Chương 15

Dọn xong đồ đạc, trên đường đến sân bay, Vương Nhất Bác nhận được một cuộc điện thoại không thể tưởng tượng nổi.

Là số lạ, cậu chưa lưu, sợ là bên truyền thông nên do dự một lát mới bắt máy: “Alo.”

“Alo, Vương Nhất Bác à? Tôi là Dương Tử Hàn.”

Vương Nhất Bác sửng sốt: “Nếu anh gọi điện tới để nói cảm ơn thì không cần đâu, tôi và anh không thân nhau.”

Từ lúc bắt đầu ghi hình《Hành trình》cho đến nay Hạ Vũ luôn dẫn theo Dương Tử Hàn ngáng đường cậu, cậu không có ấn tượng tốt với Dương Tử Hàn, tối qua sẵn lòng cứu gã chẳng qua là do tính cách của cậu mà thôi, cậu không thể làm được việc thấy chết mà không cứu.

Nếu như đổi lại là một người xa lạ không quen biết khác, cậu cũng sẽ ra tay giúp đỡ như thế.

“Tôi biết… nhưng tôi vẫn muốn thật lòng nói với cậu một tiếng cảm ơn,” Dương Tử Hàn dừng một lát rồi nói tiếp: “Còn nữa, tôi nhìn thấy hotsearch rồi, cậu thấy thế này được không”

“Tôi đứng ra làm chứng cho cậu, nói là tối qua hai chúng ta tới câu lạc bộ ăn cơm, cả quá trình chỉ có quản lý tham gia, rồi… tình cờ gặp được bọn họ ở cửa, được không?”

Vương Nhất Bác chẳng ừ hử gì cả, cách của Dương Tử Hàn chỉ là bịa chuyện, cũng giống như lần trước cậu vội vã giải vây cho Tiêu Chiến vậy, nếu như bị vạch trần, thì sẽ càng bị phản công mạnh mẽ hơn.

“Chú ý đến bản thân mình đi,” giọng cậu rất lạnh nhạt: “Không nói nữa.”

Mãi cho đến khi đầu bên kia vang lên tiếng máy bận tút tút, Dương Tử Hàn mới nhận ra là điện thoại đã bị cúp.

Mà trong khoảng thời gian trò chuyện ngắn ngủi, có lẽ là chưa đầy hai phút này, mặc dù giọng điệu của Vương Nhất Bác không được tốt cho lắm, nhưng lại chẳng trách cứ gã đã mang đến phiền phức cho cậu, lại càng không bảo hắn nói ra sự thật để làm rõ mọi chuyện.

Gã không biết Vương Nhất Bác có phương án gì bên phía quan hệ công chúng hay không, nhưng gã biết, trong lựa chọn chỉ có thể bảo vệ một người này, cậu đã chọn bảo vệ gã.

Mấy ngày trước, gã còn theo Hạ Vũ bỏ phiếu cho cậu tử vong.

Hai tay của Dương Tử Hàn khẽ run rẩy.

“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?”

Lúc này Hạ Vũ đã ra khỏi phòng vệ sinh: “Cậu ta nói sao?”

“Cậu ấy nói không cần tôi làm sáng tỏ.”

Hạ Vũ sửng sốt mấy giây, rồi giễu cợt nói: “Có lẽ nhiều rận nên không ngứa, dù sao thì cậu ta có kim chủ cũng là sự thật, chẳng thà biết thời biết thế mà tặng cậu một ân tình.”

“Nhưng mà…” Dương Tử Hàn không nhịn được mà phản bác: “Nhưng chuyện cậu ấy có kim chủ vẫn luôn là tin đồn, lần này nếu không phải là vì giúp tôi, cậu ấy cũng sẽ không bị người ta chụp được!”

Hạ Vũ phẫn nộ: “Tại sao cậu lại bắt đầu nói chuyện giúp cậu ta, thôi bỏ đi đừng nhắc tới mấy chuyện xúi quẩy nữa…. giờ cậu thấy thế nào rồi, không cần tôi tới bệnh viện cùng cậu đấy chứ? Chúng ta có thể không đi thì cố gắng đừng đi, có rất nhiều y tá thích bàn tán về bệnh của mấy người nổi tiếng đó…”

Nhìn đôi môi mở ra rồi đóng lại của Hạ Vũ, tay Dương Tử Hàn lại càng run dữ hơn.

Sau khi xảy ra chuyện, bạn của gã đang sợ vì phải tới bệnh viện cùng gã.

Còn người được gọi là ‘kẻ địch’, lại đang nghĩ xem phải làm thế nào mới bảo vệ được cho gã.

“…Tôi đi đây.”

Dương Tử Hàn nhìn Hạ Vũ thật lâu.

“Tiểu Vũ, tạm biệt.”

Nói là không tung video của câu lạc bộ ra, nhưng Vương Nhất Bác không thể để cho anti ra sức hắc mình. Triệu Đào và chị Mai đã tốn rất nhiều tâm tư vì cậu, cậu không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho công ty và những fans đã sẵn sàng tin tưởng cậu.

Nếu như muốn bảo vệ mình và Dương Tử Hàn, thật ra còn có một cách vẹn cả đôi đường chỉ cần ra tay từ năm lão già háo sắc đó.

Nếu như mấy lão già háo sắc đó đồng ý đứng ra làm chứng giúp cậu, nói ra sự thật rằng tối hôm qua chỉ tình cờ gặp nhau ở câu lạc bộ giải trí, thì hiềm nghi của cậu sẽ được tẩy sạch.

Nhưng phải đến nhờ cha cậu.

Thật ra, trước khi người đàn ông mặc áo POLO kẻ sọc nhận ra cậu, thì cậu đã nhận ra thân phận của năm người này rồi, hầu hết đều là quản lý cấp cao trong giới truyền thông, và mấy công ty điện ảnh. Đều là mấy người nắm trong tay rất nhiều tài nguyên lớn của giới giải trí, rất thích tìm mấy nghệ sĩ nhỏ để tiếp khách. Lần trước, vì để lót đường giúp cậu, ba cậu đã mời những người trong giới truyền thông văn hóa tới cho cậu gặp một lần.

Lần ấy có hai trong số năm người kia có mặt ở đó, lần này có lẽ là do không muốn đắc tội với cậu, cho nên mới thu tay lại.

Nếu như xin cha cậu số điện thoại, rồi tự mình gọi điện nói rõ danh tính, chắc chắn mấy lão già háo sắc đó sẽ đồng ý cho nhà họ Vương chút thể diện.

Nhưng đối với cậu mà nói, gọi điện cho ba là một chuyện vô cùng khó khăn. Cậu đã quên lần cuối cùng cậu chủ động gọi điện cho ông là lúc nào rồi.

Hình như là lúc tốt nghiệp cấp 3, hoặc có lẽ là lần gia nhập công ty cần có người giám hộ ký tên….. Nói chung là lâu đến mức cậu cũng chẳng nhớ nổi nữa rồi.

Cậu hít sâu một hơi, rồi bấm số điện thoại của ba, trong lòng thầm đoán xem đến lần thứ mấy mới có thể gọi được.

Nhưng mà, thật bất ngờ, chỉ sau một hồi chuông bên kia đã vang lên giọng nam trung trầm dày của ba: “Thằng nhóc thối, biết tìm ba rồi à.”

“……..Vâng,” Vương Nhất Bác nhắm mắt nói: “Con muốn…..”

“Ba biết con muốn gì.”

Cậu nói chuyện quá khó khăn, ba ngắt lời, nói: “Để ba giải quyết. Hôm nay mấy giờ thì con đến nghĩa trang?”

“Khoảng 5 giờ chiều.”

Cuộc nói chuyện giữa hai cha con kết thúc, ba “ừ” một tiếng tỏ ý đã biết rồi cúp máy.

Mặc dù vẫn rất vội vàng, nhưng không có những lời như “Có chuyện gì nói mau ba rất bận”, Vương Nhất Bác bỗng chốc không biết nên phản ứng làm sao.

Cậu đứng tại chỗ một lúc, rồi tắt điện thoại đi kiểm tra vé máy bay.

Bay từ Trường Ninh về Hà Nam mất 4 tiếng 17 phút, Vương Nhất Bác trước giờ vẫn không thích đi máy bay, vừa không ngủ được lại chẳng thể chơi điện thoại rất là dày vò.

Nhưng 4 tiếng hôm nay, là 4 tiếng thanh tịnh nhất của cậu, cậu không cần phải phỏng đoán mục đích của từng cú điện thoại gọi đến, mà chỉ cần nhắm hai mắt lại suy nghĩ vẩn vơ.

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chắc chắn đã nhìn thấy hotsearch rồi nhỉ, có phải cũng nghĩ cậu là money boy được bao dưỡng giống như đa số mọi người không?

Weibo của bọn họ, vẫn là trạng thái follow lẫn nhau chứ?

Không đúng, Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, cậu không cần phải để ý đến suy nghĩ của Tiêu Chiến, nếu đối phương unfollow cậu, cậu cũng unfollow đối phương là được mà.

Thật chẳng hiểu ra làm sao nữa.

Chắc chắn là do gần đây lúc nào cũng suy nghĩ đến chuyện làm sao ngủ được với Tiêu Chiến rồi.

Vương Nhất Bác xoa xoa trán, rồi xoay qua bên khác.

Cùng lúc đó, Tiêu Chiến cũng làm một động tác giống y chang vậy.

Trương Tiên quan sát một lúc rồi nói: “Ông chủ, đây là lần thứ ba trong buổi sáng hôm nay anh sờ trán rồi, không thoải mái à?”

“Không, tối qua bị mèo con đụng một phát, không sao đâu.”

Với địa vị của Tiêu Chiến, cho dù đến ekip chương trình hay bất cứ đoàn làm phim nào cũng đều được sắp xếp ở trong căn phòng tốt nhất, sao mèo lại vào được? Tiểu Trương có rất nhiều dấu hỏi chấm.

Sau đó cô nghe thấy dấu hỏi chấm nói: “Tìm được số điện thoại của ông chủ câu lạc bộ giải trí chưa?”

“Vừa tìm được xong,” cô đưa điện thoại cho anh, trên màn hình là mẫu thông tin cơ bản của cư dân: “Em đã nhớ kỹ số điện thoại rồi.”

“Được, bảo Kim Nam gọi điện thoại cho ông ta, cần phải lấy được toàn bộ video từ lúc Vương Nhất Bác bước vào câu lạc bộ giải trí đến lúc rời đi, không hợp tác thì cứ nhắc đến tên của tôi.”

Trương Tiên gật đầu, đi sang một bên báo cho Kim Nam.

Mười phút sau, Tiêu Chiến nhận được điện thoại của ông chủ câu lạc bộ giải trí.

“Chào cậu Tiêu, nghe danh gia tộc nhà họ Tiêu đã lâu, nhưng không ngờ lần đầu tiên chào hỏi lại bằng hình thức này. Người làm ăn như chúng ta không cần phải nói vòng vèo, cậu muốn video tương đương với muốn mạng của tôi, nếu để công chúng nhìn thấy việc bị bỏ thuốc ở câu lạc bộ, thì sẽ bị đình chỉ kinh doanh để chấn chỉnh, việc phạt tiền và thu hồi giấy phép là điều tất yếu!”

Tiêu Chiến hờ hững nói: “Nếu tôi cứ muốn lấy video đấy thì sao?”

Ông chủ câu lạc bộ im lặng một lát, rồi mỉm cười nói: “Cậu Tiêu thích nói đùa thật, nếu như cậu muốn thì chắc chắn tôi sẽ đưa, nếu không mẹ của cậu mà đến công ty tôi kiểm tra một lần, thì có lẽ tôi sẽ phá sản mất.”

“Vậy cảm ơn ông,” Tiêu Chiến dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ không để ông bị tổn thất, bộ phim tiếp theo của phòng công tác bên tôi sẽ lấy cảnh ở chỗ ông.”

“Ôi trời ơi cậu khách sáo quá, được được được!”

Tiêu Chiến sử dụng biện pháp hòa bình trước khi sử dụng vũ lực, đối với câu lạc bộ mà nói, dù sao thì tự nguyện cũng sẽ tốt hơn việc bị ép phải giao video.

Hơn nữa, đối tượng những dự án bên phòng làm việc của Tiêu Chiến rất rộng, nếu một bộ phận nhỏ khán giả có thể chuyển thành khách hàng thì cũng không tệ.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chiến nhận được một tập tin.

Anh mở file video ra, xem được một đoạn, chợt thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhóc không tới câu lạc bộ cùng mấy lão già háo sắc đó.

Sau cuộc tụ họp của những doanh nhân giàu có, cậu nhóc mới chạm mặt bọn họ.

“Wow, ông chủ, sắc mặt của anh rốt cục cũng tốt lên rồi, buổi sáng tâm trạng anh tệ đến mức em không dám thở sâu nữa!”

“Có à?” Tiêu Chiến vuốt cằm, rồi liếc Trương Tiên một cái.

“Có! Anh không biết đâu, đáng sợ lắm! Lúc đó em bảo anh lấy chứng minh thư mà anh cũng chẳng nghe thấy!”

“Tháng này tăng lương gấp đôi cho cô.”

Giọng nói của Tiêu Chiến đã trở lại bình thường: “Báo với Kim Nam là cậu ta cũng được tăng gấp đôi, tiện thể bảo cậu ấy làm chuyện này…”

Tiêu Chiến hạ thấp giọng, dặn dò Trương Tiên rất tỉ mỉ. Bình thường cô hay cười toe toét thế thôi, chứ thực ra làm việc rất thận trọng, nếu không phải do cô thích làm trợ lý bên cạnh Tiêu Chiến, thì đã sớm trở thành quản lý từ lâu rồi.

“Vâng ạ, em nhớ kỹ hết rồi, em sẽ đi làm ngay bây giờ, cảm ơn lương gấp đôi của ông chủ nhá… với cả, anh tăng lương gấp đôi cho em và anh Nam không phải là để an ủi tụi em đấy chứ?”

Tiêu Chiến cho cô một ánh mắt ‘Coi như cô cũng có thay đổi’: “Tâm trạng tốt, nên thưởng cho hai người.”

Dưới áp chế tài chính của Tiêu – Kim chủ ba ba – Chiến, năng suất làm việc của Kim Nam không chỉ tăng gấp đôi.

Đợi đến lúc anh ta làm xong, thì bốn tiếng yên tĩnh của Vương Nhất Bác cũng kết thúc. Cậu lê chân bước xuống máy bay, rồi hít sâu mấy hơi, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thử thách tiếp theo.

Bởi vì sau khi xuống máy bay phải tới nghĩa trang, nên cậu không công khai lịch trình quay về của mình, nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu những phương tiện truyền thông có bản lĩnh có thể lấy được thông tin về vé máy bay của nghệ sĩ.

Đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cậu có thể tưởng tượng được một lát nữa cảnh tượng sẽ ‘sôi động’ đến mức nào.

Sự thật chứng minh, Vương Nhất Bác rất có khả năng dự đoán. Từ xa đã thấy một nhóm người rất đông đang chen chúc ở lối ra VIP, tất cả đều cầm máy ghi âm và máy ảnh, tính sơ sơ cũng khoảng bốn mươi năm mươi người.

Vương Nhất Bác nói đùa: “Có lẽ hôm nay chính là đỉnh cao sự nghiệp của mình.”

Nhưng mà, câu hỏi đầu tiên của phóng viên lại làm cậu hơi ngu người.

“Vương Nhất Bác, Dương Tử Hàn nói cậu là anh hùng của cậu ấy, cậu cảm thấy thế nào?”

Anh hùng? Gì vậy chứ!

“Cậu Vương, Bình Hành Media, điện ảnh và truyền hình Phong Hoa đều lần lượt đăng văn bản tạ lỗi, cậu có hài lòng với kết quả xử lý của bọn họ không?”

Văn bản tạ lỗi? Lại là cái gì nữa vậy?

“Cậu Vương, thân thủ rất giỏi của cậu là do trời sinh hay là sau này mới luyện ra được vậy, có thể tiết lộ phương pháp cho fans hâm mộ biết được không!”

Thân thủ rất giỏi ư?

Vương Nhất Bác hoàn toàn ngu người.

“Đợi chút,” cậu chớp mắt: “Mấy người để tôi xem có chuyện gì xảy ra đã nào.”

Nói xong, đứng giữa vòng vây ba vòng ngoài ba vòng trong, Vương Nhất Bác mở ứng dụng ra, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là bài đăng weibo thật dài trên trang chủ của cậu.

Dương Tử Hàn:

[Tại đây, có một số chuyện tôi muốn nhắn nhủ với người dùng weibo và fans của mình, xin mọi người dành ra ba phút đồng hồ để hiểu được bức tranh toàn cảnh về sự kiện trên hotsearch.

Tối hôm qua, theo yêu cầu của công ty, tôi tới câu lạc bộ Hose ở Trường Ninh để tham dự một buổi tiệc tư nhân. Trong bữa tiệc đó tôi đã uống rất nhiều rượu, và sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi bị chóng mặt, ý thức mơ hồ, không kiểm soát được cơ thể và các triệu chứng khác… đúng vậy, đọc đến đây có lẽ mọi người cũng đã đoán ra được, rượu của tôi đã bị bỏ ‘thuốc’.

Trước khi tôi bị mang đi, là @ Vương Nhất Bác nhìn thấy nên đã cứu tôi. Nếu như không có cậu ấy, có lẽ giờ tôi đang nằm ở bệnh viện, cũng có thể đã biến mất ở một xó xỉnh nào đó rồi.

Nên người không biết xấu hổ là tôi, người đáng đời cũng là tôi. Sáng nay sau khi bị lên hotsearch, cậu ấy lại chọn một mình gánh vác tất cả, chịu đựng sự chửi rủa mà lẽ ra tôi phải nhận lấy.

Hết hôm nay, chúng ta mới quen biết nhau tròn 18 ngày.

Cảm ơn cậu, Vương Nhất Bác.

Cậu là người anh hùng tốt bụng nhất.]

Số lượt share của weibo này đã lên đến con số đáng kinh ngạc là 12 vạn. Ở bên dưới, cậu nhìn thấy một bộ sưu tập văn bản tạ lỗi từ một số công ty.

Nội dung đều na ná như nhau, đơn giản là công ty chưa quản lý tốt quản lý cấp cao, dẫn đến việc xảy ra các sự cố tiêu cực về mặt xã hội, xin tạ lỗi với cậu Vương nạn nhân của những lời chỉ trích, xin lỗi người bị hại trực tiếp là cậu Dương, và thực hiện các hình phạt như sa thải, cách chức những quản lý cấp cao đó để chờ xử phạt, mong rằng sau này có thể giám sát việc xây dựng tác phong của công ty, phấn đấu trở thành một công ty tốt phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Cuối cùng, là một đoạn video dài 20 phút.

Trong video, cậu nhìn thấy Dương Tử Hàn bị mang đi, không nói hai lời đã lao ra ngoài.

Thang máy chậm chạp xuống không kịp, cậu bèn chuyển qua cầu thang thoát hiểm. Ánh đèn trên hành lang mờ tối, tiếng bước chân loạng choạng chứng tỏ cậu đang say.

Nhìn thấy cảnh tượng cậu suýt chút nữa bị té xuống khỏi cầu thang, mọi người đều không nhịn được mà lau mồ hôi.

Khó khăn mới chạy được hết cầu thang, mấy lão già háo sắc đã đến gần cửa, cậu còn chẳng có thời gian nghỉ lấy sức, đã bay lên đá một cú vào sau lưng tên đàn ông bụng bự!

Fangirl sôi nổi bày tỏ: [Đây không phải là đá tên háo sắc, mà là đang đá vào trái cmn tim của bà đây rồi!!!]

Tiếp đó cậu lại giải quyết một tên đàn ông hói đầu, rồi bước lên đỡ Dương Tử Hàn, động tác gọn gàng nhanh chóng.

Gà trong chuồng không nhốt được nữa, tràn ngập màn hình là tiếng gáy mùa xuân: [A a a a a a a a a a em giai đẹp giai quá a a a a a a a!!!]

Ngay sau đó, mấy lão già thấy không đánh được cậu, bèn tập hợp lại định tới xử Vương đại boss. Mũ của Vương đại boss bị đánh rơi, để lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Vì vận động, nên đường cằm và cổ của cậu đều thấm mồ hôi, miệng hơi hé ra, giống như một cái bình xịt dopamine biết đi.

[Má ơi má ơi thèm quá, tui rất ổn tui rất ổn huhuhu!]

Rõ ràng mấy tên đàn ông đó cũng bị ngoại hình của cậu hấp dẫn, nên mở miệng nói thêm mấy câu, không nghe rõ trong video nói gì, nhưng từ vẻ mặt cũng có thể nhận ra bọn họ đang chọc ghẹo cậu.

Em giai duỗi ngón tay ra chùi khóe miệng, dùng bốn chữ đáp lại sự chọc ghẹo của bọn họ, nhìn khẩu hình thì là: “Xàm quá rồi đó.”

[Đm đm đm đm đm Bác nhi nhà tui mạnh mẽ quá! Ba chữ ‘tui ổn lắm’ nhàm quá rồi, Đại Mèo, xin hãy chịch tui thẳng mặt đi nè!!!]

Chịch thẳng mặt?

Ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt anh bạn nhỏ đang lau khóe miệng một lúc lâu, nhìn thấy bình luận này, Tiêu Chiến khẽ bật cười, rồi thoát ra khỏi weibo.

Bốn tiếng trước Vương Nhất Bác lún sâu trong đầm lầy chửi mắng của cư dân mạng, bốn tiếng sau tin tức xấu bị ba bằng chứng xác thực đến không thể xác thực hơn đập tan, cảnh tượng bỗng chốc long trời lở đất, cậu không biết phải phản ứng như thế nào, trong hỗn loạn cậu chỉ trả lời một câu hỏi.

“Mọi người đều khen cậu, là cảnh tượng mà cậu muốn thấy nhất đúng không?”

Vương Nhất Bác nói: “Thứ tôi muốn nhìn thấy nhất là biển sao được tạo thành từ những cây light stick màu xanh.”

Ảnh và video phỏng vấn ở sân bay nhanh chóng được đăng lên mạng, các fans ngoài cảm động và an tâm, cũng bị dáng vẻ ngốc nghếch của cậu chọc cười.

[Vương Nhất Bác: Xóm tôi vừa nối mạng. Nói thật, biểu cảm ngu ngơ của em giai thiệt là ngốc.]

[Lúc đi ra bước chân rất nặng nề, sau khi nhìn thấy chị gái phóng viên biểu cảm trên mặt là kiểu tôi là ai tôi đang ở đâu, Vương Nhất Bác không biết gì cả, đừng có đáng yêu quá đáng vậy chứ!]

[Vừa trẻ vừa đẹp trai, vừa bá đạo vừa ngọt ngào, còn tốt bụng và dũng cảm nữa chứ, mị chịu không nổi nữa mị muốn nhảy xuống hố!]

[Hôm qua video vừa đăng lên, mọi người đều mắng cậu ấy, nhưng tôi lại chẳng khó chịu chút nào, vì tôi biết con trai mình sẽ không làm chúng ta thất vọng ]

[Trước tiên tôi muốn xin lỗi Vương Nhất Bác, hôm qua lúc hóng hớt drama tôi có mắng mấy câu. Giờ đã chuyển thành fan, có lẽ là tôi đến muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng chỗ 1551]

[Cảm ơn Tử Hàn cưa cưa đã giúp đỡ làm sáng tỏ mọi chuyện, loại thuốc đó chắc là ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể, cưa cưa nên đi khám sức khỏe nhé, chúc sự nghiệp của anh thuận lợi.]

[Quen nhau mới 18 ngày đã sẵn lòng đội nồi cho người khác, huhuhu cục cưng không phải là thiên sứ hạ phàm đấy chứ?]

[Cá nhân tôi nghĩ một idol tốt không phải chỉ cần có ngoại hình đẹp, mà còn phải truyền tải những giá trị đúng đắn cho fans hâm mộ. Tôi đã nhìn thấy lòng tốt và sự dũng cảm ở Vương Nhất Bác, và tôi sẽ cố gắng đến gần cậu hơn ]

[Tôi là fan của Dương Tử Hàn, đại ân không lời nào có thể cảm ơn hết được, cần gì thì cứ liên hệ với tụi này vào bất cứ lúc nào.]

[Tui cũng là fan của Dương Tử Hàn, sau này có người hắc Vương Nhất Bác dd nữa thì tui sẽ là người đầu tiên không vui]

[Ồ, kim chủ của Y tốn bao nhiêu tiền mới mua được ZH thế, chuyện này mà cũng tẩy trắng được à?]

[Cút.]

[Cút mịa mày đi.]

[Phần mộ tổ tiên của nhà mày nổ rồi, nhanh về xem đi kìa.]

Kỳ lạ là, trong số những cư dân mạng mắng anti, thì fans của Vương Nhất Bác chiếm số lượng rất ít, mà phần lớn là người qua đường.

Chẳng có ai là không thích người tốt bụng dũng cảm, hơn nữa người tốt bụng dũng cảm đó lại còn cực kỳ đẹp trai nữa, nên phong ba lần này của Vương Nhất Bác trực tiếp lấy được thiện cảm của rất nhiều người qua đường, số lượng fans cũng tiện thể vượt mức ba triệu, đồng thời vọt thẳng lên bốn triệu.

Rời khỏi sân bay trong vòng vây của giới truyền thông, sau khi lên xe bảo mẫu, Triệu Đào cảm thán: “Cậu có nhớ lúc vừa bước ra cậu đã nói gì không?”

“Nói gì?”

“Cậu nói hôm nay chính là đỉnh cao sự nghiệp của mình,” viền mắt Triệu Đào ửng đỏ: “Hôm nay đúng là đỉnh cao gần đây nhất của cậu. Trước đây anh không tin người tốt sẽ được đền đáp, nhưng giờ thì tin rồi, Bác Nhi, sau này cậu sẽ ngày càng tốt hơn, chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn, anh tin cậu.”

“… Em còn chưa khóc, anh khóc cái gì,” Vương Nhất Bác chà chà chóp mũi: “Làm em không nhịn được.”

Triệu Đào: “….”

Sao phải hung dữ như vậy chứ QAQ!

Bị nghệ sĩ của mình mắng không dám khóc, Triệu Đào một đường thút tha thút thít đến nghĩa trang cùng Vương Nhất Bác. Cậu vốn không muốn để anh ta theo cùng, nhưng Triệu Đào không yên tâm nên vẫn đi theo.

“Đào ca, cầm đi, có ai gọi điện thì cứ nghe máy giúp em là được.” Trước khi xuống xe, cậu đưa điện thoại cho Triệu Đào.

“OK, cẩn thận có paparazzi nhé!”

Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ chú ý đến paparazzi, dù sao thì đây cũng là nơi an nghỉ của mẹ cậu mà.

Là một nghệ sĩ, cậu có nghĩa vụ phải chịu đựng sự làm phiền của paparazzi, nhưng chắc chắn cậu sẽ không để bất cứ ai làm phiền đến mẹ mình.

May mà kỹ thuật của tài xế xe bảo mẫu rất điêu luyện, hơn nữa có rất ít paparazzi biết biển số xe của cậu, nên dọc đường chẳng phát hiện ra kẻ khả nghi nào.

Vương Nhất Bác băng qua nghĩa trang, bước vào linh đường của mẹ. Cậu muốn quét dọn một chút, nhưng lại nhận ra bàn thờ và linh vị đã được lau chùi sạch sẽ, bình hoa ở cạnh đó đã được cắm một bó hoa bách hợp mới.

Loài hoa mà mẹ thích nhất là hoa bách hợp. Ba tới đây rồi.

Đệm cói cũng đã đổi mấy cái mới, đều là màu trắng tinh, nhưng Vương Nhất Bác không cần, cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn linh bài một lúc lâu rồi mới nói: “Mẹ, con tới thăm người đây.”

“Năm nay con ít tới là do con debut rồi, chắc mẹ cũng biết debut là gì đúng không? Ừm… đại khái là con bắt đầu làm việc rồi.”

“Công việc này rất mệt, rất bận, phần lớn thời gian đều không có không gian riêng, nhưng con rất thích nó. Đặc biệt là lúc đứng trên sân khấu, nhìn fans ở bên dưới vẫy những chiếc light stick màu xanh cho con, con có cảm giác trên thế giới này vẫn có người đang yêu con…” cậu chun mũi: “Mặc dù đứng trên sân khấu chưa được mấy lần.”

“Hơn nửa năm này con cũng có thêm mấy người bạn mới, đặc biệt show thực tế đang quay thời gian gần đây, giúp con quen được một chị thực lực rất mạnh, Lệ Hà tính cách đáng yêu, và….”

“Và một kẻ rất đáng ghét,” Vương Nhất Bác dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh ta luôn phá hoại con, luôn xem con là trò cười, luôn bắt nạt con làm con xấu hổ, nhưng anh ta lại có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của con! Nên con quyết định đưa anh ta vào danh sách bạn bè… được rồi, thật ra anh ta cũng chẳng đáng ghét lắm, mà cũng hơi tốt một tí tẹo tèo teo.”

Cậu chụm ngón trỏ và ngón cái thành nửa centimet: “Được chừng này thôi nè, nhiều hơn nữa thì không có đâu.”

Nói tới đây, cậu chợt nhớ tới cảnh tượng tối qua mình treo trên người Tiêu Chiến, đầu lưỡi không khỏi thắt lại: “Ặc… xóa đoạn ban nãy đi, coi như con chưa nói, nghĩ tới nghĩ lui thì con ghét anh ta lắm… thôi vậy, hôm nay vất vả lắm chúng ta mới gặp nhau, nhắc đến anh ta làm gì chứ! Không nhắc tới anh ta nữa.”

“Mẹ, so với lần trước tới thăm người, hình như con đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Nếu như mẹ vẫn còn ở đây, thì liệu mẹ có thích con của bây giờ không? Con thường tưởng tượng xem mẹ sẽ thích một đứa bé như thế nào, ngoan một chút, hay là nghịch ngợm một chút, rồi sau này con mới hiểu ra, mẹ dịu dàng như vậy, chắc con như thế nào mẹ cũng sẽ thích, đúng không?”

“Mẹ, gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, mẹ đang ở thiên đường nhớ mặc thêm áo ấm. Nếu có thể thì mẹ hãy về nhà mình một lát, để con nhìn xem dáng vẻ của mẹ có giống như trong giấc mơ của con hay không… Đương nhiên nếu giờ mẹ đang sống rất tốt, thì cứ coi như con chưa nói gì, con lớn rồi, mẹ không cần phải nhọc lòng bận tâm đến con nữa đâu…”

Gió thu cuốn những chiếc lá rơi trước linh đường, kèm theo tiếng sột soạt, Vương Nhất Bác kể cho mẹ mình nghe tất cả những việc đã xảy ra gần đây. Từ chuyện nhỏ như vân tay ở nhà luôn cần phải nhận dạng hai lần, cho đến chuyện lớn như số lượng fans trên weibo của mình đã tăng lên ba, bốn triệu.

Triệu Đào im lặng chờ trên xe, cũng không thúc giục cậu. Đợi ngồi mệt, anh bèn cầm ba lô lên, mới kéo phéc mơ tuya ra.

“Rrrr ——” Điện thoại của Vương Nhất Bác đặt bên cạnh bỗng nhiên rung lên!

Trước khi xuống xe, Vương Nhất Bác đã dặn nếu có ai gọi tới thì nghe giúp cậu, Triệu Đào quay qua nhìn, là số lạ, anh ta không nghĩ nhiều mà bắt máy luôn: “Xin chào, tôi là quản lý của Vương Nhất Bác.”

Bên kia điện thoại dừng lại một chút rồi nói: “Bảo Vương Nhất Bác nghe điện thoại.”

Triệu Đào cảm thấy giọng nói của đối phương rất quen: “Xin lỗi, giờ cậu ấy không có ở đây, anh là ai, tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho anh sau được không?”

“Tôi là Tiêu Chiến,” đối phương nói: “Cậu ấy đi đâu rồi?”

…. Tiêu Chiến?

…. Tiêu Chiến!!!

Thảo nào giọng quen thế, Triệu Đào thực sự ngạc nhiên: “Cậu ấy đang tảo mộ mẹ ở nghĩa trang, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian, thầy Tiêu có việc gấp ạ?”

Tảo mộ… Tiêu Chiến nhíu mày: “Không có gì, thẻ hội viên của cậu ấy rơi ở phòng tôi.”

Triệu Đào cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đó, anh ta ngỏ ý mình sẽ chuyển lời lại cho cậu, cũng nhờ Tiêu Chiến giữ hộ ba ngày.

Tiêu Chiến đồng ý rất tự nhiên, một tấm thẻ thôi mà, cũng không chiếm bao nhiêu diện tích.

Cúp điện thoại, anh lật mặt sau của thẻ lại.

Ở mặt sau, dòng chữ được dán bằng giấy tráng kim, là tên của câu lạc bộ mà Vương Nhất Bác suýt chút nữa đã gây ra chuyện. Bên dưới logo của câu lạc bộ, có một dãy số nổi lên: 1997/08/05

Chắc là sinh nhật của chủ thẻ. Đồng thời cũng là ngày hôm nay.

Tiêu Chiến mở Baidu ra, nhập chữ Vương Nhất Bác, thông tin nhảy ra cho thấy sinh nhật là ngày 05 tháng 08 năm 1997.

Đối với những câu lạc bộ cao cấp như thế này, thông tin của thành viên thường được nhập từ chứng minh thư, không thể ghi sai được. Nhớ đến việc uống rượu khác thường của cậu tối qua.

Tiêu Chiến đã đoán ra gì đó.

Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi Vương Nhất Bác mới quay lại, Triệu Đào dè dặt quan sát cậu một lát, phát hiện con ngươi của cậu ửng đỏ nhưng mắt không sưng, chắc là đã cố gắng kìm nén để không khóc.

Tính cách của Vương Nhất Bác chính là như vậy, Triệu Đào quen rồi, anh vừa khâm phục đồng thời cũng hơi đau lòng  để không làm mẹ lo lắng, cậu có thể cố kiềm chế rất lâu mà không khóc. Hiểu chuyện biết bao nhiêu chứ.

Nhưng một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, lại có quan hệ không tốt với ba mình, trong lòng cất giấu biết bao tủi thân.

Triệu Đào càng nghĩ càng đau lòng.

“Bác Nhi,” Triệu Đào dịu dàng hỏi: “Đến giờ ăn tối rồi, cậu muốn ăn ở bên ngoài hay là về nhà gọi thức ăn?”

“Anh, hôm nay em không ăn cơm với anh đâu, phiền anh đưa em tới nhà ba em.”

Triệu Đào sửng sốt, từ lúc theo Vương Nhất Bác tới nay, đây là lần đầu tiên nghe cậu chủ động yêu cầu về nhà ba mình.

Anh ta có thể láng máng đoán ra văn bản tạ lỗi của mấy công ty lớn và đoạn video kia là tác phẩm của ba Vương.

Vậy chắc Vương Nhất Bác về là để cảm ơn.

Vui vì quan hệ cha con đã dịu đi, anh ta mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, hai ngày nay cứ nghỉ ngơi ở nhà đi nha. Đúng rồi, ban nãy thầy Tiêu gọi điện tới nói thẻ hội viên của cậu rơi ở phòng ảnh… ầy không đúng, sao thẻ của cậu lại chạy tới phòng ảnh vậy?”

Vương Nhất Bác: “….”

Vương Nhất Bác: “Tối qua em uống say nên đi nhầm cửa.”

Hai người không ở cùng tầng, Triệu Đào nghe là biết không đúng. Vương– Pinocchio nói dối cảm giác mũi mình sắp đâm thủng cửa sổ xe, sau khi đến nhà họ Vương thì chạy trối chết.

Giống như tất cả những người giàu có khác, nhà họ Vương có một dinh thự độc lập trong khu vực đang phát triển. Nhà được xây lâu lắm rồi, từ lúc mẹ còn sống. Nhà họ Vương có rất nhiều tài sản cố định, nhưng ba nói ở quen rồi, nên không muốn chuyển đi.

Thấy cậu về, ba Vương hơi ngạc nhiên, rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt uy nghiêm như thường ngày. Dì Viên thì lại vui đến mức lau nước mắt, bà chạy vào phòng bếp bận rộn hơn nửa tiếng, nấu thêm bốn món ăn, nhà họ Vương rộng lớn cuối cùng cũng có chút khói lửa.

Ba Vương nghiêm túc ít nói, thậm chí còn tập cho Vương Nhất Bác thói quen không nói chuyện khi đang ăn. Ăn xong một bữa cơm, cậu để bát xuống, chân cứ chà đến chà lui ở trên thảm trải sàn: “Ừm… ba, chuyện ban ngày cảm ơn ba.”

Ba Vương “hừ” một tiếng: “Con trai của Vương Nhất Thiên không phải ai muốn bắt nạt cũng được…..con đừng chà thảm trải sàn nữa, học cái tật xấu này ở đâu vậy.”

Vương Nhất Bác lập tức ngoan ngoãn dừng chân lại: “Tìm người lấy được video rất vất vả, chi phí con sẽ chịu.”

“Video gì? ba đâu có làm video?”

………. Không làm?

Vương Nhất Bác ngớ người tại chỗ: “Video giám sát ở câu lạc bộ giải trí không phải do ba đăng lên à?”

“Không phải,” ba Vương nói: “Chắc là công ty của con đăng.”

Đúng là Triệu Đào muốn có video, nhưng bị cậu ngăn lại. Công ty của Dương Tử Hàn lại càng không thể đăng lên, dù sao thì cũng chẳng có ai lại muốn nghệ sĩ của công ty mình ra ngoài tiếp rượu bị nhìn thấy cả.

Vậy có thể là ai?

“Tiểu Bác?”

Lúc này giọng nói của ba cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Lục Hành con trai của chú Lục con tháng sau về nước, hồi còn đi học không phải hai đứa chơi thân lắm à, nhớ dành ra chút thời gian đi đón nó nhé.”

Cái tên này đã lâu lắm rồi, Vương Nhất Bác mất mấy giây nhớ lại, rồi mới đáp một tiếng “Vâng.”

Còn rất nhiều tài liệu chưa xem xong, dặn dò mấy câu xong ba Vương bèn đi làm chuyện của mình. Cậu vốn định về biệt thự của mình, nhưng thấy dì Viên đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy mong chờ, nên đành ở lại cùng bà đến 9 giờ tối.

Sau khi dì Viên đi ngủ, cậu đến vườn hoa nhỏ mà trước đây mẹ mình rất thích ngồi một lát, lúc lấy lại tinh thần thì đã hơn 10 giờ, bèn quyết định cứ ở lại dinh thự ngủ một đêm rồi tính sau.

Nhưng trước khi ngủ, cậu còn có chuyện quan trọng phải làm mặc dù Dương Tử Hàn và những người khác đã giúp cậu làm rõ, nhưng trong lúc sự việc xảy ra, các fans đều lo lắng cho cậu là thật.

Cậu cần phải an ủi fans của mình.

Những con mèo chỉ đứng từ xa yêu cậu chứ không cần cậu báo đáp.

Đăng ảnh selfie lên weibo thì không có thành ý, vừa vặn lúc fan đang không hài lòng vì lần livestream trước bị gián đoạn, cậu muốn mở livestream để nói chuyện và trực tiếp cảm ơn fans.

Vương Nhất Bác ngồi trước bàn đọc sách, tìm một góc có ánh sáng tốt, bấm nút mở livestream.

Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này vận hành rất nhanh. Cậu ngồi nghiêm chỉnh trước bàn nhìn số người vào phòng livestream đang tăng dần theo cấp số nhân, trong thời gian ngắn đã đạt đến 180 vạn, nhìn mà nghẹn họng.

Sau đó, còn chưa đợi cậu mở miệng nói chuyện, màn hình đột nhiên lóe lên một thông báo.

[Tiêu Chiến đã vào phòng livestream của bạn.]

Màn hình bình luận lập tức im lìm, rồi sau đó lại chạy điên cuồng:

[Đòe mòe đòe mòe tôi không nhìn lầm đúng không, là Tiêu ảnh đế?]

[Không thể nào, chắc là ảo giác rồi.]

[Chị à chị mù sao, ánh sao sáng như vậy mà không nhìn thấy? Tôi thấy chị đã cấp 23 rồi, chắc cũng phải biết nền tảng này chỉ có hiệu ứng vào phòng cho những ngôi sao được chứng nhận đúng không?]

Mà nhá, không hiểu ngài ảnh đế đang làm gì, hiệu ứng ngôi sao cứ chớp tắt mãi đến ba lần.

[Ra ra vào vào, Chiến cưa xấu quá nha.]

[Đúng vậy, Bác nhi sắp bị ma sát đến mức thần trí không rõ ràng rồi ]

[Hahahaha mấy người đừng nói chuyện 18+ nữa, cẩn thận Vương Nhất Bác lại ngắt livestream bây giờ orz]

Vương Nhất Bác: “……”

Cứ trêu mãi không chịu để cho tui yên đúng không.

Chắc là Tiêu Chiến vào bằng link trên weibo, cậu không hiểu mục đích tới đây của anh, nên định cứ xem anh là củ cải trắng.

Thích xem thì cứ xem, dù sao thì phòng livestream cũng chỉ có hơn một triệu khán giả chứ nhiêu.

Sau đó cậu trơ mắt nhìn fan CP của Chiến Bác gào khóc đòi ăn, gõ bát cơm chó và gọi tất cả các thành viên nhà mình tới xếp hàng ngay ngắn.

Thời Quang lâu lắm rồi không thấy idol đều muốn phát điên, bọn họ thi nhau tràn vào.

Lượt xem đã nhiều thêm một số 0, từ hơn một triệu đã biến thành mười triệu.

Vương Nhất Bác: “….Ờm.”

Cậu chưa từng đối mặt với nhiều khán giả đến vậy, đang xoắn xuýt xem có cần chào hỏi Tiêu Chiến không, hay là cứ giả vờ không thấy.

Nhưng đối phương dường như không cho phép cậu giả vờ.

Sau khi khán giả hơi ổn định, màn hình bỗng nhiên nổ tung thành một dải ngân hà màu xanh.

[Tiêu Chiến tặng Tinh Diệu x1]

[Chúc mừng Tiêu Chiến thăng cấp lên level 2]

[Chúc mừng Tiêu Chiến nhận được 2000 điểm EXP, trở thành khách hàng vip cao cấp]

Tiếp đó là cái thứ hai, cái thứ mười hai, cái thứ hai hai… dải ngân hà này nối tiếp dải ngân hà kia mà nổ tung, hiệu ứng ánh sao thậm chí còn che phủ cả màn hình bình luận.

Từ bên trong màu xanh nổi bật, Vương Nhất Bác nhìn thấy bóng ngược của mình.

Và một tin nhắn wechat.
Tiêu Chiến: [ Thời gian eo hẹp, lần tới sẽ bù lại một biển light stick]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip