XLIV
Tiếng hướng dẫn vang lên rồi lịm xuống: "Kiểm tra một vòng, ký tên." Họ không phải đến báo trước - đó là điều người ta hay làm khi đã thấy dấu hiệu khả nghi: một cuộc kiểm tra đột xuất, lạnh như băng. Tôi đang ngồi ở bunker, tay vẫn đặt trên cuốn sổ đen, nghe tiếng giày trên cầu thang bê tông như nhát búa đánh vào xương.
Một người trong đội mở cửa gác mái. Anh ta cúi xuống, trượt tấm ván, và một luồng không khí lạnh tuôn ra. Ánh đèn pin lia vào không gian và dừng lại, dính chặt vào một gương mặt không nên tồn tại ở đó. Tôi nghe một tiếng thốt - rất nhỏ, ngay trước khi người đàn ông ấy nhận ra mình đã nhìn thấy gì.
Tôi không có phút để cân nhắc. Cả những kế hoạch xếp đặt, mọi ẩn dụ và sự kiên nhẫn đều vỡ vụn trước ánh mắt kinh ngạc của anh ta - ánh mắt mà nếu được phát đi, sẽ đốt cháy toàn bộ thứ tôi cất giữ. Tôi đứng dậy, bước ra. Giọng tôi không run: "Anh không nên ở đây." Anh nhìn tôi, chưa hiểu. Một giây. Rồi một giây nữa - anh bắt đầu lùi lại, gọi vào bộ đàm. Âm thanh đó như mũi dao.
Quyết định không phải lúc này là đạo đức; nó là phương án tồn tại. Tôi hành động nhanh, im lặng. Không cần phong cách hoang dã - tôi làm điều cần làm và dừng lại. Khi anh ta nằm im, tôi nhìn vào mặt anh, thấy câu hỏi vẫn đang chết dần trong đó: "Tại sao?" Tôi không trả lời. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên đơn giản: giữ bí mật hay mất tất cả.
Sau đó là loạt việc cơ bản mà mọi kẻ dã tâm phải biết nhưng không cần nhắc lại ở đây: che dấu, chuyển hiện trường, dàn dựng lại vết tích sao cho hợp lý. Simon đứng ngoài cửa, mặt trắng bệch như giấy, không nói nổi một lời. Cậu ta nhìn tôi bằng thứ ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi - lần đầu tiên hắn thấy tôi không chỉ là người dạy, mà còn là người quyết định số phận.
Khi đèn pin đội pháp y lao qua lối vào, tôi đã có một kế hoạch sơ sài: đóng cửa, báo là anh ta đến đây tìm lối thoát rồi tự ngã, không biết người khác có vào hay không; một vài chi tiết nhỏ để khiến đội pháp y chú ý vào những điều khác; và - quan trọng nhất - chuyển ngay vài "tác phẩm" đến nơi khác, trước khi họ dỡ hết hiện trường. Tôi thực hiện như một người làm việc trong im lặng, không để cho cảm xúc làm chệch bước.
Nhưng một sự thật không thể che giấu: một con người đã chết tại đây vì tôi không muốn bị lộ. Và từ khoảnh khắc đó, mọi lựa chọn tiếp theo đều nặng hơn. Anthony sẽ không dừng ở một lần hỏi han. Simon giờ vừa là tài sản vừa là mối nguy. Thomas, nếu còn ở quanh, là một điểm yếu. Tôi gập sổ đen, viết một dòng ngắn mà tôi biết sẽ theo tôi đến tận cùng:
"Bảo tàng càng lớn, giá phải trả càng đắt."
*
Thời gian co lại thành những lát mỏng. Khi tôi mở mắt ra, anh ta đã nằm đó, bất động, ánh đèn pin còn lăn lóc chiếu vào trần. Tôi biết mình không có nhiều hơn mười phút. Có thể ít hơn.
Trước hết là gallery. Nam, Caleb, Marcus, Ryan, kẻ vô danh trong ngõ, đứa hàng xóm,... tất cả. Tôi không thể để chúng lộ ra. Tôi chọn hai "tác phẩm" còn mới nhất, bọc lại bằng lớp nilon, nhấc xuống lối phụ. Tôi luôn để sẵn một đường hầm nhỏ, hẹp và bí, dẫn ra tận bãi đất phía sau. Không ai biết. Không ai sẽ tìm thấy.
Tôi lau vết máu loang từ viên cảnh sát, dùng chính chiếc áo khoác của anh ta để chặn. Không sạch tuyệt đối - nhưng tôi không cần sạch tuyệt đối. Tôi chỉ cần hỗn loạn có kiểm soát. Người ta sẽ thấy cảnh tượng khó hiểu, không trơn tru, và chính cái không trơn tru đó khiến họ bối rối.
Xác anh ta, tôi đặt vào góc hầm, tư thế gãy gập như vừa trượt ngã cầu thang. Khi đội pháp y tới, họ sẽ thấy một tai nạn ngu ngốc trong bóng tối. Tôi biết họ sẽ soi, sẽ nghi ngờ. Nhưng nghi ngờ không đủ. Họ cần chứng cứ. Và tôi thì vừa xoá những chứng cứ quan trọng nhất.
Simon đứng run rẩy bên cửa, mắt mở to như một con chó bị dí súng. Tôi ngoắc tay.
– Giúp tao. Nhanh.
Hắn lắp bắp:
– Anh... anh vừa...
Tôi chặn lời hắn bằng ánh mắt.
– Nếu mày còn muốn sống, thì đừng để tao nghe thêm một từ nào nữa. Cầm cái đèn.
Hắn làm theo, run nhưng vẫn làm. Tôi thấy rõ: trong đầu hắn, kính ngưỡng và khiếp sợ đang hòa làm một. Hắn vừa chứng kiến tôi đi xa hơn cả những bài học tôi từng dạy. Và điều đó, với hắn, là một thứ "nghệ thuật" mới.
Khi xong, tôi đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, nhìn quanh căn hầm giờ đã "tạm ổn". Bức tranh méo mó, nhưng còn giữ được khung. Tôi ghi nhớ trong đầu mọi chỗ mình đã chạm, mọi chi tiết cần kiểm tra lại lần cuối.
Trước khi rời khỏi bunker, tôi quay sang Simon:
– Từ giờ, mày không còn là học trò nữa. Mày là nhân chứng. Và nhân chứng thì hoặc giữ im, hoặc biến mất. Hãy chọn khôn ngoan.
Tôi bước lên cầu thang. Tiếng gỗ kẽo kẹt, khói thuốc trong bếp, ánh đèn ngoài ngõ. Mọi thứ trở về yên lặng. Nhưng tôi biết im lặng này chỉ là tạm thời. Sớm thôi, Anthony sẽ hỏi: Vì sao một cảnh sát mất tích trong chính ngôi nhà bác sĩ Adrian?
Tôi gập sổ đen, viết nhanh một dòng:
"Đêm nay ta đã giết để giữ im lặng. Nhưng im lặng sẽ không kéo dài. Phải tạo ra tiếng khác, lớn hơn, để át đi tiếng thật."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip