Chương 23: Ill Dottore
Dưới thứ ánh sáng xanh lè quái dị phát ra từ những ngọn đèn pha lê hình thù kỳ quái, Aether giật mình tỉnh giấc. Cậu nằm trên một phiến kim loại lạnh lẽo, trần truồng lông mảnh vải che thân. Mùi hóa chất nồng nặc xộc thẳng vào mũi, quyện lẫn với những mùi tanh tưởi khó tả, giống như mùi máu khô bám chặt vào thành kim loại và ăn mòn nó. Tứ chi của cậu bị xiềng xích ghì chặt vào bốn góc bàn, những vòng sắt rỉ sét siết sâu vào da thịt, mỗi cử động dù nhỏ nhất cũng làm nó siết vào tay cậu đau rát như bị xé toạc. Cậu cố vùng vẫy, nhưng cơ thể dường như bị một sức nặng vô hình đè nghiến, mọi nỗ lực đều vô vọng.
Căn phòng chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ có ánh sáng ma quái phát ra từ những chiếc lọ thủy tinh treo lơ lửng trên cao. Bên trong, những chất lỏng sánh đặc màu sắc bệnh hoạn sủi bọt, lơ lửng những mảnh thịt quái dị, có thứ trông như mắt người đang mở trừng trừng nhìn cậu, thứ khác lại nhầy nhụa như nội tạng thối rữa. Tim Aether đập loạn xạ, nhưng hơi thở nghẹn ứ trong lồng ngực khi ánh mắt cậu kinh hoàng lướt qua hàng tá dụng cụ trên chiếc bàn bên cạnh: những con dao mổ sáng loáng như vừa được mài sắc, chiếc cưa xương nhỏ xíu với những răng cưa nhọn hoắt, và những ống tiêm chứa đầy chất lỏng đỏ sẫm, óng ánh một cách đáng sợ dưới ánh đèn xanh.
Ký ức về cuộc chạm trán gần thiên tượng Apaosha quay cuồng trong đầu cậu. Cậu đã đánh nhau với đám thuộc hạ của Dottore, quyết tâm tìm gặp hắn để hỏi về bí mật của bầu trời Teyvat... nhưng khi cậu sắp chạm mặt hắn, bóng tối đột ngột ập đến, một sự vô thức quen thuộc đến rợn người, giống như lần đầu tiên cậu đối diện với gã cùng Nahida.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên từ bóng tối – tiếng đế giày da chạm vào sàn đá lạnh lẽo, chậm rãi, tàn nhẫn như nhịp đếm thời gian dẫn đến vực sâu.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh."
Giọng nói trầm khàn, mượt mà như nhung nhưng lại chứa đựng một sự sắc lạnh thấu xương vang lên, xé tan màn im lặng đáng sợ. Dottore bước ra từ bóng tối, nửa khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ kỳ dị, đôi mắt đỏ rực như than hồng sau lớp sứ trắng lạnh lẽo lóe lên nhìn cậu. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú, quái dị như một kẻ sưu tầm đang ngắm nghía một món đồ chơi hiếm có. "Ta cứ nghĩ ngươi sẽ ngủ lâu hơn chứ, nhưng xem ra... sức khỏe của đám đổ bộ các ngươi thật đáng kinh ngạc."
Aether nghiến răng, cố gắng cất tiếng, nhưng cổ họng khô khốc chỉ phát ra những âm thanh rên rỉ nghẹn ngào. Dottore khẽ cười, một âm thanh khô khốc, lạnh lẽo vang vọng trong căn phòng kín. "Đừng phí sức," hắn nói, tiến lại gần, trên tay xoay một con dao mổ nhỏ, lưỡi dao mỏng tang phản chiếu thứ ánh sáng xanh quái dị, tạo nên những vệt sáng lạnh lẽo. "Nơi này là thánh địa của những bí mật bị phơi bày. Từng lớp vỏ bọc sẽ bị lột tả, từng chút một. Cái 'bầu trời' mà ngươi luôn luôn thắc mắc... chỉ là một cái mái vòm che khuất đi bầu trời thật sự bên ngoài mà thôi"
Hắn dừng lại bên cạnh Aether, cúi xuống, hơi thở mang theo mùi hóa chất và tanh tưởi phả vào mặt cậu. "Ngươi có biết không," Dottore thì thầm, giọng hắn trầm đến mức như tiếng rít của một loài bò sát, "ta đã luôn bị ám ảnh bởi những kẻ như ngươi – những sinh vật lạc loài đến từ thế giới bên ngoài. Máu thịt, xương cốt, linh hồn... thứ gì đã tạo nên sự khác biệt ghê gớm của các ngươi ?"
Một cơn ớn lạnh kinh hoàng chạy dọc sống lưng Aether khi lưỡi dao lạnh lẽo của Dottore chạm nhẹ vào da cậu, không cắt, nhưng đủ để cảm nhận được sự sắc bén chết người đang rình rập. Đôi mắt đỏ rực của hắn sáng lên một cách bệnh hoạn, như thể đang tận hưởng từng giây phút tra tấn tinh thần này.
"Đừng sợ"
hắn nói, nụ cười sau lớp mặt nạ méo mó đầy quỷ quyệt.
"Ta sẽ không vội kết thúc trò chơi này. Ta muốn biết tất cả. Và ta sẽ moi móc chúng ra từ ngươi, từng mảnh, từng chút một."
Hắn đứng thẳng dậy, đặt con dao xuống chiếc khay kim loại loang lổ vết bẩn không rõ nguồn gốc, nhưng ánh mắt vẫn ghim chặt vào Aether.
"Ngươi đã bao giờ tự hỏi" hắn nói, giọng điệu như đang chia sẻ một bí mật đen tối, "tại sao ngươi lại ở đây? Tại sao ngươi lại được 'chọn'? Hay tất cả chỉ là một màn kịch đã lên kịch bản sẵn, và ngươi chỉ là một con rối đáng thương trong tay những kẻ đạo diễn tàn nhẫn ?"
Lời nói của Dottore găm sâu vào tâm trí Aether như những chiếc gai độc. Cậu muốn gào thét, muốn vùng vẫy, nhưng sự bất lực trói buộc cậu không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần – một thứ gì đó đen tối và đáng sợ đang dần xâm chiếm ý thức cậu. Không gian giữa hai người nặng trĩu, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực Aether. Không có âm thanh nào khác, không có sự sống nào khác, chỉ có cậu và Dottore, trong cái nhà tù thí nghiệm lạnh lẽo này.
Dottore khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đỏ rực lóe lên một tia sáng kỳ dị, đầy thích thú bệnh hoạn. "Chúng ta có rất nhiều thời gian," hắn thì thầm, giọng hắn trầm như lời nguyền rủa. "Và ta cũng sẽ khám phá đôi chút về cơ thể ngươi, dù ngươi có muốn hay không."
---
Dưới ánh đèn xanh biển lập lòe, nụ cười đáng sợ của Dottore nở rộ sau lớp mặt nạ sứ trắng lạnh lẽo, méo mó như một vết nứt trên bức tượng quỷ dữ. Ngón tay thon dài, những móng tay nhọn hoắt như vuốt thú, lướt trên bàn dụng cụ kim loại sáng loáng, để lại những dấu Vân tay trên bề mặt lạnh buốt. Ánh mắt đỏ rực, sáng quắc như máu tươi, lướt qua chiếc cưa xương với những chiếc răng lởm chởm, con dao phẫu thuật sáng loáng kêu lách cách vì tay hắn sượt qua. Hắn nhếch môi, để lộ hàm răng trắng ởn dưới lớp mặt nạ.
"Với các cuộc thí nghiệm thì việc chuẩn bị luôn khiến máu ta sôi sục" hắn thì thầm, giọng trầm đục, mỗi từ như một nhát dao cắm sâu vào không gian tĩnh mịch. Hắn nhấc một sợi xích to bản, rỉ sét loang lổ, nặng trịch, kéo lê trên sàn đá, tiếng kim loại nghiến ken két như tiếng gào thét của những linh hồn bị tra tấn. Mỗi bước chân hắn tiến lại gần Aether giống như một nhịp trống báo tử, vang vọng trong căn phòng thấm đẫm mùi máu tanh tưởi và hóa chất độc hại.
Aether, bị xích chặt trên phiến kim loại lạnh lẽo, cậu cảm nhận được nỗi kinh hoàng đang lên lỏi trong tâm trí mình như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực, mặc cho những sợi xích đang dần cắm sâu hơn vào da thịt mỏng manh. Cậu giãy giụa điên cuồng, gào thét trong vô vọng, nhưng không hiểu sao vẫn có một sức mạnh vô hình đè nghiến cơ thể cậu, khiến mọi nỗ lực chỉ như con mồi quẫy đạp trước lưỡi dao thợ săn. Mùi hóa chất nồng nặc hòa quyện với mùi máu và mồ hôi, đặc quánh như một tấm màn tử khí bóp nghẹt cổ họng cậu.
Dottore cúi xuống, hơi thở hắn phả ra sau mặt nạ, nóng hổi và tanh mùi máu, như hơi độc từ địa ngục. Hắn quấn sợi xích mới quanh cổ tay phải của Aether, siết mạnh đến mức da thịt nứt toác, xương kêu răng rắc. Máu đỏ phun ra, bắn lên mặt nạ sứ của hắn, tạo thành những vệt đỏ ngoằn ngoèo. Hắn lặp lại với cổ tay trái, rồi hai cổ chân, mỗi vòng xích như một chiếc còng sắt nung đỏ, nghiền nát da thịt, giam cầm Aether trong sự bất lực tuyệt đối. Giờ đây, cậu không khác gì một con thú bị lột da, phơi bày trước lưỡi dao của kẻ đồ tể.
Hắn lùi lại, ngắm nghía "tác phẩm" với ánh mắt điên cuồng, đôi môi cong lên thành nụ cười bệnh hoạn, như một họa sĩ say mê trước bức tranh đẫm máu.
"Ngươi phải nằm im... để ta tận hưởng trọn vẹn niềm vui của mình chứ!" hắn nói, giọng ngọt ngào như mật độc, nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn vô hạn.
Hắn quay lại bàn, chọn một ống tiêm chứa chất lỏng vàng nhạt, lấp lánh như nọc độc của loài rắn chết người. Hắn tiến đến, ngón tay dài thoăn thoắt, dính đầy máu, nhẹ nhàng vuốt ve cổ Aether, rồi cắm phập kim tiêm vào tĩnh mạch. Thuốc lỏng trào vào cơ thể cậu, như những tế bào máu xuôi theo dòng chảy của huyết áp, chảy đi khắp cơ thể cậu.
Aether cảm nhận cơ thể mình dần dần tê liệt, các cơ bắp mềm nhũn, không còn phản ứng với bất kỳ mệnh lệnh nào từ tiểu não và thùy trán. Nhưng ý thức cậu vẫn tỉnh táo, bị giam cầm trong một cơ thể bất động, buộc phải chứng kiến bản thân mình bị hành hạ mà không làm được gì. Đôi mắt cậu mở trừng, các mạch máu trong mắt nổi lên đỏ ngầu, có ý van xin, nhưng đáp lại chỉ là ánh nhìn thích thú của Dottore, như một đứa trẻ đang xé nát đôi cánh của một con côn trùng. Nỗi kinh hoàng như một lưỡi dao cùn, cứa từng nhát vào tâm trí cậu, khiến cậu muốn phát điên.
Dottore nhếch môi, cầm lấy một con dao phẫu thuật, lưỡi dao mỏng đến mức gần như trong suốt, phản chiếu ánh đèn xanh thành những tia sáng chết chóc. Với sự tỉ mỉ của một bác sĩ (điên), hắn dùng mực đen vẽ lên da thịt Aether, những đường nét đứt quãng, đánh dấu vị trí cho bốn nhát cắt. Rồi hắn đặt lưỡi dao sắc lẹm ấy lên một chi của cậu, rồi rạch. Lưỡi dao lướt qua da, xẻo từng mảnh da mô mỏng mềm, những dòng máu tuôn ra như suối, nhuộm đỏ phiến kim loại bên dưới. Aether không thể la hét, không thể cử động, cũng chẳng cảm thấy đau, chỉ có thể cảm nhận từng nhát dao xé toạc cơ thể, từng giọt máu nóng bỏng chảy xuống da. Cậu cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, đau đầu và buồn ngủ khủng khiếp, khi cậu chuẩn bị ngủ đã bị hắn nhỏ mỏi thứ đúng dịch gì đó vào mắt, khiến tầm mắt cậu trở nên đen kịt.
Hắn thắt dây garo quanh các chi của Aether, siết chặt đến nỗi dây Garo như muốn siết nát cả vùng da đã tím tái vì mất máu của cậu. Mạch máu bị siết chặt đã chặn đường đi của máu, làm phần thịt chưa bị cưa ở các chi cậu lạnh buốt, tê dại, tuy không đau đớn gì, nhưng cậu cảm thấy một trận nhức nhối khủng khiếp đến từ các chi bị đứt của mình như bị núi đá đè lên. Rồi, Dottore cầm chiếc khoan tay, lưỡi khoan xoắn ốc rít lên khi hắn bật nó. Hắn đặt một tấm bảng tên của hắn bằng kim loại mỏng dính lên khuỷu tay Aether và khoan chặt nó vào vùng xương của cậu. Tiếng "vù vù" hòa lẫn với tiếng xương vỡ vụn, máu và mảnh xương trắng đục bắn tung tóe, dính đầy áo choàng và mặt nạ của Dottore, bắn cả vào mặt và cổ của Aether. Cơn nhức nhối từ các tứ chi bị đứt của cậu lại tăng lên khủng khiếp, cảm giác như có ai đó đang gõ búa vào xương cậu vậy. Nước mắt và mồ hôi hòa lẫn, chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt Aether đỏ ngầu, đờ đẫn, như linh hồn đã bị nghiền nát.
Dottore tiếp tục với chiếc cưa xương, răng cưa lấp lánh như hàm răng quái thú. Hắn cưa từng chi một của cậu một cách từ từ, tiếng "xoẹt xoẹt" ghê rợn vang lên, tủy xương của cậu trào ra màu đỏ ở phần chi trên và màu vàng ở phần chi dưới, hắn cứ chậm rãi, không hề vội vàng, cưa xong xương tứ chi của cậu, hắn mới nhìn lại một lúc, rồi cầm lấy bốn cái khúc thịt máu me nhầy nhụa ấy ném vào trong góc phòng.
Tiếp đó, hắn tỉ mỉ cầm lấy cái dũa, dũa từng cái đầu xương, như một nghệ nhân đang chế tác tượng. Xong xuôi, hắn khâu lại những vết mổ bằng những sợi chỉ thô ráp, mũi kim cong đâm xuyên da thịt không chút thương tiếc, máu rỉ ra từ từng mũi khâu. Aether nằm đó, hơi thở yếu ớt, cơ thể tan nát, tâm trí chìm trong cơn ác mộng không lối thoát. Đôi mắt cậu nhìn vào khoảng không vô định, chỉ còn một tia sáng yếu ớt của ý chí, đang cố chống lại bóng tối đang nuốt chửng lấy ý thức bản thân.
Dottore đứng thẳng, máu dính đầy tay và áo choàng, ánh mắt hắn lóe lên sự thỏa mãn tột độ. "Tác phẩm hoàn hảo" hắn thì thầm, nụ cười quỷ quyệt nở rộ sau mặt nạ, như một con quỷ vừa hoàn thành nghi thức hiến tế. Hắn biết, đây chỉ là màn dạo đầu cho cơn ác mộng kinh hoàng hơn đang chờ đợi Aether.
_
Dưới ánh đèn xanh ma quái, Dottore đứng im lặng một lúc, đôi mắt đỏ rực không rời khỏi thân thể tàn tạ của Aether. Hắn thở dốc nhẹ nhàng, lồng ngực phập phồng như kẻ vừa trải qua một cơn kích động tột độ. Bàn tay dính đầy máu của hắn run rẩy vươn ra, những ngón tay dài lạnh lẽo chạm vào vùng da thịt nhợt nhạt trên thân mình Aether. Hắn mân mê những vết khâu thô ráp, những đường chỉ đen nổi bật trên làn da tái mét, rồi lần mò xuống phía dưới, nơi những vết cắt nham nhở vẫn còn rỉ máu.
"Mảnh thân thể bé nhỏ này..." hắn thì thầm, giọng khàn đặc, ánh mắt ánh lên vẻ chiếm hữu bệnh hoạn. "Ta sẽ khám phá ngươi, từng chút, từng chút một. Mọi bí mật ẩn sâu bên trong cái vỏ bọc yếu ớt này sẽ thuộc về ta."
Bàn tay hắn trượt dài hơn, chạm vào vùng bụng phẳng lì chỉ còn hơi thở thoi thóp, rồi dừng lại ở nơi những vết xích hằn sâu, tím bầm. Hắn ấn mạnh ngón tay, không quan tâm đến tiếng rên rỉ khổ sở của Aether.
"Ngươi nghĩ rằng mình đặc biệt sao?" hắn rít lên, cúi sát mặt xuống, hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt trắng bệch của Aether. "Một kẻ lạc loài từ một thế giới mục ruỗng. Nhưng dưới bàn tay ta, ngươi cũng chỉ là một vật thí nghiệm, không hơn không kém. Một con chuột bạch để ta thỏa mãn sự tò mò bệnh hoạn của mình."
Hắn cười điên loạn, âm thanh ghê rợn vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch. Bàn tay hắn tiếp tục khám phá, thô bạo và đầy dục vọng, như thể đang chiếm đoạt một món đồ chơi mới lạ. Hắn vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của Aether, ngón tay cái miết mạnh lên đôi môi khô khốc.
"Đừng lo sợ," hắn nói, giọng điệu mỉa mai. "Ta sẽ cho ngươi thấy những 'thiên đường' mới ngay đây !."
Ánh mắt hắn trở nên dại cuồng, một ngọn lửa dục vọng thiêu đốt trong đôi mắt đỏ rực. Hắn cúi xuống, ghì chặt lấy khuôn mặt bất động của Aether, môi hắn run rẩy tìm kiếm một sự đáp trả vô vọng.
"Ngươi sẽ thuộc về ta," hắn thì thầm, giọng đầy ám ảnh. "Tất cả của ngươi... thân xác, tâm trí... linh hồn mục nát này..."
Hắn ngấu nghiến hôn lên đôi môi lạnh lẽo, mặc kệ vị máu tanh nồng đang lan tỏa. Bàn tay hắn siết chặt hơn, cố gắng cảm nhận chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại trên cơ thể tàn tạ của Aether. Cơn thèm khát trong hắn trào dâng, một nhu cầu chiếm đoạt và thống trị mãnh liệt, vượt xa mọi giới hạn của lý trí và đạo đức. Trong không gian ngột ngạt và đầy tử khí này, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Dottore và sự im lặng đáng sợ của Aether, một sự im lặng chứa đựng nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng tột cùng.
Hắn đặt môi hắn lên môi cậu, nụ hôn cưỡng ép của Dottore trở nên cuồng loạn. Hắn nghiến răng, cố gắng tách đôi môi khô khốc của Aether, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng và bất động đáng sợ. Không chút phản ứng, không một tiếng rên rỉ, chỉ có khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt mở trừng vô hồn. Sự kháng cự thụ động này dường như càng kích thích thêm sự tàn bạo trong hắn.
Hắn rời khỏi đôi môi lạnh lẽo, ánh mắt đỏ rực lướt xuống cơ thể trần trụi, những vết cắt và đường khâu nham nhở như những nét vẽ quái dị trên một bức tranh kinh dị. Một nụ cười méo mó hiện lên sau lớp mặt nạ sứ trắng, một biểu hiện của sự chiếm đoạt bệnh hoạn.
Bàn tay dính máu của hắn di chuyển xuống phía dưới, nơi những sợi xích rỉ sét siết chặt lấy háng Aether. Với một động tác thô bạo, hắn kéo mạnh chiếc xích sang một bên, để lộ vùng kín nhơ nhớp và đầy thương tích do quá trình dãy giụa lúc chưa gây tê. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, ánh mắt như một loài thú săn mồi đang ngắm nghía con mồi đã bị thương nặng.
Rồi, ba ngón tay dài, những móng tay nhọn hoắt như vuốt thú của Dottore thô bạo tách hai bên mép âm đạo của Aether. Không một chút dịu dàng, không một chút e dè, hắn thọc mạnh ba ngón tay vào bên trong.
Một tiếng nghẹn ứ đau đớn thoát ra từ cổ họng khô khốc của Aether, dù cơ thể cậu đã gần như tê liệt hoàn toàn. Những ngón tay lạnh lẽo và dính máu cào xé niêm mạc âm đạo, gây ra một cơn đau nhức buốt như bị ai xé rách, lan tỏa khắp cơ thể tàn tạ. Máu tươi rỉ ra từ những phần niêm mạc tổn thương, hòa lẫn với chất dịch nhầy nhụa, nhuộm đỏ những ngón tay quỷ quái của Dottore.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, như thể đang tận hưởng sự xâm phạm tột độ này. Khuôn mặt hắn co rúm lại trong cảm giác khoái cảm bệnh hoạn, đôi môi mấp máy những lời lẽ thô tục và dâm ô.
"Cảm nhận đi, sinh vật đáng thương," hắn rít lên, giọng khàn đặc vì dục vọng và sự tàn nhẫn. "Đây là ý nghĩa thực sự ta mang ngươi về phòng thí nghiệm. Một vật thể để ta thỏa mãn mọi ham muốn bẩn thỉu nhất."
Hắn di chuyển những ngón tay bên trong một cách thô bạo, không quan tâm đến sự đau đớn tột cùng mà Aether đang phải chịu đựng. Ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt nhăn nhó của nạn nhân, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự phản kháng, của sự sống. Nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là sự trống rỗng và tuyệt vọng.
Căn phòng thí nghiệm chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Dottore và những âm thanh nhầy nhụa ghê tởm phát ra từ hành động xâm phạm tàn bạo của hắn.
Dottore rút những ngón tay dính máu ra, để lại một vệt chất lỏng đỏ tươi trên làn da nhợt nhạt của Aether. Hắn thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực dán chặt vào cơ thể bất động trước mặt. Một nụ cười man rợ nở rộ sau lớp mặt nạ, méo mó và đầy vẻ chiếm đoạt.
Hắn vội vã kéo khóa quần, tiếng khóa kéo rít lên trong không gian tĩnh mịch. Dương vật đã cương cứng của hắn lộ ra, gân guốc và thô bỉ dưới ánh đèn xanh quái dị. Hắn nắm lấy nó, vuốt nhẹ phần đầu dương vật to như quả trứng.
Hắn cúi xuống, đưa phần đầu khấc dương vật đang căng trướng đặt ngay trước miệng âm đạo toe toét máu của Aether. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu và khát khao bệnh hoạn.
"Ngươi thấy không?" hắn thì thầm, giọng khàn đặc, gần như là một tiếng gầm gừ. "Ngay cả trong trạng thái này, cơ thể ngươi vẫn khơi gợi được sự 'quan tâm' của ta. Ta bắt đầu công nhận rằng ngươi thật đặc biệt, Aether... một vật thí nghiệm hoàn hảo cho mọi loại 'thử nghiệm'."
Hắn ấn nhẹ đầu dương vật vào âm môi đang rỉ máu của Aether. Nhìn cậu trong lúc gần đất xa trời, thoi thóp hơi thở thật là cuốn hút biết bao. Hắn nhếch mép, thích thú với sự bất lực của cậu.
"Rồi ngươi sẽ quen thôi," hắn nói, giọng ngọt ngào giả tạo, như một lời dỗ dành độc ác. "Ngươi sẽ học được cách 'yêu thích' sự chú ý này... sự quan tâm đặc biệt mà ta dành cho ngươi."
Không một chút báo trước, Dottore ấn mạnh hông, tông thẳng dương vật cương cứng và thô bỉ của hắn vào bên trong âm đạo đang rỉ máu của Aether. Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, pha lẫn giữa đau đớn và kinh hoàng, thoát ra từ cổ họng khô khốc của cậu, dù cơ thể đã gần như tê liệt hoàn toàn.
Sự xâm nhập đột ngột và thô bạo xé toạc những mô mềm yếu bên trong, khiến âm đạo của Aether bê bết máu tươi. Những giọt máu đỏ thẫm trào ra, nhuộm đỏ vùng da nhợt nhạt và lan xuống phiến kim loại lạnh lẽo bên dưới. Cơn đau buốt xé như xát muối lan tỏa khắp cơ thể tàn tạ của cậu, một cảm giác khủng khiếp đến mức tưởng chừng như muốn xé nát ý thức đang dần lụi tàn.
Dottore rên rỉ thỏa mãn, siết chặt lấy hông Aether bằng đôi tay dính máu, những ngón tay bấu chặt vào da thịt tái mét. Hắn di chuyển thô lỗ bên trong, không quan tâm đến sự đau đớn tột cùng mà cậu đang phải chịu đựng. Khuôn mặt hắn nhăn nhó vì lực ép âm đạo trong cơn khoái cảm bệnh hoạn, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ điên cuồng hơn bao giờ hết.
"Thấy không?" hắn gầm gừ, giọng khàn đặc vì dục vọng và sự tàn bạo. "Ngươi vẫn có thể cảm nhận... bản thân người vẫn còn đang sống... và ngươi thuộc về ai."
Hắn thúc mạnh hơn, những cú dập thô bạo và tàn nhẫn xé rách cơ thể Aether. Máu tiếp tục trào ra, hòa lẫn với chất dịch nhầy nhụa, tạo thành một thứ hỗn hợp ghê tởm. Tiếng thở dốc nặng nề của Dottore vang vọng trong căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo, hòa lẫn với những tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng dịch máu nhầy nhụa đáng sợ.
Aether nằm đó, hoàn toàn bất lực, cơ thể bị xâm phạm một cách tàn bạo. Cơn đau xé thịt, sự nhục nhã tột cùng và nỗi kinh hoàng không thể diễn tả đang dày vò tâm trí cậu. Đôi mắt cậu mở trừng vô hồn, nhìn lên trần nhà lạnh lẽo, chỉ còn một tia sáng yếu ớt của ý chí đang cố gắng chống lại bóng tối đang bao trùm.
Dottore tiếp tục hành động đồi bại của mình, hoàn toàn chìm đắm trong cơn thèm khát bệnh hoạn. Hắn không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài sự thỏa mãn tột độ của bản thân, trên cơ thể tàn tạ và đẫm máu của Aether.
Dottore rên lên một tiếng thỏa mãn cuối cùng, cơ thể hắn run rẩy dữ dội, hắn ngửa mặt lên trời, thở ra thoả mãn. Tinh dịch nóng hổi và đặc quánh bắn sâu vào bên trong cơ thể tàn tạ của Aether. Một dòng chất lỏng trắng đục hòa lẫn với máu tươi, trào ra ngoài và chảy xuống phiến kim loại lạnh lẽo.
Bụng Aether khẽ giật lên rồi căng phồng một cách dị thường, như thể thai phụ đang mang thai hai tháng. Sau khi hắn rút ra, cậu cảm thấy các cơn đau trên cơ thể có vẻ đã bớt dần đi, cơ thể cậu nhẹ hẳn ra, hơi thở của cậu trở nên yếu ớt, sau một hồi thoi thóp nó cũng ngừng hẳn. Lồng ngực không còn phập phồng, đôi mắt mở trừng vô hồn nhìn lên trần nhà. Sự sống dường như đã rời bỏ cơ thể đau khổ này.
...
Một khoảng lặng đen tối bao trùm lấy Aether.
Rồi đột ngột, cậu giật mình tỉnh giấc. Cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt bao quanh.
Hóa ra là mơ !
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khác hẳn cái mùi hóa chất kinh khủng trước đó. Cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh cáu bẩn trong một căn phòng tối tăm. Ánh trăng yếu ớt hắt qua khung cửa sổ vỡ nát, đủ để cậu nhận ra đây là một bệnh viện bỏ hoang. Những bức tường loang lổ vết rêu phong, những thiết bị y tế gỉ sét nằm ngổn ngang, tạo nên một khung cảnh hoang tàn và đáng sợ.
Ký ức kinh hoàng về giấc mơ trong căn phòng thí nghiệm, về Dottore và những đau đớn tột cùng ùa về, khiến tim cậu đập loạn xạ. Cậu vội vã bật người khỏi chiếc giường lạnh lẽo và ẩm ướt. Cảm giác tê dại ở tứ chi khiến cậu loạng choạng suýt ngã, nhưng nỗi sợ hãi tột độ đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Không dám ngoái đầu nhìn lại, Aether lao ra khỏi căn phòng tối tăm, chạy thục mạng dọc theo hành lang dài hun hút của bệnh viện bỏ hoang. Tiếng chân cậu vang vọng trong không gian tĩnh mịch, hòa lẫn với tiếng gió rít qua những ô cửa vỡ. Cậu chạy, chạy mãi, không biết đi đâu, chỉ muốn thoát khỏi cái nơi gợi nhớ đến cơn ác mộng kinh hoàng kia.
Khi bóng dáng Aether vừa khuất sau cánh cửa đổ nát ở cuối hành lang, một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra từ phía sau một chiếc tủ đựng hồ sơ lớn, bụi bặm, gần nơi cậu vừa nằm. Dottore vẫn đeo chiếc mặt nạ sứ trắng kỳ dị, khuôn mặt ẩn sau lớp sứ lạnh lẽo không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Hắn nhìn theo hướng Aether vừa chạy trốn, khẽ nghiêng đầu.
Một giọng nói trầm khàn, mượt mà nhưng vẫn mang theo sự lạnh lẽo quen thuộc vang lên trong bóng tối:
"Gặp lại sau nhé... chuột bạch bé nhỏ."
———End———
Các bạn vào nick tôi để tìm fic Allcaelus mới của tôi nhé :3
Còn truyện này thì chừng nào Mihoyo ra thêm một daddy chuẩn men hơn thì tôi cập nhật tiếp
Chứ tôi không thẩm được tính của ororon và ifa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip