3
Thanh sau khi gửi đi bức hình mình chụp cùng Đường Quân cho Hoàng thì cảm giác rấm rức trong lòng bắt đầu trỗi dậy. Những nếm trải mới mẻ cuốn hút cậu, nó khiến cậu bỏ qua không chịu ngồi suy ngẫm kỹ thứ đang gặm nhấm tận đáy lòng mình. Vốn cậu biết rõ cảm giác đó là gì, đó chính là sự áy náy đối với Hoàng. Cậu vẫn còn thích Hoàng và giờ thích thêm Đường Quân, nhưng khi cậu đã quyết định chọn Đường Quân thì một nửa trong lòng cậu lại cảm thấy tội lỗi. Cậu cũng tính toán qua làm sao bù đắp, làm sao xin lỗi Hoàng nhưng nghĩ mãi cũng không biết phải làm gì mới bù đắp được nỗi đau này cho Hoàng, làm sao để không cảm thấy đau đớn cùng tổn thương. Thanh không biết vì sao nhưng cậu càng ngày càng nhận ra không thứ gì có thể bù đắp được hay bồi thường cho những lỗi lầm của cậu. Trong khi cậu còn đang tìm cách làm thế nào để Hoàng tha thứ cậu tội phụ bạc thì những bức thư vẫn đều đặn gửi tới. Cứ một tháng một lần, Thanh lắm lúc thở dài, cũng may cậu chưa có cùng Hoàng kết hợp làm một nếu không không biết phải làm sao để xin lỗi cho được...
Nhưng oái oăm là việc thư Hoàng gửi tới cậu luôn mở ra đọc, nếu là lúc trước không cần mở ra cậu cũng biết Hoàng viết gì, cậu nhiều khi nhận thư cũng không đọc liền, nay trái lại mỗi khi tới thời gian thư Hoàng sẽ đến cậu lại ngóng trông, dù một lần lại một lần chỉ có mỗi câu "Tui nhớ cậu".
Và cứ mỗi lần đọc xong thư thế nào cũng mơ mơ màng màng bị cảm giác tội lỗi gặm nhấm mất cả ngày. Đường Quân lúc nào cũng nhận ra cậu không được bình thường nên những lúc như thế thường kéo cậu đi chơi hay tụ tập bạn bè.
Thanh hiện giờ đã học xong hai năm, còn một năm nữa cậu có thể hoàn tất chương trình học. Cuộc tình với Đường Quân không phải như với Hoàng, mãnh liệt nồng nàn. Với Đường Quân, sau khi đồng ý quen nhau cả hai lại đi ngược với lẽ tự nhiên. Khi là bạn thì lại mờ mờ ám ám như tình nhân tới khi chính thức trở thành tình nhân thì lại thiếu những cử chỉ, cung bậc, cảm giác của một cặp tình nhân đang yêu nhau. Thanh không thắc mắc, Đường Quân cũng không phàn nàn, cả hai hài lòng với cách hai người đang yêu nhau, ăn ý, chăm sóc lẫn nhau, chia sẻ tâm sự với nhau.
Thanh khi còn nửa năm nữa thì kết thúc chuyến du học của mình thì nhận được một bức thư trắng bóc từ Hoàng. Lần đầu tiên cậu cảm nhận thấy trời đất sụp dưới chân mình. Không hiểu sao cậu là người nói lời chia tay trước nhưng khi nhận được lời chấp nhận từ bên kia cậu lại có cảm giác mình mới là người bị bỏ rơi.
Mỗi khi nhận thư, Hoàng thường viết "nhớ cậu". Câu nói đơn giản ngắn gọn nhưng Thanh lại cảm thấy an lòng. Thanh vẫn không biết mình đang níu kéo cái gì. Cậu muốn Đường Quân và đã chọn Đường Quân rồi quyết định gửi thư chia tay với Hoàng, nhưng giờ đây cậu lại cứ mong Hoàng vẫn đều đặn gửi thư nói nhớ nói thương. Những mâu thuẫn làm cho cậu điên đầu điên cổ.
Cầm lá thư trắng bóc không có tới một chữ ngày tháng năm hay tên của Hoàng mà Thanh mất ngủ hết một đêm. Sáng hôm sau cậu nhanh chóng khăn gói trở về nhà đến một tiếng cũng không từ biệt bất kỳ ai trong nhóm bạn của mình ngay cả Đường Quân, đến thư xin phép nghỉ học cũng chưa kịp gửi.
Thấy thằng con trai đi hơn hai năm chưa một lần về nhà mà bỗng dưng đứng chần dần ngay cửa khiến bà Ngọc, mẹ Thanh suýt hét lên vì khó tin. Thằng con bà nói nó phải học thêm học bớt gì đó, nó giành hết cả thời gian cho việc học để nhanh chóng về nhưng bây giờ không nói không rằng lại đùng đùng đứng trước mặt bà hỏi sao không chết khiếp.
- Thanh. Con không phải đang học...sao tự dưng lại chạy về đây?
- Con có chuyện gấp. Mẹ, có xe ở nhà không mẹ?
- Có, ba con mới đi về. Tài xế chắc còn đang ăn cơm...
- Mẹ nói anh ấy ăn nhanh nhanh rồi chở con đi công chuyện. Con lên tắm một cái.
- Thanh, chuyện gì gấp vậy. Con tại sao về không báo trước tiếng nào thế?
- Không có gì đâu, chuyện riêng của con thôi mà.
Mặc cho mẹ cậu đuổi theo hỏi này hỏi kia Thanh chỉ đóng cửa phòng nói cần tắm cần nghỉ một chút. Cho tới khi tiếng cha Thanh đập cửa hỏi tại sao lại tự dưng trở về Thanh cũng không trả lời chỉ nói đang bận thay đồ không nói chuyện được.
- Con lớn rồi, con biết con đang làm gì mà. Con không có làm gì nguy hiềm đâu. Ba mẹ không cần lo.
Trước con mắt trợn trắng của mẹ và cái cau mày của cha, Thanh tót lên xe đi mà không báo một tiếng đi đâu.
Khi Thanh về nhà mình đã là buồi tối, đi về tới nhà ông nội là sáng ngày hôm sau rồi. Giờ không giống khi xưa có người tươi cười mang xe đạp ra đón cậu ngoài đầu đường nữa, Thanh nghe lòng chùng xuống.
- " Thanh ơi là Thanh... mới có bây nhiêu mà nghe đau lòng vậy mà mày gửi cái gì về cho Hoàng vậy trời. Thật là điên không thể tưởng tượng mà. Hoàng ơi, cậu phải nghe tui nói nha...chắc chắn phải nghe. Đừng có đuổi tui ra khỏi nhà, làm ơn..."
Lội bộ khiến mồ hôi mẹ mồ hôi con ròng ròng đổ Thanh vẫn không để ý cứ lảm nhảm mãi trong đầu bấy nhiêu. Thanh vốn muốn nghĩ cách nói sao để Hoàng tha cho cậu, nói xạo cũng được nói dối cũng được lừa gạt cũng được. Hoàng khờ mà, rồi cậu sẽ dễ dàng qua khó khăn này thôi... nhưng cuối cùng một lý do khả dĩ cũng nghĩ không ra ngoài việc cậu chỉ có lạy trời cầu may.
Không ngạc nhiên như mẹ cậu, ông Hai nhìn thấy thằng cháu nội thì lập tức đuổi khỏi nhà.
- Mày còn vác xác về đây làm gì. Đã bảo không thích thằng nhỏ thì đừng có sáp vô, ai đã nói với ông là thích nó thực lòng. Mày làm cho nó buồn ốm mất cả chục ký rồi giờ về đây làm gì, không ở bển vui người mới sao. – Ông Hai hùng hùng hổ hổ mắng thằng cháu quên mất mình hiện nay bao nhiêu tuổi.
- Hoàng ốm lắm hả ông nội? – Thanh thiểu não hỏi han.
- Vậy chứ mày nghĩ nó sẽ mập lên chắc? Nhưng mày không cần giả vờ lo nữa. Ông đã khuyên thằng Tí nó quên mày rồi. Nó sẽ nhanh chóng mập mạp vui vẻ trở lại thôi, lúc đó ông sẽ ăn mừng với nó vì đã quăng được một thằng xấu như mày ra khỏi đầu nó. – Ông Năm kéo ghế ngồi xuống vẫn còn hậm hực.
- Ông nội...ông nội à... ông khoan mắng con được không... Hoàng đâu rồi ông? Con muốn gặp cậu ấy. – Thanh nhìn qua cửa sổ ngóng nhà hàng xóm mong nhìn thấy bóng người quen thuộc.
- Gặp gì mà gặp, nó đi ruộng rồi.
- Vậy con chờ. – Thanh bất đắc dĩ cũng kéo ghế ngồi đối diện ông nội trong gian bếp chật chội.
- Không cần chờ. Buổi tối nó đi học bổ túc không rảnh gặp mày đâu. – Ông Năm tự rót ly trà uống cho hạ hỏa, vẫn chưa giảm tức giận chút nào.
Thanh nhăn mặt nhăn mày. Khi cậu về đây đã biết trước không tránh được ăn mắng, nhưng không ngờ người mắng cậu lại là ông nội, không dè ông nội giận dữ vậy. Dù vậy Thanh vẫn nghe ra ông giận cậu chứ không phải ghét bỏ gì cậu nên đành chai mặt ngồi im nghe mắng.
- Vậy con ra ruộng kiếm Hoàng... - Chờ ông nội có vẻ bớt giận, Thanh mới tỏ ý muốn đi kiếm Hoàng.
- Nè không được đâu... - Ông Hai không cho thằng cháu nội đi, ông sợ nó đụng phải ông Năm thì toi.
- Không cần!!!
Nhưng đúng là nhắc người thì linh. Tiếng nói trầm thấp chứa nhiều giận dữ phải gằn lại từ phía cánh cửa đưa tới làm ông Hai giật thót, Thanh cũng xanh mặt. Thanh sợ một chứ ông Hai sợ mười, cái thằng cháu nội trời đánh này chọc ai không chọc lại chọc ngay cái người mà cả đời ông cũng không một lần dám chọc giận, nó thì sướng rồi, ở nước ngoài yêu người mới báo hại ông ở đây mỗi lần nhìn thấy ông hàng xóm là muốn rớt tim, mà không nhìn thấy người ta ông lại không được vui trong bụng. Ông đâu có làm nên tội gì... thật không hiểu sao ông phải sống thấp thỏm từng ngày vậy không biết. Đúng là con dại cái mang mà, cháu dại ông cũng mang luôn.
- Cậu lập tức đi khỏi đây cho tôi, tôi cấm cậu tìm thằng Tí. Tôi không nói hai lời, cậu mà tìm nó tôi đánh gãy chân cậu. – Ông Năm chậm rãi bước vào bếp, thái độ rất dứt khoát tỏ rõ thái độ.
- Anh Năm. – Ông Hai đứng lên khỏi ghế, bước tới gần ông Năm một chút vẻ mặt khó khăn không biết có nên nói giúp thằng cháu không. Cuối cùng nhìn vẻ giận dữ của ông Năm mà im lặng.
- Ông Năm. – Thanh cũng lễ phép đứng lên cuối đầu lên tiếng chào hỏi.
Thanh lẫn ông Hai không ngờ ông Năm mọi khi im im vậy mà hôm nay thật dữ dằn. Thanh nhìn thái độ ông Năm mà chắc chắn rằng chỉ cần cậu trả lời không một tiếng thì cậu tàn phế là cái chắc.
- Nếu cậu không tin lời tôi cậu có thể thử bước qua con mương này, phải đi tù tôi cũng đập chết cậu.
- Anh Năm, anh ăn nói gì kỳ vậy. Có gì từ từ nói. – Ông Hai lên giọng muốn ngăn ông Năm nói tiếp.
- Tôi kỳ sao? Tôi đã mắt nhắm mắt mở với nó rất nhiều rồi nhưng không ngờ nó lại mang cái thứ dối trá ở thành phố kia về làm bẩn chỗ này. Đúng là cha nào con nấy. – Nói với ông Hai nhưng ông Năm vẫn nhìn thẳng vào Thanh nói rành mạch từng chữ.
- Anh Năm. – Ông hai bất đắc dĩ gằn giọng. Thanh thì ngơ ngác khi bị mắng "cha nào con nấy" mà không biết nguyên nhân làm sao.
- Ông Năm, con muốn gặp Hoàng để xin lỗi. Con biết con sai rồi. – Thanh nhỏ giọng cúi đầu biết lỗi mong làm dịu cơn giận của ông Năm.
- Không cần xin lỗi, bây giờ cậu có xin lỗi cũng đâu có ích lợi gì. Những gì cậu nói nó vốn không hiểu thật nhưng tôi thân làm ông nó đã tận tình giải thích cho nó biết tại sao cậu muốn bỏ nó rồi. Nó bây giờ đã biết cậu chê nó nghèo, chê nó không học cao như cậu. Nó tuy thực sự trong đầu có vần đề nhưng chỉ là chậm hiểu chứ không phải không hiểu. Cậu cho là nó điên chắc hay là kẻ vô tri để cậu muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói.
- Không... Con không có chê cậu ấy nghèo, cũng không chê Hoàng không học cao... con không có. – Thanh hoảng khi bị kết tội chỉ có mỗi cách lắp bắp chống chế.
- Không...? - Ông Năm muốn trợn ngược hai mắt.
- Thanh. – Ông Hai bụng đánh lô tô khi nghe thằng cháu nội còn gan hơn ông dám cãi lại ông Năm, dù cậu một chút cao giọng cũng chưa có.
- Con không có chê Hoàng cái gì hết. – Thanh khẳng định một lần nữa. Sau vài phút suy nghĩ bản thân chưa từng mở miệng chê qua Hoàng như lời ông Năm nói Thanh tự tin khẳng định. - Cái gì chứ cái này chết con cũng không nhận, con không có chê cậu ấy.
- Vậy thì "Cùng suy nghĩ, cùng nhìn về một hướng" là cái gì, không phải cậu chê nó ít học sao. Nó học không bằng cậu làm sao suy nghĩ giống cậu được, làm sao có thể cùng cậu tiến cùng cậu thoái hả. Vậy cậu có thể giải thích cho tôi biết xem nó không có điều kiện vật chất giống cậu làm sao có thể hưởng thụ những thứ như cậu mà đòi cảm nhận giống nhau.
- Anh Năm, có gì từ từ nói. Coi chừng lên máu... – Ông Hai nhìn hai người vẫn căng với nhau, ông chẳng biết phải bênh bên nào. Thiệt khổ cho ông mà.
- Cậu Thanh à. Tôi không nói cậu bỏ nó là sai. Cậu với nó vốn không cùng cấp bậc không cùng tri thức, cậu bỏ nó cũng không sai. Nhưng tôi giận là tại sao ngay từ đầu cậu đã biết cháu tôi nó như vậy còn nhảy vào làm cho nó yêu thương cậu rồi cuối cùng cậu dùng những hành động tàn nhẫn như vậy làm khổ nó. Nó yêu cậu có tội tình gì chứ, cậu yêu ai mặc cậu có cần phải gửi cho nó tấm hình cậu ôm ấp người khác để nó mỗi ngày nó nhìn vào đó mà biết mình thua thiệt người ta nhiều như thế nào mà không thể làm gì được không.
Thanh choáng váng, cậu chết lặng. Cậu không biết nói gì khi nghe rằng Hoàng vẫn mỗi ngày nhìn vào tấm hình cậu thân mật cùng người khác mà đau lòng. Tại sao lại nhìn mỗi ngày, đáng lẽ Hoàng phải bỏ nó đi ngay mới đúng.
- Cậu đi đi, tôi chỉ tiếc tôi lại trót tin người mới không chú ý sớm để thằng nhỏ buồn lâu như vậy mới phát hiện. – Ông Năm tự dưng xuống giọng như không muốn chấp nhất nữa mà chỉ là thở dài thườn thượt.
Nói Thanh nhưng ông Năm lại nhìn thẳng ông Hai. Ông Hai cũng chột dạ biết mình mới là người đang bị mắng xéo, vì chính ông đã đứng ra bảo chứng cho thằng cháu nên người ta mới mắt nhắm mắt mở tin. Ai mà ngờ...
- Con muốn gặp Hoàng. – Thanh vẫn tiếp tục lỳ.
- Không cần gặp. Tôi nói rồi đó, cậu mà dám gặp nó tôi đánh gãy chân cậu. Nó đã thôi không còn thích cậu nữa thì cậu cũng làm ơn đừng nhất thời nổi hứng mà làm cho thằng nhỏ hiểu lầm nữa. Về thành phố của cậu đi, không cần thư từ gì cả, có gửi tới tôi cũng không để cho nó nhận đâu. Còn nữa ai giúp nó tôi trở mặt.
Nói rồi ông Năm bỏ đi. Thanh đứng im không nhúc nhích, cậu không biết phải làm gì bây giờ. Không gặp được Hoàng nói rõ ràng lỡ Hoàng quên cậu thật thì làm sao. Hoàng khờ lắm không nói rõ ràng huỵch toẹt ra thì không chịu hiểu. Giờ lại thêm ông Năm cản trở cậu làm sao đây.
- Ông nội, con làm sao bây giờ. Con, con... - Thanh quay ra cầu cứu ông nội.
- Con không thích nó nữa thì thôi, sao lại gửi tấm hình cho nó làm gì. Con biết làm như thế tàn nhẫn lắm không. – Ông Hai dịu giọng, ông cũng chẳng thiết làm hùng làm hổ với thằng cháu sau khi nó mới bị ông nội thằng Tí làm một trận xanh mặt xanh mày.
- Nó mỗi ngày nhìn hình rồi cứ thất tha thất thểu, khổ cái thằng nhỏ không biết tại sao lại như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nó ốm đi nhiều, nó hỏi ông mấy thứ con viết trong thư mà nó không hiểu, mấy thứ mà hồi nãy ông Năm nói với con đó...
- Rồi ông nội nói với Hoàng là con chê cậu ấy. Con không có... - Thanh tiếp tục thanh minh.
- Ông không nói, là ông Năm nói với nó. Nhưng Thanh à, ông đọc vào ông cũng nghĩ như ông Năm thôi. Con nghĩ sao mà con lại viết những điều như thế? Vậy mà còn nói là không chê nó.
- Con chỉ định giải thích một chút cho Hoàng hiểu vì sao con...vì sao con...
- Bỏ nó. – Ông Năm thêm hai chữ cuối cho Thanh đỡ phải ấp a ấp úng nói không nên lời.
- Ông nội đừng nói như vậy nữa. Con ân hận lắm rồi, con chỉ nhất thời ham mê mới mẻ.
- Nhất thời gì mà cả năm nay mày không tin không tức như thế sao gọi là nhất thời. Hay bị người ta bỏ rồi mới chạy về đây?
- Ông nội...
- Thằng nhỏ trong ảnh bảnh thiệt, quần áo đẹp, trên người đeo đồ mắc tiền làm thằng Tí cứ bảo nó làm sao mà bằng người ta được.
- ...
- Con à, con chỉ cần nói con sẽ chia tay với nó thôi, cũng đâu cần... - ông Hai lại tiếp tục thở dài, ông thiệt không biết nói sao nữa.
- Con không cố ý, con không phải gửi hình để so sánh nọ kia đâu. Vì Hoàng viết thư cho con hỏi tới hỏi lui nên con nghĩ cậu ấy không hiểu nên con mới gửi hình cho cậu ấy dễ hiểu. Con không phải gửi hình để hành hạ cậu ấy như vậy. Con chỉ muốn nói rõ là con đã có người khác thôi.
- Thôi, cố ý hay không thì chuyện cũng đã rồi. Con về đây làm gì, thằng Tí nó lại viết thư hỏi cái gì nửa hả? – Ý ông Hai đầy mỉa mai thằng cháu, không đánh nó là may lắm rồi đó. Nó hại ông bị người ta hăm trở mặt.
- Con về tìm Hoàng để xin lỗi.
- Xin lỗi chuyện gì? xin lỗi vì đã thích người khác sao? Con à, chuyện này thằng Tí cũng đã chấp nhận rồi, con gặp nó nói thêm gì cũng chỉ làm khó nó thôi. Con nghĩ mình có nên làm như thế không?
- Không, nhưng không phải như vậy. Con về xin Hoàng tha lỗi cho con, nếu Hoàng không muốn con sẽ không đi nữa. Con sẽ chia tay với người kia con...
- Thôi, ông cũng không dám tin con nữa huống chi là ông Năm với thằng Tí. Mà con cũng thấy đó, ông Năm ổng nhất quyết không cho con gặp nó, ông bảo chứng cho con một lần nhưng thất bại ê chề rồi ông cũng không còn uy tín gì mà bảo chứng cho con nữa đâu.
- Ông nội, Hoàng gửi cho con bức thư trắng không viết một chữ. Con nghe mọi thứ đều trở nên vô nghĩa nếu cậu ấy không nói thương con nữa... Con biết con sai rồi, ông nội giúp con một lần đi. Con đã lập tức bay từ Úc về đây, xin phép trường học cũng chưa xin nữa... ông à...
- Ba mẹ con biết không?
- Không, con có về nhà nhưng không nói cho ba mẹ biết con về làm gì.
- Nếu có lúc than thở như bây giờ sao hồi đó làm bậy làm gì.
- Con biết mình sai rồi, con nhất thời ham mê cái mới. Nhất thời nghĩ rằng mình thích người khác. Giờ Hoàng bỏ con con mới biết mình vẫn thương cậu ấy, con không muốn bị bỏ, ai bỏ cũng được Hoàng không được bỏ con.
- Thế mày bỏ nó thì được chắc. Nói chuyện nhăng nhít như con nít, con bây giờ biết bao nhiêu tuổi rồi không?
- Cho nên con mới vội vàng chạy về đây hy vọng...
- Không hy vọng gì đâu. Nó hy vọng nhiều như vậy mà con không chút thương tiếc. Mày biết thằng Tí nó vì sao muốn đi học bổ túc tiếp không? Nó nói nó không muốn bị người ta khi dễ hoài. Nó tuy chậm hiểu nhưng sẽ cố gắng, nó sẽ không thể như con học đại học, đi du học nhưng có thể tốt nghiệp cấp hai, trời thương thì tốt nghiệp được cấp ba, mai này có thể ra ngoài đi làm không để ông nội nó lo lắng. Con làm cho nó từ một đứa luôn vui tươi biết tới thế nào là mặt trái của cuộc sống, con cũng giỏi quá rồi còn gì.
- Ông nội, ông giúp con đi mà. Con năn nỉ ông lần này thôi con không dám làm bậy nữa đâu. Con sẽ không bao giờ làm Hoàng buồn nữa đâu, con...
- Con không nên hứng lên làm bừa nữa...mà...mà con xin ông có ích gì. – Ông Hai thở dài thườn thượt, ông cũng chẳng biết làm sao.
- Con sẽ đi tìm Hoàng, con sẽ không để cho ông Năm thấy con, con phải nói chuyện với Hoàng rõ ràng con mới có thể yên tâm. Con không thể để như thế này đi được. Ông nội, ông chắc Hoàng vẫn còn thích con không?
- Thích, thích con thì chắc chắn còn nhưng...Thanh à, con biết không có những thứ không chỉ chữ "thích" là có thể bỏ qua mọi thứ được, dù cho là thằng Tí khờ khạo đi chăng nữa thì tổn thương vẫn là tổn thương. Nó có thể tha thứ cho con nhưng từ nay con có là bến đỗ vững vàng đầy tin tưởng cho nó không? Hay con chỉ mãi như chiếc thuyền cứ cập bến nhưng luôn hứa hẹn sẽ xuất bến bất cứ lúc nào có khách. Con hiểu không, với con đã là nghi ngờ là không tin tưởng...là thất vọng.
- Con...con hiểu rồi...ông nội.
Thanh thực sự biết mình mất thứ quý giá gì. Không phải chỉ mỗi tình yêu hay người yêu mà đó chính là lòng tin. Cậu đã chính thức đánh mất lòng tin với người mình yêu vĩnh viễn dù có giữ lại được người giữ được tình yêu thì sự tin cậy của Hoàng dành cho cậu đã không còn nữa. Cậu không còn là nơi vững chắc an toàn để Hoàng có thể an tâm nương tựa đặt trọn lòng tin vào như cậu hằng mong ước. Cậu đã trở thành nơi tiềm ẩn sẽ gây đau khổ cho Hoàng bất cứ lúc nào.
- Còn nữa, con nên quay về tiếp tục học hành cho xong đi. Ông Năm cao máu, dễ lên tăng xông. Ông ấy đang giận con, con mà cứ nhất định đi tìm thằng Tí chẳng may ông ấy biết được...lỡ ông ấy có bề gì con gánh nổi trách nhiệm này không. Thằng Tí còn có mỗi mình ông Năm là nơi nương tựa, không phải nói xui nhưng vạn nhất xảy ra điều tồi tệ nhất...con làm sao nhìn mặt thằng Tí.
- Con sẽ không để ông Năm biết... - Thanh chống chế.
- Thằng Tí khờ khạo không biết gian trá thì con giấu được chứ nó có giấu được không. Con lập tức về đi.
- Ông Năm nếu thương Hoàng thì chắc chắn sẽ cho con cơ hội mà ông nội. Chỉ cần con thành thật nhận lỗi với ông Năm thì ông Năm sẽ không làm lớn chuyện này đâu, Hoàng vẫn thích con thì ông Năm sao nỡ làm Hoàng buồn, sẽ không có mấy chuyện xấu như ông nội lo đâu. Con ra ruộng kiếm Hoàng đây, không sao đâu.
- Thanh, mày...mày không biết chuyện nó...trời ơi là trời. Chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Con nghĩ sao mà ông già như ông với ông Năm còn xen vô chuyện yêu đương của tụi bây chứ. Cái gì cũng có nguyên do hết, mày đừng có làm ẩu rồi ân hận không kịp nghe con.
- Ông nội à, chuyện đâu có gì mà ông nội làm như chết người không bằng. Chuyện giận hờn yêu đương xảy ra hằng ngày mà ông nội. Vợ chồng ly dị còn tái hợp được huống chi con với Hoàng chỉ là...chỉ là phạm lỗi...phạm chút lỗi nhỏ...nhỏ thôi mà. Còn cứu vãn được mà.
- Nhỏ cái đầu mày. Thôi được, lỡ rồi thì...thì ông cho mày hay. Phải chi chuyện tui bay giận hờn hợp tan gì đó thì chẳng ai can thiệp làm gì nhưng đằng này. – Ông Hai lại liên tục thở dài.
- Ông nội nói nhanh đi con muốn đi gặp Hoàng...
- Ngồi xuống, nghe cho xong rồi mới... mới cuốn gói về, không gặp ai hết.
- Kỳ vậy nội. Con không nghe.
- Ngồi xuống, không ông đánh gãy chân mày trước khi ông Năm làm.
- ...
Thanh buộc phải ngồi xuống, mặt cậu quạu đeo. Cậu ba chân bốn cẳng phóng từ bên Úc về đây đâu phải để nghe chuyện xưa xong rồi phải cuốn gói. Ông Hai thấy thằng cháu nội như ngồi trên ổ kiến lửa không còn chút kiên nhẫn, ông vào thẳng vấn đề luôn.
- Mày biết ba thằng Tí chết mất xác xứ người, cái mộ cũng không có làm?
- Dạ.
- Ngoài chuyện ba nó muốn kiếm tiền đưa thằng Tí đi trị bệnh còn có nguyên nhân khác...
- ... - Thanh chống cằm tỏ vẻ chưa có gì là nghiêm trọng tới mức không cho cậu gặp Hoàng lúc này.
- Là tại thằng cha mày đó.- Ông Hai tỏ vẻ giận dỗi.
- Ba con? – Lần này thì Thanh thực sự nghe có mùi không ổn rồi.
- Hồi đó nhà mình với nhà thằng Tí không phải ở chỗ này, vốn ở trên đường gần làng xóm hơn...nhưng có vài lý do nên ông nội với ông Năm bên đó chuyển nhà vô trong này, hai nhà vô đây cũng không có mấy ai ở gần nên quyết định cất nhà gần nhau để hàng xom tối lửa tắt đèn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Sau này ba thằng Tí với ba mày lớn thì...thì...ừ thì giống như mày với thằng Tí bây giờ vậy.
- ...
Thanh lần này thực sự ngạc nhiên há hốc mồm, không thể tin được. Hèn gì ba cậu cứ nhìn cậu một cách kỳ lạ, cứ làm như ông biết cái gì đó nhưng lại cứ như không biết.
- Tụi nó thích nhau hai nhà đều biết. Tới khi bà nội mày với bà Năm lần lượt mất thì ba mày quyết định lên thành phố làm. Hồi bà nội mày còn sống ba mày đã muốn đi nhưng bà nội mày không cho. Tới hồi bà nội mày mất ba Thằng Tí cũng ủng hộ chuyện ba mày đi làm xa, haizzz! bị tụi nó thuyết phục quá nên ông nội mới đồng ý. Ai ngờ, ba mày một đi rồi thì... - Ông Hai dừng lại thở dài thườn thượt. Ông còn nhớ rõ cái ngày thằng con trai ông về nói rằng muốn lấy con gái thành phố, điều đầu tiên ông nghĩ tới là "thằng Hùng làm sao đây".
- Ba con đi rồi thì sao, ông nội làm con hồi hộp quá đi.
- Thì làm sao có mày thì mày tự biết ba mày làm sao. – Ông Hai không thèm nhìn thằng cháu nội bị ngu đột xuất. Ông tự rót ly trà từ từ nhấp như nhấp cái vị đắng của những cuộc tình không được chúc phúc dây dưa từ thế hệ này qua thế hệ khác.
- Làm sao...có con... Nghĩa là ba con chia tay ba Hoàng rồi cưới mẹ con?
- Phải, chứ không làm sao có mày ngồi đây giờ này. Ba mày cưới má mày năm trước thì năm sau ông Năm đi nhờ mai mối hỏi vợ cho ba thằng Tí, sau một năm nữa thì thằng Tí ra đời rồi mấy tháng sau thì mày cũng được sinh ra. – Ông Năm bắc chéo chân trên chiếc ghế đẩu xoa xoa mấy cọng râu lún phún nhớ về chuyện của hơn hai chục năm trước.
- Dù là vậy thì mọi chuyện cũng yên ổn rồi, tại sao lại liên quan gì tới chuyện chết chóc. – Than thực sự không hiểu. Cậu biết chuyện tình yêu dang dở là chuyện đáng buồn nhưng nó luôn nhan nhản khắp nơi. Người ta đến rồi đi với nhau như đi chợ. Yêu chân tình tới với nhau toàn vẹn tình đầu có được mấy người.
- Ba mày lấy vợ rồi không được bao lâu thì giấu không được chuyện nó yêu thích đàn ông không thích đàn bà. Mẹ mày cũng phát hiện nó thích ba thằng Tí nên về đây khóc lóc với ông dữ lắm. Ba mày bỏ bê vợ con không quan tâm. Thực ra nói không quan tâm thì cũng không đúng chỉ là hễ cứ kiếm được thời gian rảnh là lại chạy về đây mang tiếng thăm cha không dành thời gian đó cho vợ. Giấy không gói được lửa, mẹ mày biết nó về đây thăm người yêu nên khóc lóc vật vã lắm. Ông cũng không làm được gì, cuối cùng mẹ mày giận lây ông không về đây nữa cũng không cho mày về.
- Nhưng cũng đâu liên quan...
- Từ từ... Ba thằng Tí hồi dẫn má nó đi làm xa thì nói là đi kiếm tiền nhưng chỉ là một phần chứ thật ra là không muốn ba mày cứ chạy về đây mãi rồi gia đình tan vỡ, ông thì không được gặp cháu nội.
- Vậy là tại ba Hoàng đi làm xa để tránh mặt ba con nên mới gặp tai nạn mới chết sao?
- Ừ.
- Nhưng cũng không thể đổ cái chết của ba mẹ Hoàng lên ba con được. Ba con dù mang tội phản bội nhưng chắc chắn ba con cũng không muốn bác ấy chết.
- Phải, không thể trách ai chỉ trách vận rủi đã tới gõ cửa nhà mình. Nhưng ông Năm thì luôn sợ, ông biết con ông đi vì lý do gì nên dù không thể trách ba con nhưng cũng vì mối tình với ba con mà con trai duy nhất của ông ấy mới đi, mới tới cái nơi mà nó đã vĩnh viễn gởi lại xác. Con biết cảm giác đứa con duy nhất chết mà cả xác cũng không thể nhận nó đau đớn chừng nào không?
- ...
- Bây giờ ông Năm còn có mỗi mình thằng Tí, mày lại lặp lại y chang cha mày...biểu sao ông Năm không làm lớn chuyện, ông ấy vẫn luôn bị ám ảnh chuyện của ba nó, ông ấy sợ lại mất cả thằng cháu.
- ...
- Bây giờ con biết tại sao con cãi lời mà đi gặp thằng Tí ông Năm mà giận có thể dẫn tới những chuyện hối hận không kịp chưa. Ông Năm có chuyện gì con có thể an ổn yêu đương với thằng Tí sao?
- Con đi kiếm Hoàng. Chuyện này không thể đổ lên đầu con được, Hoàng... nhất định con phải năn nỉ được cậu ấy con mới đi.
- Thanh, nói vậy mà không chịu nghe hả. Thanh!!
Nói vậy rồi bất chấp ông nội kêu réo Thanh một mực xăm xăm đội nắng đi ra ruộng kiếm Hoàng.
Thanh bước đi trên con đường cậu đã đi không biết bao nhiêu lần mỗi khi theo Hoàng đi làm đồng. Bước thấp bước cao theo nhịp đê gập nghềnh, Thanh tưởng tượng đến khi thấy mặt Hoàng cậu nên nói gì đầu tiên đây?
- " Xin lỗi...
hay...
Tui về rồi...
hay...
Tui nhớ cậu...
hay...
Hay phải là lời tạ tội để Hoàng không một phát tống cậu xuống ruộng uống nước sình, có khi nào Hoàng không muốn nhìn mặt cậu nữa không. Hoàng có tin lời ông Năm rằng cậu chê Hoàng không...mà ông nội cậu nói đúng, ngẫm lại không có sai một li nào, những điều cậu viết chẳng phải bóng gió xa xôi ngụ ý chê bai Hoàng chứ còn gì nữa. Tại sao cái hồi viết mấy lời tuyệt tình đó cậu không biết trước được có cái ngày cậu phải đi tìm Hoàng để xin rút lại lời đó. Nếu có chút lương tâm khi bỏ người ta thì bây giờ đâu có tự mình hại mình hại người vậy chứ.
Đi tới cái cầu thân dừa tròn nhẵn bắc qua cái mương mà cả hai thường hay vừa tắm vừa đùa ầm ĩ chưa kể những thân mật... Thanh chán nản ngồi bẹp xuống bờ mương. Hoàng còn cách cậu không đầy mười phút đi bộ nữa nhưng cậu cảm thấy bao nhiêu hùng hồn bao nhiêu quyết tâm tìm cho được Hoàng nói chuyện bị rút mất tiêu hết.
" Nó mỗi ngày nhìn tấm hình rồi nói nó không làm sao bằng được người trong ảnh."
Thanh muốn khóc ròng, cảm giác quặn thắt trỗi lên từng cơn. Đường Quân ăn mặc như thế rất thanh lịch và cũng rất đơn giản không khoe khoang mình có bao nhiêu giàu có nhưng quả thật cậu ta có bao nhiêu đẹp không phải Thanh không biết, chỉ cái đồng hồ trên tay, một sợi dây đeo thời trang trên cổ, một cái nhẫn đầy nam tính trên ngón giữa, Đường Quân hoàn toàn không chút cầu kỳ phô trương... nhưng với Hoàng đã là cao sang rất rất cao sang rồi. Hoàng chắc chắn không lấy đâu ra cái thanh lịch nho nhã của Đường Quân, chưa kể đến quần áo trang sức, Đường quân chỉ cần điểm trang vài cái cũng đủ cho Hoàng chạy dài cả mấy chục cây số cũng không sánh bằng. Vậy mà cậu lại không để ý tới chuyện đó, Thanh chưa từng quá chú ý chuyện Hoàng ăn mặc túng thiếu hay không thời trang hay chân lấm tay bùn nên cậu cũng không nghĩ tới việc những gì liên quan tới vật chất làm đau Hoàng.
Nhưng cũng phải thông cảm cho cậu, cậu không phải là quá vô tâm, chẳng qua xung ai cũng ăn mặc gần giống Đường Quân, ngay cả Thanh cũng ăn mặc như Đường Quân, mấy bộ quần áo thường ngày...nhưng thường ngày ở nước Úc đó là thiên đường của đồng quê nghèo nàn này.
Giết người mà, tự tay giết mình mà. Làm sao nói cho Hoàng hiểu đó chỉ là bình thường thôi không phải đem họ so sánh với nhau kia chứ... Thanh chỉ biết khóc ròng.
- Tí... đi chậm thôi. Giúp ông mang cái liềm này cái. – Tiếng ông Năm gọi với theo thằng cháu vang lồng lộng giữa cánh đồng vắng.
Thanh giật mình khi tiếng gọi vọng vào tai. Cậu ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng nói vọng tới. Hoàng đang cùng ông nội đi về phía cậu. Thanh bỗng quýnh quáng. Cậu làm sao bây giờ, cứ nghĩ chạy ra đây chỉ gặp Hoàng, ai ngờ ông Năm cũng ở đây. Tiếng ông nội cảnh cáo cậu còn rõ bên tai mồn một
" Con chịu trách nhiệm nổi không nếu ông Năm xảy ra chuyện...".
Cậu dù lúc nãy hùng hồn lắm nhưng Thanh dĩ nhiên không muốn ông Năm lỡ xui xẻo có chuyện Hoàng sẽ buồn thế nào, cậu chỉ có mỗi ông nội là người thân chưa kể chuyện ông Năm có chuyện mà lý do từ cậu thì coi như cậu sẽ không còn cơ hội nào được Hoàng tha thứ.
Hai ông cháu ngày càng tới gần trong khi Thanh xung quanh không có cái gì có thể trốn được, xung quanh chỉ có lúa với cỏ chẳng lẽ bảo cậu nằm bẹp xuống, mà có nằm thì cũng như không thôi. Hay là leo lên đám cây mọc dọc theo con mương? Haiz càng lộ liễu cây quá thấp. Vội quá trong khi hai người kia đi sắp tới nơi, cậu cũng không biết phải làm sao, chạy ra gặp luôn hay tìm cơ hội khác? chưa đưa ra được một quyết định chu toàn nên Thanh không dám làm liều. Thoáng thấy đám cây rủ xuống mương khá kín đáo cậu leo luôn xuống mương chui vào một lùm cây um tùm bên bờ nước trốn kỹ.
Chẳng mấy chốc tiếng nói chuyện đã ở ngay bên cạnh. Tiếng Hoàng có vẻ đang cằn nhằn ông Năm.
- Ông nội chạy ra đây làm cái gì, ông lúc này không có khỏe. Lỡ lên tăng xông ngay giữa ruộng mà không có ai biết thì làm sao?
- Ông ra phụ mày cho nhanh mày con lằng nhằng. – ông Năm trả lời cho có lệ không có vẻ bực mình vì bị thằng cháu lên lớp.
- Bữa nay có làm gì nhiều đâu, rút bọng nước con làm một chút là xong mà. Tại ông nội con mới làm chậm hơn thì có. – Hoàng vẫn không đồng ý chuyện ông nội ra đồng làm việc nữa. Ông trong một thời gian ngắn mà yếu hẳn đi. Cậu thực sự sợ ông có chuyện.
- Ông nội có kinh nghiệm làm ruộng nhiều hơn mày mấy chục năm đấy. Mày dám nói ông làm mày trễ việc hả?
- Chứ còn gì nữa. Tự nhiên ông làm sụp cái bọng nước báo hại con phải đắp lại. May là con khỏe tay khỏe chân làm nhanh không thì trưa nay đói rồi.
- Sao không mang cơm theo?
- Chỉ định làm tới trưa rồi về ăn luôn nên con không có mang. Ông nội làm con đói muốn xỉu luôn rồi nè. – Hoàng tiếp tục ăn vạ ông nội mình.
- Cái bọng ông thấy đắp chưa kỹ đâu hay quay lại làm cho xong đi. – Ông Năm có vẻ như không muốn tiếp tục câu chuyện làm hư bột hư đường của mình nữa.
- Con đói lắm, cái bọng cũng vô cùng tốt rồi. Con còn chưa làm bài tập tối nay. Bây giờ không về làm là không kịp đâu, con chậm hơn người ta mà.
- Không phải, con cái gì cũng hơn người ta. Con đừng nghĩ lung tung. Hôm nay ông khỏe lắm để ông phụ con làm cho xong, sẽ nhanh thôi. Chúng ta quay lại.
- Ông nội làm sao vậy. Bình thường mấy cái bọng nước ông nội làm chút xíu là xong sao bữa nay làm bể luôn vậy. Con đang thắc mắc dữ lắm đây nè.
- À tại hôm nay không khỏe nên lỡ tay, cuốc hơi mạnh. – Ông Năm rõ ràng đang chống chế.
- Đó, vậy mà ông nội nói khỏe lắm còn đòi trở ra làm. Nếu ông nội chưa vừa lòng chiều con ra đắp lại. Mấy chuyện nặng nhọc từ nay để con làm được rồi. Con chỉ có mình ông nội thôi, ông nội có bề gì con làm sao sống. Có một mình con con buồn lắm. – Hoàng thành thành thật thật nói.
Thanh nghe hai người nói chyện cũng biết ông Năm muốn giữ Hoàng lại không muốn Hoàng về gặp mình. Không ngờ ông Năm dứt khoát giữ vậy...
- Con không nhớ thằng Thanh nữa hả?
Thanh nghe hỏi tới câu quan trọng nhất mà cậu rất muốn biết lúc này, hai người đã đi qua khỏi chỗ cậu núp nên Thanh phải cố thò đầu lên khỏi mương nghe cho rõ.
- Không, con không nhớ nữa. Con quên rồi, con không nhớ cậu ấy nữa. – Hoàng khẳng định hai ba lần.
Thanh chỉ nghe bấy nhiêu rồi không còn nghe được gì nữa, trong đầu cậu chỉ có nhớ mấy chữ "mất ông nội Hoàng làm sao sống rồi Hoàng không nhớ cậu nữa". Hai ông cháu đã đi xa từ hồi nào rồi mà Thanh vẫn còn đứng nguyên dưới nước. Thật không dễ như cậu tưởng, không chỉ đơn giản về uốn ba tấc lưỡi là có thể cứu vãn tình cảm của cả hai. Cái khó của các cặp đôi là tìm được sự ủng hộ từ người lớn, còn cậu quá dễ dàng có được sự ủng hộ của mọi người, cả sự đáp lại tình cảm từ Hoàng nữa vậy mà... Cậu bây giờ muốn trở lại như ngày xưa thì trăm lần khó vạn lần khó.
Thanh cứ đứng như vậy dưới nước tới khi cả người ướt đẫm bị gió thổi lạnh run rồi cậu mới thất thểu quay về. Ông Hai nhìn thằng cháu nội bùn sình bê bết, mặt mày thiểu não thì không cần hỏi cũng biết kết quả ra sao. Thanh chỉ lẳng lặng chào ông rồi ra xe trở về.
Ông Hai thấy thằng cháu bộ dạng hết sức tội nghiệp nên cũng đi theo tiễn ra tận xe. An ủi vài câu.
- Con không làm ông Năm giận là đúng rồi. Để từ từ để ông Năm bớt giận đã.
- ...
- Con cũng đã gây nên chuyện không thể cứu vãn, con nên về suy nghĩ kỹ xem con có thực yêu thương thằng Tí không. Con đừng vì thằng Tí đồng ý chia tay mà háo thắng nhất thời.
- ...
- Con nếu suy nghĩ kỹ rồi mà vẫn còn thích nó, vẫn yêu thương nó thì hẵng tìm cách đi xin lỗi nó, còn không thì đừng làm gì hết. Như vậy là con đối tốt với nó.
- ...
- Thanh à, nếu con làm cho nó tiếp tục yêu con rồi dăm ba năm con lại bỏ nó có phải tội cho nó không.
- ...
- Đừng nhìn ông như thế, ông không nói sai đâu. Thằng Tí không thể giống con thăng tiến trong viêc học hành hay sự nghiệp. Nó sẽ mãi là anh nông dân chân chất quê mùa chỉ có thể mang việc ruộng nương ra nói chuyện phiếm, không biết trời tây có gì, thành phố có gì. Nghĩ kỹ đi, con có thể cả đời mấy chục năm ở cạnh nó không.
- ...
- Ông nói không có sai đâu. Về lo đi học cho xong đi rồi mới quyết định tiếp tục nên làm gì.
Mặc cho ông Hai dặn dò bên tai cậu cũng chỉ gật gật không trả lời tiếng nào. Đến khi chuẩn bị vào xe cậu mới mở miệng.
- Hoàng... cậu ấy nói không nhớ con nữa.
- Mỗi lần gửi thư con hay hỏi thăm ông cuối thư, nó lần nào nhận thư cũng mang qua ông xem. Lần đó lâu quá không thấy nó khoe thư con gửi ông sinh nghi nhưng không dám hỏi thẳng chỉ hỏi sao con không viết thư hòi thăm ông nữa. Nó sau khi nói chuyện của hai đứa xong thì bảo ông viết thư cho con đi vì nó viết con đã không trả lời nữa.
Ông Hai biết, nếu thằng cháu thực lòng còn yêu thì lời này chẳng khác nào kim châm muối xát nhưng ông muốn biết nó thực đối thằng Tí thế nào.
Nhìn thằng cháu mặt tái mét,môi run run như muốn nói gì đó mà chẳng thể nói thành lời chỉ mấp máy chào ông rồi đi. Ông cũng thở phào. Nó về đây cũng không phải nhất thời háo thắng.
Chào ông rồi chui vào xe cậu chỉ báo anh tài xế cứ thẳng một đường về nhà còn cậu thì không còn chút sức lực chỉ muốn ngủ một giấc.
Thanh nằm dài trên băng ghế sau xe nhắm mắt nhưng không ngủ được, cậu bị những thông tin mới nạp vào đầu làm cho quay cuồng. Cha cậu với cha Hoàng làm gì để ông Năm phải cố chấp như vậy trong chuyện của cậu với Hoàng. Vì cha cậu gián tiếp liên quan tới cái chết của cha Hoàng nên cậu không thể mạo hiểm làm cho ông Năm tức giận, lỡ như thêm một mạng thì chuyện cậu với Hoàng xem như vĩnh viễn không có đường nào... Mà cứ để như vầy thì không phải kết quả cũng như nhau không có đường nào vãn hồi sao.
Thanh không ngại ông nội nói cậu sẽ tiếp tục thay lòng. Cậu từ nơi xa xôi bỏ Đường Quân chạy về đây thì tất nhiên cậu đã xác định chắc chắn lòng mình hướng về đâu. Thanh giờ đã nhận rõ, với Đường quân cứ như một phút ham chơi quá đà, một thử thách để cậu biết người thực sự cậu không thể mất ở đâu. Chuyện tưởng như đơn giản nhưng do những dây dưa đời trước làm cho phức tạp thêm hay cậu đang bị quả báo khi tới làm cho Hoàng yêu cậu tin cậu rồi chính cậu làm cho Hoàng mất hết niềm tin mất hết tình yêu.
Cậu nhớ những bức thư của Hoàng cứ thắc mắc mãi một chuyện:
"Cậu nói rằng mình yêu nhau."
"Cậu nói rằng mình là vợ chồng."
"Cậu nói rằng cả hai sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau."
"Cậu nói rằng không được làm những chuyện thân mật với người khác."
"Cậu hứa cậu sẽ về."
Là ai hứa rồi là ai thất hứa. Là cậu tới nói cho Hoàng biết Hoàng là của cậu, là cậu yêu Hoàng, là hai đứa sẽ vĩnh viễn cùng nhau. Rồi là ai nói không...? Là ai nói những lời tổn thương?
Sao cái lúc ngọt ngào cùng Đường Quân cậu không nhìn thấy Hoàng đau khổ tuyệt vọng thế nào. Hoàng chẳng biết làm cách nào, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có thể hỏi cậu tại sao, bởi vì mọi thứ đều là cậu nói, là cậu hứa. Hoàng đã đặt hết niềm tin vào cậu, yêu cậu. Trong lúc Hoàng đau khổ không biết vì sao mình lại bị bỏ rơi thì cậu lại viện đủ lý do để phản bội. Chỉ một câu Hoàng không còn nhớ cậu đã làm cậu mất hết sức lực vậy những gì cậu làm với Hoàng có phải đã rút hết tâm hết tình của Hoàng hay không? giết cả tình cảm của Hoàng giành cho cậu rồi.
Thanh nếu đem ra phân tích cậu cũng chẳng biết tại sao cậu lại thích Hoàng, Hoàng chẳng có gì thú vị so với đám bạn của cậu, cũng không thể cùng cậu tiến cùng cậu thoái như Đường Quân nhưng thích tự nhiên là thích thôi, nhìn một lần đã thích. Ở cạnh Hoàng lòng mới thấy nhẹ nhàng vui vẻ một cách thật thoải mái thật bình yên, xa thì cứ tha thiết muốn gặp.
Đường Quân cứ như món ăn lạ cậu chưa từng ăn qua, mới mẻ. Cứ ngỡ có thể ăn hoài không chán nhưng chưa chán món ăn lạ cậu đã bắt đầu thấy đói, ăn món lạ bao nhiêu cũng không thấy mình được ăn no, ăn đủ. Dù nhận ra đã trễ nhưng hy vọng còn có thể sửa chữa, Thanh nhất định cậu sẽ không bỏ cuộc. Nhưng làm gì bây giờ mới là vấn đề. Gặp Hoàng thì không gặp được, viết thư cũng sẽ bị chặn lại, giờ chỉ có mỗi ông nội là có thể giúp nhưng muốn ông nội giúp thì phải chứng minh cho ông nội là cậu thực lòng yêu Hoàng sẽ không phản bội Hoàng lần nữa. Vậy thì chỉ có thời gian mới chứng minh được mà thôi.
Quyết như vậy rồi Thanh về tới nhà lập tức chuẩn bị quay lại trường tránh bị mẹ cậu hỏi này nọ lôi thôi cũng không muốn chuyện bỏ học lâu sẽ kéo dài thời gian đi học. Dù gì cậu cũng còn có nửa năm nữa là hoàn thành chương trình học không thể bỏ dở nữa chừng được. Trong khi chưa biết phải làm sao thì Thanh vẫn muốn hoàn tất những kế hoạch cậu đã cùng gia đình định ra từ lâu.
Nhưng cậu thèm hỏi cha cậu chuyện của cha cậu với cha Hoàng. Cậu muốn biết vì sao hai người bỏ nhau, vì cha cậu yêu mẹ hay vì chuyện gì khác. Cậu thật tò mò muốn biết.
...
Như mọi ngày Hoàng thức dậy từ tờ mờ sáng, lo cơm nước xong thì làm vườn ra ruộng. Cậu vừa dựng được cái chuồng heo nuôi duy nhất một con heo nái sắp đẻ heo con.
Cái chuồng này do cậu với ông Hai hùng hạp làm ăn. Hoàng thì không biết chứ ông Năm biết rõ mười mươi là ông hàng xóm muốn giúp thằng cháu nội ông làm thêm kinh tế. Hôm trước khi hỏi ý ông ông Hai có nói:
- "Người ta nuôi heo nuôi gà vịt được lắm, cho thằng Tí nuôi đi mai này tăng đàn nhiều rồi thì để nó ở nhà chăn nuôi. Để thằng nhỏ đi ruộng riết cực cho nó quá. Ruộng cứ cho người ta thuê."
Ông không phải không biết ông hàng xóm nói có lý, ông đã lớn tuổi, cả đời lao động cực nhọc bây giờ không còn bao nhiêu sức. Dạo này còn bị chứng tăng xông, lỡ nằm một chỗ ai phụ thằng Tí một tay một chân. Công chuyện đồng ruộng nặng nhọc vô cùng. Nên cuối cùng ông đồng ý để ông hàng xóm giúp thằng cháu, chứ hai ông cháu ông thì không thể lấy đâu ra tiền mà tậu heo tậu gà tậu vịt.
Đồng ý với ông Hai cũng là có thêm một lý do khác. Thực ra từ ngày xảy ra chuyện tình cảm lỡ dở của hai thằng cháu, ông hàng xóm càng giữ ý với ông hơn. Ông nghèo hơn hàng xóm không phải tội của ông Hai nhưng ông Hai cứ nhất nhất cư xử thật cẩn thận sợ làm ông tự ái. Con trai đã sống sung túc ở thành phố nhiều lần về thuyết phục cha lên sống cùng nhưng ông Hai vẫn không đi, ông biết chứ, ông biết ông Hai không đi là vì ông. Hai nhà trót dây dưa chuyện tình cảm mãi không dứt khoát, không đến với nhau được chỉ có thể mang hai căn nhà ọp ẹp để cạnh nhau tối lửa tắt đèn có nhau, mỗi ngày gặp mặt, tới khi nằm xuống cũng sẽ nằm cạnh nhau đó cũng là một niềm hạnh phúc. Cứ ngỡ sẽ như vậy cho tới ngày thực sự về với đất, ai ngờ...
Hai thằng nhỏ hai nhà không biết tính toán chuyện gì tự nhiên một đứa bỏ ruộng bỏ vườn đòi ra thành phố lập nghiệp. Một đứa thì tự động chu toàn chuyện cả hai nhà. Tới khi vỡ lở ra thì... Nhân duyên không có, nói trách thì ông cũng không có trách nhưng giận bảo làm sao không giận. Giận thì cũng giận thằng con người ta không giống người ta nặng tình nặng nghĩa mà lại bạc trắng như vôi. Nhưng từ khi thằng con người ta phụ con ông rồi thì người ta cũng giống như người mang tội nói một tiếng cũng cân nhắc nặng nhẹ, làm gì cũng đoán già đoán non ý ông mới dám làm. Ngay cả căn nhà cũng không dám sửa chữa cho kín gió chắn mưa làm ông cứ xót lòng xót dạ. Cứ ông mà không sửa được mái nhà không ăn được món ngon thì bên hàng xóm cũng y như vậy dù thằng con ở thành phố giàu nứt đố đổ vách.
Tới khi thằng cháu xảy ra chuyện người ta càng làm như mình phạm thêm đại tội vậy. Già gần sáu bảy chục tuổi rồi mà cứ trông mặt kẻ không dây mơ rễ má gì như ông để sống, ông cũng thấy mình có lỗi.
Không phải ông chưa từng khuyên người ta lên thành phố hưởng phước với con cháu nhưng mở miệng nói ra thì người ta cứ làm như ông không thương người ta nữa ấy.
Phải rồi, từ cái thời trai tráng ông đã thương người ta đứt ruột đứt gan, người ta cũng vậy. Con cháu ông không thăng tiến như thiên hạ để ông hưởng phước âu cũng là do ông không tích đủ phước nhưng báo hại người ta cũng chịu cực khổ giống ông thì ông lại không đành lòng. Miệng khuyên người ta nên về sống với con cháu nhưng thật ra ông sợ người ta đi đến cháy cả lòng. Biết người ta không đi ông không bao giờ dám nhắc lại sợ bên đó có ngày đổi ý. Ông đành giúp nhà bên đó che gió chắn mưa. Ở bên này có thứ gì ngon ông cũng mang qua, ngược lại bên kia cũng vậy. Sở dĩ ông không nhận bất cứ sự giúp đỡ quý giá gì về vật chất từ nhà hàng xóm là vì sợ bị khi dễ rồi tình cảm cũng chẳng còn.
Mà thôi sao cũng được, ông không trách móc gì chỉ giận người ta bộ nghĩ ông không thương người ta nữa sao mà cứ khúm núm sợ sệt, có biết rằng ông cảm ơn người ta biết bao nhiêu không vì đã không bỏ ông lại với những chuỗi ngày cô đơn vật lộn với cuộc sống. Không có người ta ở đây ông làm sao vượt qua được nỗi đau tre già khóc măng non rồi còn bao nhiêu thứ khác cần người chia sẻ động viên an ủi.
Thấy người ta rào trước đón sau mãi chuyện giúp thằng Tí chút vốn chăn nuôi thôi thì ông cũng bằng lòng cho người ta vui cũng giảm ớt áy náy. Nhìn người ta vui vẻ hăng hái đi giúp thằng Tí dựng chuồng mua heo ông cũng thấy vui. Ông lần đầu tiên ước gì thời gian quay lại...
Nói là hùng hạp với thằng Tí nên ông Hai ngày nào cũng qua phụ giúp cho heo ăn rồi dọn chuồng heo, mong mỏi đến ngày nó có thể cho ra một đàn con béo tròn. Làm tới làm lui thế nào cuối cùng thành ra ông Hai hoàn toàn chăm sóc con heo.
Ông Năm hôm trước bị choáng té ngoài ruộng may mà không sao, ông Hai lẫn Hoàng đều không cho ông đi ruộng nữa. Hoàng cáng đáng hết chuyện ruộng nương nên chỉ cho ông Năm lo chuyện trong vườn. Có thêm con heo rồi chuyện đi học bổ túc buổi tối cũng chiếm không ít thời gian công sức của Hoàng, lắm lúc cậu mệt quá cũng muốn bỏ học, đi học rất mất thời gian. Trường thì xa thời gian đi lại mất nhiều hơn thời gian học, cậu lại chậm chạp nên phải dùng thêm thời gian tự học ở nhà để theo cho kịp chương trình. Hầu như thời gian ngủ nghỉ của cậu không còn như trước. Nhưng cứ nghĩ lại thực mình không cố gắng thì thua thiệt người ta biết bao nhiêu. Cùng một tuổi mà Thanh phấn đấu hơn cậu nhiều tương lai sáng sủa, mình thì chẳng chút tiến bộ. Cậu không muốn mình tiếp tục quá tệ so với Thanh.
Dù biết Thanh đã thích người khác nhưng Hoàng cũng mong một lần gặp Thanh để hỏi cho rõ ràng...mà hỏi cho rõ chuyện gì thì cậu cũng không biết chỉ là muốn gặp để hỏi...
Cậu không biết đó chính là cảm giác cậu vẫn thích Thanh nên muốn gặp muốn làm rõ muốn níu kéo, nhưng Hoàng vốn chẳng có chút kinh nghiệm tình trường nên mọi cảm giác đều mới mẻ. Cậu cũng không xác định được nó là cảm giác gì.
- Hừm..ưm!!! – Ông Năm nhẹ hắng giọng.
- Anh Năm, anh mới qua chơi. – Ông Hai đang ngồi lặt lặt mớ rau cho bữa cơm chiều nghe giọng hắng liền ngẩng đầu nhìn.
- Thằng Thanh vê rồi chứ? – Ông Năm không nhìn xung quanh tìm mà chỉ trực diện ông Hai mà hỏi.
- Tui kêu nó về rồi, anh đừng giận không khéo lại lên máu.
- Chắc...? - Nhưng lần này ông Năm lại thấy kỳ lạ, ông hỏi "chắc không?" nhưng lại có cảm giác không muốn nghe cậu trả lời mà ông biết ông sẽ được nghe.
- Chắc mà anh. Tui sợ nó làm bậy nên hộ tống ra tận xe luôn, xe chạy rồi mới trở vô. Anh đừng giận quá, có gì tui làm ông nội nó tui xin lỗi với anh.
- ... - Ông Năm im lặng.
Nghe ông Hai tận tình áp giải thằng cháu ra xe thì chắc chắn thằng nhóc kia không thể chạy đi kiếm thằng cháu ông rồi. Nhưng đồng thời ông cũng nhận ra một điều là ông lại mong nó sống chết ở lại, như ngày xưa khi ông biết chuyện thằng con trai ông, ông cũng mong kẻ nó yêu quay về, cho tới ngày bên nhà hàng xóm treo đèn kết hoa ông mới thôi hy vọng.
Ai nói người già như ông không biết yêu ái là gì, ngọt ngào cay đắng của tình yêu ông cũng nếm đủ cả. Huống chi con cháu mình có ai mong muốn nó không hạnh phúc. Không phải ông không giận Thanh, ông còn muốn giết thằng nhóc đó luôn cho rồi... nhưng ông cũng nhận ra một điều dù ông có không thích không muốn thì người duy nhất làm thằng Tí vui là nó. Y như cha nó ngày xưa, khi Kẻ đó đi rồi thì bao nhiêu hạnh phúc vui sướng không con tồn tại, dù có lấy vợ dù có sinh con thì nỗi buồn luôn ở trong mắt trong lòng.
Nhiều lúc ông nghĩ hay là có bao nhiêu hạnh phúc ông giành hết cả rồi nên con cháu ông không còn gì để hưởng. Tại sao cùng một dòng máu mà người ta của ông một lòng một dạ tới vậy còn tụi nhỏ... Ông chỉ còn biết thở dài.
- Anh Năm, anh thiệt không cho thằng Thanh một cơ hội sao anh? Tui thấy nó ân hận thiệt tình mà.
- ...
Ông Năm lúc này biết nói làm sao. Ông thực ra chạy qua đây cũng muốn coi cái thằng mắc toi đó có cố ở lại năn nỉ xin lỗi thằng Tí hay không. Nếu nó sống chết đòi ở lại thì ông may ra còn nghĩ lại, đằng này nó lại bỏ đi mất... nhưng nó đi là vì bị ông nội nó bắt đi... mà ông nội nó là vì sợ ông tức giận lên máu nên mới một hai bắt nó quay về... Thật không biết có nên để bụng nó chuyện này không. Thôi thì mặc tụi nó vậy.
- Đã bảo sang ăn chung với ông cháu tui lại cứ không chịu. Ăn một mình mãi như vậy có gì vui? – Nhìn mớ rau với nồi cơm trắng đạm bạc, ông Năm làu bàu.
- Không sao mà, tui mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm. Nấu nướng chút cho động tay động chân giữ sức khỏe.
- Thì mỗi sáng tập thể dục cũng được rồi. Ăn có bao nhiêu...
Ông Hai không phải chưa từng có ý muốn góp gạo nấu cơm chung khi bà Hai lẫn bà Năm lần lượt về với ông bà. Ông không hổ thẹn vì khi vợ còn sống ông đã không làm gì có lỗi với vợ. Ông sống tròn trách nhiệm làm chồng làm cha, yêu mến tôn trọng người chung chăn gối. Khi vợ mất ông có ý muốn góp gạo thổi cơm chung với người mình cả đời yêu thương cũng không có gì xấu hổ...
Nhưng khổ nỗi cái vụ góp gạo thổi cơm chung mới vừa gợi ý chưa được bên kia cho ý kiến thì đùng một cái ba thằng Tí bỏ đi xa làm cho câu hỏi kia không bao giờ có lời giải đáp và bản thân ông cũng không có gan lập lại. Bây giờ thì lại càng không.
Ông Năm không hiểu sao lại nhắc tới chuyện này, mà nhắc cứ như là ông ấy bảo sang ăn cơm cùng từ lâu lắm mà ông không nhận lời vậy. Đúng là ông Năm có từng nói để thằng Tí qua nấu cơm dùm, ông già cả rồi mắt mũi kèm nhèm lỡ bị phỏng thì sao. Nhưng ông cũng đâu có già đến nỗi không thể tự nấu cơm nên đành từ chối.
- Không sao mà! – Ông Hai cười cười từ chối.
Không nhắc thì thôi, nhắc tới liền thấy giận ở trong lòng. Đồng ý con dại cái mang nhưng ông cũng đâu có muốn sự việc thành ra như vầy đâu. Sống cun cút một thân một mình, ông muối mặt đề nghị nấu cơm chung mà mười mấy năm nay một câu trả lời cho rõ ràng cũng không có. Tưởng ông không biết giận sao? Chỉ vì ông đặt hết lòng hết dạ ở đây chứ không thì ông đã theo con trai về thành phố hưởng phước rồi. Ông sợ người ta ở đây một mình buồn, nhưng không lẽ người ta không thấy một mình ông thui thủi ăn cơm cũng buồn lắm sao.
Bây giờ khi không chạy qua đây đổ thừa cho ông, ông nhất định không cho qua. Đã lỡ ăn cơm một mình mấy chục năm còn vài năm nữa là về chầu ông bà, ăn thêm vài năm cũng không sao.
- Sáng nay tui giận quá lỡ lời. – Ông Năm xoay sang chuyện khác.
- Không có gì, tại thằng cháu tui nó không tốt. – Giọng ông Hai có chút hờn giận.
Ông Năm nhìn ông Hai lại cúi xuống lặt tiếp mớ rau đành thở dài. Đúng là chuyện tụi nhỏ không phải lỗi của người ta, nhưng ông cũng không tránh được xót con xót cháu mà có đôi khi nặng nhẹ vô cớ. Biết rằng già rồi nói chuyện yêu đương thì thật kỳ quái nhưng chuyện giữa hai người có thể nói kết thúc từ khi cả hai đi lấy vợ mà cũng có thể nói tới giờ vẫn cứ lằng nhằng không dứt vì cứ âm ỉ cháy hoài.
- Làm vài ly cho ấm nha? – Ông Năm đề nghị.
- Bữa nay nghe trong mình không khỏe lắm, uống chút trà là được rồi. – Ông Hai vẫn không ngừng lặt lặt mớ rau đã bị lặt tới lặt lui mấy bận.
- Không khỏe thế nào?
- Già cả ê ẩm mình mẩy thôi mà.
Ông Năm cũng không nói gì thêm nữa. Rõ ràng thái độ người ta hôm nay cố giận ra mặt đây. Mọi khi hay đon đả vuốt giận ông lắm, bữa nay nói cái gì cũng không. Không lẽ sáng nay ông đã lỡ nặng lời dữ lắm sao?
- Không phải tui ghét bỏ gì thằng Thanh, cháu ông cũng như cháu tui. Nhưng nó không thực lòng thực dạ mà thằng Tí lại khờ khạo dễ tin...
- Tui biết mà, nhưng tụi nó còn nhỏ bồng bột. Thằng Thanh nếu... nếu nó biết sai thì cũng cho nó cơ hội sửa sai một lần, đừng để nó giống cha nó sai một lần là cả đời. Năm nào cũng như năm nào cứ tới ngày cha thằng Tí mất... nhìn nó cứ loanh quanh con sông đó gậm nhấm sai lầm của mình tui thiệt chỉ biết nuốt ngược nước mắt mà thôi. Tuy nó tự làm tự chịu nhưng mà...
- ...
- Thằng Thanh đang học ở bển, sắp ra trường rồi. Biết mình sai nên nó vội vàng chạy về bỏ bê cả chuyện học hành. Cũng tội nó mà, vả lại thằng Tí cũng còn mong nhớ nó. Anh Năm bỏ qua cho nó một lần đi.
- ...
- ...
- Thôi tui về. Một lát chuẩn bị cơm nước xong tui qua kêu. Bữa nay thằng Tí đi học về muộn tui cũng ăn cơm một mình thôi. – Nói rồi ông Năm bỏ đi một nước.
- Anh Năm, anh Năm... Thiệt nhất định không bỏ qua sao.
Không có tiếng ông Năm trả lời cho vần đề này, ông Hai nhăn mặt bực mình đậy luôn mớ rau lại không nấu nữa, dù gì đã có người mời cơm rồi. Nhưng mà người ta cũng thật quá khó chịu mà, đã vậy ông sẽ giúp tụi nhỏ huề lại, ai không đồng ý thì mặc kệ.
...
Thanh quay trở lại trường học mà không nói không rằng với ai lý do tại sao đột ngột về nhà, với Đường Quân thì cũng như vậy chẳng giải thích gì.
- Nè, cậu mua đủ chưa vậy. Bao nhiêu đó cậu ăn hết một mình hả?
- Không, nhưng thấy ngon nên mua để dành.
- Cậu mua toàn đồ ăn không à, chưa kể mấy món lưu niệm này nữa. Nói thật nha, từ hồi quen biết với cậu tui thấy cậu tích trữ mấy thứ này hơi nhiều đó.
- Quà cho người nhà thôi.
- Nè, lúc này nói năng kỳ cục quá nha. Nói chuyện với người yêu mà không ngọt ngào chút nào hết vậy?
- Người yêu cái đầu cậu. Đáng ra ngay từ lúc bắt đầu tôi với cậu đều biết mình sai thì nên chấm dứt mới phải, vậy mà vẫn cứ cắm đầu vô. Cậu có coi tôi là người yêu sao?
- Cậu cũng thấy vậy hả? Ngay từ đầu? – Đường Quân thản nhiên hỏi y như bản thân cậu cũng biết trước không có gì phải ngạc nhiên.
- Không hẳn là ngay từ đầu, thực ra thì một thời gian sau mới nhận ra.
- Tôi cũng vậy. Có lẽ là sự sai lầm của cảm xúc...
- Không cần nói văn hoa như vậy. Nói đơn giản là ham của lạ, ăn nhầm đồ. – Thanh trả lời cộc lốc.
- Nè, dù gì chúng ta cũng chưa có làm gì mà. Sao gọi là ham của lạ được. Bất quá hôn nhau vài cái...
- Đừng nhắc nữa nha...
- Lần vừa rồi về xin lỗi người ta phải không?
... Tôi xin lỗi, là tôi cố chấp hại cậu...
- Đúng đó! Là cậu báo hại... Nhưng cũng là tui tự hại mình. – Thanh thở dài.
- Được không?
- Cái gì được không?
- Xin lỗi đó. Được không?
- Không!
- Tui cũng không!
- Gì?
- "Em sẽ trả giá đắt vì dám phản bội anh." Vậy đó, Kỳ này cậu cho tôi theo cậu về Việt Nam đi, về Đài Loan tôi không có đất dung thân nữa rồi. Tôi chỉ cần đặt chân về là chắc chắn bị băm quăng mất xác.
- Theo tôi làm gì. Mà này, không phải hai người chia tay từ trước rồi sao? Cậu không chia tay anh ta sao còn báo hại tôi.
- Báo hại gì, hai bên tình nguyện thử một lần mà. Cậu dám đổ hết lỗi cho tôi hả?
- Còn dám nói.
- Không phải nói chia tay trắng trợn nhưng đã nói là tạm xa nhau một thời gian. Như vậy là ý muốn chia tay rõ quá rồi còn gì.
- Vậy mà gọi là chia tay rõ à. Vậy bây giờ tại sao còn muốn xin lỗi anh ta?
- Không biết, quen cậu rồi lại thấy cần anh ấy.
- Haizzz tự làm tự chịu. Tôi cũng vậy thôi... Còn bị đuổi ra khỏi cửa.
Lần này thì cậu và Đường Quân đúng là tự làm tự chịu. Cứ ngỡ tìm được thiên đường mới nhưng đi rồi mới biết cái vũng sình cũ mới chính là nhà.
- Mua đủ chưa?
- Chắc đủ. Cậu ấy thích ăn vặt, hy vọng có thể xin lỗi được.
- Không cần gửi mail hay gọi điện gì hết sao? Chỉ gửi toàn đồ ăn.
- Cậu ấy không nhận thư, không có điện thoại, càng không mail. – Thanh biết giải thích dài dòng chuyện thiếu tiện nghi chỗ Hoàng ở cho Đường Quân thì chỉ tốn nước miếng nên cậu nói đơn giản, dễ hiểu.
- Vậy làm sao xin lỗi?
- Tôi cũng đang nghĩ nát óc đây. – Thanh bất giác gãi gãi đầu bực dọc.
- Không nhận gì hết sao cậu lại gửi quà? Người yêu cậu cũng lạ thật à nha. Quà cáp thì nhận hả?
- Không biết gì đừng có nói linh tinh. Tôi gửi quà này nhờ người khác đưa giùm thôi. Cậu ấy nhận được thì biết tôi gửi còn gửi trực tiếp thì không được. Nói chung cậu không hiểu đâu.– Ý Thanh muốn nói gửi trực tiếp thì bị ông nội Hoàng chặn lại hết, nhưng cậu biết Đường Quân không hiểu lắm nên chỉ nói cho qua.
- Này, nếu vậy tôi có cách này chỉ cho cậu. Nhưng có điều kiện. – Mặt Đường Quân hiện lên mấy chữ "vì lợi ích riêng mới giúp người" rõ ràng.
- Có phải bạn bè không mà còn nói điều kiện. Ai góp công cho cả hai có ngày thê thảm như bây giờ mà còn nói điều kiện. Cậu muốn chết phải không???
- Điều kiện dễ mà, cho tôi theo cậu về Việt Nam đi. – Đường Quân làm mặt mày đau khổ để nài nỉ.
- Cậu muốn tới đâu không nằm trong quyền quyết định của tôi.
- Cậu nói kỳ, tới Việt Nam không quen biết ai làm sao. Trong khi tôi chỉ biết cậu, tới đó tôi với cậu cùng làm ăn. Cậu cũng biết công ty gia đình tôi ở Đài Loan chuyên may mặc xuất khẩu mà. Tụi mình ở Việt Nam mở chi nhánh đi, đảm bảo không làm giàu tôi không gọi Đường Quân nữa.
- Lãng nhách. Cậu gọi gì kệ cậu. Nhưng ý này cũng hay lắm nha... – Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu quyết định. - Thôi được, hợp tác làm ăn cũng không tệ. Lần này về tôi cũng định làm gì đó nhưng chưa biết. Cậu mở đường cũng hay.
- Vậy đồng ý rồi ha. – Đường Quân giống như trút được một gánh nặng.
- Còn người yêu của cậu? Theo tôi về Việt Nam chẳng phải hiểu lầm càng thêm nặng sao. Tội chồng tội đó.
- Mặc kệ, dám bảo gặp tôi ở đâu là giết đó hả. Tôi đi luôn cho biết mặt.
- Can đảm quá ha. Đi luôn coi chừng tới hồi về có người thế chỗ mất thì lại kêu...
- Không sao, càng tốt.
- Nói thực lòng thì hẵng nói nha. Nói ngoài miệng mà trong bụng đánh lô tô thì vác giỏ mà về với anh ta cho rồi đi.
- Thật ra không phải không muốn về, nhưng tôi cũng từng nói với cậu đó anh ta độc tài lại khó tính vô cùng. Nói là làm đó, giết tôi cũng không phải anh ta chưa từng nghĩ qua đâu. "Gặp mặt là giết" thật chứ chẳng phải đùa đâu.
- Không phải yêu cậu sao?
- Chỉ là khi tôi không có phản bội anh ta thôi.
- Thì có làm gì đâu?
- Anh ta đâu có biết vậy?
- Vậy là cậu cần chỗ tị nạn phải không? Nhưng thật có phải trầm trọng tới mức không dám về nhà không.
- Sao không, né một thời gian anh ta quên quên rồi về thì đỡ hơn.
- Vậy cậu tính giúp tôi thế nào?
Thanh nhìn Đường Quân thấy cậu ta nói rất thật không hề giống phô trương chút nào, cậu tự dưng muốn biết người yêu của Đường Quân thế nào mà làm cho một người quyến rũ lòng người như Đường quân phải đi lánh nạn như vậy. Thường thì Đường Quân nên về nũng nịu một chút, nhận lỗi giải thích rõ ràng là không có phát sinh mấy chuyện không thể cứu vãn được, anh ta cũng sẽ mềm lòng bỏ qua thôi. Đằng này... một người không bị sự hấp dẫn của Đường Quân ảnh hưởng sao??? Nhưng như vậy sao lại yêu.
- Tưởng cậu quên luôn rồi chứ? Như vầy... Cứ thử như vậy đi. Không có kết quả thử cách khác.
Thanh và Đường Quân quẳng luôn cái danh nghĩa người yêu sang một bên từ lúc nào, có nói quen nhau nhưng lại không cần phải nói chia tay, cả hai cũng tự hiểu không thể tiếp tục mà tự động trả lại tình bạn lúc đầu.
...
Trong lúc Thanh chạy đôn chạy đáo lo cho xong học phần còn tìm cách kiếm "đường về" thì Hoàng ngày ngày chăm chỉ ra đồng, về nhà lại ra ngó mấy con heo một chút. Ông Hai giúp cậu chăm heo thì cậu cũng giúp ông kiếm mớ rau con cá đỡ nhọc công ông chợ búa xa xôi. Trưa nắng không làm đồng làm vườn được cậu lại lấy bài vở ra học.
Càng học cậu lại càng phục Thanh, cậu ấy sao có thể học cao như vậy, học nhiều như vậy mà còn rảnh rỗi chạy về đây chơi với mình. Cậu bây giờ càng nể phục Thanh nhiều hơn. Rất nhiều chuyện mà khi cậu đến trường, thay ông nội đi buôn đi bán, ra đến chợ Hoàng mới hiểu cậu thật quá tệ.
Cậu tự thấy mình tệ nhưng không biết thật ra là do hai ông nội bao bọc quá kỹ nên làm cho cậu chỉ biết ruộng vườn lâu ngày không tiếp xúc với ai nên trở nên dốt, tri thức cứ như đứa trẻ. Nên cuối cùng khi cậu có thể tự thân vận động bước ra ngoài lại trở nên quá thua thiệt.
Hoàng cũng bắt đầu tự hỏi: "Thanh thích người khác có phải do cậu dở quá không?"
...
Trưa nay Hoàng vừa từ ngoài đồng về chưa kịp rửa tay rửa chân đã nghe ông Hai gọi cậu. Ông Hai từ lần trước sau khi cậu đi học về thì ông nội nói với cậu từ nay ba bữa cơm ông Hai sẽ ăn với hai ông cháu. Hoàng thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, ông Hai già cả lại ở một mình, ăn không bao nhiêu cơm mà cứ ngày nào cũng mắc công nấu nướng. Thêm ông Hai cậu cũng chẳng phải nấu thêm bao nhiêu đồ ăn.
Ông Hai mang cái gói gì đó để trong nón lá, ngoắc ngoắc cậu có vẻ bí mật lắm.
- Ông Hai kêu con!
- Lại ông cho cái này. – Ông Hai nói với cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi y như nói với đứa nhóc mười mấy tuổi hồi nào.
- Quà thành phố gửi hả ông Hai?
- Ừ, cho con cái này. Hổng biết tụi nó nghĩ cái gì mà gửi cho ông mấy cái này. Già rồi răng đâu mà nhai. Chắc bỏ lộn.
Hoàng nhận bịch "quà" từ trong nón của ông Hai, cậu ngắm nghía thấy giống như có bịch khô bò mà hồi trước Thanh lần nào về cũng mang cho cậu. Cái này đúng là ông Hai không thích rồi.
- Rửa tay rửa chân rồi vô ăn cơm. Con đừng nói cho ông nội biết nghen, một lát lại la ông.
Hoàng "dạ" một tiếng rồi đem giấu gói "quà" ông Hai cho. Từ hồi còn nhỏ cậu đã quen nhận những thứ này từ ông Hai, lúc trước ông nội cậu mỗi lần nhìn thấy đều lằn nhằn ông Hai mấy câu, nhưng cậu biết chắc ông nội không giận vì cậu không lần nào bị la vì mấy thứ này, chỉ có ông Hai hay để ý không muốn ông nội càm ràm ông mà thôi.
Nhưng cậu cũng để ý lần này "quà" đặc biệt lớn. Hồi đó chỉ ít ít nhỏ nhỏ cậu cho vô miệng một cái là hết. Lần này nhiều như vậy... hay thực sự như ông Hai nói là "bỏ lộn".
Buổi tối sau khi làm hết chuyện nhà Hoàng lại nằm tòn ten trên võng, tay phẩy phẩy cây quạt lá. Cậu thật cảm thấy nhớ Thanh, nỗi buồn vẫn dâng trong lòng không có giảm bớt. Dù ông nội la một chập, ông Hai nói đừng nhớ tới Thanh nữa nhưng bảo làm sao không nhớ. "Thanh có khi nào nhớ cậu không? cái người đó với Thanh có giống như cậu với Thanh không?" những thắc mắc này cứ quẩn quanh trong đầu cậu.
Hoàng ra ngoài học đã mấy tháng, cậu khôn ra rất nhiều, là ông Hai với ông nội nói vậy. Cậu cũng cảm thấy mình biết nhiều hơn nhưng cậu vẫn không thể biết Thanh vì sao thích cậu rồi lại vì sao không thích nữa trong khi cậu vẫn thích Thanh quá chừng.
Nằm chán, cậu nhớ tới "bịch quà" hồi trưa ông Hai đưa. Cậu lại xỏ dép lọ mọ đi lấy. Ông Nội lại cùng ông Hai uống trà bên nhà bên kia, cậu lấy bịch "quà" ra sẽ không sợ bị ông nội thắc mắc dù cậu biết ông nội cũng sẽ không nói gì khi biết là của ông Hai cho.
Quả nhiên là bịch khô bò bự chảng, nhưng có cần phải gói kỹ như thế không. Bịch khô bò bình thường bên ngoài còn bọc thêm một lớp bịch đục màu. Hoàng xé lớp bao ngoài ra, bên trong một gói gì nữa to cỡ bằng bàn tay cậu rơi ra.
Hoàng cầm lên, bên trong không thấy rõ là gì, cậu xé... À mùi bánh. Một bịch bánh khác.
Hoàng nếm thử, một loại vị lạ cậu chưa từng ăn qua, ngon tới tê lưỡi. Hoàng vui vui, ít ra thì cậu cũng rất thích ăn, Thanh thường bảo cậu là đồ tham ăn.
Nằm trên võng tòn ten Hoàng từ từ thưởng thức vị bánh mới lạ ngon quá trời này. Cảm giác giống như mỗi khi Thanh mang một thứ thức ăn mới về cho cậu rồi bảo cậu nếm thử xem có ngon không, có thích không.
Cuối cùng cũng hết, cái bịch nhỏ xíu không đã thèm. Hoàng tiếc nuối giũ giũ cái bịch lần cuối hy vọng còn cái nào rơi ra không. Rơi ra thật nhưng không phải bánh. Hoàng rút một tấm giấy cứng cứng ra khỏi bịch, nhìn vào nó cậu chợt rơi nước mắt.
Chẳng phải cậu đã thôi không dám chờ Thanh về thăm cậu nữa sao, cậu đã bảo mình thôi đừng viết thư cho Thanh nữa, đã bảo mình thôi dù có thắc mắc muốn nổ cái đầu cũng đừng hỏi Thanh gì nữa chỉ vì mỗi bức thư gửi đi đều không có hồi âm. Luôn phải ngóng chờ vô vọng thật là khó chịu lắm. Tại sao bây giờ khi mà cậu không chờ đợi nữa, tại sao bây giờ khi cậu không khóc nữa thì thứ này lại ở trước mắt cậu?
Người cậu mong ngóng cả năm nay không thấy tăm hơi đâu nay bỗng dưng gửi quà cho cậu lại thêm tấm hình với mặt nhăn mày nhó xin lỗi cậu, còn cúi đầu rất thành tâm nữa chứ. Giờ thì bảo cậu phải nghĩ cái gì đây? Bảo cậu phải hiểu thế nào đây?
Trong tay Hoàng tấm hình Thanh chụp làm một bộ mặt hối lỗi, đầu hơi cúi, hai tay ôm một tấm bảng ghi rõ ràng: "Hoàng! Tha lỗi cho Thanh"
Hoàng vừa khóc lại vừa cười, cậu thấy Thanh trong hình giống như đang làm trò hề thì đúng hơn. Bảo cậu tha lỗi cho Thanh là làm sao? Tha lỗi cậu ấy đã thất hứa hay tha lỗi cho cậu ấy... rồi hai đứa sẽ như trước kia? Hoàng thật chẳng biết phải hiểu làm sao.
Ông Hai nhìn thấy cái gói khô bò to đùng ông nghĩ ngay tới thằng cháu nội, con trai và con dâu ông dĩ nhiên chưa từng đem mấy thứ đó gửi về cho ông bao giờ. Chỉ có thằng Thanh từ ngày hay chạy về đây với thằng Tí mới đem mấy thứ ăn vặt của thanh niên về, chín phần là thằng Thanh cố ý gửi về và dĩ nhiên không phải cho ông nội nó rồi. Ông Hai làm cái công tác "người đưa thư" này cũng mong tụi nó có một cơ hội làm lành lại với nhau đừng như cha tụi nó...
Lần thứ hai Hoàng nhận được "quà" là một tấm ảnh. Thanh vẫn ôm trước ngực tấm bảng nhưng không giống lần trước lần này có nhiều chữ hơn.
"Thanh có lỗi với Hoàng. Bỏ qua cho Thanh một lần nhé!"
Đi kèm theo đó là khuôn mặt đang nài nỉ của Thanh. Hoàng có một cảm giác kỳ lạ dâng trong lòng, cậu lại muốn khóc. Hoàng chẳng biết tại sao cậu lại muốn khóc nhưng trong lòng dường như có gì đó rút bớt đi làm cho cậu thở được nhẹ nhàng hơn.
Lần kế tiếp món "quà" được đặt trong tay Hoàng cậu đã không vội "ăn" trước mà lần tìm những thông điệp mà Thanh gửi kèm trước, tìm coi Thanh lại viết gì cho cậu. Không hề phụ lòng Hoàng chờ đợi, tấm hình với cái mặt Thanh rơi ra từ gói bánh.
" Hoàng nghe Thanh giải thích được không?"
Rồi cũng cái vẻ mặt tội nghiệp nài nỉ.
Lần kế tới tấm bảng trước ngực Thanh là ba chữ to tướng "TUI NHỚ CẬU"
Hoàng vẫn ngày ngày mang mấy tấm hình làm điệu làm bộ của Thanh ra xem. Cậu không định xem hoài như thế nhưng cuối cùng cũng không nhịn được lại lôi ra coi. Hôm nay Thanh viết "tui nhớ cậu" sao Hoàng không hề thấy vui mà lại nghe chạnh lòng. Trước đây Thanh vẫn hay nói "tui nhớ cậu" thế rồi một ngày Thanh lại nói không nhớ cậu nữa... vậy... vậy bây giờ cậu phải tin thế nào đây?
Một hôm Thanh gửi về một tấm hình cậu ta mặc một cái áo kỳ lạ, đội một cái mũ kỳ cục tay lại còn cầm một cái ống giống thân cây tầm vông cười rạng rỡ. Sau tấm hình còn viết " Tui về với cậu"
Tim Hoàng đập như lô tô, mặc dù Thanh không hề có mặt ở đây nhưng cậu có cảm giác như Thanh đang đứng trước mặt nói như vậy với cậu. Hơn nữa Hoàng từ tận đáy lòng vẫn mong Thanh về. Trước đây cậu mong Thanh về để nghe Thanh giải thích với cậu rõ ràng những điều làm đau cậu đau lòng, giờ cậu cũng mong Thanh về để nói rõ ràng những điều Thanh đã nói trong thư... mà không, trong "hình" mới đúng. Thanh làm cậu giống như bị mớ mạng nhện vướng vào, gỡ chỗ này thì dính chỗ kia loạn cào cào không biết đâu mà lần.
Rồi không tránh được mỗi khi đi học cậu lại nấn ná ở đầu đường một chút rồi mới đi học. Trên tấm hình Thanh không nói rõ ngày nào sẽ về nhưng Thanh nói rõ ràng là " tôi về với cậu", mà về đây rồi lỡ cậu bận học mà không đón được Thanh để Thanh phải đi bộ vào như vậy xa lắm. Cứ lần nào mà Thanh về bất tử phải tự cuốc bộ vào thì thế nào mặt mày cậu ta cũng nhăn nhó phụng phịu trách tới trách lui lải nhải bên tai cậu cả ngày mới thôi.
Hoàng không biết rằng nhiều lúc cậu cười vô cớ, trái tim mách bảo với cậu Thanh sẽ không không bao giờ về thăm cậu như lần trước Thanh viết trong thư nữa. Cậu đã ăn hai cái tết không có Thanh, khi biết Thanh sẽ không bao giờ về ăn tết cùng cậu nữa cậu đã buồn biết nhường nào... Thanh có biết là cậu ấy ác lắm không? Nhưng ít ra bây giờ Thanh nói Thanh sẽ về, về với cậu chứ không phải cái người nào đó ở tận đâu đâu đó mà cậu không hề biết. Hai năm không được nhìn thấy Thanh làm nỗi nhớ trong cậu tăng theo cấp số nhân chứ không phải số cộng.
Hoàng không tránh khỏi ngày ngày mong ngóng, hôm nào không có đi học là cậu cũng lén lén kiếm chuyện chạy ra đầu ngõ một lát, nấn nấn ná ná mãi mới chịu về. Cậu đang chờ mong một bóng hình quen thuộc...
...
Thanh thấp thỏm không yên khi xe chạy ngày càng gần tới nơi mà cậu mong nhớ. Từ sân bay về nhà đã là mười hai tiếng đồng hồ vậy mà cậu lại tiếp tục lên xe làm thêm một hành trình dài nữa. Nếu trên đời này có bán cái máy nào đó mà nhấn nút một cái là xuất hiện ngay trước mặt Hoàng thì Thanh dù có tốn hết tài sản cũng sẽ mua ngay lập tức.
Về tới gần con đường vào nhà nội thì trời đã xế chiều, giờ này chắc chắn Hoàng sẽ có ở nhà và cậu có thể êm thắm vào nhà mà không bị ông Năm phát hiện. Cậu không hề quên lời ông Năm đã nói rằng ông sẽ đập gãy chân cậu nếu cậu dám gặp Hoàng. Nhưng không sao, cứ trốn ông Năm trước cho chắc, gặp được Hoàng rồi thì muốn đập gãy hai chân cậu cũng được. Chỉ cần nghĩ tới những gì ông nội nói với cậu "Thằng Tí có vẻ vui khi nhận quà con gửi" là cậu biết Hoàng vẫn còn thương cậu, cậu càng có thêm hi vọng được Hoàng tha thứ. Nghĩ nhiêu đó thôi là cậu thấy đoạn đường lội bộ từ đầu đường vào nhà không là gì cả - Thanh dường như đã quên đi cả núi đồ nặng trịch cậu đang mang về cho Hoàng.
Thanh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngóng tới ngóng lui, mặc dù con đường này cậu đã đi biết bao nhiêu lần, đến khúc nào thì tới, đoạn này còn bao lâu thì mới tới cậu rõ như lòng bàn tay thế nhưng với tâm trạng kiến bò chảo lửa thì không thể trách cậu có cảm giác bồn chồn.
- Tới rồi. – Nhìn thấy cậu thấp tha thấp thỏm anh tài xế cuối cùng lên tiếng giống như trấn an.
Thanh gần như thò hẳn đầu ra cửa xe để xác nhận. Chiếc xe giảm tốc độ, Thanh nhìn thấy như có bóng ai ở phía trước. Mắt cậu chợt mờ đi, cậu thật là tệ mà... Một tiếng nói không nhớ là không nhớ, một tiếng nói thích người khác là thích người khác không hề nghĩ tới tâm trạng của Hoàng. Ông nội cậu mắng phải lắm, là cậu cố tình dùng mấy lời hoa mĩ để chê Hoàng không bằng người ta, làm đau Hoàng bằng những lý lẽ xảo biện trong khi Hoàng thì sao? Cậu một câu báo ngày về cũng chưa báo mà Hoàng đã đứng ở kia chờ cậu, nơi mà Hoàng vẫn chờ đón cậu mỗi khi cậu về. Ngày hôm nay Hoàng đứng đây... cũng có lẽ ngày hôm qua ngày hôm kia cậu ấy cũng có thể đã đứng đây.
Hoàng đứng ngây ngẩn một lát nhìn về phía con đường sâu hun hút, phía đó luôn mang Thanh về với cậu. Cậu không biết khi nào thì Thanh về, ông Hai cũng không biết nhưng Thanh mọi khi cũng hay về vào lúc chiều chập choạng như thế này, Hoàng không tránh được cứ muốn ra đây đứng chờ dù cậu không biết chắc lúc nào Thanh về và cũng không biết liệu Thanh có trở về thật không hay chỉ là thất hứa như trước đây.... Hoàng nhớ hồi cậu viết thư cho Thanh mà không còn nhận được hồi âm nữa, ngày nào cậu cũng ra đây đứng cứ như mong con đường mang Thanh về cho cậu một lời giải thích, mang cho cậu một chút lý do giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng. Nhưng cứ mỗi lần ngóng trông là một lần quay về cậu lại nghe lòng nặng nề hơn. Mỗi khi đi học về tới đây dù trời đã tối mịt nhưng cậu cũng không tránh được dừng lại chỗ này một chút.
Ngồi thêm lát nữa chắc cậu cũng phải về cậu không ngại ngồi tới tối nhưng cũng sắp tới giờ cơm rồi, không về lát ông nội lại hỏi cậu cũng không biết trả lời làm sao. Ông nội lần đó giận cậu dữ lắm, sau đó ông bắt cậu không được nhắc không được nhớ tới Thanh nữa, ông còn nói nếu gặp Thanh là đánh cậu ấy gãy chân mới thôi.
Từ xa có tiếng xe vọng lại, Hoàng lại đưa mắt nhìn theo. Trước giờ vẫn vậy, cứ có xe chạy tới là cậu lại chăm chú nhìn. Hoàng vẫn biết Thanh luôn về bằng chiếc xe hơi màu trắng nhưng từ khi Thanh nói không về nữa thì xe nào cậu cũng dõi theo.
- "Hễ xe màu trắng thì mới có hy vọng."
Chiếc này đúng là màu trắng.
Nhưng chiếc xe này chạy vẫn nhanh cũng như bao chiếc xe khác không đỗ lại, nó chạy nhanh qua mang theo tất cả hy vọng của cậu.
Nhưng... hình như nó đang chạy chậm lại. Hoàng bất giác đứng lên, tay nắm chặt yên xe đạp của cậu.
- Ngừng đi, ngừng đi. – Hoàng lẩm bẩm trong miệng như niệm thần chú.
Chiếc xe vẫn chạy tới, vượt qua hết hơn nửa con đường dẫn vào nhà cậu.
- Không thể nào!! ngừng đi. – Hoàng đã nhìn chiếc xe có vẻ rất rất quen thuộc kia.
Chiếc xe không ngừng trước con đường mà dừng ngay trước mặt cậu, cửa xe nhanh chóng mở ra. Hoàng cũng không nhìn rõ quá trình Thanh xuống xe như thế nào, tới trước mặt cậu như thế nào. Cậu chỉ mừng như điên khi cậu biết chiếc xe dừng lại rồi.
- Hoàng!
Hoàng nghe giọng nói gọi tên mình nghẹn đi. Cậu chỉ có thể nói với lòng mình "Cậu ấy về rồi".
- Hoàng! Hoàng!
Sau đó cậu bị ôm lấy, bên tai nghe hai tiếng "xin lỗi" liên tục phát ra không ngừng. Cậu cũng ôm lấy Thanh, cậu biết cậu đang rơi nước mắt.
- Cậu nói cậu không thích tui nữa mà~. – Giọng cậu cũng nghẹn ngào không thua gì Thanh.
- Tui xin lỗi, là tui ngu ngốc. – Giọng Thanh nghe ra cũng hình như khóc rồi.
- Cậu nói cậu không về nữa...
- Xin lỗi, đừng đuổi tui Hoàng, tha lỗi cho tui một lần đi. Là tui ngu ngốc.
- Cậu không viết cho tui lá thư nào...tui chờ thư cậu từng ngày.
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. – Thanh chỉ có thể nói xin lỗi.
- Tui... mỗi ngày đều chờ cậu ở đây... – Hoàng tiếp tục trút nỗi ấm ức của cậu.
- Tui biết, tui biết. Là tui xấu xa làm cậu buồn, là tui xấu xa.
- Cậu đã thích người khác rồi mà. – Cuối cùng Hoàng cũng nói ra được nỗi niềm làm cậu nặng lòng nhất.
- Xin lỗi. Tha lỗi cho tui một lần đi. Tui sẽ không tái phạm, tui không thích ai ngoài cậu hết, Hoàng.
- Cậu không chê tui không bằng cái người đó nữa sao...? – Giọng Hoàng oán thán.
- Làm gì có, cậu hơn cậu ta nhiều lắm không có chỗ nào thua hết. – Thanh vội vàng đính chính.
- Làm gì có, anh ta đẹp như vậy, sang trọng như vậy... - Hoàng vẫn không biết sao cậu không ngừng được lại vẫn tiếp tục trách móc.
- Trong mắt tui cậu là nhất cái gì cũng nhất. – Thanh tiếp tục ôm chặt cậu khẳng định.
- Cậu đã nói chúng ta không... không còn là vợ chồng nữa...
- Tui đáng bị chửi, tui đáng bị đánh. Cậu giận thì đánh đi nhưng đừng bỏ tui mà làm ơn. Tui biết lỗi rồi, tui làm cậu buồn, tui sẽ không dám tái phạm nữa. Tui thề mà.
Thanh nghe Hoàng trách ngày càng nhiều, cậu vội buông Hoàng ra dùng vẻ mặt tội nghiệp mà xin lỗi luôn miệng. Hoàng trách cậu nghĩa là Hoàng vẫn còn yêu cậu, cậu vẫn còn cơ hội.
- Tui muốn đem cậu bằm cho vịt ăn.
Im lặng một lát nhìn vẻ mặt Thanh, Hoàng sau khi trút ra những ai oán trong lòng bỗng dưng lại thấy bao nhiêu buồn phiền bay hết. Cậu trả lời một câu làm Thanh mém chút nhảy lên ăn mừng.
- Đừng!!!!
Anh tài xế trố mắt hết hồn nhìn hai thằng thanh niên to đùng ôm nhau giữa đường còn khóc mắt đỏ hoe cả lên làm anh quên cả tắt máy xe.
Tiếp tục bổn cũ soạn lại, vì nhiều đồ quá mà cả hai phải đi bộ. Hoàng phía trước cầm tay lái xe, Thanh phía sau đẩy.
- Hoàng, cậu đừng buồn tui nữa được không. Tui học xong rồi, tui không có đi đâu nữa. Tụi mình sẽ ở cạnh nhau luôn nha.
- Cậu thật không đi nữa hả? – Hoàng vẫn cắm cúi đẩy, hỏi lại.
- Không, tui tính rồi... tui đi học xong về kiếm việc làm. Tụi mình sẽ sống cùng nhau.
- Sống cùng nhau? Là làm sao.
- Tui sẽ nói với cha mẹ tui thích cậu. Tụi mình sẽ ở cùng nhà, ăn cùng mâm, ngủ... Cậu biết mà!!! – Thanh muốn nói lại thôi, mới giận nhau xong mà nói ba cái chuyện đó cậu cũng không mặt dầy tới mức không biết ngượng miệng.
Hoàng dừng đẩy xe một chút nhưng cũng không trả lời, rồi cậu lại tiếp tục đẩy xe.
- Cậu còn giận tui hả? – Thấy thái độ Hoàng như vậy Thanh lên tiếng dò hỏi.
- Không phải, tui đang nghĩ... Hay là Thanh nói đúng.
- Đúng chuyện gì, chuyện ở cùng nhà...
- Không phải, chuyện tui không bằng người ta thật ra tui cũng có nghĩ tới rồi.
Hoàng dừng xe, đá chống rồi nhìn Thanh nói rất nghiêm chỉnh.
- Tui ra ngoài đi học mới biết mình thực sự thua kém người ta...
- Tui không có chê cậu cái gì hết, mấy lời đó chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến...
- Không phải đâu, tui biết tui thua xa Thanh nhiều lắm. Cậu học hết cấp hai, cấp ba rồi đại học chưa kể cậu còn đi du học. Trong khi tui bằng tuổi cậu lại chỉ học hết cấp một. Bạn ở lớp còn nói những người đi du học lấy tấm bằng về rất là giỏi đi làm cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn người ta, làm việc chức cũng cao hơn, còn được nhiều người mời tới làm việc. Tui thấy Thanh thật rất giỏi.
- Không phải đâu, rất nhiều người làm được mấy chuyện này. Không phải chỉ mình tui.
- Vậy có nghĩa là tui không phải tệ mà rất rất tệ. – Hoàng lắc lắc đầu cảm thán cho cái sự tệ của mình.
- Không phải, tui không phải nói như vậy. – Thành vội vàng phũ nhận.
- Tui tính rồi... – Hoàng rất nghiêm túc nói tiếp.
- Cậu tính thế nào? – Thanh tim đánh lô tô với quyết định sắp sửa nói của Hoàng.
- Tui ra ngoài đi học cũng để phấn đấu không thua thiệt với người ta.
- Chuyện đó cũng tốt. – Thanh có linh cảm không lành.
- Thanh từng nói "Cả hai không cùng một môi trường thì không hiểu nhau". – Hoàng tiếp tục.
- Không phải đâu, không cần cùng một môi trường cũng có thể tìm hiểu đối phương. Tui với cậu cũng vậy.
- Vả lại tui không muốn bị Thanh chán... - Hoàng vẫn rất nhiêm túc nói về ý định của mình.
- Không có, cậu còn giận tui sao. Cậu nói vậy có nghĩa là không tha lỗi cho tui mà, tui biết tui đã làm câu buồn dữ lắm nhưng... Hoàng à, tui thực sự rất rất thích cậu. Muốn ở cạnh cậu suốt đời mà. – Thanh thật ủ rũ, Hoàng có vẻ như không muốn tha cho cậu.
- Không phải, tui không giận cậu. Nhưng mà, lần trước cậu nói cậu không thích tui nữa... - Hoàng chạm nhẹ vào ngực mình - ở đây đau lắm. Tui rất rất sợ cảm giác lúc đó, tui đã không muốn làm gì hết chỉ muốn đi tìm cậu. Nếu tui hiểu biết như người ta, làm ra tiền như người ta tui đã có thể đi tìm cậu, tui tệ tới mức không biết làm gì ngoài việc chờ ở đây cầu mong cậu xuất hiện.
- Hoàng!
Thanh nghe đau đớn xé nát lòng mình. Cậu vẫn chưa cảm nhận cậu làm đau người cậu yêu thế nào. Giờ đây đích thân nghe người yêu diễn tả nỗi bất lực không thể tìm cậu hỏi cho rõ, cảm giác không biết tại sao mình bị ruồng bỏ, Thanh hận sao mình không đâm đầu chết cho rồi.
- Là tui khốn nạn. Cậu không tha thứ cho tui cũng đáng đời tui mà.
- Không phải đâu, cậu về đây tui hết buồn rồi. – Hoàng lúng túng nói.
- Vậy sao cậu còn nói cậu tệ.
- Đó là sự thật mà.
- Sao cũng được, nhưng tui chắc chắn không thấy cậu tệ. Tui mới tệ...
- ...
- Nếu không phải không chịu tha lỗi cho tui vậy lúc nãy cậu nói cậu tính cái gì.
Hoàng không trả lời ngay mà lại đá chống tiếp tục cùng Thanh đẩy xe. Đi được một đoạn cậu lại nói tiếp.
- Tui không muốn mai mốt Thanh chán tui, tui dự định sẽ làm giống Thanh tui sẽ tiếp tục học để tụi mình ở cùng một môi trường như vậy sẽ không thấy thích người khác nữa.
Nghe Hoàng nói mà Thanh chỉ biết thở dài trong bụng, bao nhiêu lý do cậu lấy làm cớ để chia tay Hoàng bây giờ đem đánh hết trở lại trên người cậu. Bất quá cậu chưa biết phía trước mới đúng là đem hết những gì cậu gây ra đánh hết trở lại trên đầu cậu. Lần này Thanh thật sự không biết Hoàng khờ thật hay khờ giả mà làm bộ mặt ngây thơ đó chỉnh cậu thật thảm.
Nhưng lúc này, nghe tới chuyện Hoàng muốn tiếp tục học cậu cũng không lo lắng gì. Thanh nghĩ Hoàng muốn học không phải là điều xấu. Cậu có thể chăm sóc Hoàng, tạo cho Hoàng điều kiện đi học tốt nhất, Hoàng học cả đời cũng được, cậu không ngại nuôi Hoàng đâu. Tới đây trong đầu cậu lập tức có kế hoạch nho nhỏ. Cả hai sẽ cùng sống chung trong một căn nhà ấm cúng, ngày ngày cậu đi làm, Hoàng tới lớp lo bài vở của cậu ấy. Mỗi ngày về nhà còn được ăn cơm Hoàng nấu, cả đời như vậy thật sung sướng, bất quá đúng là viễn cảnh đó thật hoàn hảo nếu không có câu nói tiếp theo của Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip