Chương 31: Hội thảo giao lưu y thuật Trung y-Lên bục giảng


Chương 31: Hội thảo giao lưu y thuật Trung y-Lên bục giảng

"Tôi là Giang Hoa Đình ở bệnh viện số hai, còn anh?" Giang Hoa Đình cười híp mắt bắt đầu tán phét với người lạ ngồi bên trái cậu, phần bọng mắt tròn u lên vô cùng đẹp cũng...làm cho cậu càng giống như một bạn nhỏ hơn.

Người đàn ông đeo gọng kính vàng dừng một lúc giọng nói hơi lạnh lẽo: "Bệnh viện Trung y, Nhiếp Minh Nhã."

Giang Hoa Đình vẫn không phản ứng gì, Mao Cao Minh ngồi ở bên phải cậu đã bắt đầu hít sâu một hơi!

Người đàn ông lạnh lùng này thế mà lại là Nhiếp Minh Nhã!

Nhiếp Minh Nhã là ai? Hễ là người trẻ tuổi học trung y đều biết Nhiếp Minh Nhã là một người tài năng xuất sắc trong lớp Trung y trẻ tuổi! Cũng là nhân vật duy nhất đại diện cho lớp thanh niên so bì y thuật cao siêu với mấy bác sĩ Trung y lớn tuổi!

Tuy sự tích trong quá khứ của hắn ta huy hoàng thế nào thì anh ta không biết nhưng trong những bác sĩ Trung y trẻ tuổi thì không ai không biết Nhiếp Minh Nhã!

"Ôi chao! Tên hay quá!" Giang Hoa Đình cười mỉm: "Từ tên của anh mà nhìn thì người nhà anh chắc chắn vô cùng thương yêu anh!"

Mao Cao Minh: "..."

Ngoại trừ quái thai trước mắt này.

Quả là mắt mù !!

"Cậu không biết sư huynh của tôi sao?!" Một giọng nói tức giận nói rõ tiếng lòng của Mao Cao Minh!

Chỉ thấy người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Nhiếp Minh Nhã lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Giang Hoa Đình, tựa như cậu không quen biết Nhiếp Minh Nhã là một tội to tày trời!

Giang Hoa Đình chớp chớp mắt: "Sư huynh?"

Người trẻ tuổi kia vô cùng kiêu ngạo: "Tôi là Ninh Triết, Nhiếp Minh Nhã là sư huynh của tôi!" Kiêu ngạo nói xong thì lại nịnh bợ tới gần Niếp Minh Nhã: "Đúng không? Sư huynh Minh Nhã~"

Đáng tiếc, Niếp Minh Nhã ngay cả liếc nhìn cũng không thèm nhìn hắn ta.

Mao Cao Minh gắng gượng nhịn ý cười.

Giang Hoa Đình mờ mịt, hỏi người khác không bằng hỏi người đó, cậu kéo Niếp Minh Nhã: "Vậy anh rất nổi tiếng sao?"

Mao Cao Minh, Ninh Triết còn có những người luôn chú ý tới bên này: "..."

Ôi đệt! Nhiếp Minh Nhã không nổi tiếng chẳng lẽ cậu một người chưa thành niên nổi tiếng hả? Nếu như là thế thật vậy phải là một việc làm người ta khiếp sợ tới mức nào đây!

Nhiếp Minh Nhã liếc nhìn phần áo vừa mới bị kéo của bản thân, nói: "Không biết."

Tất cả mọi người: "..."

Mao Cao Minh: "..." Được thôi, thiên tài với quái thai thực ra đều là cùng một loại sinh vật, mấy người phàm ngu xuẩn bọn họ bắt không được sóng điện não khác loài.

Mao Cao Minh biểu thị tim rất mệt mỏi, bỗng nhiên anh ta có một cảm giác hôm nay sẽ là một ngày vô cùng kích thích.

Từ đâu mà tới, anh ta không biết dù sao cũng đột nhiên có cảm giác như thế.

Thấy cũng tới giờ rồi, cuối cùng buổi hội thảo giao lưu cũng bắt đầu. Người đứng lên trước là một bác sĩ Trung y già ngồi ở đằng trước, cho dù còn có rất nhiều người không biết bọn họ nhưng tóc trắng là tư cách của bọn họ, là biểu tượng năng lực của bọn họ!

Trung y mà, tóc càng trắng càng tốt.

Lớp thanh niên nghe những chuyên gia già ăn nói đĩnh đạc, Giang Hoa Đình nghe một lúc lại mất hồn rất muốn vẽ phù á...

"Cậu không nghe thử sao?" Giọng nói lạnh lùng bị đè thấp, vừa đủ để Giang Hoa Đình nghe thấy.

Người lên trước thuyết trình đang nói tới chỗ kích động nước miếng văng tung tóe trong chốc lát thế mà cũng không chú ý tới bên dưới có 'Hai con chuột' không nghe bài giảng của ông.

Giang Hoa Đình hơi nghiêng đầu qua chỉ thấy đôi mắt dưới mắt kính gọng vàng của Nhiếp Minh Nhã đang bình tĩnh nhìn cậu.

Giang Hoa Đình nhe răng cười: "Tôi đều nghe qua cả rồi."

Nhiếp Minh Nhã: "Ồ."

Ninh Triết luôn chú ý tới Nhiếp Minh Nhã: "..."

"Chẳng qua thầy này nói không hay bằng sư phụ tôi." Giang Hoa Đình lại nói.

Nhiếp Minh Nhã ngẫm nghĩ quả thực rất ít người có thể vượt qua đạo trưởng của núi Thái Đà, vì thế anh ta gật đầu.

Đôi mắt Giang Hoa Đình sáng bừng lên: "Anh cũng cảm thấy như thế sao?"

Nhiếp Minh Nhã lời ít ý nhiều: "Bác sĩ Khương làm cho vấn đề phức tạp hơn rồi."

Đôi mắt Giang Hoa Đình càng sáng hơn: "Đúng không, đúng không?" Trong một chớp mắt Giang Hoa Đình như tìm được một tri kỷ đang muốn xin chỉ bảo với đối phương thì không ngờ vị trên kia cuối cùng cũng chú ý tới hai con chuột này!

Bác sĩ Khương tức tới mức suýt chút nữa là vểnh râu lên!

Trong lúc ông giảng bài thế mà còn có người dám qua quýt?!

Phát hiện trong hai người qua quýt đó có một người chính là thanh niên tài năng xuất sắc trong lớp trẻ đang nổi tiếng suốt mấy năm nay, trong mắt bác sĩ Khương lóe lên một tia không vui, tiếp đó lại bắt đầu bày trò.

"Bác sĩ Nhiếp, có phải cậu có ý kiến gì với bài giảng của tôi hay không?"

Bác sĩ tới đây người họ Nhiếp không chỉ một mình Nhiếp Minh Nhã, mấy 'Bác sĩ Nhiếp' khác tự nhận bản thân không có mặt mũi lớn tới mức để cho vị chuyên gia già này điểm danh, thế là, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhiếp Minh Nhã.

Nhiếp Minh Nhã bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không thay đổi vẻ mặt: "Ừm."

Tất cả mọi người: "..."

Giang Hoa Đình cười, bác sĩ Khương còn chưa kịp làm khó Nhiếp Minh Nhã thì giây tiếp theo đã bị hàm răng trắng bóc của Giang Hoa Đình kích thích!

"Bạn nhỏ ngồi bên phải bác sĩ Nhiếp."

Ánh mắt của tất cả mọi người đi theo lời nói của bác sĩ Khương.

Đối tượng bị nhìn chằm chằm trong chốc lát đã bị đổi thành Giang Hoa Đình, "Hả?" bỗng nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, "Gọi tôi sao?"

Tóc của bác sĩ Khương sắc dựng đứng luôn, ngay cả hàm dưỡng cũng bay hơn phân nửa!

"Không gọi cậu thì gọi ai?!"

Giang Hoa Đình hết sức vô tội: "Tôi cho rằng bác sĩ Nhiếp mà thầy gọi không phải là Nhiếp Minh Viễn, dù sao họ Nhiếp cũng nhiều tới vậy mà."

Vô tội, lại là một gương mặt búp bê làm cho rất nhiều người đang ngồi đều cảm thấy bác sĩ Khương đang ăn hiếp một đứa trẻ vị thành niên, biết rõ là ảo giác nhưng bọn họ vẫn nhịn không được có cách nghĩ như thế, thế là có một số người khi nhìn bác sĩ Khương thì trong mắt mang theo chút khác thường.

Bác sĩ Khương không hề hay biết không vui nói: "Bác sĩ Nhiếp mà tôi gọi tất nhiên là vị ngồi bên cạnh cậu rồi, không phải tôi nói cậu chứ! Bác sĩ Nhiếp qua quýt thì thôi đi bởi vì cậu ta có năng lực này, cậu tính là gì? Tới buổi giao lưu mà còn không cố gắng học tập?! Còn ra thể thống gì nữa! Cơ hội như thế cho người giống như cậu thật sự lãng phí mà!"

Giang Hoa Đình: "..."Cậu chỉ nói ra một sự thật mà thôi, có cần mắng cậu tới mức này không?

Mao Cao Minh nhíu mày cảm thấy vị bác sĩ Khương này hơi quá mức rồi.

Tại sao trước giờ anh ta không phát hiện mấy chuyên gia già mà anh ta ao ước là người như thế chứ?

Không hỏi nguyên do, không phân rõ trắng đen đã mắng người lung tung?

Nhiếp Minh Nhã đã hơi cau mày, anh ta chưa từng nghĩ sẽ bởi vì nguyên do của bản thân mà làm cho Giang Hoa Đình bị vạ lây, vừa muốn mở miệng, Giang Hoa Đình bỗng nhiên nói: "Mấy thứ ông vừa mới nói tôi cũng đã biết rồi nha."

Tất cả mọi người đều chấn động nhìn về phía Giang Hoa Đình, thế này...

Hẳn là không phải thể hiện như thế đâu?

Mao Cao Minh cũng cảm thấy không quá tốt, vèo một phát đứng dậy muốn xoay chuyển tình thế không ngờ vị bác sĩ Khương đó tức quá hóa cười: "Tốt! Tốt! Tốt!"

Ông nói một lèo ba chữ tốt, bác sĩ bệnh viện số một quen thuộc với tính cách của ông liền biết không quá tốt.

"Nếu cậu đều đã biết rồi vậy cậu tới nói một số thứ tôi không biết đi!" Thế mà dám dễ dàng phủ định tâm huyết của ông! Ông phải để cho chàng trai này biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Ông xem thử thanh niên không biết trời cao đất dày này đến cùng có thể nói ra thứ gì!

Mao Cao Minh sắp điên luôn!

"Nhóc Giang! Nhanh chịu thua, xin lỗi bác sĩ Khương đi!"

Chỉ có Mao Cao Minh biết Giang Hoa Đình vốn không chuẩn bị gì đã tới đây!

Giang Hoa Đình không hiểu: "Tại sao tôi phải xin lỗi?" Cậu làm sai gì rồi sao?

Nhìn gương mặt búp bê đang mờ mịt kia của Giang Hoa Đình, Mao Cao Minh có một xúc động muốn vỗ về cậu nhưng anh ta gắt gao đè nén được!

"Cậu không chuẩn bị gì cả đi lên cũng không nói được gì, hay là cứ cúi đầu nhận lỗi để không phải đi lên."

"Sẽ không đâu, giảng một bài mà thôi, tôi vẫn có thể làm được." Giang Hoa Đình vô cùng hào hứng.

Mao Cao Minh chỉ thiếu khóc cho cậu xem! Được con khỉ đó? Cậu lên đó làm gì mà? Vẽ phù hay là nói bậy bạ!

Giang Hoa Đình cũng không get được sóng điện não oán hận tới mức sắp phát điên của Mao Cao Minh, vẻ mặt vô cùng hưng phấn đứng lên: "Vậy tôi đi lên đây~"

Bác sĩ Khương lạnh lùng hừ một tiếng, ông không tin nhóc con này có thể nói ra thứ gì ra hồn!

Ngay lúc Giang Hoa Đình đi ngang qua Nhiếp Minh Nhã thì Nhiếp Minh Nhã nhỏ giọng hỏi: "Có cần giúp gì không?"

Giang Hoa Đình cười hì hì: "Không cần không cần." Vừa nói xong Giang Hoa Đình lại cảm thấy từ chối thẳng như vậy không tốt lắm thế là lại nói: "Lúc cần giúp đỡ...nhờ anh giúp chút ha?"

Ninh Triết: "..." Cái gì gọi là nhờ anh giúp chút?

Sư huynh nhà tôi để ý tới cậu mới là lạ.

Nhiếp Minh Nhã khẽ gật đầu: "Ừm."

Miệng của Ninh Triết há to tới mức gần như có thể nuốt được trứng ngỗng luôn!

Đây còn là sư huynh của hắn ta sao? Không phải chứ? Hẳn là không phải đâu?

Ngay trong ánh mắt hoặc là khiếp sợ hoặc là coi thường, Giang Hoa Đình không chút áp lực nào đi lên bục thuyết trình còn chen tới bác sĩ Khương đang ở đó tức phì phò trợn mắt xuống dưới.

Bác sĩ Khương trừng mắt nhìn Giang Hoa Đình, không chút hàm súc thở phì phò đi xuống dưới bục, lúc đi xuống suýt chút trẹo cả chân, xui xẻo cùng cực này...bác sĩ Khương nghi ngờ hôm nay mình bước ra cửa không xem ngày, hôm nay chắc chắn không nên ra khỏi nhà, không nên mở lớp!

Giang Hoa Đình đứng trên bục giảng nhìn lướt qua người bên dưới, mấy chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm bản thân, bỗng nhiên...

Giang Hoa Đình chỉ cảm thấy bản thân nhìn thấy mười mấy viên đá cuội tròn vo có tóc đang nhìn bản thân! Ngũ quan thì căn bản nhìn không rõ! Đến nỗi Mao Cao Minh ở đâu cậu cũng không biết luôn.

Lặng lẽ đếm vị trí vừa nãy bọn họ ngồi, à hóa ra anh Mao ngồi ở bên cạnh người hơi tản ra ánh sáng màu vàng! Ở giữa còn trống một vị trí thuộc về bản thân!

Sau khi nhìn ra bản thân ngồi ở vị trí nào thì Giang Hoa Đình nở ra nụ cười rạng rỡ: "Tôi giảng một chút về Mậu Thích đi!"

Nghe được chữ Mậu rất nhiều người trong khoảnh khắc đầu tiên đều nghĩ tới từ hoang đường này, các bác sĩ trung niên lớn tuổi của Trung y ở hiện trường cũng không ngoại lệ.

Bác sĩ Khương vừa mới đi xuống nghỉ ngơi lập tức nặng nề mắng: "Mậu Thích mà không nắm chắc thì đừng có nói bậy! Không phải chứng bệnh nào cũng có thể thích hợp dùng Mậu Thích đâu!"

Giang Hoa Đình chớp chớp mắt: "Tôi cũng cảm thấy như thế."

Tất cả mọi người: "..."

"Bắt đầu đi." Một giọng nói lạnh lẽo trong chớp mắt đã đè ép được tất cả bầu không khí phản đối trong im lặng.

Thấy người nói bắt đầu là Nhiếp Minh Nhã những người khác cũng không nói gì nữa.

Vẻ mặt của bác sĩ Khương vô cùng âm u.

Giang Hoa Đình cong cong khóe môi: "Vậy tôi liền bêu xấu đây."

"Rối loạn của khí huyết sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với kinh mạch, mà thay đổi của khí âm dương trong kinh mạch cũng làm cho người ta có chứng hư thực, chúng ta học Trung y đều biết sự thật này. Bây giờ tôi nói nguyên tắc Bổ pháp và phương pháp dùng kim châm, Mậu Thích."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip