Dưới Ánh Mặt Trời Mới
Mùa đông sắp đến, nhưng không khí giữa Minh Anh và Nhật Minh lại ấm áp lạ thường. Họ vẫn gặp nhau mỗi tuần, dù không còn là những cuộc gặp gỡ của tình yêu say đắm như trước. Thay vào đó, họ trở thành những người bạn, những người đồng hành trong những bước đi nhỏ bé mà kiên định. Không ai vội vã, không ai chờ đợi một kết quả cụ thể, mà chỉ đơn giản là cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc hiện tại.
Minh Anh bắt đầu nhận thấy rằng, trong suốt những cuộc gặp gỡ này, cô đã có thể sống thật với bản thân mình mà không cần phải che giấu cảm xúc. Những câu chuyện, những chia sẻ giản dị, không có áp lực, không có đòi hỏi, dần dần xây dựng lại một mối quan hệ mới, tuy không hoàn hảo nhưng lại rất chân thành.
Một ngày, khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, Nhật Minh bất ngờ lên tiếng:
"Minh Anh, em nghĩ sao nếu anh tham gia vào một dự án cùng em? Mình có thể làm việc chung, giúp nhau phát triển thêm những kỹ năng, và có thể tạo ra một thứ gì đó ý nghĩa." Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt của anh lại không hề hững hờ. Đó là sự chân thành, như luôn luôn vậy.
Minh Anh hơi ngạc nhiên, rồi lại mỉm cười đáp: "Em không nghĩ là anh lại có ý tưởng này. Nhưng tại sao không chứ? Em nghĩ đây sẽ là một cơ hội tốt để chúng ta học hỏi và trưởng thành hơn nữa."
Nhật Minh gật đầu, rồi bắt đầu giải thích thêm về dự án. Đó là một sáng kiến về việc giúp đỡ các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn thông qua các chương trình học bổng, chia sẻ kiến thức và kỹ năng. Minh Anh không chỉ thấy được tấm lòng của Nhật Minh trong đó mà còn cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Anh không còn là một người chỉ biết sống cho bản thân mình mà giờ đây, anh muốn cống hiến cho cộng đồng, cho những người khác.
"Hơn nữa, Minh Anh à," Nhật Minh tiếp tục, "Anh nghĩ rằng nếu chúng ta có thể làm việc chung, đôi khi lại là cách để hiểu nhau hơn, và cũng là cơ hội để anh có thể chứng minh rằng mình không phải là người của quá khứ nữa. Anh muốn em biết rằng anh đã thay đổi."
Minh Anh nhìn vào anh, không phải với sự nghi ngờ hay e dè như trước, mà là với một ánh mắt nhẹ nhàng, tràn đầy cảm thông. Cô biết rằng Nhật Minh không chỉ đang nói về dự án ấy, mà còn về chính bản thân anh, về những lỗi lầm mà anh đã mắc phải trong quá khứ.
"Anh biết không, Nhật Minh? Em không cần anh phải chứng minh gì cả. Em chỉ muốn thấy anh sống đúng với bản thân mình, và anh đã làm được điều đó." Minh Anh cười, nụ cười ấm áp và không còn sự đắn đo, như thể một phần của cô đã được giải thoát.
Cả hai ngồi thêm một lúc, trò chuyện về dự án và những gì họ có thể làm. Những ý tưởng bắt đầu dần hình thành, và một sự đồng lòng nhẹ nhàng nở ra giữa họ. Dù là một sự đồng lòng của bạn bè, nhưng cũng là một sự đồng lòng của những người đã từng rất yêu nhau, và giờ đây, họ đang học cách yêu thương lại từ đầu.
Mấy tuần sau, họ bắt đầu thực hiện dự án, với những cuộc họp đầu tiên đầy năng lượng và sáng tạo. Minh Anh và Nhật Minh đã dần quen với nhịp sống mới, nơi mà không có quá khứ mơ hồ hay những cảm xúc giằng xé, mà chỉ còn lại sự gắn kết trong công việc và sự đồng hành.
Một buổi tối, khi họ hoàn thành một phần của dự án, Nhật Minh quay sang Minh Anh, ánh mắt anh sâu lắng: "Cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội này, cơ hội để làm lại từ đầu."
Minh Anh nhìn anh, ánh mắt ấm áp nhưng cũng đầy sự quyết đoán. "Không phải cơ hội của anh đâu, mà là cơ hội của cả hai chúng ta. Chúng ta đều đang học cách bước đi dưới ánh mặt trời mới, một cách nhẹ nhàng và tự nhiên."
Nhật Minh mỉm cười, trong lòng cảm thấy bình yên. Anh hiểu rằng, dù cho con đường phía trước có ra sao, họ đã có một sự bắt đầu lại, một khởi đầu mới không có áp lực, chỉ có sự trân trọng những khoảnh khắc hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip