CHAP 12 : DU LỊCH (1)
Ngày đi du lịch, Phác Xán Liệt ăn mặc vô cùng đơn giản, đeo kính râm to bản, thế mà cả người cũng như phát ra tinh quang, sáng rực một góc của sân bay. Bá Hiền miệng lưỡi ríu ran, vừa đi làm một số thủ tục, lạch bạch chạy tới, trên vai đeo một cái ba lo nhỏ, theo từng nhịp sải chân mà nảy lóc xóc.
Phác Xán Liệt thề rằng bản thân chưa từng thấy ai có dáng chạy kì lạ như Biên Bá Hiền. Anh thật không hiểu, suốt những năm học phổ thông cùng đại học, với dáng chạy như thế, làm thế nào cậu có thể vượt qua môn thể dục được.
Bá Hiền mặc một cái áo màu hồng, đầu tóc hơi xoăn rối, trên mắt đeo một cái kính tròn xoe. Trông cậu lúc này chẳng khác gì một thằng nhóc cấp ba, hai mắt cười khép lại thành một đường cong, cả người giống như thái dương, nhìn thôi cũng thấy ấm áp.
" Chúng ta lên máy bay thôi."
Biên trợ lý vui vẻ giục.
" Ừ."
Phác Xán Liệt đáp sau đó ôn nhu vò mái tóc mềm xốp của cậu.
" Vui lắm à."
" Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên tôi được đi xa đến vậy."
Mãi cho đến lúc máy bay cất cánh, Bá Hiền vẫn còn chưa thôi phấn khích, ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt mà ríu rít không ngừng.
Có điều tiểu trợ lý cũng chẳng thể ồn ào được bao lâu, chỉ mới được hơn ba mươi phút đã lăn ra ngủ mất. Phác Xán Liệt đọc báo, chợt cảm thấy im lặng bất thường, quay sang phát hiện được tình hình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, kéo đầu cậu ngả lên vai mình.
Haizzzz...Có ai nói khuôn mặt khi ngủ của cậu trông cực kì ngốc nghếch, "ngâu si" chưa vậy.
*
Biên Bá Hiền xuống máy bay là lập tức tỉnh táo, hồi sinh năng lượng. Cuối cùng thì sau nhiều giờ bay, cậu cùng Phác Xán Liệt cũng dừng chân tại địa điểm cần tới, chính là khu nghỉ mát cao cấp, còn được mệnh danh là "thiên đường mặt đất", quả nhiên không ngoa một chút nào.
Biên trợ lý cùng với Phác minh tinh đến đặt phòng trong khách sạn. Lúc này mới nảy ra một vấn đề đặc biệt nan giải.
Cậu dò hỏi ý của Xán Liệt trước.
" Chúng ta nên đặt một phòng hay hai phòng đây".
Phác minh tinh lạnh lùng thờ ơ, ra vẻ hờ hững đáp.
" Kim chủ tịch dặn dò tôi phải để ý đến cậu, dù sao tôi cũng không ngại, một phòng là được rồi."
Biên Bá Hiền đương nhiên không thấy có vấn đề gì, liền gật đầu, le te đi đến quầy lễ tân, vận dụng tất cả vốn tiếng Anh xập xệ cùng ngôn ngữ hình thể để diễn đạt với chị nhân viên tóc nâu xinh đẹp. Cuối cùng, Phác Xán Liệt không chịu nổi, lập tức gạt trợ lý ngốc qua một bên, giao tiếp một cách lưu loát bằng phát âm chuẩn như người bản xứ, làm cho Biên trợ lý ngưỡng mộ không ít.
Hành lý được nhân viên kéo vali và đưa lên đến tận nơi. Biên Bá Hiền tay chân thảnh thơi, mồm mép lại bắt đầu hoạt động không ngừng. Cậu thầm nghĩ, Phác Xán Liệt đúng là chẳng có gì ngoài điều kiện, đã không thưởng thì thôi, một khi đã thưởng nhất định là phải thật sang chảnh.
Phòng của cả hai thuộc dạng VIP hẳn hoi, vừa rộng vừa tiện nghi, lại còn có cả một cái ban công nhìn ra biển. Quá sức tuyệt vời. Bá Hiền phải kìm chế lắm mới không nhảy lên kích động, chứ thực ra nội tâm cũng đang gào thét trong sung sướng. Ăn ở tốt, cuối cùng cũng đã được Cao xanh nhìn thấu rồi.
Biên Bá Hiền đổ vật ra cái giường kingsize trải ga trắng toát, cả người làm thành hình chữ "đại" ngửa mặt lên trần nhà, vui vui vẻ vẻ nói.
" Hơn cả mong đợi của tôi. Không tệ chút nào."
Sau đó liền hỏi Phác minh tinh:
" Chúng ta sẽ ở đây ba ngày à."
" Ừ."
" Wao, bố mẹ tôi từng đi nghỉ tuần trăng mật ở đây đấy."
Phác Xán Liệt tin là nội công của mình phải thâm hậu lắm mới không bị câu nói của Biên Bá Hiền làm cho kích động. Tuần trăng mật??? Cậu ta không kiếm được chủ đề nào đỡ nhạy cảm hơn một chút hay sao.
Bá Hiền loay hoay trên phòng một lát, sau đó cùng Phác Xán Liệt ra ngoài dạo phố, thăm thú đây đó. Phác minh mặc một cái áo phông đen, quần sooc dài chấm đầu gối màu trắng, giày thể thao, lại đeo thêm một cái kính mắt, sải bước đến đâu cũng tựa như một cái nam châm, toả ra sức hút mãnh liệt với các chị em phụ nữ.
Trên suốt chặng đường rất nhiều đôi mắt "háo sắc" cứ lần lượt đuổi theo thanh niên cao lớn, khí chất ngời ngời. Bá Hiền phân vân sau này có nên đề xuất Phác Xán Liệt mở hội tung tú cầu hay không, số lượng tham gia chắc cũng đầy ba ô tô tải.
Nơi này là địa điểm du lịch nổi tiếng nên có rất đông người, hàng quán cũng vô cùng phong phú náo nhiệt. Biên Bá Hiền đặc biệt mê đồ ăn vặt ở đây, siêu ngon, rất hợp khẩu vị với cậu.
Bá Hiền và Phác Xán Liệt bước vào một cửa hàng kem, gọi hai hộp Haagen Dazs ngồi vào bàn thưởng thức. Mùi vị của hãng nổi tiếng, quả thật không tệ chút nào. Biên trợ lý ăn một ngụm thật to. Vị ngọt tan chảy trong khoang miệng, tấm tắc khen ngợi không dứt.
Phác Xán Liệt phía đối đi chơi không quên nghĩa vụ của một đại mình tinh, trước khi ăn còn đem điện thoại ra chụp lại, đăng lên trang cá nhân check in với người hâm mộ, cũng xem như là một hình thức fanservice.
Một lúc, Phác Xán Liệt mở phần thông báo ra ngó thử, quả nhiên, chưa gì mọi người đã nhảy vào like và comment chóng mặt.
: Waooo, Phác Xán Liệt thật đáng yêu.<3
: Chỉ có mình tôi để ý là có tới hai cái li kem à. *cười trộm* *cười trộm*.
: Ộp pa, chụp người lên không phải đẹp hơn sao. Cầu selfie.
: Nghe nói Phác Xán Liệt đi nước ngoài với trợ lý của ảnh. Sáng nay có người qua đường bắt gặp họ sân bay đó. Không biết là ảnh đi đâu nhỉ.
: Mố, Haagen Dazs đó mọi người.
: Trời đất, các thím có biết khẩu hiệu của hãng kem này không. Đừng nói với tôi đây là Love weibo.
Đọc một lượt bình luận của người hâm mộ, Phác Xán Liệt liền chột dạ, quay ngoắt 180 độ ra nhìn cái bảng quảng cáo to khủng bố đằng sau.
Mẹ ơi, thổ huyết.
Đập vào đôi mắt phượng long lanh của Phác minh tinh, chính là một dòng chữ chói loà, vô cùng kinh sợ.
"If you love her, take her to Haagen Dazs"
What the hell.?????
"Nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến Haagen Dazs"
Hư cấu, quá sức hư cấu.
Tôi liếc nhìn Biên Bá Hiền đang vừa ăn, vừa cười đến tít cả mắt, chỉ mong có thể vác cả cái bàn bay đi chỗ khác ngay lập tức. Hãy xem có "cô ấy" nào mà lộn xộn, ngốc nghếch, trùm casino, có lông chân, lại còn tham ăn như thế kia không. Nếu có cơ hội nhất định phải khiếu nại, quảng cáo thật thiếu màu sắc hiện thực.
Chương trình sau đó của cả hai chính là đi công viên giải trí. Thực ra đây chính là đề xuất của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt trước sau vẫn là phi thường không "hứng thú". Biên Bá Hiền tuy rằng tuổi đời thanh niên nhưng tâm hồn "thiếu nhi", rất thích những chỗ như thế, có nhiều trò chơi, lại còn mang đậm phong cách hoạt hình.
Biên Bá Hiền ham vui, kéo tôi chạy qua chỗ này một chút, rồi chạy qua chỗ kia một chút.
Cậu chơi phi tiêu, được tặng cho một cái mũ chuột Micky liền chụp lên luôn đầu Phác Xán Liệt, miệng há ra thích thú.
" Woa, thật đáng yêu quá đi."
Phác minh tinh quắc mắt, lườm cho cho cậu một cái một cái, lập tức lôi xuống, trả lại cho chính chủ, thậm chí còn mạnh tay khiến cái mũ xụp xuống che lút cả mắt cậu.
Biên Bá Hiền chụp rất nhiều ảnh, thỉnh thoảng thấy cái gì hay hay là lại ghé đầu vào selfie một cái mới cam tâm. Tự sướng bình thường thì không tính, lại còn bày đặt ra đủ tư thế, phồng môi, chu mỏ bán manh. Nhưng mà hầu hết những bức hình kiểu ấy đa phần toàn là để tự thẩm một mình, nếu đăng trong album trên weibo không chừng sẽ chết chìm trong "bình luận" khinh bỉ của bọn bạn thân.
" Phác Xán Liệt, có thể giúp tôi chụp một tấm với bức tượng này không."
" Quên đi."
Bá Hiền bĩu môi, liền nhờ một vị khách nước ngoài chụp cho cậu. Vốn tiếng Anh méo mó của tiểu trợ lý không ngờ cũng phát huy tác dụng. Anh trai tóc vàng vui vẻ cầm máy ảnh, hướng về phía Bá Hiền nháy lia lịa.
Bá Hiền tạo đủ kiểu dáng, hết V- sign rồi L- sign rồi Heart - sign. Ông anh ngoại quốc, giơ tay gia hiệu Ok liên tục. Khi trả lại máy ảnh, còn cười với Biên Bá Hiền.
" So cute."
Bá Hiền cũng vì thế mà liền đem khoe ngay với Phác Xán Liệt. Phải chăng đây chính là vẻ dễ thương trời sinh, muốn che giấu cũng không được.
" Này, anh chàng lúc nãy khen tôi dễ thương đó."
Phác Xán Liệt liếc cậu một cái, hừ một tiếng như chẳng thèm quan tâm.
" Chẳng qua anh ta tưởng cậu vẫn là trẻ vị thành niên thôi."
****
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip