Rốt Cuộc Cũng Hiểu Tại Sao Chị Lại Hận Em
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào căn phòng ấm áp, có hai con người đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Tiếng chuông báo thức làm rộn căn phòng lên, Tần Lam với tay tắt báo thức để chồng mình ngủ thêm một chút, nhưng chợt nhớ hôm nay là ngày quan trọng nên đành đánh thức cô.
"Tiểu Ngôn à…….Thức đi em."
"Đừng, em muốn ngủ....." Cẩn Ngôn bị đánh thức nên hơi khó chịu, liền kéo mền qua đầu rồi quay sang hướng khác.
"Vậy em ngủ đi, chị đi đến viện mồ côi với Thi Mạn, buổi chiều sẽ về." Tần Lam hôn chụt lên môi cô rồi có ý muốn gỡ tay cô ra.
Cẩn Ngôn nghe vậy liền ngồi bật dậy, nhìn Tần Lam.
"Đi đến viện mồ côi sao? Là chỗ trước đó chị đã ở à?"
"Ừ, 1 tháng 2 lần, chị và Thi Mạn trở về đó thăm mọi người và mấy đứa nhỏ, em có muốn đi không?"
"Phải đi chứ để xem nơi đấy đã nuôi lớn vợ em ra sao?" Cẩn Ngôn liền bước xuống giường.
Tần Lam nhìn cô rồi thấy dáng vẻ đó đi thẳng vào nhà tắm, ơ không đỡ người ta xuống à?
"Sao thế?" Cẩn Ngôn nhìn nàng
"Em hết yêu chị rồi!" Khuông mặt Tần Lam rũ xuống
"..."
Cẩn Ngôn xoa cổ rồi nhìn nàng, rồi thôi hiểu rồi. Cẩn Ngôn đi đến bế nàng vào nhà tắm, đánh răng rồi rửa mặt thay cho nàng.
***
Cả 4 người ngồi trong xe, Cẩn Ngôn cầm lái. Đàm Trác lúc này ngồi phía sau cùng với Thi Mạn lên tiếng.
"Ủa vậy là hai người cũng hay đến viện mồ côi? Em và Cẩn Ngôn cũng hay đến, sao lại không gặp nhỉ?"
"Em đến ngày nào?" Thi Mạn ngồi bên cạnh để tay sau gáy cho Đàm Trác dựa vào người mình.
"Thường thì em sẽ đến ngày 1 và ngày 20."
"Còn hai chị thường đến vào ngày 2 và ngày 30." Thi Mạn phì cười, đúng là trùng hợp, cùng đến một chỗ nhưng suốt 20 năm vẫn chưa gặp được nhau lần nào.
"Mà em đến đó làm gì?" Tần Lam quay qua nhìn Cẩn Ngôn.
"Lệ Dĩnh và Nguyệt Nguyệt lớn lên ở đó, nên bọn em thường xuyên về đó thăm cùng bọn họ." Cẩn Ngôn ôn tồn giải thích
Viện mồ côi 20 năm không có gì thay đổi nhiều, chỉ có được mở rộng ra hơn, sân cũng rộng hơn, đồ chơi nhiều hơn.
"Dì năm……. Để con giúp dì." Tần Lam nắm tay Cẩn Ngôn đi vào trong, gặp một người phụ nữ đang cầm bó củi liền lớn tiếng gọi rồi chạy đến giúp bà cầm bó củi.
Dì năm 20 năm trước là một cô gái 25 tuổi, xinh đẹp, vì chán nản cuộc sống hôn nhân nên vào ở trong viện mồ côi này, xin được chăm sóc mấy đứa bé.
Năm đó dì vô cùng thương yêu Tần Lam và Thi Mạn.
"Dì năm, đây là Cẩn Ngôn, chồng con. Còn kia là Đàm Trác, em ấy và Thi Mạn cũng đã kết hôn với nhau."
Dì năm ngạc nhiên nhìn 4 người con gái, đúng là đẹp đôi nha. 2 đứa ở chung một viện mồ côi, sau này lại có thể ở chung một nhà, còn gì vui hơn. Bà niềm nở mời cả 4 người vào trong.
Đặt bó củi lên kệ bếp, 4 người cùng đi theo dì năm lên phòng khách gặp viện trưởng.
"Viện trưởng, thật nhớ bà quá." Tần Lam ôm chầm lấy người phụ nữ da mặt nhăn nheo nhưng có nụ cười phúc hậu.
"Trời con bé này, đã lớn đến như vậy còn nhõng nhẽo sao? Mấy đứa ngồi đi. Tháng nào cũng đến đây thăm mấy đứa nhỏ, thật lòng ta rất vui."
Bọn họ ngồi xuống, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời, cười nói vui vẻ như một gia đình, không câu nệ, không áy ngại hay gì cả.
Cuối cùng Tần Lam đưa một phong bì dày cho bà.
"Viện trưởng, cho tụi con gửi cho mấy đứa nhỏ. Sắp trung thu rồi."
Viện trưởng nhận lấy phong bì rồi tươi cười.
Bọn họ chào viện trưởng rồi đi dọc theo hành lang, ngoài sân có một đám trẻ đang chơi đùa, có một đám đang ngồi dưới tán cây, nhưng cũng có vài đứa ngồi thui thủi một mình, chắc là mới được chuyển vào đây nên chưa quen.
Cẩn Ngôn nhìn bọn nó, tuy sống ở đây điều kiện vô cùng tốt, nhưng không bao giờ bằng cảm giác có người thân cả, bằng chứng là ánh mắt ngây thơ non nớt kia vẫn có chút gì đó đau thương. Rốt cuộc bây giờ Cẩn Ngôn mới hiểu tại sao Tần Lam mỗi lần nhớ đến chuyện quá khứ đều hận cô như vậy.
Bàn tay cô đang nắm chặt lấy tay nàng, bỗng nhiên lại buông lỏng. Tần Lam, em nợ chị tuổi thơ tươi đẹp, nhất định sẽ dùng cả tuổi thanh xuân của em để trả lại cho chị.
Tần Lam quay lại nhìn Cẩn Ngôn đang hướng mắt về đám trẻ ngoài kia có hơi u buồn, nàng nắm lấy tay cô như một lời an ủi.
Bọn họ ở đó giúp mọi người dọn cơm trưa rồi ở lại dùng bữa với mấy đứa trẻ tới đầu giờ chiều mới trở về nhà.
Ngồi trên xe, chưa vội về, Tần Lam xoay qua nói với vợ chồng Thi Mạn.
"Em đi thăm mộ ba mẹ. Em chở hai vợ chồng chị về Tần Gia nha."
"Thôi, cho chị theo với." Thi Mạn khoác tay ý bảo không cần.
Tần Lam gật gù, lái xe đi. Ghé ngang chợ mua một ít nhang đèn. Mộ ba mẹ, theo như ông Ngô nói thì là một khu nghĩa trang gần nhà Ngô Gia ở ngoại ô thành phố, có địa chỉ hẳn hoi, cứ theo đó là chạy là được.
Dù được ông Ngô nói đã lâu nhưng nàng vẫn chưa có đủ can đảm để chấp nhận sự việc này nên cứ trốn tránh không đến thăm mộ ba mẹ. Mãi cho đến hôm nay mới suy nghĩ thông suốt. Dù không chấp nhận thì cũng đã diễn ra rồi, đâu có chối cãi được.
Tần Lam không muốn cho Cẩn Ngôn đi vào trong, sợ rằng cô đi vào gặp mộ ba mẹ mình thì sẽ xúc động. Nhưng Cẩn Ngôn nói cô không sao, muốn vào thăm mộ ba mẹ vợ, mặc dù nơi đây là nơi cô thường xuyên đến thay mặt Tần Lam nhang khói cho họ.
Đứng trước hai nấm mộ lớn, đã được quét dọn kĩ càng, rõ ràng là Cẩn Ngôn thường xuyên ra đây làm sạch. Tần Lam nuốt khan, cố gắng không để mình khóc thành tiếng. Nhìn trên bia mộ hai dòng chữ.
Năm đó ông Ngô cho người chôn cất cũng không biết tên họ là gì nên chỉ khắc lên đó là : BA TẦN LAM, MẸ TẦN LAM.
Tần Lam cả cơ thể run run, đốt mấy cây nhang cắm lên mộ, đôi mắt rưng rưng, cuối cùng là ngã khuỵa xuống đất mà khóc thương tâm.
"Ba…..mẹ……con về với ba mẹ rồi. Ba mẹ……….Chúng ta đã gặp được nhau rồi…….sẽ không rời xa nhau nữa. Ba mẹ……hức hức"
Quì gối ôm lấy hai nấm mồ đã xanh cỏ, nàng khóc nấc lên. Nước mắt trào ra một hồi, chợt nhớ không thể để chồng buồn, liền vội vàng quệt mấy dòng nước mắt, nàng xoay sang Cẩn Ngôn, thấy cô nước mắt giàn giụa liền hốt hoảng lau nước mắt cho coi rồi dẫn cô đứng gần hơn nấm mộ.
"Ba mẹ, đây là con rể của hai người, có phải rất xinh đẹp không? Ba mẹ chắc chắn sẽ có cháu nội, đợi khi nào nó lớn lên, con nhất định sẽ dẫn nó ra đây chào hai người."
Ngưng một lát, Tần Lam tươi cười nhìn hai người phía sau, lại nhìn hai nấm mộ lạnh tanh kia.
"Đó là Thi Mạn, anh hùng của con. Chị ấy chính là người tốt nhất trên đời đó. Còn kia là Đàm Trác, vợ của Thi Mạn. Mong ba mẹ phù hộ cho bọn con được bình an."
Cả 4 người đứng đó một lát rồi cúi đầu chào, sau đó cùng nhau trở ra xe, chuẩn bị về nhà.
Ngồi trên xe, Tần Lam vẫn không khỏi thút thít vài tiếng, nhưng lòng đã nhẹ bớt phần nào.
Quẹo một con đường nữa là đến nhà.
*Két* Cẩn Ngôn thắng xe gấp gáp rồi vội vàng nhìn xem Tần Lam có bị gì không, rồi nhìn ra phía sau xem Đàm Trác có làm sao không.
"Em bị gì vậy, sao tự nhiên thắng gấp? Thi Mạn hai tay ôm chặt Đàm Trác hỏi.
Cẩn Ngôn cũng không có muốn thắng gấp, tự dưng phía trước có 3, 4 chiếc xe đột nhiên chạy tới trước mũi xe rồi chắn ngang. Cẩn Ngôn mở cửa xe bước xuống thì lập tức một cây súng chỉa ngay vào đầu. Cẩn Ngôn thót tim một cái rồi giơ hai tay lên trời, tránh cho bọn chúng kích động.
"Này anh, anh muốn tiền đúng không ? Được, tôi chuyển cho anh ngay, đừng làm hại chồng tôi." Tần Lam nhìn mấy tên bịt mặt đen đang đe dọa, dí súng vào đầu chồng mình, chắc là bắt cóc tống tiền.
"Tao không cần tiền, người đâu, bắt Cẩn Ngôn đi"
Tên bịt mặt đang chỉa súng vào đầu Cẩn Ngôn lập tức kéo quặp tay cô lại, dùng dây trói lại một cách hết sức chuyên nghiệp, tống cô vào một chiếc xe.
Trước khi đi còn nói với ba người còn lại, giọng nói hắn ta ồm ồm khó nghe vô cùng.
"Tụi bây mà báo cảnh sát, bảo đảm sẽ nhận được cái xác vô cùng khó coi."
Chiếc xe rồ máy chạy đi, lúc này Tần Lam mới xuống xe rồi chạy theo chiếc xe kia.
"Cẩn Ngôn... Đừng... Mau thả Cẩn Ngôn ra... Cẩn Ngôn à...."
"Tần Lam bình tĩnh đi em" Thi Mạn liền chạy đến ôm lấy nàng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip