Chương 13

Vốn video livestream đã sắp bị đá ra khỏi hotsearch, nhưng lại bị bốn chữ ngắn ngủi của Tiêu Chiến đẩy lên lại lần nữa.

‘Trạm phản hắc của Mèo’ đi khắp nơi phủ nhận người còn lại trong video không phải là Tiêu Chiến đều ngu người, ‘Thời Quang’ khen ‘Mèo” hiểu chuyện cũng ngu người, fan hai bên bận rộn cả một ngày, một bên thì sợ bị nói là hút máu, một bên thì sợ bị hút máu

Kết quả hai người lại là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, lại cmn cam tâm tình nguyện hút máu!

Bận rộn để làm gì cơ chứ!!!

‘Thời Quang’ phát điên, những nhóm fan lớn ngày thường im hơi lặng tiếng giây phút này chẳng khác gì ăn tết, pháo nổ bùm bùm:

[Không phải Chiến cưa bị cái gì rơi trúng đầu đấy chứ, sao lại thân thiết với nghệ sĩ đầy scandal thế, không biết Vương nào đó là loại người gì à?]

[Có lẽ là phối hợp với chương trình để tăng độ hot? Không đúng, Chiến cưa chưa bao giờ tham gia vào mấy chuyện này ]

[Mị đoán bọn họ có quan hệ thân thích, không thì chẳng tìm ra được lý do gì để giải thích cho việc một người bình thường cực lạnh lùng lại tới cửa đưa thuốc cho người ta]

[Huhuhu hóa ra Chiến cưa dịu dàng như vại, lúc dỗ dành người ta thiệt là quyến rũ, a a a a tui yêu ảnh tui yêu ảnh yêu ảnh cả đời!!]

[Không thể diễn tả được cảm giác hiện tại của tôi, nhưng tôi rất thích một mặt mà Chiến cưa đã thể hiện như thế này. Trước đây ảnh quá xa cách với người ngoài, chắc chắn là rất cô đơn, có nhiều bạn bè sẽ tốt hơn, tôi ủng hộ.]

[Bạn bè? Tui thấy ảnh xem người ta là anh bạn nhỏ rồi thì có. 1551 tui cũng muốn được Chiến cưa dỗ dành uống thuốc, cho dù ảnh có đưa hạc đỉnh hồng cho tui thì tui cũng sẽ nuốt xuống!]

[Ban đầu Vương Nhất Bác không uống thuốc của Chiến cưa? Má, nếu như Chiến cưa đích thân bắt tui uống thuốc, thì cmn tui sẽ uống cho ảnh phá sản luôn á!!]

[Tình địch 666…]

So với sự sôi nổi bên Thời Quang, thì bên Mèo lại im ắng hơn.

Hội trưởng hậu viện hội kéo mấy vị quản lý vào một group nhỏ, trạm trưởng trạm phản hắc mù mờ nói: [Hội trưởng, làm thế nào bây giờ? Em có cần đi ra ngoài spam nữa không?]

[Spam tất nhiên vẫn phải tiếp tục, nhưng cần phải thay đổi hướng đi, chiêu đánh chết cũng không thừa nhận đã không thể thực hiện được nữa rồi, sự thẳng thắn của Tiêu ảnh đế khiến Mèo nhà chúng ta hói đầu TvT]

[Điều này cũng cho thấy cưa cưa rất được người ta yêu thích nhé. Lúc nãy tôi cũng xem, cưa cưa không để ý đến Tiêu ảnh đế, là Tiêu ảnh đế chủ động quan tâm cưa cưa, chuyện này tôi có thể lấy ra để khoe khoang một năm!!]

[Ôi ôi ôi là vàng thì sẽ phát sáng, cuối cùng thì idol nhỏ của tôi cũng được các ông lớn phát hiện ra rồi sao? Các cô đừng quên Tiêu ảnh đế nổi tiếng là cuồng công việc, nói không chừng sau này sẽ có hợp tác!]

[Thương dạ dày của con trai tui quá, phải để Tiêu ảnh đế đích thân mang thuốc tới, có thể thấy là đã rất nghiêm trọng rồi, mama muốn ở bên cạnh chăm sóc cho con trai, nhất định sẽ chăm cho con trai đến béo trắng mới thôi ]

[Yếu ớt hỏi một câu, nếu tui ship CP này, mấy cô có mắng tui không…..]

Hội trưởng khẽ nhíu mày, nhận ra vấn đề này không hề đơn giản.

Trong tổ chức lại xuất hiện kẻ phản bội!!

Hội trưởng: [Cô có quyền ship CP, nhưng kể từ lúc cô quyết định bắt đầu ship, thì nên tự rút lui khỏi đội quản lý.]

[Đúng vậy, đúng vậy, theo đuổi idol là trong mắt trong tim chỉ có một người, nếu lẫn bất kỳ một chút tạp chất nào thì sẽ không còn được gọi là fan only nữa (mặc dù tui coi video cũng cảm thấy hơi mê đó)]

[Chị em, CP là giả! Hoa trong gương trăng trong nước quay đầu lại là công dã tràng, thà rằng trưởng thành cùng Bác cục cưng, nhìn Bác cục cưng từng bước từng bước đi đến đỉnh cao còn chân thật hơn (Nếu như Tiêu ảnh đế có thể cùng cậu ấy trưởng thành, thì cũng không phải là không thể)]

Hội trưởng: “…..”

Hội trưởng gào thét: “Lăn hết đi lấy đua top số liệu cho bà!!!”

Mà trong thời gian lúc các Mèo đóng cửa chuyên tâm suy nghĩ, thì một quần thể đã lặng lẽ sinh ra.

Các cô không có hội nhóm cũng không có tổ chức rõ ràng, không ngạc nhiên cũng chẳng hói đầu, các cô ấy chỉ xem đi xem lại video livestream, đào ra mấy bức ảnh lúc Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến ở sân bay từ tháng trước, rồi đặt hình nền điện thoại để bất cứ lúc nào cũng vừa liếc mắt là nhìn thấy được.

Miệng các cô ấy luôn nói mình sắp bị chua thành quả chanh rồi, nhưng những giọt nước mắt chảy ra lại tràn đầy hương vị ngọt ngào; Các cô cố tỏ ra vô cùng kháng cự với thức ăn cho chó, nhưng vẫn không tự chủ được mà mở mấy cái fanfic đồng nhân ra, điên cuồng tọng vào họng.

Tên của các cô chính là fan CP của Chiến Bác!!!

[A a a a a Thượng đế ơi tại sao đến giờ mới để tui phát hiện ra CP quý giá này vậy!]

[Bây giờ tôi chỉ muốn nói bốn chữ: Tôi điên cuồng ship. Nếu như bắt tôi phải thêm thời hạn cho bốn chữ này, tôi hy vọng đó là: 10 ngàn năm]

[Mã xác minh 80e2, nhanh tới đọc《Thuốc dạ dày/Mớm thuốc》do Khang thái thái viết, hay lắm luôn á, đọc mà bà đây cứng luôn á ]

[Fic này hay lắm, mị cũng vừa đọc xong, đề nghị download về trước, đừng để lát nữa bị xóa mất… Úi lạ ghê, chủ topic, hình như tui nhìn thấy cô trong fandom của Chiến cưa. Cô lén ship CP, tổ chức có biết không?]

Topic im lặng một hồi.

Nhưng chủ topic lập tức thẳng sống lưng: [Tui không sợ đâu, đây là do Chiến cưa nhấn đầu bắt tui ship!]

Chính chủ không trốn tránh mà đích thân chạy ra thừa nhận thì còn phải kiêng dè cái gì nữa chứ.

Phất cao lá cờ Chiến Bác, tới ship hết cho bà đây!!!

Chỉ vỏn vẹn 20 phút ngắn ngủi, comment dưới weibo đã vượt quá 10 nghìn. Vương Nhất Bác kiểm tra một vòng, nhìn thấy 《Thuốc dạ dày/Mớm thuốc》thì hơi nghi ngờ một chút, bèn nhập mã xác minh vào nhận được một file word.

Cậu mở file ra, càng đọc càng cảm thấy sợ hãi, lúc có người gọi điện thoại tới còn giật mình đến mức suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi.

May mà không cho cậu có thời gian suy nghĩ, sau khi ứng phó với việc gặng hỏi của Triệu Đào xong, cậu lại bị đạo diễn Lưu dạy dỗ một trận  Ekip chương trình vốn không muốn để lộ sự tồn tại của Tiêu Chiến quá sớm, mà định tung ra trước khi chương trình phát sóng, kết quả hiện tại lại bị cậu làm lộ, đạo diễn Lưu tức giận đến đau não.

Chờ đến khi bị dạy dỗ xong, đầy đầu cậu chỉ toàn là dấu hỏi chấm, muốn hỏi thử Tiêu Chiến một chút xem chuyện này rốt cuộc là thế nào, ngón tay trượt đi trượt lại trên màn hình, gõ chữ xong rồi lại xóa đi.

Không biết phải nói như thế nào cả.

Hỏi đối phương lý do thừa nhận? Đó là chuyện của người ta, cậu không thể quản được.

Hỏi đối phương sao lại follow mình? Như vậy thì lại trông có vẻ như cậu đang muốn gây sự chú ý.

Xoắn xuýt một hồi lâu, Vương Nhất Bác bực bội ném điện thoại di động qua một bên. Lúc này, group wechat ngoại trừ thông báo lịch trình thì 800 năm không vang lên lấy một lần đột nhiên nhảy ra.

Lệ Hà: [Bác Nhi]

Thẩm Như: [Ấy chị đang định gọi Nhất Bác ra]

Lệ Hà: [Chị Như, hai ta ăn ý ghê, Bác nhi mau ra đây chịu trách nhiệm với mặt của tụi này đi]

Vương Nhất Bác không giả bộ được nữa, bèn gửi vào một câu hỏi: [mặt của hai người bị làm sao vậy?]

Lệ Hà: [Vì cậu mà tụi này chẳng ngủ ngon, cậu có biệt một miếng mặt nạ đắt chừng nào không? Nhanh khai báo rõ ràng chi tiết của đoạn livestream đó để cầu xin sự tha thứ của tụi này coi, ví dụ như nam thần của tôi dùng tư thế gì để mớm thuốc cho cậu, uống thuốc xong thì làm gì, càng tỉ mỉ càng tốt]

Vương Nhất Bác: “……………”

Vương Nhất Bác: [ Nếu có việc gì gọi điện thoại tôi out nhóm đây]

Lệ Hà: [Nè nè, cậu chờ chút, được rồi vậy tôi đổi câu hỏi khác, cậu dạy tôi làm sao được nam thần quan tâm đi]

Vương Nhất Bác: […..] Khác gì câu hỏi trước à?

Đều là những câu mà cậu không trả lời được.

Cậu muốn nói không biết, nhưng như vậy nghe rất giống như đang ra vẻ, chỉ có thể lôi người khác ra làm cái cớ.

Vương Nhất Bác: [ Đừng nhắc đến chuyện này nữa, đạo diễn Lưu đã bị tôi làm cho tức giận rồi]

Vương Nhất Bác nói xong, Lệ Hà mới chợt nhớ ra mình không nên nhắc đến chuyện này. Chẳng liên quan gì đến đạo diễn Lưu cả, chủ yếu là do Hạ Vũ cũng ở trong group này.

Bình thường Hạ Vũ và Tiêu Chiến không tương tác gì với nhau, làm cô hoàn toàn quên mất vị kia mới là chính cung.

Không đắc tội với người ta đấy chứ, mịa nó đều là do Chiến Bác CP quá tuyệt vời!

Đáng sợ là, nhắc Tào tháo thì Tào tháo đến.

Hạ Vũ: [ Hiện tại không phải là sau nữa đêm rồi sao, tinh thần của mọi người dồi dào thật đấy, điện thoại rung làm tôi thức giấc luôn]

Lệ Hà lập tức hiểu ra ý của hắn: Nhanh ngủ đi đừng trêu đùa nhau nữa, ông đây không vui.

Cô chán nản vỗ đầu, vắt hết óc suy nghĩ cách gỡ rối. Thật ra quan hệ giữa cô và Hạ Vũ rất bình thường, nhưng ở trong giới giải trí, có thể bớt đắc tội người nào thì hay người đó, ngộ nhỡ nam thần thấy Hạ Vũ không vui đến mắng cô thì không hay lắm.

Tiếc là thời gian không đợi người, không chờ cô nghĩ ra phải gỡ rối như thế nào, thì đã nhận được một thông báo của group. Trương Tiên đã mời Chiến tham gia nhóm

… Má ơi, nam thần của cô ra mặt vì Hạ Vũ rồi kìa, làm sao bây giờ a a a???!!!

Lệ hà muốn khóc, rất muốn khóc. Ngay sau đó, Tiêu Chiến lại không thèm để ý đến cô, mà @ đạo diễn Lưu.

Tiêu Chiến: [@Lưu Cường chú giận à]

Đạo diễn Lưu ù ù cạc cạc: [ Trên hợp đồng giấy trắng mực đen đã viết, trước khi thông báo chính thức không được tự ý tiết lộ các thành viên trong dàn khách mời, đường nhiên là tôi phải giận rồi]

Tiêu Chiến: [mắng người ta]

Không biết vì sao, Tiêu Chiến chỉ gõ ra ba chữ, nhưng đạo diễn Lưu lại hơi chột dạ. Ông muốn giải thích mình không mắng Vương Nhất Bác, chỉ trách cứ vài câu thôi. Chuyện đã xảy ra rồi, mắng cũng chẳng có hiệu quả gì, hơn nữa bán hủ cũng là một chiêu trò marketing, ekip chương trình chẳng thiệt thòi gì.

Ông chân thành gõ ra một đoạn văn, nhưng không đợi ông gửi đi, Tiêu Chiến đã nói tiếp: [ là tôi chủ động thừa nhận, người vi phạm hợp đồng cũng là tôi, muốn mắng thì cứ tới tìm tôi, cửa lúc nào cũng mở để đợi chú, nhé]

Đạo diễn Lưu dám mắng Tiêu Chiến không?

Câu trả lời là không dám, đạo diễn Lưu lặng lẽ ẩn thân.

Trong group im lặng mấy phút, rồi vỗ vỗ cái bụng đã hít đủ drama, giả vờ chẳng nhìn thấy gì cả, ai đi đường nấy về ổ chăn nằm ngủ.

Ngoại trừ hai người.

Một là Hạ Vũ. Hắn thích Tiêu Chiến từ lúc anh giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất sau khi đóng xong bộ phim đầu tiên, về sau cuối cùng hắn cũng gặp được Tiêu Chiến ở hậu trường của liên hoan phim.

Lúc đó hắn là khách mời được mời tới biểu diễn, phòng nghỉ cách phòng của Tiêu Chiến rất gần. Hắn thấp thỏm gõ cửa bước vào, phát hiện có một cái hộp gỗ đặt trên bàn trang điểm của Tiêu Chiến.

Giống như Vương Nhất Bác, hoặc là nói giống như tất cả những người từng nhìn thấy chiếc hộp đó, hắn vừa nhìn đã biết Tiêu Chiến rất trân trọng chiếc hộp này.

Có lẽ là trời cao thương hại hắn yêu thầm, nên giúp hắn một chuyện giá gỗ lớn để đồ lặt vặt trong phòng nghỉ bỗng nhiên bị người ta đụng ngã!

Gần như là không hề nghĩ ngợi gì, hắn nhào tới trên bàn, dùng cơ thể mình để bảo vệ chiếc hộp!

Tai nạn đó thực ra rất nghiêm trọng, giá gỗ dài bốn mét cao ba thước trực tiếp làm gãy cánh tay và hai xương sườn của hắn. Hắn thường nói sức khỏe mình không tốt, căn nguyên của nó là do tai nạn năm ấy mà bị giảm sút, những lúc trời mưa cánh tay sẽ đau nhức.

Nhưng lại bảo vệ được chiếc hộp, chỉ bị dính lên một chút máu của hắn.

Sau khi xuất viện, để tỏ lòng cảm ơn, Tiêu Chiến ký hợp đồng với hắn. Cho hắn phí hợp đồng nhiều gấp ba lần những ca sĩ cùng địa vị với hắn; cho hắn tài nguyên mà biết bao nhiêu người không dám mơ tới; cho hắn sự tự do vô hạn, không hạn chế hắn ra ngoài chơi, không hạn chế hắn hẹn hò yêu đương, hắn muốn làm việc thì làm việc, không muốn làm việc cũng vẫn trả tiền cho hắn không thiếu một đồng nào.

Chỉ duy nhất không cho hắn sự yêu thương, bảo vệ.

Thậm chí một ánh mắt cũng không muốn dành cho hắn.

Theo Tiêu Chiến một năm, chỉ từng ở chung với nhau được hai lần, Hạ Vũ không chịu nổi nữa, bắt đầu tìm người rải tin tức về mối quan hệ mập mờ giữa hai người. Hắn không có được, thì người khác cũng đừng hòng mà có được.

Hắn biết Tiêu Chiến biết ơn mình, bởi vì từng vô tình nghe được Kim Nam nói trong hộp là thứ gì đó được làm bằng giấy, đã nhiều năm lắm rồi, nếu như bị nện lên chắc chắn sẽ hỏng.

Đúng như hắn nghĩ, Tiêu Chiến không ngăn cản hắn, Kim Nam cũng chỉ nói bóng nói gió nhắc nhở mấy câu.

Dựa vào sự biết ơn, hắn dùng một cánh tay, hai cái xương sườn đổi lấy năm năm mộng ảo.

Đồng thời cũng tuyệt vọng năm năm.

Nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra trên weibo Tiêu Chiến hoàn toàn không follow hắn. Hắn nói với bên ngoài rằng anh làm vậy để tránh hiềm nghi, nhưng thực ra mỗi ngày đều mong ngóng thông báo.

Nhưng mong ngóng đến hiện tại, Vương Nhất Bác lại được anh follow trước hắn. Dựa vào cái gì chứ?!

Hạ Vũ cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu.

Người thứ hai ngủ không được là Vương Nhất Bác, cậu lại liếc《Thuốc dạ dày/Mớm thuốc》, rốt cục cũng xác nhận được đó là thứ gì, sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng.

Hơn nữa ban nãy ở trong group, bề ngoài thì Tiêu Chiến đang cà khịa đạo diễn Lưu, nhưng thực tế là đang nói chuyện giúp cậu. Cậu không ngốc nên có thể nhận ra, trong lòng cứ suy nghĩ mãi phải cảm ơn anh như thế nào, nên hoàn toàn chẳng buồn ngủ chút nào.

Nóng không chịu nổi, cậu vén chăn lên chui ra khỏi ổ chăn để phơi mỡ, rồi lại đi ra ban công hóng chút gió, quay lại trong phòng phát hiện ra cậu vẫn rất nóng. Mặt hình như sắp chín luôn rồi.

Cậu là một người có thể che giấu mọi chuyện rất tốt, nếu không thì cũng sẽ chẳng có chuyện đào tạo ở công ty ba năm, ăn ở cùng các thực tập sinh khác ba năm mà chẳng có ai phát hiện ra bối cảnh của gia đình cậu cả.

Nhưng giờ, cậu thực sự rất muốn biết vì sao Tiêu Chiến lại thừa nhận chuyện này.

Kim giờ đã chỉ qua 1h sáng, nếu như gửi wechat bừa bãi thì sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi, Hạ Vũ cũng bị wechat đánh thức đó còn gì. Họ Tiêu ban nãy đã giúp cậu rồi, giờ đánh thức người ta thì quá đáng lắm.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi Tùng Lan Các.

Đêm mùa thu hơi se lạnh, gió lạnh thổi vào người, cậu mới phát hiện ra mình quên thay đồ mà vẫn mặc đồ ngủ trên người.

Không phải là bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ lần trước, mà là bộ bắt Triệu Đào mới mua lại. Nghe nói là kiểu mà mấy người đàn ông mạnh mẽ hay mặc, cậu chưa thèm mở giấy gói ra mà trực tiếp mang đến đây luôn.

Phải, không sai, cái gọi là bộ đồ ngủ mà đàn ông mạnh mẽ sẽ mặc, chính là khắp toàn thân từ trên xuống dưới vẽ mèo hoạt hình với đủ loại tư thế khác nhau.

Không phải đàn ông mạnh mẽ có thâm niên nên chắc chắn sẽ không chọn được.

Đi được hơn nửa đường rồi mà còn quay về thay đồ thì hơi phí thời gian, Vương Nhất Bác hạ quyết tâm xông vào cửa lớn Dưỡng Tâm Điện.

Sau đó nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nhìn xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ.

Bên trong đại điện vẫn sáng đèn, nhưng không thấy bóng người nào. Chạy sang một bên khác, vẫn không tìm thấy bóng người.

…. Chẳng lẽ ra ngoài rồi, hay là chỉ bật đèn như thế nhưng ngủ rồi?

Vương Nhất Bác do dự một lát, định nhịn một đêm rồi ngày mai tới hỏi. Nhưng vừa mới xoay người, sau lưng đã vang lên một tiếng ‘kẽo kẹt’.

Người cậu muốn tìm đứng dựa vào khung cửa, cổ áo ngủ tán loạn, giọng nói hơi khàn khàn: “Quay lại thị tẩm à?”

Vương Nhất Bác phát hiện ra họ Tiêu rất thần kỳ, đã im miệng thì thôi, chứ cứ mở miệng là sẽ khiến cậu bực mình cực kỳ.

Cậu hùng hổ xông vào cửa: “Giờ em muốn ngủ ở đây đó, anh làm gì được em!”

“Không làm gì được cả,” Tiêu Chiến nói: “Cậu đang mang thai, muốn ngủ ở đâu thì ngủ.”

“….” Vương Nhất Bác kiềm chế kích động muốn gõ lên sọ não của đối phương: “Sau này đừng nhắc đến thị tẩm, rồi mang thai này nọ nữa, không thì đừng trách em không khách sáo.”

Tiêu Chiến hất cằm về phía bộ đồ ngủ của đối phương: “Chỉ với cái này?”

Mặc đồ ngủ hình mèo uy hiếp người ta, tỷ lệ thành công chắc là bằng không.

Vương Nhất Bác bí hơi, suýt chút nữa quỳ sụp xuống.

Cậu cố giữ bình tĩnh, quyết định đợi ngày nào đó mặc oai oai một chút rồi sẽ quyết một trận tử chiến với Tiêu Chiến chết tiệt.

Nhớ ra mục đích tới đây, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, giọng nói rất dữ dằn: “Hôm nay cảm ơn anh đã nói chuyện giúp em với đạo diễn Lưu!”

Cảm ơn người ta mà còn giương nanh múa vuốt, Tiêu Chiến bật cười: “Ừ.”

“Nè…” Vương Nhất Bác dừng một chút rồi nói: “Em còn chuyện muốn hỏi anh… không phải chúng ta đã bàn bạc xong là dùng Đào ca làm bia đỡ đạn rồi à, sao anh lại chủ động thừa nhận làm gì?”

Tiêu Chiến hờ hững nói: “Đó là quyết định đơn phương của cậu, tôi không đồng ý.”

Cậu nhớ lại, ngày hôm qua lúc cậu nói ra phương án giải quyết này, đúng là đối phương không đưa ra ý kiến gì cả.

“Nhưng em…”

“Cậu đã nghĩ đến tác hại khi đẩy mọi chuyện lên người quản lý của mình chưa,” Anh ngắt lời cậu: “Hai cậu thường xuyên ở cạnh nhau, truyền thông và fans rất dễ thông qua giọng nói để đoán ra cậu đang nói dối. Chuyện như thế này thẳng thắn thừa nhận cũng không sao cả, che che giấu giấu càng làm người ta suy đoán hơn.”

Hóa ra họ Tiêu đang suy nghĩ cho cậu, tim Vương Nhất Bác đập bịch bịch: “Em, em nghĩ rồi.”

“Biết rồi còn làm, đợi bị hắc à?”

Tiêu Chiến nhíu mày: “Hơn nữa việc này tôi cũng có phần, cậu không nên tự mình giải quyết, tự chủ trương không phải là thói quen tốt.”

Vương Nhất Bác cắn môi dưới: “….Vâng.”

Thấy đầu của anh bạn nhỏ càng cúi càng thấp, ấn đường của Tiêu Chiến dần giãn ra.

Anh không khỏi thả nhẹ giọng, khóe môi cong lên: “Thật ra tôi không phải là người không biết giữ lời, chỉ cần cậu trao đổi đàng hoàng với tôi, thì tôi sẽ giúp đỡ cậu.”

Nghe anh nói thế, cậu phát hiện ra đúng là mình thiếu suy xét. Đã không có vấn đề gì, thì cứ quang minh chính đại nói ra là được. Nếu không sau này khi mọi chuyện vỡ lở ra, cư dân mạng không chỉ nghi ngờ cậu, mà còn nghi ngờ cả anh nữa.

Cậu rất áy náy, mạch suy nghĩ không khỏi đi theo anh: “Như thế nào mới được coi là trao đổi đàng hoàng với anh?”

“À… đơn giản lắm, ví dụ như cậu nói với tôi là ‘Anh Chiến xin anh giúp em một chút’, hoặc mấy lời tương tự đều được.”

Vương Nhất Bác: “….”

Haiz, không nên vọng tưởng chó sẽ biến thành người, tất cả đều là giả dối.

Thôi, trước tiên cứ giữ lại cho anh ta một mạng. Cậu vội vàng kết thúc câu chuyện, nhắm mắt hỏi: “Em nợ anh một ân tình, sau này có yêu cầu gì thì có thể tới tìm em bất cứ lúc nào.”

“Không cần chờ sau này, làm giờ luôn đi,” Tiêu Chiến mở lòng bàn tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Vương Nhất Bác không biết anh muốn làm gì, bèn khó hiểu đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh.

Tiêu Chiến lại nói: “Mở khóa màn hình.”

Vương Nhất Bác giơ mặt tới, một giây sau nhận biết khuôn mặt có hiệu lực, màn hình sáng lên.

Trên đó rõ ràng là….. 《Thuốc dạ dày/Mớm thuốc》.

“… Vương Nhất Bác muốn lấy thuốc, nhưng Tiêu Chiến quá cao, cậu nhảy lên mấy lần nhưng đều không thể lấy được. Cảm giác đau đớn và xấu hổ vì bị bắt nạt làm viền mắt cậu ửng hồng, giọng cũng mềm mại hơn trước nhiều, ‘cưa cưa, đưa cho em’. Tiêu Chiến lấy một viên thuốc ra, ngậm vào miệng, ‘muốn thì tự tới lấy’. Vương Nhất Bác hít mũi, ôm eo Tiêu Chiến, miệng ghé sát tới. Cậu duỗi đầu lưỡi ra định liếm viên thuốc đi, nhưng bị răng nanh của đối phương cắn lại, màu mắt của Tiêu Chiến đen kịt, ‘cục cưng, đầu lưỡi của em mềm quá’………”

“Đừng đọc nữa! Im miệng! Mau im miệng đi!” Vương Nhất Bác có cảm giác đầu mình sắp nứt ra: “Trả điện thoại cho em!!”

“Được thôi, tôi không đọc nữa.” Vẻ mặt của Tiêu Chiến tựa như cười mà không cười, anh giơ tay ấn ấn trên màn hình mấy lần.

Có lẽ tác giả có sự hiểu lầm về sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, Vương Nhất Bác đúng là không cao bằng Tiêu Chiến, có lẽ là đến khoảng mũi. Nhưng mấy năm nay cậu tập nhảy, lực bật rất cao, dưới tình thế cấp bách vừa nhảy lên một cái là có thể giành lại được điện thoại của mình rồi.

Vội vã cúi đầu, 《Thuốc dạ dày/Mớm thuốc》đã tắt đi, trước mặt đang hiện trang chủ weibo của cậu.

‘Người follow’ đã tăng lên một, tên của người đó là…. Tiêu Chiến.

Fan CP tinh mắt phát hiện ra hai người từ trạng thái follow một phía đã chuyển sang follow lẫn nhau, nên mừng đến phát khóc, đi khắp nơi thông báo cho nhau.

Á huhu, đây chính là nơi tình yêu ngọt ngào của Chiến Bác CP bắt đầu!!!

Thật ra họ Tiêu không đích thân ra tay thì cậu cũng đang định follow anh. Cho dù đối phương có khốn kiếp đến đâu thì cũng là đại tiền bối của cậu, về tình về lý thì đều phải follow người ta.

Cậu không follow lại ngay, là vì không chắc chắn anh muốn follow mình thật, hay là trượt tay ấn nhầm.

Dù sao thì ảnh đế tam kim chủ động đi follow một nghệ sĩ debut hơn nửa năm, số lượng fan hâm mộ mới tăng gấp đôi làm gì chứ?

Nhưng giờ đối phương lại dùng hành động nói cho cậu biết, chuyện này là thật. cậu vừa rầu rĩ, vừa lén lút lùi về sau, định chạy trốn ngay khi cần thiết.

Hành động của cậu nhanh chóng bị phát hiện, anh nhíu mày: “Cậu đi đâu đấy?”

Vương Nhất Bác: “Cái fanfic với anh ý, em mới mở ra thôi, chưa đọc được chữ nào hết, thật đó!”

Tiêu Chiến: “……”

Tiêu Chiến nín cười nói: “Cậu nghe rõ câu hỏi của tôi rồi hẵng trả lời.”

“….Oh,” cậu tuyệt vọng rồi, sự tuyệt vọng khiến khuôn mặt cậu không có biểu cảm gì cả: “Ngày mai còn phải ghi hình nữa, em về ngủ.”

Nói xong, Vương Nhất Bác vứt hết mặt mũi xuống đất dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ để chạy ra ngoài!

Tiêu Chiến phản ứng cực nhanh, anh phát huy ưu thế chân dài mà tiến lên mấy bước, tay trái kéo cổ tay của cậu nhóc lại, tay phải chống vách tường, ấn người ta lên tường.

Vương Nhất Bác bị anh vây giữa cánh tay và vách tường.

“Chạy cái gì.” Tiêu Chiến cau mày.

Vương Nhất Bác theo bản năng lùi về phía sau, lùi đến mức không thể lùi được nữa, bẹp dí trên vách tường, giọng điệu hung dữ: “………Em, em sốt ruột muốn quay về ngủ, không được à!”

Bây giờ đã sắp 2 giờ sáng, bên ngoài tối thui còn chưa tính, cậu nhóc chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang, rất dễ bị cảm lạnh.

“Ngủ ở đây đi,” Tiêu chiến nói: “Nếu như giờ về mà có người nhìn thấy, ngày mai hotsearch sẽ đổi thành tin tức hai ta yêu đương vụng trộm đó.”

Ông đây điên à mà vụng trộm với anh? Cậu muốn phản bác lại, nhưng nhận ra tình cảnh của bản thân, nên đành mạnh mẽ nuốt ngược lời chưa nói vào: “……..Được được được em không về nữa, anh thả em ra đi.”

Tiêu chiến bật cười, rốt cục cũng thả cậu ra.

Hơi thở có cảm giác vô cùng ngột ngạt đã biến mất, cậu hít một hơi thật sâu. Lúc này mới nhận ra vừa nãy cậu đã quên cả hít thở, nhịn đến mức phổi phát đau.

……Không đúng, không phải là đau.

Cậu cụp mắt xuống, nhìn thấy chỗ vải vóc trên cổ tay áo ngủ dúm dó lại với nhau, họa tiết con mèo đã nhăn thành mấy hình thù vô cùng trừu tượng, giống như kẹo bông bị chảy nước.

Cậu vẩy vẩy tay, là bỏng, chỗ bị tóm lúc nãy nóng rát.

Dưỡng Tâm Điện có một thiên điện, ekip chương trình nghĩ không cần dùng tới nên không chuẩn bị chăn đệm gì. Hai ngày nay Tiêu chiến đã sai Trương Tiên trải sẵn, cậu không có mặt mũi chiếm dụng phòng ngủ của người ta, rất chủ động tự giác đi sang bên đó.

Khoảng cách tính theo đường chim bay từ thiên điện đến chính điện tầm ba thước, bởi vì lâu rồi không có đoàn phim nào sử dụng, nên cả căn phòng chẳng có hơi người, chỉ có mùi của đồ dùng làm bằng gỗ lẫn với mùi cỏ cây.

cậu nằm nghiêng ở trên giường, hai mắt trống rỗng. Mấy nay cường độ quay phim vô cùng lớn, rất hao phí thể lực, cảm giác mệt mỏi như một làn sóng ập tới, cậu nhắm mắt lại thử chìm vào giấc ngủ.

Sau mười phút chẳng có gì xảy ra, ngủ không được, thậm chí còn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào luôn.

Trạng thái như thế này không xa lạ gì, cậu trở mình chuẩn bị đếm cừu. Trong lúc vô tình cằm sượt qua cổ tay áo ngủ, ngửi được một mùi hương rất quen.

Giơ tay lên cẩn thận ngửi ngửi, cậu đã tìm ra nguồn gốc của mùi hương này rồi.

Đến từ tên khốn vừa nãy đã giam cầm cậu.

Mà lạ lắm nha, lúc ngửi thấy mùi hương này, thần kinh của cậu lại nhanh chóng thư giãn, tự nhiên cảm thấy rất yên tâm, thả lỏng.

Dường như có ai đó đang thì thầm bên tai cậu: “Yên tâm ngủ đi, anh ở đây.”

Vì vậy bóng tối không còn đáng sợ nữa, chuột bọ, côn trùng, rắn rết, yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối cũng không đáng sợ nữa, cậu có thể yên tâm ngon giấc rồi, cậu biết người kia sẽ xua đuổi mọi thứ đáng sợ đi.

Vương Nhất Bác lần thứ hai nhắm mắt lại, đáng tiếc một cơn gió vừa thổi qua, mùi hương trên quần áo lập tức bị gió thổi tan.

Liếc nhìn màn đêm đen đặc ở bên ngoài, thần kinh lại trở về trạng thái căng thẳng.

Mẹ kiếp, càng ngủ không được.

Vương Nhất Bác bực bội gãi tóc, ý thức được không thể tiếp tục như thế này nữa.

Hiện tại có Tiêu chiến ở bên cạnh, cậu có thể tìm cơ hội tiếp cận Tiêu chiến để ngủ, sau này thì phải làm thế nào? 《 Hành Trình 》 trước sau gì cũng sẽ quay xong, cậu và anh cuối cùng vẫn phải mỗi người một ngả.

Phải nghĩ ra biện pháp.

Phương pháp làm một mẻ khỏe suốt đời, không gì bằng việc tìm ra nguyên nhân có thể ngủ lúc ở bên cạnh Tiêu chiến, hiện tại về cơ bản đã có thể xác định được là do mùi hương.

Như vậy việc cần làm bây giờ, chính là phân tích kỹ càng xem rốt cục thì mùi hương nào có tác dụng.

Vương Nhất Bác nằm nhoài trên gối đầu, chống cằm cẩn thận nhớ lại:

Mùi hương trên người Tiêu chiến không phức tạp lắm, có thể ngửi được có mùi thuốc lá, mùi nước hoa cùng với mùi hương dễ ngửi của loại bột giặt, nước xả quần áo nào đó.

Nhìn nhãn hiệu quần áo anh mặc, hầu hết là đồ cao cấp, cần phải đưa đến tiệm giặt ủi. Mà mỗi một cửa tiệm lại dùng một loại bột giặt, nước xả khác nhau, vì vậy cái thứ ba kia có thể trực tiếp gạch bỏ.

Còn lại hai cái trước đó.

Cậu chỉ cần biết rõ nhãn hiệu của nước hoa và thuốc lá, mua chúng rồi tự mình dùng thử một lần là OK rồi.

Nghĩ đến những giấc ngủ ngon ở cách đó không xa đang vẫy tay gọi cậu, Vương Nhất Bác vui vẻ đến mức đá đá chân. Ngoại trừ tin được debut, đây là tin tức tốt nhất trong suốt 16 năm qua.

Ôm cái suy nghĩ này, dù cả đêm không ngủ được, lúc bị ekip chương trình gào rú bắt rời giường cậu vẫn rất vui vẻ.

Cậu vốn muốn lén trở về Tùng Lan Các ăn bữa sáng, nhưng bị Tiêu Chiến chặn lại, hai người ăn xong ở Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Chiến nói: “Đi theo tôi.”

Vương Nhất Bác nhớ ra, hôm qua đối phương đã nói muốn dẫn cậu tới một nơi. Cậu đi theo phía sau Tiêu Chiến, chờ đến lúc người trước mặt dừng lại, cậu mới nhận ra nơi này lại là cửa sau của Từ Ninh Cung.

Chỗ ở của Thái Hậu.

“Biết trèo tường không?” Tiêu Chiến hỏi.

“Biết,” Tâm trạng Vương Nhất Bác rất tốt, cậu nói đùa: “Anh định dạy hư em đấy à?”

Thời còn là học sinh, ở trong mắt thầy cô, trèo tường tuyệt đối là cái mác đặc trưng của học sinh hư. Tiêu Chiến nhíu mày: “Ừm, tôi dẫn cậu trốn học đi gặp phụ huynh trong nhà.”

Nói cứ như thể là đang yêu sớm vậy, Vương Nhất Bác xoa xoa vành tai: “Em trèo vào trước.”

Nói xong cậu dùng tay trái vịn tường, nhẹ nhàng lưu loát nhảy vào trong.

Thế này mà còn phải dạy? Tiêu Chiến nhún một cái, cũng theo cậu nhảy vào bên trong.

Từ lúc bắt đầu quay 《Hành Trình》, không ai nghĩ đến việc khách mời sẽ trèo tường, nên sân sau không lắp đặt camera cố định. Anh giai VJ thấy khách mời ‘vèo’ một cái rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, sốt ruột đến mức cũng muốn nhảy vào bên trong, nhưng không thể khiêng nổi máy quay lên, nên vội vàng yêu cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài: “Đạo diễn Lưu, nhanh nói người ta mở cổng sau Từ Ninh Cung ra, tôi không quay được!”

Đạo diễn Lưu ngạc nhiên: “Cậu đến cổng sau Từ Ninh Cung làm gì?”

“Thầy Tiêu dẫn Tiểu Bác trèo vào trong rồi!”

“…..” Đạo diễn Lưu muốn khóc quá.

Tiêu Chiến cmn cậu là do trời cao phái xuống khắc tôi hả?!!

Ông lập tức liên hệ với nhân viên quản lý bên khu quay phim mở cửa, mà trong khoảng thời gian chờ đợi đó, hai vị kia đã lặng lẽ âm thầm bước vào phòng ngủ của Thái hậu rồi.

Tiêu Chiến thấp giọng nói: “Tìm thứ gì đó có nét chữ của Thái hậu đi.”

Mặc dù Vương Nhất Bác không hiểu, nhưng cũng biết đây không phải là lúc để hỏi, hai người chia nhau ra tìm kiếm, cuối cùng tìm được một xấp giấy trên bàn đọc sách.

Trên giấy có tranh vẽ, kinh văn do thái hậu chép lại vv…..

Vương Nhất Bác càng nhìn chữ viết trên kinh văn càng thấy quen, lúc hai người chụm đầu vào nhau, khoảnh khắc Tiêu Chiến lấy thư của Triệu thái phi ra, cậu bèn hiểu hết mọi chuyện.

Chữ viết trên kinh văn đâu chỉ là trông quen mắt, mà giống như đúc chữ trong mấy bức thư!

Nói cách khác, thư trong ngăn kéo của Triệu thái phi không phải là chữ viết của bà, mà là của Thái hậu!

Vương Nhất Bác hoang mang mất một lúc, rồi mới hỏi: “Bà ấy lấy thư người ta viết cho tiên đế làm gì?”

“Bà ấy chỉ lấy thư thôi sao?” Tiêu Chiến nói.

Đúng vậy, còn cả trâm cài tóc của Thái hậu nữa, Vương Nhất Bác càng mê man hơn: “Bà ấy muốn thu thập đồ để đổ tội cho Thái hậu?”

Ngoài biến thái, thì không tìm được lý do nào khác.

Tiêu Chiến im lặng rồi nói: “Cậu biết cũng nhiều đấy nhỉ.”

Dừng một chút, Tiêu Chiến lại nói tiếp: “Cậu có nhớ hình tượng của Triệu thái phi không, bà ấy từng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cả hậu cung này tiên đế sủng ái bà ấy nhất?”

“Nhớ.”

“Bà ấy không có con, bình thường à?”

Vương Nhất Bác dường như hiểu ra điều gì đó, mơ mơ hồ hồ tìm được chút chân tướng, nhưng không dám xác nhận. Cậu nhíu chặt mày, mắt hơi trừng lớn, giống chú mèo con đang suy nghĩ xem phải giấu cá nhỏ của mình ở chỗ nào.

“…. Ngốc quá.”

Tiêu Chiến nhìn cậu mấy giây, rồi cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu: “Điều này chứng tỏ người Triệu thái phi thích không phải tiên đế, mà là Thái hậu.”

Đúng rồi nhỉ, nếu như vậy thì có thể giải thích được mọi chuyện. Vì thích Thái hậu, nên cho dù độc chiếm ân sủng Triệu thái phi cũng cố tình không sinh con. Vì thích Thái hậu, nên thà ở lại biệt uyển hoang vu này hết những năm cuối đời, ngày ngày tưởng nhớ bằng những lá thư Thái hậu viết cho tiên đế, bằng những vật bên cạnh Thái hậu, cũng không muốn quay về nhà mẹ đẻ.

Thời xưa, những phi tần không sinh con, sau khi Hoàng đế băng hà thường xuất gia hoặc về nhà mẹ đẻ. Ở bên cạnh gia đình sẽ tốt hơn lẻ loi một mình ở thâm cung nhiều.

Nhưng bà không muốn đi.

Ở đây có người bà yêu.

Vương Nhất Bác hiểu ra, bèn nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, có nói cho Thái hậu biết không?”

Tiêu Chiến nhướn mày: “Tôi tưởng cậu sẽ hỏi phụ nữ sao lại thích phụ nữ được.”

Nghe thấy vậy Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, ở bên cạnh tên gay Triệu Đào quá lâu, hơn nữa còn bị ép hít drama của Tiêu Chiến, nên cậu rất dễ cảm thông cho tình cảm của những người đồng tính.

Nhưng có thể chấp nhận một cách tốt đẹp như vậy, đúng là hơi lạ.

Cậu muốn giải thích, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, bên ngoài cửa phòng ngủ bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân!

… Má ơi, Thái hậu về rồi!

Phi tử tự ý xông vào tẩm cung của Thái hậu là tử tội, Vương Nhất Bác vẫn chưa quên thân phận của mình, cậu xoay người định tránh đi, nhưng lại bị Tiêu Chiến ngăn cản.

“Không cần đi đâu cả,” Tiêu Chiến hờ hững nói: “Có tôi ở đây, không ai dám động vào cậu.”

Được thôi, thực ra cũng trốn không thoát, bên ngoài có người canh giữ, cậu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tên hoàng đế khốn kiếp này thôi.

Thái hậu nhanh chóng đẩy cửa bước vào, giọng nói rất nghiêm khắc: “Vương quý phi to gan, dám xông vào tẩm cung của ai gia, người đâu!”

“Khoan đã,” Tiêu Chiến trầm giọng nói: “Vương quý phi là do trẫm dẫn đến, mẫu hậu muốn bắt người trước mặt trẫm hay sao?”

“Hoàng thượng, hôm nay ả đã dám xông vào tẩm điện của ta, thì ngày mai sẽ dám xông vào tẩm điện của người, hoàn toàn coi thường phép tắc, phải cho ả biết thế nào là lễ độ!”

Không cần phải chờ đến ngày mai, chuyện xông vào tẩm điện của anh hôm qua Vương quý phi đã làm rồi. Tiêu Chiến mím chặt khóe môi: “Phép tắc trong vương triều này là do trẫm đặt ra, vậy trẫm sẽ thêm một cái nữa, về sau cả hậu cung rộng lớn này, Vương quý phi muốn đi đến đâu thì có thể đi đến đó.”

Đạo diễn Lưu nghe trộm ở sau hậu trường chép miệng.

Cổ có Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu, kim có Hoàng đế Tiêu thay đổi phép tắc ngay tại chỗ.

“….” Hôn quân từ đâu đến, có cần thiên hạ này nữa không hả?

Thái hậu nghẹn họng, sừng sộ lên: “Được, nếu Hoàng thượng đã cố ý làm như vậy, thì ai gia sẽ buông tha cho Vương quý phi. Nhưng cô ta phải đưa ra cho ai gia một lý do chính đáng khi xông vào tẩm điện!”

Đến rồi đến rồi, bài kiểm tra đánh giá lại đến nữa rồi. Vương Nhất Bác nhắm mắt cúi người: “Bẩm Thái hậu, nô tì tới đây để điều tra nguyên nhân cái chết của Triệu thái phi.”

Diễn viên đóng vai Thái hậu có diễn xuất không tệ, bà lập tức lộ ra một chút cảnh giác, một chút buồn bã, một chút ánh mắt đau thương: “…….Vậy ngươi đã điều tra được chân tướng chưa?”

“Bẩm,” Vương Nhất Bác thử dò xét nói: “Triệu thái phi là chết do tự sát, nếu nô tì đoán không sai…..”

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi: “Bà ấy đã chuẩn bị thuốc độc từ trước, chỉ đợi đến lúc đi dạo hồ nhìn người một lần cuối cùng, rồi rời khởi thế gian rộng lớn này.”

Không cần nghi ngờ, suy đoán của Vương Nhất Bác vô cùng chính xác. Đạo diễn Lưu hét lên một tiếng đờ mờ, còn đạo diễn thiết kế nội dung thì đã nước mắt đầm đìa rồi.

Thái hậu cụp mắt, không ai thấy được cảm xúc của bà, một lát sau bà mới ngẩng đầu lên, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm đó: “Các ngươi suy luận ra như thế nào.”

Tiêu Chiến nói: “Không phải gọi là 《Hành Trình Bất Ngờ 》sao, chỉ cần suy nghĩ theo hướng không ngờ tới một chút thì ra thôi.”

Thái hậu: “. ”

Thái hậu đỡ trán: “Vậy ai là người suy luận ra trước?”

Trong lời nói của bà ý tứ rất rõ ràng, muốn dựa theo độ cống hiến để cho điểm.

Lần ghi hình của trạm thứ hai đã sắp kết thúc, là phần cốt truyện lớn nhất của trạm này, “Cái chết của Thái phi” chắc chắn là cửa có điểm cao nhất.

Tình hình hiện tại là:

Vương Nhất Bác đạt tước vị Quý phi, đứng đầu trong số bốn vị khách mời ở hậu cung; Lệ Hà bị giam ở Đông Cung phạt quay mặt vào tường hối lỗi ba ngày chẳng làm được gì cả, số điểm ít ỏi đến đáng thương; Mấy ngày này hậu cung vô cùng yên ổn, toàn bộ phi tử đều còn sống, lại còn cho ra Long chủng, vụ án bí ẩn cũng được phá, đoán chừng điểm của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không chênh lệch nhiều.

Vì thế hiện giờ không phải là cuộc cạnh tranh của sáu khách mời nữa.

Mà chính là trận quyết chiến của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không do dự, định nói là Hoàng thượng, bởi vì vốn là do Tiêu Chiến nghĩ đến điều đó trước.

Nhưng người bên cạnh đã lên tiếng sớm hơn cậu một bước: “Là Vương quý phi.”

“Được, ai gia biết rồi.”

Thái hậu vội vàng chạy theo nội dung của vở kịch, không chú ý tới phản ứng của Vương Nhất Bác, giọng bà mệt mỏi nói: “Chưởng quản hậu cung mấy chục năm, ai gia mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi rồi. May mà hậu cung vẫn yên ổn, Vương quý phi, tiếp chỉ...”

“Ai gia ban tước vị hoàng hậu này cho ngươi, từ nay về sau cùng vương triều Đại Tiêu có vinh hưởng vinh, có nhục cùng chịu. Cũng ban thưởng cho bào thai trong bụng ngươi cái tên ‘Vương Toả”, ngụ ý phúc phận kéo dài muôn đời.”

Tiêu Vương Toả…..Không phải nói chứ, tên hay lắm luôn á, Vương Nhất Bác nhẩm đi nhẩm lại hai lần, rồi mới chợt hiểu ra

Kịch bản của trạm thứ hai đến đây là kết thúc, thân phận cũng không còn tồn tại nữa, căn bản là không cần thiết phải đặt tên cho thai nhi!!!

Ekip chương trình chó má lại đang giở trò quỷ gì rồi, chẳng lẽ tư liệu cho fan CP viết fanfic còn chưa đủ nhiều à???

Hehe ngoi lên, ngoi lên  ngoi lên ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip