Chap 1

  Hôm nay trời nắng nhẹ, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm mát cả khung trời nóng ẩm này. Giờ cũng đã đầu tháng 8,  ngôi trường cấp 3 K- Star đã có rất nhiều học sinh đến xem danh sách lớp,cũng đã hơn 2 tháng hè tĩnh lặng giờ nó đã chở nên nhộn nhịp hơn và.....à..ờm...

-"A...a..a... Tớ không chịu đâu!!! Tại sao trong lớp này chỉ có mỗi cậu vậy. Tớ muốn chúng ta học chung với nhau cơ!!..Oa..Oa..Oa..!!!"– người con gái dễ thương mang cho mình cặp răng thỏ xinh xắn đang ôm người bạn thân mê chân giò  của mình vừa la làng vừa khóc (giả) ầm lên vang vọng khắp sân trường. Người còn lại đứng ở ngoài  nhìn 2 con người đang giở trò rồi chỉ biết đứng cười bất lực chẳng biết làm gì với đứa bạn của mình. Nhưng rồi cũng đưa tay vút vút lưng cái con người đang la oán lên thì...

-" IM COI CÁI CON THỎ CÀ CHỚN KIA!! Bị khùng hay sao đứng giữa sân trường la lên thế!! Nhức cả đầu "
 
  Lâm Nhã Nghiên thôi cái trò la làng và nũng nịu với mấy đứa bạn thân của mình. Quay đầu qua, đưa ngay cặp mắt đầy tức giận cho con người vừa mới lên tiếng, cái gì chứ?? Dám lớn tiếng với bổn cô nương à. Gan thật gan to thật. Ngẩn cao đầu , cau mày nhướng một bên lên, hành động này đây là đang thách thức người đối phương nói lại thêm lần nữa.

  Ngay lúc đó, con người bị Nhã Nghiên đưa ánh mắt đầy ám khí, liền nhếch môi lên cười một cách đầy khinh bỉ. Làm họ Lâm càng thêm tức giận. Cô tách hẳng ra khỏi người bạn thân ra định bước lại gần thì cái cô bạn vừa mới vút lưng mình đã nhanh chóng lao đến đó.

-" Danh Tỉnh Nam à!~"

-" A! Thấu Kì Sa Hạ"– Mới vừa dứt lời thì người họ Thấu liền chạy đến, mặc kệ bạn bè đang đứng hậm hức ở đấy, ôm cổ người mới gọi tên mình.

-" Tỉnh Nam à!~ Lâu rồi không gặp trong cậu ngày càng xinh đẹp đó nha~"– rồi liền cạ cạ má mình vào má của người vừa gọi, khiến cho đối phương vô cùng khó xử.

  Lâm Nhã Nghiên liền bực tức chạy lại lôi, kéo con sóc đang bám lấy cái con người khó ưa này ra. Cái gì mà bám chặt dữ không biết, kéo từ nãy giờ mà không chịu buông. Bận lo cho con sóc này Nhã Nghiên đâu biết được sau lưng họ là cô bạn mê chân giò là Bình Tỉnh Đào còn đang vui mừng với cô bạn thân của kẻ khó là Du Trịnh Nghiên . Nhưng Du Trịnh Nghiên vừa xinh đẹp, hiền hậu, biết chăm sóc lo lắng cho người khác còn hòa đồng với mọi người nữa, đâu như cái con người họ Danh này. Vừa khó ưa khó gần, lúc nào cũng tỏ vẻ trầm tĩnh, nói câu nào cũng khó nghe ngoài cái khuôn mặt xinh đẹp ra chả có gì Lâm cô nương ta thấy tốt đẹp cả. Brrrr!!.

Sau một hồi cố gắng tách cô bạn Sa Hạ ra thì cuối cùng thì cũng chịu tự động buông ra. Không phải ý tốt gì mà Thấu Kì Sa Hạ đây đã tìm được một đối tượng khác để ôm ấp, không ai khác là Phác Trí Hiếu. Là bởi vì Trí Hiếu muốn cô bạn của mình được thở giữa "trận chiến" khóc liệt này nên đã lên tiếng:

-" Ơ này! Thấu Kì tớ với cậu học chung lớp này"– Vì thế Sa Hạ mới buông người họ Danh ra mà liền chạy đến khoác tay Phác Trí Hiếu xoay qua coi bảng danh sách.

  Chẳng bận tâm hai con người kia làm gì. Sa Hạ vừa mới bước chân ra khỏi Tỉnh Nam đây thì Lâm Nhã Nghiên đã lớn tiếng nói:

-" NÈ CÁI ĐỒ HAI HÀNG KIA! Cậu vừa nói gì đó nói lại nghe xem"- nàng khoanh tay, nhìn người đối diện với con mắt đầy ám khí.

-" Cậu bị điếc hay sao mà không nghe? Tôi nói cậu có bị điên hay không đứng giữa sân trường la làng như con dở thế!"- vẫn bình tĩnh nhắc lại cho đối phương mà không chút sợ hãi. Nếu như người khác mà bị nàng nhìn với con mắt tức giận này thì đã sợ hú vía, vì nhìn thôi đã sợ rồi không biết nếu nổi điên lên họ chỉ có nước vào bệnh viện sớm, mà hình như đã xảy ra rồi. Ấy thế mà cô vẫn bình tĩnh không một chút gì gọi là sợ hãi, cô đang muốn chọc con thỏ này tức điên lên đây mà. Hai tay để sau lưng, nghiêng đầu sang sang bên một tí, trên môi nở nụ cười đầy "thân thiện".

-" Kệ tôi! Nó chả liên quan gì tới cậu cả, từ khi nào mà đại tiểu thư đây thích lo chuyện bao đồng thế?? Không phải có người nói không thích lo chuyện của người khác không liên quan tới mình sao!"– nàng nói giọng đầy mỉa mai đối với Danh Tỉnh Nam.

-" Đúng thế! Nhưng tiếng la chói tai của bổn cô nương nay khiến tôi khó chịu và đau đầu. Cái đó được coi là đang làm phiền người khác. Cậu xem đang ở nơi công cộng lại còn là trường học, cậu la hét như thế, từ nãy giờ không để ý người khác nhìn vào đánh giá sao??"– cô cũng không vừa mà đáp lại Nhã Nghiên với giọng điềm tĩnh nhưng chất chứa trong nó là sự khinh bỉ không hề nhẹ.

-" Cái gì mà làm phiền? Thật vớ vẩn!"– Lại cái bộ dạng này, Lâm Nhã Nghiên  ta đây cực kì ghét, có cần tỏ vẻ mình là người điềm tĩnh như thế không? Nàng nhếch môi lên cười khinh bỉ mấy lời nói của kẻ đối diện :

-" Hức...! Chứ không người họ Danh cô đây muốn kiếm chuyện với tôi à?"

-" Cô sang đây lớn tiếng quát tôi trước cơ mà. Vậy là Lâm cô nương đây kiếm chuyện trước mới đúng"

-" Cái gì? Nhưng từ đầu là chim cánh cụt nhà cậu lớn tiếng trước!"

-" Nè...nè! Cái con thỏ kia cho mi nói lại"

-" Cậu thách tôi đấy à?"

-" Tai thỏ to thế để chưng à? Bị điếc không biết mấy lần"

-" Cái gì cơ??"– họ Lâm tức đến muốn đỏ mặt. Đây là mà con người điềm tĩnh sao, chả giống tí nào. Brrr!! Tức quá đi.

  Hai người này đang đứng khẩu chiến với nhau cũng không để ý bốn con người còn lại đang nhìn mình bất lực, lắc đầu ngao ngán.

  Phác Trí Hiếu và Sa Hạ nhìn hai con người đang chí chóe với nhau sau đó lại nhìn nhau lắc đầu bất lực :

-" Sao mỗi lần gặp họ lại cãi nhau thế??"

  Nụ cười của Sa Hạ dần trở nên " thiếu đạo đức". Nàng nhìn Trí Hiếu :

-" Ghét của nào trời trao của đó. Cậu có biết không?"

-"Cái gì cơ?"–cô nhìn cô gái họ Thấu này với vẻ ngạc nhiên nhưng nàng chỉ cười nhẹ :

-" Không có gì"

  Gì đây chứ, ý cậu ấy là sao. Hai người đó có thể thích nhau à? Không đời nào, chắc cậu ấy đùa thôi. Danh Tỉnh Nam là người đã nói yêu đương rất phiền phức và không thích nó sao? Chắc chắc cô gái Sa Hạ này đang đùa. Chắc chắn là như thế – Phác Trí Hiếu vừa nghĩ vừa nhìn cô bạn đang cãi nhau với con thỏ kia. Sa Hạ thấy vẻ mặt nghiêm trọng của người kế bên. Nàng liền ghé sát tai thì thầm nói :

-" Yên tâm! Tớ đùa thôi"- rồi còn cười rất tươi. Người mới  nhận được lời nói ấy liền gật đầu thở phào nhẹ nhõm. Cái con người họ Danh mà yêu chắc trời sập mất, Sa Hạ cũng chơi thân với Danh Tỉnh Nam nên cũng hiểu ý cô bạn mình.

  Vừa chấn an cô bạn kế bên mình Hạ Hạ liền chạy lại chỗ hai người đang cãi nhau.

-" Tỉnh Nam à!~"–lấy tay quàng vào cổ của Danh Tỉnh Nam-" Cậu học lớp nào thế?"

----------------------------------------------
Hi✌️
  Vì mình không rành về hệ thống giáo dục của Hàn lẫn Trung nên mình sẽ dựa vào một số đặc điểm của nước ta mà ghi vào cốt chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip