CHAP 312: LIÊN MINH (4)
CHAP 312: LIÊN MINH (4)
Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem
****
Khi cuộc chiến giữa Manus Persion và Reitas Persion kết thúc, Aerea Britz và Vance Vonte tra kiếm vào vỏ và lùi lại vài bước. Không có lý do gì để họ phải chiến đấu nữa.
"Hoàng tử…"
Với vẻ mặt cứng đờ, Vance đỡ lấy cơ thể của Reitas. Aerea liếc nhìn anh ta trước khi đi về phía Peid Neil.
"Chúng ta không đi theo họ sao?"
Ánh mắt của cô ấy hướng về phía Roan Lancephil và Manus, những người đang đi về phía cung điện với những bước đi vững chãi và vô tư. Nếu họ chạy lên, họ có thể bắt kịp họ nhưng Peid lắc đầu và mỉm cười.
“Có vẻ như chúng ta không cần phải tự mình đến cung điện. Quan trọng hơn là…"
Peid quay về phía những hiệp sĩ và binh lính của Vương Quốc Persion đang quỳ gối trên mặt đất.
"Nó sẽ tốt hơn cho chúng ta để kết thúc mọi thứ vào thời điểm này."
"Kết thúc ?"
Aerea hỏi lại với vẻ mặt thận trọng, Peid thì thầm đáp lại.
“Chúng ta cần quan sát họ để những kẻ có suy nghĩ quái đản không phá hoại đồng thời cũng để người dân an tâm."
Nghe vậy, Aerea đáp lại với một nụ cười cay đắng.
"Nó sẽ được trong khi chúng ta đến từ Vương Quốc Istel sao?"
"Đừng lo lắng về điều đó."
Peid lắc đầu và nhìn về phía cổng lâu đài.
"Bên ngoài cánh cổng, chúng ta có một đội quân tiếp viện đáng tin cậy."
"Ah…"
Aerea thốt lên. Bởi vì tất cả mọi thứ đã xảy ra cùng một lúc, cô đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Romils Hotten và quân đội dưới quyền của Manus.
“Nếu đó là họ, họ sẽ có thể thực hiện nó một cách dễ dàng.”
Cô quay đầu lại phía trước với vẻ mặt nhẹ nhõm. Tương tự như vậy, Peid cũng làm như vậy khi cả hai nhìn vào sau lưng của Roan và Manus, những người đã đi một khoảng cách khá xa.
"Họ sẽ ổn phải không?"
Khi Aerea hỏi, Peid phá lên cười.
"Điều vô dụng nhất trên thế giới là lo lắng cho Lancephil Bệ Hạ."
Giọng anh ta đầy sự chắc chắn và Aerea nhanh chóng gật đầu đáp lại. Sau đó, họ đưa chân về phía cánh cổng và mở cánh cổng đã được đóng chặt.
Khi cánh cổng từ từ mở ra, họ có thể nhìn thấy Romils cũng như quân đội của anh ta, Quân Đoàn Đặc Biệt của Vương Quốc Istel và quân đội dưới quyền của Nam Tước Vonte. Như thể họ đã chờ đợi, họ nhanh chóng bước lên cầu kéo và chạy vào bên trong lâu đài.
"Hoàng tử Manus!"
Mở to mắt, Romils di chuyển không ngừng để tìm kiếm Manus. Nhưng thật không may, anh ta không thể tìm thấy Manus gần cổng lâu đài ở bất cứ nơi nào anh ta quay đầu nhìn.
"Hoàng tử!!!!"
Tiếng gầm của anh làm rung chuyển cả thành phố.
Trong khi Romils đang làm ầm ĩ, Roan và Manus cần mẫn đưa chân về phía cung điện. Những người dân đầy sợ hãi ném ánh nhìn vào họ qua cửa sổ và khoảng trống sau cánh cửa và một số trẻ em bước ra các con hẻm và hướng mặt ra ngoài.
Roan và Manus cố tình tạo ra một biểu cảm thoải mái với một nụ cười rạng rỡ và thậm chí vẫy tay khi mắt họ chạm vào nhau. Tất cả là để giải tỏa trái tim của họ nhưng ngay cả khi đó, các công dân không dễ dàng mở lòng.
Manus thở ra một hơi ngắn với một nụ cười cay đắng. Anh ấy không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai về điều này vì anh ấy cũng có những lỗi của riêng mình tương tự như Reitas.
'Đây đều là những thứ phải do mình chịu trách nhiệm.'
Anh nghiến răng. Giờ anh đã nhận ra những sai lầm của mình, giờ là lúc anh phải sửa chữa những sai lầm đó. Từ bên cạnh, Roan nhìn trộm Manus và nở một nụ cười nhạt.
'Anh ấy sẽ trở thành một vị vua tốt.'
Không sao cả nếu cậu không trở thành cánh tay phải của cậu ấy như kiếp đầu tiên. Miễn là anh ta không chết một cách vô nghĩa như kiếp thứ hai và sống một cuộc đời tuyệt vời như một vị vua tốt, vậy là đủ.
'Nếu đó là Hoàng tử Manus, anh ấy sẽ làm tốt.'
Hít thở sâu, Roan gạt bỏ mọi lo lắng trong đầu. Chẳng mấy chốc, đôi chân cần mẫn của cậu ta đã dừng lại khi họ đến ngay trước cung điện nằm giữa lâu đài Altus.
"Cửa đóng rồi."
Nhìn thấy cánh cổng cung điện được đóng chặt, Roan nở một nụ cười nhạt. Sau đó, cậu bước đi cho đến khi đến ngay trước cổng và đưa tay phải ra.
Đẩy vào.
Lòng bàn tay cậu ấy chạm vào cánh cổng và có vẻ như cậu ta đang cố mở nó bằng một tay.
"Để tôi giúp ngài."
Manus nhanh chóng đi tới trong khi xắn tay áo lên nhưng Roan lắc đầu mỉm cười.
“Không sao đâu. Thay vào đó, hãy lùi lại một vài bước."
"Xin lỗi?! À, vâng. ”
Sau khi hỏi với vẻ mặt giật mình, Manus lập tức lùi về sau. Nhìn vào mắt Roan, anh ra hiệu liệu anh ấy đã đủ xa chưa trước khi ngập ngừng quay lại.
"Như vậy là đủ."
Roan mỉm cười trước khi quay lại phía cánh cổng.
'Nó sẽ hoạt động… '
Thực tế thì bản thân cậu ấy cũng không chắc lắm nhưng từ giờ trở đi, cậu ta phải thể hiện nhiều hơn mặt mạnh mẽ và áp đảo của mình.
Lòng bàn tay của cậu di chuyển nhẹ nhàng và cùng lúc đó, mana nằm trong cơ thể cậu ấy tăng vọt truyền vào lòng bàn tay.
Kuuuuung!
Một rung động cứng nhắc bùng phát trong khi một âm thanh nặng nề tấn công màng nhĩ. Sau đó, một cơn gió dữ dội thổi về mọi hướng.
"Hừ."
Nó dữ dội đến mức mà Manus, người đã kéo bản thân ra xả phải giữ vững tư thế của mình một cách mạnh bạo. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có bất kỳ thay đổi nào có thể nhìn thấy được mặc dù có sự rung động và gió giật mạnh.
Không có gì thay đổi ngoại trừ một chút bụi bay lên.
Chính lúc đó.
"Phù."
Roan thở ra một hơi dài và kéo lòng bàn tay phải ra khỏi cánh cổng.
Sau đó.
Rắc! Guguguguguk.
Một tiếng động giống như cành cây bị gãy vang lên khi những vết nứt xuất hiện trên cánh cổng như mạng nhện.
Rắc rắc!
Cánh cổng rung lên trong khi những mảnh đá nhỏ rơi ra theo những đường nứt trên nó. Và không lâu sau đó.
Uỳnh!
Cánh cổng lớn cản trở đường đi của họ vỡ ra thành hàng ngàn, hàng vạn mảnh gỗ và rơi trên mặt đất.
"Ah…"
Từ phía sau Manus tự nhiên thốt lên.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những gì anh ta nhìn thấy vừa rồi cũng bất ngờ như khi anh ta thấy Roan sử dụng thần thuật để di tản người dân đến một vị trí an toàn và giống như khi Roan buộc các hiệp sĩ và binh lính quỳ gối trước áp lực tuyệt đối.
'Phá vỡ cánh cổng cgir bằng cách chạm vào nó bằng lòng bàn tay.'
Đó thực sự là một cảnh tượng ngoạn mục.
'C, có lẽ nào ngài ấy là một con rồng? "
Đó không phải là một sự nghi ngờ vô căn cứ và mắt anh ấy run lên. Mặt khác, Roan cũng có biểu hiện bình tĩnh như lúc trước khi cậu ấy quay lại và nhìn chằm chằm vào Manus.
"Chúng ta nên vào không?"
"À à! Vâng. Hãy để tôi dẫn đường."
Anh ta nhanh chóng đứng dậy và bước vào cung điện trong khi Roan chậm rãi theo sau.
Hwaaaak!
Qua những giọt nước mắt của Kalian, toàn bộ khung cảnh của cung điện lọt vào mắt cậu ta và khi bộ não của cậu vốn được tiếp thêm sinh lực tối đa trong khi đối phó các cuộc tấn công tinh thần của các thuật sư, Roan đã có thể ghi lại và lưu lại mọi thứ cậu ấy thấy mà không bị thất bại.
Giống như mảnh len thấm nước, cậu nhớ cấu trúc của cung điện, các đồ vật và vị trí của nó mà không bỏ sót thứ gì. Cùng lúc đó, Roan sử dụng tất cả các giác quan của mình.
'Yên tĩnh hơn mình nghĩ rất nhiều.'
Cung điện thực sự im lặng đến chết người và ngay cả những lính canh và hiệp sĩ đáng lẽ ở đó cũng không có. Nhờ đó, Roan và Manus đã có thể đến đại điện chứa ngai vàng ở trung tâm nơi nhà vua và các quý tộc thảo luận mà không bị bất cứ điều gì cản trở.
Manus đi đến lối vào trước khi Roan đẩy cửa vào.
Két.
May mắn thay, cánh cửa này khác với cổng lâu đài và cung điện và nó được mở ra mà không có vấn đề gì.
"Hừm."
Nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên trong đại điện, Manus khẽ lẩm bẩm.
Căn phòng lớn chật ních người.
'Mình đã tự hỏi tất cả họ ở đâu nhưng đây là nơi họ đã ở.'
Nở một nụ cười nhạt và một biểu hiện lạ, Roan nhìn vào trong. Bên trong căn phòng, có những hiệp sĩ với những chiếc áo giáp dày cộp cũng như vô số quý tộc với đủ loại trang phục trên người. Đôi mắt của Roan nhẹ nhàng liếc khắp căn phòng khi những giọt nước mắt của Kalian một lần nữa thể hiện khả năng của nó.
'Thật thú vị.'
Nụ cười trên môi cậu ta cong lên như gặp lại một người bạn cũ. Sau đó, sau khi khẽ gật đầu với Manus, Roan từ từ bước vào sâu hơn.
Roan và Manus.
Khi cả hai bước vào phòng, nhiều quý tộc khác nhau thu mình lại về phía hai bên theo bản năng. Roan và Manus băng qua biển người và đến trước ngai vàng được đặt ở giữa đại điện.
Trên ngai vàng, có một ông già ngồi dựa lưng sang một bên.
Khuôn mặt của ông ta có vẻ già hơn so với tuổi của mình và có đôi mắt lờ mờ cũng như một tư thế lỏng lẻo. Người có ngoại hình có thể khiến những người xem mất hứng thú này là vua hiện tại của Vương Quốc Persion cũng như cha của Reitas và Manus, Aived Fon Persion.
'Ông ấy vẫn vậy.'
Roan trong nội tâm nở một nụ cười chua xót. Trước đây, cậu ấy đã gặp Aived với tư cách là một sứ giả và ông ta đã tỏa ra một khí chất bất tài giống như những gì cậu ta nghe được từ những lời đồn đại. Có vẻ như ông ấy đã không thay đổi một chút nào kể từ lúc đó.
'Đó là lý do tại sao mặc dù vẫn là vua, các quý tộc khác lại đang hỗ trợ các hoàng tử.'
Ông ấy chỉ là một vị vua trên danh nghĩa nhưng hiện tại, Roan rất biết ơn sự tồn tại của ông ta.
'Nếu không có nhà vua thì Hoàng Tử Manus sẽ trở thành một đứa con bất hiếu, người đã cố giết em trai của mình để được làm vua.'
Tuy nhiên, nhờ Aived vẫn là vua, Manus đã trở thành một đứa con ngoan ngoãn và những thuộc hạ của ông ấy đã hạ gục Reitas, kẻ đã âm mưu chiếm lấy vương miện.
Tất nhiên.
‘Vua Aived phải thừa nhận rằng...'
Roan khẽ gật đầu trong khi im lặng nhìn Aived.
“Bệ hạ Aived Fon Persion. Đã lâu không gặp."
Dù Aived lớn hơn cậu ta rất nhiều tuổi, nhưng Roan đã là vua của một quốc gia và không cần phải cư xử quá mềm yếu.
"Đã lâu không... gặp."
Khẽ mấp máy đôi môi khô ráp của mình, Aived đáp lại lời chào nhưng dường như không thích dùng ngôn ngữ lịch sự với Roan. Một tia sáng không vui hiện rõ trong ánh mắt ông ta.
Chính lúc đó,
Kwang!
Cánh cửa đại điện được mở toang ra trong khi một hiệp sĩ chạy vào.
"H, Hoàng tử Reitas đã qua đời!"
Giọng nói ồn ào của anh ta vang lên trong phòng và nghe thấy điều đó, khuôn mặt của nhiều hiệp sĩ và quý tộc cứng lại nhưng bản thân Aived thì không thể hiện sự phản ứng quá khích nào.
'Có phải ông ấy đã dự đoán được không? Hay ông ta đang nghĩ gì đó khác?'
Roan nghiêng đầu. Đột nhiên, một ông già tráng kiện đứng cạnh ngai vàng bước tới. Công Tước Pseiad Cetale tự xưng là người đứng đầu tất cả các quý tộc của vương quốc.
"Ngươi! Sao ngươi dám ám sát thái tử của một quốc gia!"
Một hào quang sống động không phù hợp với ngoại hình của ông ta tỏa ra từ cơ thể của ông ấy.
"Ngay lập tức cắt cổ hắn ta và xoa dịu linh hồn của thái tử!"
Ngay khi ông ta nói xong, các hiệp sĩ trong bộ giáp nặng bao quanh ngai vàng và chĩa kiếm về phía Roan.
"Hử? Hử?"
"Ưu ư ư."
Nhìn thấy sự thay đổi đột ngột, nhiều quý tộc khác nhau loạng choạng và lùi lại vài bước. Mặt khác, Pseiad, người đã quở trách Roan, bước lên cầu thang và nắm lấy tay Aived.
"Thưa bệ hạ. Ngài không cần lo lắng. Các hiệp sĩ của thần và thần sẽ trừng phạt những kẻ lưu manh đó."
“Mhmm. Đúng. Đúng rôi."
Aived gật đầu với vẻ chán nản. Thấy vậy, Roan vẫn im lặng lắc đầu với một nụ cười ôn hoà.
"Bệ hạ. Tôi nghĩ bây giờ sẽ rất tốt cho ngài khi chuyển đến một nơi khác."
"Hmm?"
Aived đang thả lỏng trên ngai vàng khẽ cau mày và nhìn chằm chằm vào Roan. Ngay sau đó, Pseiad, người vẫn đang nắm lấy tay nhà vua từ bên cạnh đã khiển trách một lần nữa.
"Tên khốn kiếp! Ngươi dám ra lệnh cho Bệ Hạ!"
Một hào quang dữ dội hơn rời khỏi cơ thể ông ta nhưng Roan phớt lờ và nhìn vào Aived.
"Không thể khác được."
Mọi thứ đã đến thời điểm này và rất khó để Aived di chuyển bây giờ. Với một nụ cười nhạt, Roan vươn tay phải lên thanh thép trên thắt lưng, Trường Giáo Travias.
"Bệ hạ nhất định phải di chuyển. Nếu không thì…"
Giọng nói nhẹ nhàng của cậu xuyên qua màng nhĩ của người nghe.
"Ngài sẽ bị thương."
Đồng thời.
Paaat!
Tay của Roan lóe sáng trong khi một ngọn giáo đen dài xuất hiện và cắt xuyên qua căn phòng. Chuyển động của ngọn giáo kỳ lạ đến nỗi nó ngay lập tức đánh bại các hiệp sĩ xung quanh ngai vàng và bay về phía Pseiad.
"Hừ!"
Nhìn thấy mũi nhọn đã đến gần trước khi ông ta kịp nhận ra, Pseiad thở hổn hển. Ông ta nhanh chóng quay người và lấy thanh kiếm ra khỏi thắt lưng của mình nhưng không may, mũi giáo đã nhanh hơn kiếm một chút.
Phập!
Mũi giáo của Travias đâm sâu vào sườn của Pseiad trước khi chém xuyên qua cơ thể ông ta.
"Kuuk!"
Pseiad khuỵu gối trước cơn đau dữ dội.
"B, Bệ hạ."
Manus, người đang nhìn từ đằng sau tròn mắt ngạc nhiên. Anh không nghĩ rằng Roan sẽ đột ngột vung giáo vào một quý tộc của Vương Quốc Persion, một quý tộc trong số các quý tộc ở đó là Pseiad mà không có một dấu hiệu nào.
Mặt khác, Roan cũng có vẻ mặt lãnh đạm và điềm tĩnh như vậy. Cậu lặng lẽ nhìn Pseiad đang quỳ gối, cúi đầu nhìn trước khi hé môi.
"Thế là đủ rồi."
Những lời khó hiểu đã rời khỏi miệng của cậu ta.
"Không cần thiết phải giả vờ là một con người lâu như thế."
Giọng của Roan vang vọng tràn ngập đại điện.
"Hmm?"
Không chỉ một mình Manus, những quý tộc đã lùi ra sau, tất cả đều có biểu hiện nghi ngờ và không thể hiểu ý của Roan.
Nhưng sau đó,
"Kukukukuk."
Pseiad, người đang quỳ gối, nhún vai trước khi bật ra một tiếng cười kỳ lạ. Sau đó ông ta lắc đầu trước khi nhìn Roan với một nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt.
"Làm thế nào ngươi biết?"
Nghe vậy, Roan chỉ đáp lại đơn giản với một nụ cười nhạt.
“Đôi mắt của ta hơi đặc biệt. Và ngoài ra… ”
Đôi mắt cậu ấy chìm sâu vào trong.
"Ta đã ngửi thấy cái mùi ghê tởm, xấu xa của ngươi nhiều lần rồi."
Sức mạnh tập trung vào lời nói.
"Nó đã tiết lộ danh tính của ngươi rồi."
Roan nhìn lướt qua Pseiad cũng như một số hiệp sĩ xung quanh ngai vàng. Đôi môi đỏ mọng của cậu khẽ mấp máy.
"Ngươi là người đã đánh mất phẩm giá và danh dự của mình."
Đáp lại, Pseiad đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Đừng gọi chúng ta theo cách phức tạp như vậy…”
Đột ngột.
Nhỏ giọt, nhỏ giọt.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn tan ra và lộ ra một làn da xám đen bên dưới. Pseiad, hay đúng hơn, người đã cải trang thành Pseiad nhìn thẳng vào Roan và tiếp tục lời nói của hắn ta.
"Tôi sẽ rất cảm kích nếu ngươi gọi chúng ta là dark elf."
Sát khí lạnh lẽo len lỏi trong giọng nói của hắn trong khi một luồng gió lạ bắt đầu hình thành bên trong đại điện.
**HẾT**
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip