tập 2.2-Sự bành trướng của loài quỷ

Ngày đầu tiên trở lại trường học, Kuon thở dài ngao ngán ngay khi bước vào trường/vào lớp. Một không khí huyên náo của sự lạc quan và của tình bạn ập vào tai hắn . Những tiếng cười, chào nhau, ôm ấp cũng có một số ít, vân vân mây mây nhiều hơn bao giờ hết. Không khí huyên náo nhường này không phải không thú vị, Kuon thực ra cảm thấy khá thích cái cảm giác đứng giữa một lễ hội và trông thấy mọi người vui chơi nhảy múa tận hưởng cuộc sống ở thế giới của hắn cũng như cảm thấy tốt mỗi khi người ta sướng tên mình như một vị thần vĩ đại. Chỉ là ở đây, không có một kẻ nào cùng chúng chí hướng, sở thích hay bất kì đặc điểm nào với hắn. Người ta khó có thể làn bạn với những người đối lập với mình, tuy rằng Mĩ Nhân là ngoại lệ hiển nhiên.

Hân chậm rãi ngồi vào chỗ mình và úp mặt xuống bàn, trong đầu nghĩ "năm cuối rồi, cố nốt một lần nữa thôi" để lấy động lực sống. Mọi người nói chuyện vui vẻ, nhưng thấy hắn thì cũng có đôi chút e ngại và xê ra xa khỏi nơi hắn ngồi. Đấy là kết quả của những năm trời lạnh nhạt và tỏ ra lập dị hơn người của hắn. Kuon không quan tâm, hân chỉ nghe ngóng một người hắn quan tâm đến.

Rồi cánh cửa lớp học một lần nữa bật mở và một nữ sinh đầu tóc gọn gàng, váy áo chỉn chu bước vào. Đó là một cô gái dễ thương và ưa nhìn, tóc dài đen óng ả. Đó cũng là một người dễ gần, dễ bắt chuyện, tính cách tốt bụng. Thấy người ấy, mọi học sinh khác cùng đồng thanh.

"Keiko!"

Người bạn thân nhất của Kuon, Keiko đã tới lớp. Đã vài tháng kể từ ngày Kuon bắt cô phải chịu cơn ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời mình, hắn cảm thấy rất lo lắng. Một số giấc mơ có thể khiến cho tâm thần một người hóa điên nếu nó đánh vào đúng vấn đề, nhẹ nhàng cũng có thể khiến họ chấn thương tâm lý gây đến tình trạng bất ổn. Nhiều người từng bảo Kuon là một kẻ có tâm lý không bình thường và rất không ổn định và xét theo biểu hiện của họ khi ở gần hắn, hắn biết nếu Keiko mà bị thì đều là lỗi của hắn, Kuon cảm thấy rất có lỗi. Nhưng như đã nói, Kuon vào ngày đó không biết phải xử trí như thế nào.

Mọi trải nghiệm của Keiko hôm ấy đều là thật, cô ấy đã tới thế giới của hắn và đến giờ Kuon vẫn không biết tại sao chuyện đó có thể xảy ra. Chỉ có điều, để có thể đảm bảo Keiko không bao giờ biết về sự tồn tại của thế giới ấy Kuon đã tạo ra những thứ kinh khủng và hư cấu để có thể khiến cho Keiko nghĩ đó chỉ là mơ, chỉ là ác mộng. Có điều vì Keiko đang ở trong thế giới của hắn, hắn biết mọi thứ Keiko nghĩ. Hắn đã quyết định phải làm sao để Keiko ít tiếp xúc với mình hơn và những gì đã xảy ra thì quả thật ai cũng đã biết. Có lẽ đó là một sai lầm của hắn nhưng Kuon không bao giờ hối hận về quyết định của mình. Mọi người cho rằng hắn là kẻ lập dị thậm chí là kẻ tâm thần bất ổn như đã nói, nhưng Kuon là một người vô cùng quyết đoán. Điều gì đã qua rồi hắn không bao giờ mong muốn nó trở lại, hắn tìm cách giải quyết nó trong tương lai.

Kể từ ngày Keiko được hắn dọa chết khiếp rồi lặng lẽ đưa về nhà, hắn chưa thấy cô bước ra khỏi nhà lần nào. Nhiều bạn học đã tới thăm, chỉ có mình Kuon là chưa tới. Điều bất ngờ là giờ đây, Keiko không tỏ ra chút suy sụp nào, thậm chí cô ấy còn cười nói rất vui vẻ.

"Thật tốt khi thấy cậu ở đây, khi nghe thấy cậu bị sốt rất cao bọn tớ lo lắm!"

"Ừ, cảm ơn mọi người nhé. "

Keiko được nhiều người yêu quý, những cuộc đối thoại như này nhiều vô kể. Rồi cô liếc nhìn hắn, Kuon cũng có để ý thấy. Hắn thở dài nhẹ nhõm, nhưng chưa bao giờ thực sự yên tâm.

...

Sau khi học bài ở nhà xong, Kuon nhìn lên đồng hồ và thấy đã hơn 10 giờ tối. Vẫn còn đủ thời gian-hắn nghĩ trong khi lôi tờ giấy A4 nào đó được cất cẩn thận ở một nơi mà không ai có thể tìm ra được nữa. Nếu có bất kì người thường nào còn đụng đến nó Kuon chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào cả và điều ấy có thể dẫn đến những điều vô cùng đau buồn kể cả với hắn. Giấu đi những thứ như này với người thân không phải là ý hay, nhưng hay hơn là việc cho họ biết rất nhiều, dù cho họ có đáng tin đến đâu, Kuon không bao giờ giao bí mật cho một người khác nếu đó là thứ quá quan trọng với hắn.

...

Nhiều tháng sau thảm họa Hà Giang. Một quốc gia mới đột nhiên được thành lập trong sự bàng hoàng của cư dân nhiều nước. Một quốc gia mà cư dân của nó là một chủng tộc có trí khôn nhưng lại vô cùng khát máu và tàn bạo, chúng cho rằng đã tới lúc loài người ở đây được trải nghiệm ách cai trị của một vị thần thật sự, cũng là vua của chúng-Tà thần Hans, một con quỷ với sức mạnh kinh khủng tới mức độ có thể xoay chuyển càn khôn khi nó tức giận, làm cho thế giới thất điên bát đảo khi nó muốn. Quân đội quỷ của Hans bắt đầu chuẩn bị khí tài, nhân lực và lương thực, và ít lâu sau thì phát động chiến tranh nhằm đặt ách thống trị bằng nỗi sợ lên loài người. Chúng mạnh mẽ hơn người thường nhiều lần và mỗi cá thể đều vô cùng đặc trưng. Trong thời gian ngắn, cuộc chiến trở nên vô cùng khó khăn đối với con người, nhiều thành trì bị tàn phá, nhiều đất nước bị hủy diệt, những hệ quả tất yếu của chiến tranh thật dễ khiến lòng người đau đớn!

Có nhiều người cho rằng, nếu Kuon là thần sáng tạo thì Hans chính là thần hủy diệt. Nhưng tất nhiên điều đó là những nhận định  không có căn cứ, Kuon chính là kẻ tạo ra những thứ quái thai đó, cho chúng khả năng sinh đẻ, trí khôn và cả bản năng ăn thịt vô cùng  tàn bạo. Hắn muốn thế giới này một lần nữa lâm vào đại biến, thúc đẩy cư dân của nó rằng phải luôn biết thích nghi trong nhiều hoản cảnh, đó cũng là một khía cạnh của tiến hóa, giúp họ sống tốt hơn. Vả lại, chiến tranh xảy ra là cơ hội tốt cho lũ thất nghiệp, chế độ quân dịch lập tức được đưa ra để đem quân đi chống lại kẻ địch và phút chốc tỉ lệ thất nghiệp đã giảm chỉ còn 9% với đa số là phụ nữ. Nhưng quan trọng nhất là tính giải trí và sự tại ngoại. Kuon để dành ra hơn 20 năm để cho mọi người quen với cơ chế của thiên phúc hệ thống mà hắn đem tới để khi chiến tranh xảy ra, nhiều kẻ có khả năng chiến đấu mãnh liệt sẽ từ đó mà vùng dậy và bằng cách nào đó sẽ đem lại cho hắn những cuộc chiến long trời lở đật hoành tráng để ăn bỏng uống nước giải trí, vả lại cũng đem tới cho hắn cơ hội để đánh bóng tên tuổi bằng một cách mà sau này sẽ được tiết lộ, một cách chỉ hiệu quả khi loài người của hắn bắt đầu thất thế và đem lại cho thần đạo của hắn một lần nữa phát triển vàng son.

"Anh đâu rồi??"

Mĩ Nhân đã tìm khắp nơi trong nhiều ngày, từ đại thần điện tới các thành phố lớn nhỏ nhưng không tài nào mò ra được Kuon. Tình thế đang cấp bách, nàng không rõ xuất xứ của đám quỷ này cũng không biết làm sao để xử lý chúng ngay bây giờ, nhưng nằng biết chắc Kuon sẽ làm được. Nàng cho rằng đây là một thảm họa tự nhiên chứ không phải do Kuon làm, trong mắt Mĩ Nhân-Hắn là một kẻ cai trị đáng ngưỡng mộ. Nếu tìm được Kuon, nàng nghĩ chắc chắn hắn sẽ giúp. Thật đáng buồn rằng hắn chính là kẻ gây ra chuyện này, cũng thật đáng buồn khi hắn sẽ là kẻ sẽ biến mất suốt thời gian chiến tranh diễn ra, mặc cho những tổn thất để lại có kinh hoàng nhường nào.

...

"Mẹ ơi, bộ đấm con mua hồi đầu năm đâu nhỉ?"-Keiko hỏi mẹ mình. Cái cô nhắc tới chính là bộ đầm mà cô khô g đụng vào kể từ ngày ở nhà Kuon về.

"Cái bộ mà con từ hè không mặc hả? Mẹ vứt nó lâu rồi, rách to thế kia mà! Kuon bảo con sơ sẩy nên mới làm rách. "

Keiko cảm thấy giật mình khi nghe thấy những điều mẹ nói.

"Váy đứt trong mơ thì không thể là thật..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip