống cây trồng biến đổi gen chịu hạn, hứa hẹn tiềm năng khổng lồ cho vùng đất khô cằn. Sản phẩm gần như hoàn thiện, chuẩn bị đưa vào thử nghiệm thực địa quy mô lớn thì một vụ cháy kho hóa chất ở nhà máy bên cạnh (một sự cố hy hữu) đã gây ô nhiễm nặng nguồn nước tưới tiêu thí nghiệm, khiến toàn bộ thành quả nghiên cứu đổ sông đổ bể. Cứ thế, hết lần này đến lần khác, những yếu tố "từ trên trời rơi xuống", những vận rủi không tên đã biến bao nỗ lực, bao đêm thức trắng của An thành bọt biển. Người ta nói anh "xui", chính anh cũng bắt đầu tin vào điều đó. Cái cảm giác bất lực khi mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát thật sự đã bào mòn ý chí sắt đá nhất.

Và thế là An quyết định dừng lại. Không phải đầu hàng số phận, mà là tạm thời rút lui khỏi cuộc đua vô nghĩa đó. Anh trở về đây, về với mảnh đất mà cha mẹ quá cố để lại, tìm kiếm sự bình yên, hoặc ít nhất là một khoảng lặng để tự chữa lành.

Con đường đất nhỏ dẫn vào làng vẫn quanh co như trong ký ức, hai bên là những bờ tre xanh rì rào trong gió nhẹ. Thỉnh thoảng, vài người dân làng đang làm đồng ngẩng lên nhìn An với ánh mắt tò mò pha lẫn chút ngạc nhiên. "Thằng An con ông bà Hải phải không? Về rồi đấy à?". Anh chỉ khẽ gật đầu cười trừ, chưa sẵn sàng cho những lời hỏi thăm dồn dập. Bao năm xa cách, anh đã gần như trở thành một người lạ trên chính quê hương mình.

Căn nhà nhỏ nằm cuối con ngõ hiện ra trước mắt. Mái ngói đỏ đã nhuốm màu thời gian, vài chỗ mọc rêu xanh thẫm. Bức tường vôi vàng cũng đã lấm tấm vết ố, bong tróc vài mảng. Hàng rào dâm bụt trước nhà không được cắt tỉa, lá mọc um tùm, vài bông hoa đỏ rực lẻ loi cố vươn mình trong nắng. Khu vườn nhỏ bên hông nhà cỏ dại mọc cao gần bằng đầu gối, vài gốc cây ăn quả khẳng khiu trơ cành. Nó không quá đổ nát, nhưng rõ ràng thiếu bàn tay chăm sóc từ rất lâu. Cha mẹ An mất sớm trong một tai nạn giao thông khi anh vừa lên đại học năm nhất, căn nhà được người chú họ trông nom giúp, nhưng chú cũng chỉ ghé qua quét dọn đôi lần, còn khu vườn thì gần như bỏ mặc.

Mùi ẩm mốc và bụi bặm của căn nhà không có người ở lâu ngày xộc vào mũi khi An đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt bước vào. Bên trong, đồ đạc đơn sơ nhưng vẫn được sắp xếp khá ngăn nắp. Bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ giữa nhà, chiếc tủ thờ trên cao với tấm ảnh đen trắng của cha mẹ đã phủ một lớp bụi mờ, chiếc giường ọp ẹp trong gian buồng nhỏ. Mọi thứ đều quen thuộc đến đau lòng, gợi lại những ký ức tuổi thơ êm đềm đã xa.

An đặt hành lý xuống góc nhà, hít một hơi thật sâu rồi bắt tay vào dọn dẹp. Anh lau chùi bàn ghế, quét mạng nhện giăng khắp các góc tường, mở tung các cửa sổ cho không khí trong lành tràn vào, xua đi cái tù đọng bao năm. Trong lúc sắp xếp lại đồ đạc trong tủ, An tìm thấy vài vật kỷ niệm cũ của cha mẹ. Một cuốn sổ tay bìa da đã sờn cũ của cha, bên trong là những dòng ghi chép về kỹ thuật trồng trọt, thời tiết, sâu bệnh, nét chữ cứng cáp, nắn nót. Một hộp gỗ nhỏ chứa mấy bông hoa khô mẹ ép vào trang sách ngày xưa, màu sắc đã phai nhưng vẫn giữ được hình dáng mong manh. Một thoáng buồn lặng lẽ len vào tim An. Ông bà đã đi xa quá rồi, chỉ còn lại những kỷ vật vô tri và căn nhà trống trải này. Nhưng nỗi buồn đó nhanh chóng bị nén lại, anh biết mình không thể chìm đắm trong quá khứ.

Trời nhá nhem tối. An nấu vội gói mì tôm ăn lót dạ. Ngồi một mình bên chiếc bàn gỗ cũ, giữa bốn bức tường tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả ngoài vườn, anh cảm thấy một sự cô đơn bao trùm. Ở thành phố, dù thất bại, anh vẫn có bạn bè, đồng nghiệp, những mối quan hệ xã hội hối hả. Còn ở đây, anh thực sự chỉ có một mình đối mặt với tương lai mờ mịt. Sẽ làm gì tiếp theo? Làm nông? Một kỹ sư công nghệ sinh học từng ôm mộng thay đổi thế giới giờ lại quay về cuốc đất trồng rau? Nghe thật nực cười.

Nhưng lạ thay, giữa cái mênh mông của sự cô độc đó, An lại cảm nhận được một sự bình yên mong manh mà anh đã đánh mất từ lâu. Không còn áp lực về deadline, về những cuộc họp căng thẳng, về nỗi lo phá sản thường trực. Chỉ có sự tĩnh lặng của màn đêm, tiếng gió khua lá ngoài hiên, và mùi đất ẩm thân quen. Có lẽ, đây chính là điều anh cần lúc này. Tạm gác lại những tham vọng lớn lao, học cách sống chậm lại, học cách trân trọng những điều bình dị nhất.

Ăn xong, An rửa bát rồi bước ra hiên nhà. Mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên ngọn tre già cuối vườn, rải ánh sáng bạc mờ ảo xuống khu vườn hoang. Không khí đêm trong lành, mát rượi, khác hẳn bầu không khí đặc quánh khói bụi của đô thị. Tiếng ễnh ương kêu vang vọng từ đồng ruộng phía xa, tiếng dế kêu rả rích dưới chân tường. Một thế giới hoàn toàn khác.

An hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng đầy không khí trong lành của quê nhà. Hành trình phía trước chắc chắn sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, nó là một khởi đầu mới. Một khởi đầu tại chính nơi anh đã bắt đầu, tại chốn cũ này. Dù không huy hoàng, không rực rỡ như những gì anh từng mơ ước, nhưng đây là thực tại của anh bây giờ. Và anh sẽ phải chấp nhận nó, đối mặt với nó. Bắt đầu lại từ đầu, từ mảnh đất này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip