"Những Bước Đi Chậm Rãi"
Một tuần sau cuộc gặp gỡ dưới quán cà phê, Minh Anh và Nhật Minh dần dần bắt đầu tiếp xúc lại với nhau. Họ không vội vàng, không cần phải ngay lập tức hàn gắn những vết thương cũ. Thay vào đó, họ chọn cách xây dựng lại từ những thứ nhỏ bé, bắt đầu từ những cuộc trò chuyện giản dị, không có quá nhiều áp lực.
Minh Anh, sau tất cả những năm tháng sống trong sự cô đơn và đau khổ, dần dần cảm nhận rằng trái tim mình không còn chỉ giữ lại những cảm xúc cũ về Nhật Minh nữa. Cô nhận ra rằng mình vẫn có thể yêu thương, nhưng không phải là tình yêu mà họ đã có trước đây. Mối quan hệ này không thể nào trở lại như xưa, vì cả cô và anh đều đã thay đổi.
Nhật Minh, trong khi đó, hiểu rằng bước tiến nhỏ là cần thiết để làm lại mọi thứ. Anh không mong muốn sự hoàn hảo, chỉ đơn giản là hy vọng họ có thể tìm lại sự kết nối đã mất.
Một buổi chiều, khi Minh Anh đang chuẩn bị rời khỏi công ty, cô nhận được một tin nhắn từ Nhật Minh:
"Em có muốn đi dạo một vòng không? Anh biết một nơi mà chúng ta có thể trò chuyện mà không bị ai làm phiền."
Minh Anh cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc, rồi quyết định trả lời:
"Được. Em cũng muốn gặp anh."
Chỉ trong vài phút, họ gặp nhau ở một công viên vắng vẻ, nơi mà ngày xưa họ thường cùng nhau đi bộ vào cuối tuần. Nhật Minh đứng chờ, ánh mắt có phần chờ đợi, nhưng không phải là sự vội vàng, chỉ là một sự thận trọng, giống như anh biết rằng mọi thứ giờ đây đều cần có thời gian.
"Anh đã tìm ra một nơi yên tĩnh, Minh Anh à. Chúng ta có thể ngồi đây, nói về những điều không cần phải vội vã." Nhật Minh mỉm cười, nhưng không quá tươi, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng và chân thành.
Minh Anh gật đầu. "Em hiểu. Thật ra, lâu lắm rồi em không có cảm giác này, cảm giác như được thả lỏng và không cần phải lo lắng về mọi thứ xung quanh."
Cả hai ngồi xuống chiếc ghế đá bên hồ nước, nhìn mặt hồ phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn. Không khí trong lành, nhưng vẫn có một sự yên tĩnh bao trùm, khiến lòng người nhẹ nhàng hơn.
"Anh vẫn nhớ những lần chúng ta cùng nhau đi dạo ở đây. Chúng ta đã từng có một thế giới riêng, Minh Anh. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác." Nhật Minh nói, giọng anh trầm xuống.
Minh Anh nhìn vào mắt anh, một khoảng lặng dài. "Anh biết không, em đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại với những kỷ niệm ấy. Nhưng giờ đây, khi ngồi đây cùng anh, em nhận ra rằng có những thứ không thể nào xóa nhòa được trong lòng mình."
Nhật Minh lắng nghe, lòng anh nhẹ nhõm, nhưng cũng mang một chút lo lắng. Anh muốn nghe cô nói về cảm xúc thực sự của mình, về những gì cô đang nghĩ.
"Em không biết mình có thể quay lại như xưa hay không. Nhưng em muốn chúng ta có thể là những người bạn, ít nhất là như vậy, để có thể cùng nhau đi tiếp trong cuộc sống này, dù không còn là người yêu nữa."
Nhật Minh thở dài, nhưng lần này, anh không cảm thấy thất vọng. Thực sự, anh không mong đợi điều gì hơn. Anh hiểu rằng không phải lúc nào cũng có thể quay lại quá khứ, nhưng nếu có thể làm bạn với Minh Anh, anh sẽ bằng lòng.
"Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đâu, Minh Anh?" Anh hỏi, ánh mắt chứa đựng sự đồng cảm.
"Bắt đầu từ những cuộc trò chuyện này thôi. Không cần phải gấp gáp. Chúng ta có thể học cách trân trọng những điều hiện tại trước khi nghĩ đến tương lai." Minh Anh mỉm cười nhẹ nhàng.
Lúc này, không có sự nôn nóng, không có mong chờ quá lớn. Cả hai chỉ cần một bước đi nhỏ, để biết rằng dù có gì xảy ra, họ sẽ vẫn luôn ở bên nhau dưới một hình thức khác, một sự kết nối mới mẻ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip