CHAP 300: TRẬN HUYẾT CHIẾN (4)
CHAP 300: HUYẾT CHIẾN (4)
Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem
****
Episs là một thất bại - đó là những gì mọi người đã nói.
'Ngay cả cha cũng...'
Anh ta được cho là vật luyện tập dùng để tạo ra những người thành công nhưng lại khao khát có được cuộc sống riêng của mình và được cha thừa nhận, anh ấy làm bất cứ điều gì có thể. Cánh tay và đôi chân không có gì đặc biệt ngoài dài thòng và cứng cáp.
Thông qua những bài luyện tập đau đớn, anh ta có được bộ da, cơ và xương có thể chống lại những luồng khí tức và nhờ đó, anh ấy có thể thoát khỏi số phận của mình như một bao cát.
Tuy nhiên, anh vẫn không thể có được sự công nhận của cha mình. Ngay cả khi ‘công thành danh toại’, những người con khác của cha anh ta đã tỏa đi khắp lục địa để thực hiện những nhiệm vụ quan trọng, thì anh ấy cũng phải ở nhà một mình.
'Cứ như thế này, mình sẽ không bao giờ có thể có được sự công nhận của cha.'
Episs rời khỏi nhà trong khi trốn tránh tai mắt của cha và các anh em trai. Anh ta chọn một địa điểm tương đối hẻo lánh ở phía đông của Dãy Núi Grain - một nơi được gọi là quận Eviance để lấy nó làm lãnh thổ của mình.
Anh ấy đưa lũ Orc và dark elf đến dưới quyền của mình để bắt con người và hiến tế họ. Việc hiến tế được thực hiện nhanh hơn những người anh em khác.
'Một chút nữa thôi và cha sẽ công nhận mình.'
Sự tự tin tràn đầy trong anh nhưng đó là lúc một cảm giác khó chịu xuất hiện từ phía nam. Những con người tự xưng là Manus Persion, Peid Neil và Aerea Britz đã xuất hiện cùng với một đội quân.
Không khó để chống lại họ. Có vô số Orc và dark elf mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Đúng như anh ta nghĩ, trận chiến diễn ra theo chiều hướng một chiều và con người không phải là đối thủ, nhưng những người được gọi là Manus, Peid và Aerea rắc rối hơn một chút so với những người khác.
'Đó là lý do tại sao mình tự mình ra tay và đeo đôi Găng Tay Martis mà cha đã tặng cho mình.'
Sau khi anh ta ra trận, những người rắc rối hơn một chút không còn là đối thủ của họ nữa và anh ấy định biến họ thành vũng máu sau khi đùa giỡn một chút.
Nhưng lúc đó.
'Tên đó! Tên đó đã xuất hiện!'
Đôi mắt anh ấy khép hờ khi sát khí lạnh lẽo từ bên trong tỏa ra.
'Sau khi xuất hiện, hắn ta không chỉ đấm mình mà còn làm vỡ đôi Găng Tay Martis mà cha đã tặng mình!'
Anh ta đã rất tức giận.
Dù rất tức giận nhưng…
Paaak!
Với một âm thanh nặng nề, một nắm đấm đập vào cái bụng gầy gò.
"Khặc!"
Episs văng ra phía sau kèm theo một tiếng ho trong khi một vết lõm xuất hiện trên bộ giáp cứng cadp bao bọc xung quanh bụng của anh ta.
Kwaaang!
Ngọn đồi sụp đổ và anh lao thẳng vào một tảng đá.
"Chết tiệc! Kwek! Chết tiệc! Kwek!"
Episs rướn người lên vì tức giận. Mỗi khi anh ta di chuyển, một mảnh đá hoặc bụi rơi ra khỏi cơ thể anh ấy.
"Ngươi khác với tên kia."
Một giọng nói rắn rỏi nhưng nhỏ nhẹ lọt vào tai anh.
Chạm tay vào bụng, Episs nhìn chủ nhân của giọng nói. Anh ta nhìn con người đột nhiên xuất hiện và đấm anh ấy, làm gãy Găng tay Martis trước khi tung một cú đấm vào bụng của anh ta, Roan Lancephil.
Roan nhìn chằm chằm vào Episs với chút nghi ngờ.
'Hắn ta yếu hơn Gorg, Mãnh Tướng Vĩ Đại của Binh Đoàn Bóng tối."
'Yếu hơn là không chỉ ở bên ngoài. Hắn ta có đôi chút không vững vàng và còn non nớt. Trong khi tung ra một cú đấm nặng trịch, hắn đôi khi đột nhiên thể hiện một cử động kỳ lạ.'
'Lúc đầu, mình nghĩ đó là một trò lừa của hắn ta.'
Nhưng sau một số cuộc giao chiến, cậu nhận ra rằng không phải như vậy.
'Anh chàng này còn non và cũng chưa vững vàng.'
Nếu Gorg giống như một người đàn ông trưởng thành, thì Episs giống như một đứa trẻ.
'Tất nhiên, tên ấy không phải là người mà bạn có thể khinh suất khi đối mặt.'
Đôi khi anh ta hành động thiếu chín chắn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy kém hơn Gorg về sức mạnh hoặc khả năng mà anh ta có.
“Kh, khác với ai! Kwek! ”
Episs hét lên với vẻ mặt đỏ bừng và Roan đáp lại từng chữ một trong khi nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
"Mãnh Tướng Vĩ Đại của Binh Đoàn Bóng Tối, Gorg."
Ngay sau khi cậu ấy nói xong,
"Hiik!"
Episs trở nên điên cuồng. Anh ta nhảy lên xuống tại vị trí của mình và vung cánh tay dài của mình theo cách anh ta muốn.
“Ta, ta không khác gì anh trai của ta, Gorg! Chúng ta có cùng cha và khác mẹ!"
Nghe vậy, Roan cau mày.
"Cha?"
Cậu ta hỏi một cách thản nhiên và Episs gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.
“Kukukukuk! Đúng vậy, cha của chúng ta! Người đã tạo ra ta và những người anh em của ta! Người đã cho chúng ta một cuộc sống và sứ mệnh mới… ”
Sau khi bị sự kích động mang đi, anh aay đột nhiên ngậm miệng lại, dùng lòng bàn tay to lớn ôm lấy đầu của mình.
“A, a, a, a! Aaaaaak! Mình không được phép nói về cha với bất kỳ ai! Mình, mình gần như đã làm trái lời của cha dặn!"
Anh ta dùng tay đập vào đầu để tự trách mình giống như kẻ bị mất trí.
"Kieeeeeek!"
Đột nhiên, anh ta rụt đầu lại và hét lên một tiếng kỳ lạ.
Tat!
Sau đó, anh âý khởi động và lao vào Roan.
"Giết! Giết! Sẽ không có vấn đề gì sau khi giết hắn!"
Sát khí khủng khiếp rời khỏi cơ thể anh ta.
"Mhmm."
Với một tiếng nuốt nước miếng, Roan hơi lùi lại.
'Khác nhau.'
Cách di chuyển và khí chất trước đây của anh ấy hoàn toàn đã khác. Nó như thể anh ta đã thoát khỏi bộ da chết của mình hoặc có lẽ là một vỏ trứng nhưng quan trọng hơn là…
'Tên ấy mất trí rồi.'
Episs đã hoàn toàn mất trí. Bị bao trùm bởi những suy nghĩ về sự tồn tại được gọi là cha, anh ấy đã trở nên điên loạn và bản năng là thứ duy nhất còn lại trong anh. Cơ thể mất kiểm soát đã phát huy hết sức mạnh bên trong.
Kwaaaaang! Kwaang! Kwagagagagagwang!
Với mỗi cú vung tay của anh ta, những cột đất sẽ bùng lên kèm theo đó là một âm thanh chói tai. Roan dựa vào những giọt nước mắt của Kalian và có vẻ như đang nhẹ nhàng né tránh những đòn tấn công dữ dội, nhưng trên thực tế, cậu ấy cực kỳ tập trung trong từng chuyển động của cơ thể.
Đó là vì cách tấn công của anh ta sắc bén và rất mạnh bạo.
“Kieeeek!”
Khi Roan lướt qua các đòn tấn công của anh ta, Episs càng trở nên điên cuồng hơn khi cánh tay của anh ấy vung lên một cách khó hiểu.
Shreeek!
Những cơn gió mạnh chạm vào màng tai.
Vù! Vù! Vù!
Cánh tay của anh lắc lư như những chiếc cối xay gió và kết quả là những cơn gió lớn hình thành.
Kugugugugung! Kugung!
Những mảnh đất và đá vỡ theo cơn gió bay lên bầu trời. Roan đưa mana vào hai chân để giữ thăng bằng.
"Chết!"
Episs ném cơ thể của mình về phía Roan với một tiếng hét, liều lĩnh như thể anh ấy muốn cả hai cùng chết.
'Mhmm.'
Roan rút Trường Giáo Trivias ra khỏi thắt lưng và nạp mana vào nó.
Clash!
Cùng với tiếng rít của thép, mũi giáo hiện ra với ánh sáng đen đỏ bao quanh nó. Đó là ngay trước khi ngọn lửa chuẩn bị bốc lên đã có một chuyện xảy ra.
"Uaaaaaak!"
Episs đang hăng hái chạy đến đột nhiên hét lên với khuôn mặt tái mét. Anh buông hai tay xuống và lùi lại vài bước trước khi toàn thân run rẩy.
“T, t, t, t, đó là…”
Anh ta dường như đã định thần lại. Ngón trỏ dài đang giơ lên của anh ấy dường như đang chỉ vào Roan hay đúng hơn là hai bàn tay của anh ấy, nhưng cụ thể hơn, anh ta đang chỉ vào Trường Giáo Travias đang được Roan cầm.
Sau đó, anh ta hét lên một tiếng kỳ lạ.
"F, Felius!"
Tiếng hét đọng lại trên môi anh ấy.
“Không, không. Nó vẫn là Travias. Đúng vậy, cha nói đó là Travias. Nó, nó vẫn ổn."
Episs tỏ ra rất lo lắng.
"Không! Đó là Felius! Felius!"
Anh ta tiếp tục nói những lời khó hiểu của mình và thì thầm bằng một giọng nhỏ không ngừng.
“Bản thể đó đang ở đây. Bản thể đó đang ở đây. Bản thể đó đang ở đây. Bản thể đó đang ở đây."
****
"Xin hãy ngồi xuống."
Một ông già bước vào những năm cuối đời đã mời Kalian và Swift ngồi xuống. Kalian ngồi xuống không chút do dự và nâng tách trà.
Ọt.
Anh ta uống trà với một tiếng ồn lớn trong khi cười toe toét với ông già. Mặt khác, Swift cũng không dám tùy tiện cử động, cúi đầu nhìn lão nhân.
“Công Tước Edwin Voisa. Lâu rồi không gặp."
Ông già đó không ai khác chính là Edwin Voisa, người từng là công tước của Vương Quốc Rinse cũ. Edwin nở một nụ cười nhạt và cúi đầu.
“Tử Tước Swift Clock. Lâu rồi không gặp."
Giọng ông ấy nhẹ nhàng hay thật ra mà nói là vô lực cũng đúng. Swift hỏi lại với một chút ngạc nhiên.
"Ngài có biết tôi là ai sao?"
Edwin từ từ gật đầu đáp lại.
"Làm sao ta lại không biết Chưởng Lý của Vương Quốc Amaranth? Nó là điều tất nhiên…"
Ánh sáng le lói từ đôi mắt già nua của ông ta.
"Ta thực sự có một mối liên hệ nhỏ với chủ gia đình ngài trước đây."
"Ah! Cha của tôi… ”
Swift đã rất ngạc nhiên. Người cha đã qua đời của anh ấy là một nam tước và một quý tộc tỉnh lẻ tại thời điểm đó, vì vậy ông ta không phải là một người quá nổi tiếng.
'Cha cũng qua đời khá sớm…'
Và bởi vì một quý tộc của trung ương, một người nổi tiếng đại diện cho vương quốc, Edwin nói về mối liên hệ của mình với cha anh ta, Swift không thể giấu được sự ngạc nhiên trong lòng.
"Chỉ mới gặp một vài lần."
Edwin vẫy tay và ngồi xuống. Ông ta đã sử dụng ngôn ngữ lịch sự trong suốt thời gian qua vì Swift hiện là một quan chức có toàn quyền kiểm soát việc điều hành một quốc gia. Mặc dù đó là một thực tế đau đớn, nhưng anh ấyl không phải là người mà một công tước của một đất nước đã mất có thể tỏ ra thản nhiên trước mặt.
Kalian, người đang quan sát lặng lẽ chế giễu.
"Một con cáo. Quả thật là một con cáo.”
Anh ấy lắc đầu.
"Đã gặp một vài lần? Kuk, ngươi nói dối khá thành thạo nhỉ.”
Bằng những ngón tay của mình, anh ấy vừa ra hiệu vừa chỉ vào ông ta. Thấy vậy, Swift mở to mắt nhìn Kalian.
“Ng, người này là Công Tước Edwin Voisa. Ngài cần phải cẩ… ”
Anh không thể nói hết câu của mình, bởi vì theo những giả định trước đây của anh ta, Kalian là người có thể chế giễu toàn bộ loài người chứ đừng nói đến công tước, vua và hoàng đế. Khi Swift không thể tìm thấy từ phù hợp để kết thúc câu.
“Công tước sao… công tước của một đất nước đã sụp đổ có thể làm gì?”
Kalian nở một nụ cười chế giễu rõ ràng. Swift không biết phải nói gì nhưng Edwin, người đã nhận được những lời chế giễu ngay trước mặt, lại có một biểu hiện bình tĩnh đến lạ lùng với nụ cười nhạt như trước. Kalian hơi quay đầu lại để nhìn chằm chằm vào Swift.
“Ở đây chỉ có ba chúng ta nên ta sẽ nói chuyện không khách sáo nữa. Người tên là Edwin này đã biết rồi."
"Xin lỗi? Ng, Ngài ấy đã biết gì…? ”
Swift nhìn đi nhìn lại giữa Kalian và Edwin trong khi Kalian cười toe toét đáp lại.
"Sự thực là ta là một con rồng."
"Ah…"
Swift gục xuống ghế với một tiếng lẩm bẩm. Mặc dù anh đã đoán được rồi, nhưng trực tiếp nghe thấy nó khiến toàn bộ cơ thể anh ta run lên.
‘Anh ấy thực sự là một con rồng. Mình biết mà…'
Thật ngạc nhiên khi một con rồng đã ẩn mình hàng trăm năm trước đang ở ngay trước mặt anh. Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là…
'Làm sao mà Công Tước Edwin biết rằng Ngài Kalian là một con rồng? '
Thậm chí, anh ta còn phải mất một thời gian dài để tìm ra danh tính của Kalian. Đôi mắt đầy nghi ngờ của anh ta hướng về phía Edwin và Edwin đáp lại với một tiếng thở dài.
“Mặc dù ta không phải khoe khoang, nhưng một gia tộc như gia tộc của chúng ta sẽ phải nỗ lực rất nhiều để dạy về lịch sử cho con cái của chúng ta.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Kalian và Swift.
“Màu tóc và ngoại hình cực kỳ hiếm có, cũng như phép thuật tuyệt vời được thể hiện ở lối vào của dinh thự…”
Nụ cười trên môi ông ấy càng sâu hơn.
"Chúng giống hệt như những mô tả về Hồng Long, Ngài Kalian, được viết trong những cuốn sách cũ của gia tộc chúng ta."
"Không hổ danh là một gia tộc danh giá."
Kalian nở một nụ cười hài hước và giơ ngón tay cái lên trong khi Swift thể hiện sự ngưỡng mộ trên khuôn mặt.
"Sức mạnh thực sự của các gia tộc danh giá nằm ở những thông tin, dữ liệu cũ và trí tuệ đã được tích lũy trong nhiều năm."
Sức mạnh, quyền lực và tiền bạc đều là những thứ tầm thường đến rồi đi nhưng những ghi chép trong nhiều năm dài và lịch sử sẽ không bao giờ biến mất. Kalian bắt chéo chân và ngả lưng xuống ghế.
"Ta chỉ là một người bạn đồng hành và người đảm nhận nhiệm vụ thực sự là người này ở đây."
Anh ta chỉ vào Swift.
"Chàng trai đó sẽ nói chuyện."
Swift đang chìm đắm trong suy nghĩ nhanh chóng đứng dậy và đứng thẳng người khi Edwin chậm rãi gật đầu. Ngay cả từ quan điểm của Edwin, ông ấy cảm thấy thoải mái hơn khi đối phó với Swift hơn là con rồng Kalian.
"Ngươi đã nhận được thư chưa?"
"Vâng chúng tôi đã nhận được."
Đặt tay lên ngực phải, Swift khẽ gật đầu, nghĩa là lá thư đang ở bên anh ta. Edwin nở một nụ cười chua chát, khi sự cô đơn vụt qua mắt ông ấy.
"Xin hãy trả lại con trai của tôi, Mills Voisa."
Swift không cho thấy bất kỳ phản hồi nào vì đó là điều mà anh ấy đã thấy qua bức thư. Edwin nắm chặt tay.
“Đổi lại…”
Giọng nói bất lực của ông ta run lên một cách có ác ý.
"Ta sẽ đập nát Giáo Hội Devesis thành từng mảnh."
Điều này cũng đã được ghi lại trong bức thư. Nghĩ vậy, Swift thở dài trong lòng.
'Từ đây trở đi là nhiệm vụ của mình.'
Nếu là trước đây, anh ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của Edwin nhưng hiện tại, tình hình đã thay đổi. Sau khi biết về kế hoạch độc ác, thâm độc của Latio, cần phải có một kế hoạch lớn hơn.
"Công Tước Voisa."
Anh ấy sử dụng danh hiệu ‘công tước’ vì một số lý do là giọng nói và thái độ của anh ta vẫn lịch sự.
"Theo ý muốn của ngài, chúng tôi sẽ gửi Ngài Mills Voisa trở lại nhưng ..."
Đôi mắt anh lấp lánh tia sáng.
"Chúng tôi muốn có thêm điều gì đó từ phía của ngài."
"Mhmm."
Edwin lẩm bẩm một tiếng nhỏ. Bởi vì ông ấy nghĩ rằng đề nghị của mình đã đủ tốt, ông ta không mong đợi bên kia có các điều kiện khác. Ông cố nén lòng mình và gật đầu.
"Xin hãy tiếp tục nói."
Ông ấy nói với một giọng trầm. Swift không mở miệng một cách ngẫu nhiên mà thay vào đó, nhìn thẳng vào mắt Edwin trong khi cả căn phòng im ắng.
Ực.
Edwin nuốt nước miếng. Ngay cả khi ông ta là một quý tộc lão luyện cũng hơi bị khuất phục trước ánh hào quang của Swift. Chính lúc đó, đôi môi bị khóa chặt của Swift bắt đầu chuyển động chậm rãi.
"Hãy trưng dụng cung điện đế chế."
Những lời cuối cùng để lại là rất ngạc nhiên và đồng thời, nó là thứ không thể.
"Ngươi làm gì với…”
Edwin cau mày nhưng Swift lại mở miệng mà không hề do dự.
"Ý tôi không phải là phá hủy hay chiếm đoạt nó bằng sức mạnh."
Anh nhấn mạnh nó một lần nữa với giọng rõ ràng.
"Nhưng là sự trưng dụng."
Đôi mắt sáng của Swift lại phản chiếu ánh sáng.
"Xin hãy tiếp quản cung điện đế chế."
Anh ấy lặp đi lặp lại cùng một câu nói trong khi sự im lặng một lần nữa rơi xuống căn phòng.
**HẾT**
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip