Đừng Chạm Vào Người Tôi
Đám lửa được người ta đốt cao ngút, mọi người dựng vài cái lều ở đây vui chơi, ca hát nhảy múa. Có thêm 3,4 cái bàn để đặt đồ nướng.
"Đứng xích ra một chút, lửa bắn vào người bây giờ." Tần Lam nắm tay cô rồi kéo xê ra bên ngoài.
Bọn họ đứng thành một vòng tròn xung quanh đốm lửa ca hát, cầm trên tay xiên thịt nướng.
Tần Lam cầm xiên thịt trên tay nhìn cô.
"Xiên thịt của em đâu?"
"Em ăn hết rồi, mà làm biếng đi lại đằng kia lấy."
"Nè, ăn đi." Tần Lam chìa qua cho cô.
Cẩn Ngôn không ngại ngùng mà cầm lấy, lâu lâu mới được vợ quan tâm, đương nhiên không khách sáo rồi.
Đang nhảy múa thì điện thoại réo. Tần Lam gỡ tay cô ra rồi đi đến một góc nghe điện thoại.
"Alo, Viện Khả..."
"Em đến khách sạn mà chị nói rồi, đến đây đi, em lạnh quá.
"Không phải tôi đã nhắn tin nói em đừng tới đây sao?" Tần Lam gắt lên, lúc đầu quả nhiên có muốn dùng Viện Khả chọc tức Cẩn Ngôn, nhưng bây giờ tự nhiên nghĩ lại nên buổi trưa nhân lúc cô ngủ đã nhắn tin bảo Viện Khả đừng đến nữa.
"Em..."
"Ở đó, đợi một tí"
Tần Lam tắt máy, nhìn lại phía đám người đang vui vẻ đó, nhắn cho Thi Mạn một tin nhắn.
"Đưa Cẩn Ngôn về giùm em, em có việc"
Người ta cũng thưa thớt dần, chỉ còn lại mười mấy người, nửa tiếng đồng hồ rồi không thấy Tần Lam, có phải đã ra xe rồi không? Hay nàng lại đau dạ dày? Nghĩ thế liền quay ra xe. Xui xẻo làm sao, thay vì đi đường bên trái để ra khỏi đây thì cô lại đi hướng ngược lại, nhắm đường thẳng mà đi, thấy sao trời lại tối đen như vậy. Đi mãi mà không thấy ai. Chỉ có mấy căn nhà nhỏ xập xệ, đành ghé vào đó hỏi thăm đường ra.
Thi Mạn đến khi người ta về gần hết mới nhớ tới Cẩn Ngôn, được Tần Lam dặn là đem cô về giúp. Thi Mạn cầm điện thoại gọi cho cô.
"Alo."
"Thi Mạn, chị đang ở đâu?" Trong giọng nói có phần run rẩy.
"Chị còn ở chỗ đốt lửa, em đi đâu rồi?"
"Em không biết, em định ra xe xem Tần Lam đâu, mà sao đi hoài lại không có thấy đường ra, chỉ có mấy căn nhà cũ kĩ."
"Được rồi, đợi 'hị."
Thi Mạn và một số người nhìn xung quanh một chút, rốt cuộc chỉ có nghĩ rằng Cẩn Ngôn đã đi đường ngược lại. Mọi người bật đèn pin lên đi tìm cô.
Cẩn Ngôn đứng trước một căn nhà xập xệ, không biết bên trong có ai không, có thể hỏi đường ra. Đứng tồng ngồng ở đó một hồi, từ bên trong có một người đàn ông quần áo xộc xệch, quần còn chưa kéo khóa, say khướt đi ra chỗ nàng.
"Cô em, đi đâu?"
Cẩn Ngôn sợ hai tháo lui, chân guồng chạy, nhưng lại không biét chạy đi đâu. Cả 4 bề đều tối mịt.
Người đàn ông loạng choạng đi ra níu lấy tay cô, đẩy mạnh cô vào tường nhà, sức lực vô cùng mạnh mẽ.
Cẩn Ngôn rên lên vì đau, người đàn ông nọ vì đẩy cô vào tường mà có dùng sức khiến chân cô va vào vách tường khô ráp đến chảy máu.
Cẩn Ngôn vùng ra bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước lại vấp phải thanh gỗ, đập gối xuống nền xi măng, máu rướm cả chân. Cô khóc òa lên.
"Lam, Tần Lam ơi, cứu em...."
Người đàn ông kia thấy cô té thì liền tiến đến đè cô xuống, khóa trụ hai tay cô lên trên, chân kẹp cô lại, rõ ràng đây là giữa sân, mà cũng dám làm chuyện đồi bại này. Nhìn xung quanh, không có ai, Cẩn Ngôn khóc không ra nước mắt. Chống cự yếu ớt, tay chân tên rần, chỉ biết cam chịu.
*Xoạc* chiếc áo sơ mi bị bung 3 nút áo.
Đôi môi hắn ta lập tức hạ xuống xương quai xanh nàng mà cắn.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa, buông ra đồ khốn, Tần Lam, cứu em........................."
*Bốp* Một lực đạo đạp vào lưng hắn ta, làm hắn ta lăn quay.
"Tiểu Ngôn!"
"Lệ Dĩnh, Đàm Trác..." Cẩn Ngôn ngước lên, có chút thất vọng nhưng vẫn không nói, mặc cho Đàm Trác ôm lấy mình
Lệ Dĩnh xông đến đánh tới tấp vào người tên kia, Cẩn Ngôn nhìn hắn bị đánh một cách sợ sệt, chị nóng tính ra sao ai mà không biết.
"Ngô Cẩn Ngôn, em đang ở đâu?" Tiếng mọi người ở phía ngoài vang lên
Đàm Trác ôm Cẩn Ngôn đứng lên, Cẩn Ngôn dáng người nhỏ nhắn lại ốm yếu nên bế lên rất dễ dàng.
"Cẩn Ngôn!" Thi Mạn thấy cô được một trong hai người họ ôm liền chạy lại
"Nếu đã không bảo vệ được em ấy thì đừng cưới em ấy về rồi hành hạ nó!" Lệ Dĩnh gắt gỏng
"Tôi... Mà hai người là ai?" Thi Mạn nhíu mày
"Tôi là gia đình và là người bảo hộ của em ấy"
Thi Mạn im lặng, thì ra là gia đình của Cẩn Ngôn họ có trách thì trách đúng nên chị cũng im lặng đưa bọn họ ra xe.
Thi Mạn nhanh chóng đưa mọi người đi trở ra khỏi đó, ở đây day dưa với bọn say xỉn chỉ thêm phiền phức, người thiệt thòi vẫn là chúng ta. Tránh được việc gì thì cứ tránh.
Ngồi vào trong xe, Đàm Trác ôm lấy cô ngồi ở phía sau, lấy áo khoác vào cho cô, để Thi Mạn lái xe đi về khách sạn, không bàn thêm về vấn đề này.
"Tần Lam đâu rồi chị?" Cẩn Ngôn một lúc sau bừng tỉnh chợt nhớ vội hỏi.
"Nó nói có việc, không biết là việc gì nữa." Thi Mạn cộc cằn trả lời, thật tức chết Tần Lam mà. Chồng bị như vầy mà nó lại đi đâu không biết.
Chiếc xe đột nhiên thắng gấp ở cửa chính khách sạn.
Trước cửa Tần Lam và Viện Khả đang ôm nhau quấn quít ở đó. Cẩn Ngôn vịn lấy ngực trái, hai dòng nước mắt chảy dọc, mặn đắng ở môi.
Thi Mạn bỏ tay lái, mở cửa xe rầm rầm, cánh cửa như muốn bung ra.
*Chát* Hai cú tát vào mặt Tần Lam, nhưng sức lực không mạnh, không đến nỗi bị thương.
"Chị làm cái gì vậy?"
"Câu này tao nên hỏi mày mới đúng, chồng mày, em ấy đi tìm mày, xém chút nữa bị người ta cưỡng hiếp. Mày còn ở đây ôm ấp cô ta." Thi Mạn hầm hầm nhìn Tần Lam, đôi mắt hằn lên tia máu.
Tần Lam như chết trân nhìn cô đang được một cô gái lạ mặt dìu xuống khỏi xe, nút áo bị bung phải dùng tay vịn lại, trên cổ có vết tím bầm, chân rướm máu. Tần Lam giờ phút này thật sự muốn chạy đến ôm cô, nhưng cánh tay của mình bị Viện Khả lại giữ chặt lấy.
Thi Mạn thấy Tần Lam im lặng, tay thì vẫn nắm chặt tay Viện Khả thì hừ lạnh rồi đưa ba người kia vào khách sạn. Không thèm nhìn Tần Lam thêm lần nào.
Khi cô lướt qua nàng, có một giọt nước mắt từ khóe mi cô tuôn ra, theo gió bay vào không khí, cuối cùng đậu ở vành môi Tần Lam. Ôi sao nó đắng ngắt.
Tần Lam xin thề có trời chứng giám, trái tim nàng đang cào xé khi nghe tin Cẩn Ngôn xém bị người ta cưỡng hiếp vì đi kiếm nàng. Có phải khi sắp mất thì người ta mới trân trọng không? Đưa tay lên ngực trái, đau quá.
Khi 3 người kia đi khuất, Tần Lam ghị tay ra khỏi tay Viện Khả, mặt hầm hầm :
"Ai cho em ôm tôi?"
"Chị nói gì vậy, em là người yêu của chị mà." Viện Khả nhíu mày khó hiểu.
Rõ ràng khi nãy là Viện Khả tự nhiên sấn tới ôm Tần Lam làm nàng trở tay không kịp, chứ không hề có ý ôm ấp cô ta ở ngay khách sạn.
"Chia tay đi." Giọng Tần Lam trầm trầm có chút run run vì lạnh.
"Vì con nhỏ rẻ tiền đó sao?"
Tần Lam không trả lời, tự dưng nghe hai chữ " rẻ tiền " lại thấy vô cùng chướng tai, nàng đứng đó im lặng một hồi rồi nhìn Viện Khả.
"Tôi đặt cho em một phòng, ngủ xong sáng mai trở về Thượng Hải cho tôi. Tôi sẽ chuyển cho em một khoản tiền lớn."
Viện Khả nóng giận nói không nên lời, hậm hực đi theo Tần Lam trở vào khách sạn, mặc dù rất muốn phản pháo, nhưng tính tình của Tần Lam thì cô ta còn lạ gì nữa, cái gì nói 1 là 1, 2 là 2. Không thể nào chống cự. Cứ từ từ khi về Thượng Hải sẽ dỗ ngọt cô sau vậy.
Hai năm nay bên cạnh Tần Lam, xảy ra bao nhiêu chuyện cũng không nói chia tay, bây giờ vì một cô gái tầm thường mà nói chia tay với Viện Khả, chuyện này cô ta đem đặt trong lòng, không sớm thì muộn cũng đòi lại hết với Cẩn Ngôn.
***
Cẩn Ngôn sau khi Lệ Dĩnh và Đàm Trác đưa về phòng thì nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi thay một cái áo sơ mi ngồi ở trên giường, tự sơ cứu cho bản thân mình. Suốt bao nhiêu năm nay có bị thương, một là cô tự làm hai là Lệ Dĩnh sẽ làm giúp.
Mặc dù Thi Mạn có ý ở lại để an ủi trò chuyện với cô nhưng cô lại cố ý từ chối, nói bọn họ về phòng đi, nói cô ổn và cô muốn yên tĩnh một chút. Vì thế bây giờ nằm ở trên giường co ro một mình.
*Cạch* Cửa phòng mở ra.
Tần Lam lọ mọ đi tìm công tắc đèn, tại sao phòng lại tối om đến vậy? Quờ quạng một hồi cũng mở được đèn, một thân ảnh nằm cô độc ở trên giường. Trái tim Tần Lam quặn thắt liên tục. Nhưng lại một mực phũ nhận việc mình yêu cô.
Nàng tiến tới gần giường, chạm vào bả vai cô nói nhỏ:
"Ngôn..."
"Chị ngủ đi." Một giọng nói run run vang lên. Rõ ràng là khóc. Nắm chặt cái chăn kéo qua khỏi đầu.
"Xoay qua tôi xem vết thương cho em."
"Không cần, tôi đã làm rồi."
"Ngoan, để tôi xem!"
"Làm ơn... Tôi xin chị... Đừng chạm vào tôi..." Cẩn Ngôn lên tiếng cầu xin đầy chua chát
"Tôi..."
Tần Lam thở dài, thật muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại thôi, nàng với tay tắt phụt cái đèn, nhìn cô thêm một lần rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, khi đi trở ra thì thấy Cẩn Ngôn đã nằm ở sofa từ bao giờ.
"Em lên giường nằm đi!" Tần Lam đặt tay lên vai Cẩn Ngôn
"Đừng chạm vào tôi!" Cẩn Ngôn hơi gắt làm nàng im lặng rồi leo lên giường nằm
Cẩn Ngôn ngồi dựa sofa thổn thức, nhìn bóng dáng kia ở giường. Làm ơn đi Tần Lam, không yêu thì đừng làm mấy cử chỉ quan tâm, đừng nói ngọt ngào, đừng gieo cho tôi thêm một chút hy vọng nào nữa. Vì tôi không thể nào chối từ, chị biết rõ điều đó mà. Và vì chị biết rõ nên chị hết lần này đến lần khác tổn thương tôi có đúng không?
Tự dưng trong bóng tối có một âm thanh phát ra, giống như xin lỗi, như thông báo, cũng như nhận tội, mà cũng giống như dỗ ngọt, hai chữ cuối còn nói lí nhí.
"Là cô ta tự ôm tôi. Tôi không có muốn. Tôi đã chia tay với cô ta rồi. Đừng giận......!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip