5

- Không tin phải không? Thằng nhỏ chậm chạp muốn đi xa cũng không biết đi làm sao, nhà cũng không khá giả gì nếu không nói là "nghèo rớt mồng tơi" dù có muốn lắm cũng không thể đi đâu được, nói chi ra nước ngoài đề tìm thằng Thanh hỏi cho ra lẽ. Thằng này - chỉ Thanh – còn nhẫn tâm tới độ cũng không xuất hiện giải thích rõ ràng. Cha mày ngày đó còn về nói cho ba thằng Tí biết là nó chia tay vì muốn lấy vợ thành phố, muốn lên thành phố sống. Còn nó chỉ viết linh tinh một đống mấy thứ đạo lý gì gì đó chung quy cũng chỉ là chê con người ta học không bằng nó, hiểu biết không bằng nó nên không thể cùng nó bước đi một đường nhìn về một hướng. Biết thằng nhỏ không hiểu mấy lời cao xa của nó, nó còn gửi cả tấm hình nó ôm ôm ấp ấp người khác cho đủ xát muối.

- Thanh! Con tệ như vậy.

Thanh chi biết cúi đầu nghe ông nội kể tội mà không dám thanh minh dù chỉ một câu. Mẹ Thanh bà không hề để ý thấy rằng mình đang có thái độ trách móc con, bênh vực một người yêu đồng giới của nó. Bà chỉ nhớ tới hương vị chua chát, đau khổ khi biết người mình yêu trong tim đã yêu một người khác. Có mấy ai chịu đựng nổi khi mỗi ngày chỉ có thể ngồi nhìn một tấm hình tình địch.

- Rồi thằng nhỏ làm sao? – Má Thanh thực sự rất muốn biết Hoàng sẽ ra sao.

- Cho tới khi ông Năm bên nhà phát hiện mới đem toàn bộ đi đốt. Ông Năm giải thích cho thằng Tí biết, nó bị người ta chê không học thức không đầu óc...

- Con không có chê...lúc đó con chỉ...

- Nói gì thì đó cũng là chê bai con người ta, dù mày có dùng nhiều từ ngữ đẹp đẽ bao nhiêu chăng nữa thì ý nghĩa chân thực cũng là như vậy. Thằng Tí sau đó mỗi ngày đều kiên nhẫn đi học lớp bổ túc ban đêm, nó hy vọng một ngày nào đó nó cũng giống như thằng Thanh đi du học. Vậy thì thằng Thanh không chê nó nữa sẽ về với nó.

- Thằng nhỏ học tới đâu rồi. – Má Thanh cũng cảm thấy nghèn nghẹn khi nghe kể chuyện. Bà cảm giác được ước mơ vô vọng của Hoàng.

- Tới đâu, lui cui cũng chỉ cái lớp đó. Cũng may cuối cùng thằng này cũng biết vể giải thích một lời.

Má Thanh thở dài khẽ liếc về phía nhà hàng xóm bên kia, bà cũng không quên cái cậu trai nhà quê thân hình rắn chắc nhưng vẻ mặt luôn chất phát khờ khạo, ngoan ngoãn, gặp bà một lần chào bác hai lần chào bác .

Thanh chỉ biết cúi đậu cậu cố giấu nước mắt. Lần trước về toàn nghe hai ông nội mắng ngóc đầu lên không nổi chứ chưa từng nghe ông Hai kể như ngày hôm nay. Cậu ân hận càng thêm ân hận.

- Nó ban ngày làm việc ngoài đồng, buổi tối còn cố đạp xe đi học trường thì xa. Kiên nhẫn từ lúc đó cho tới bây giờ, ba nghĩ chắc chừng nào người ta đuổi không cho nó học nữa thì nó mới nghỉ.

- Tới bây giờ nó vẫn học hả ba?

- Cậu ấy không chịu nghỉ, sợ mai mốt con lại...

Dĩ nhiên Thanh không nói được hết câu nhưng má Thanh và ông Hai ai cũng hiểu. Hoàng vẫn bấu víu vào việc học chỉ vì cảm giác bất an trong lòng.

- Không phải ba muốn bênh tụi nó, nhưng con có thể suy nghĩ một chút không. Thằng Thanh là con trai con, nó yêu một người đồng giới ba biết con rất đau lòng. Ba tuy ngày đó đối với ông Năm cũng không phải chỉ đơn thuần là hàng xóm...

- Ba...con không...không hiểu sai ý của ba...? - Mẹ Thanh thực sự kinh ngạc.

- Không. – Ông Hai xác nhận - Chỉ vì xã hội không cho phép, vì chỉ có thể nhìn nhau nên khi lập gia đình ba và ông Năm mới trở thành hàng xóm của nhau. Hy vọng có thể quan tâm đến nhau một chút. Vậy mà năm đó khi phát hiện hai đứa con trai thích nhau ba với ông Năm vẫn hối hận không thôi. Trách mình tại sao vì bản thân mà cố ý ở gần nhau làm gì đề tạo ra hậu quả ngày hôm nay.

- Chuyện này...tại sao kỳ, kỳ lạ như vậy. – Mẹ Thanh thực sự bị câu chuyện của ông Hai làm cho choáng.

- Cha cũng không ngờ. Chắc có nợ nần nhau ở đâu đó mà trời xui đất khiến... Nếu biết gây hậu quả như ngày nay , hồi đó bất chấp, không cần phải sinh có con sinh cháu chi cho cuối cùng kẻ mất người còn, đau khổ tùm lum.

- Rồi má biết không?

- Không.

- Má của thằng Tí có biết không?

- Chắc là không, nó cũng mất quá sớm. Chắc cũng chưa kịp phát hiện gì.

- Vậy là họ tốt số hơn con. – Mẹ Thanh cười khổ, tính ra bà biết nhiều thì khổ nhiều.

- Mẹ!

- Không phải khi không hôm nay cha nói cho con biết những chuyện này. Ngày xưa bà nội thằng Thanh cha cũng không để lộ cho biết, cứ tưởng những chuyện sống thì im lặng chết thì mang theo. Nhưng chuyện cha, chuyện ba thằng Thanh cũng coi như xong rồi, chỉ còn thằng Thanh. Con nghĩ thoáng một chút, chỉ còn hai mẹ con. Nó nghe con thì nó khổ, con chấp nhận chuyện tình cảm của nó cha biết con sẽ đau lòng. Nhưng cha xin con nghĩ lại...

- ...

Ông Hai cũng không nói thêm nhiều trở vô nhà đi nghỉ. Mẹ Thanh lại trầm ngâm nhìn ra phía những ngôi mộ. Bà nhớ tới hai cái huyệt đã đào sẵn chưa có chôn ai, bên cạnh hai cái huyệt là hai nấm mộ của hai người phụ nữ được gọi là ba Hai và bà Năm, ở giữa hai cái huyện trống chính là một đường mương nhỏ ranh giới đất thổ mộ của hai nhà. Bà cũng biết, thằng Thanh đã được dặn, khi nào ông nội nó nằm xuống, ranh giới đó sẽ bị lấp lại và họ được nằm cạnh nhau. Chồng bà chắc cũng muốn được nằm cạnh người ông ta yêu lắm chỉ tiếc người đó không có mộ, rồi bà có giống như mẹ chồng bà nằm một bên của ông ấy không. Nếu bà nằm xuống chắc chắn thằng Thanh cũng sẽ đem bà về chôn cạnh cha nó.

Chẳng lẽ bà phải chấp nhận thực tế họ thuộc về nhau hay sao. Chồng bà chắc chắn ông ấy ra đi trong vui vẻ chứ chẳng buồn bả gì, chấm dứt mọi tương tư.

...

Người tưởng chuẩn bị ra đi là ông Năm lại vẫn còn nằm đó chắc lưỡi thở dài, còn người tưởng chừng như còn lâu lắm là ba của Thanh lại đã nằm yên dưới mộ.

- Không lẽ ba thằng Tí về không phải đón tôi mà là đón nó. – Ông Năm quả thật từ ngày ba Thanh mất ông chẳng còn nhìn thấy con trai mình về nữa.

- Tôi đã nói nó chỉ về thăm anh thôi mà, làm sao đón anh đi được. – Ông Hai đầu bạc khóc đầu xanh trông già thêm nhiều tuổi.

- Hai cũng đừng buồn nhiều quá, sức khỏe không tốt.

- Có phải ba thằng Tí tha lỗi cho nó rồi không, mới về gọi nó. Cái thằng không nghĩ gì cho vợ con nói đi là đi. Suốt đời chẳng thể trưởng thành, không chút trách nhiệm, làm những người thân của nó đau buồn. Tội nghiệp má thằng Thanh... con nhỏ cũng hiền lành. Sao tôi sinh đứa con tệ quá vậy.

- Hừ! – Ông Năm cũng không nói gì thêm, quả là thằng đó nó tệ. Vậy mà thằng con ông còn tha cho nó làm gì, đừng nói là vì thằng Thanh về đây nên nó tha cho thằng cha nó.

...

Thanh đưa mẹ trở về thành phố, cậu ở lại với mẹ. Cậu sợ bà buồn quá suy sụp không ai lo lắng. Nhưng trái lại, bà đúng có buồn bã vài tuần nhưng sau đó cũng nhanh chóng trở lại bình thường.

Thanh tuy được mẹ bảo cứ đi đâu thì đi, nhưng cậu làm sao đi được. Cái cảnh cứ năm mười ngày ở chỗ này, năm mười ngày ở chỗ kia lại tiếp diễn chẳng mấy chốc làm cho Thanh cháy túi. Không công ăn việc làm lấy chi phí đâu mà sinh hoạt, cậu cũng không thể ngửa tay xin tiền mẹ. Số tiền còn lại của mẹ không biết có đủ sống những ngày sắp tới không nói chi đến việc nuôi thêm cậu ăn không ngồi rồi chạy tới chạy lui.

Thấy thằng con nằm nhà cả tháng mà không chạy về quê, mẹ Thanh cũng bắt đầu thắc mắc.

Đẩy cửa vào phòng Thanh, thấy thằng con bà đang bò trên giường ghi ghi chép chép cái gì đó. Bà ngồi xuống mép giường vừa nhìn thằng con ghi chép vừa hỏi.

- Thanh, sao nằm nhà riết vậy. Không về dưới ông nội sao?

- Con đang xin việc làm.

- Hết tiền xài rồi hả? – Còn ai hiểu con hơn cha mẹ chứ, thằng con bà chỉ có cháy túi mới chịu ngồi yên. Chứ bình thường không chạy đông thì cũng chạy tây.

- Cũng còn mấy đồng, con đang tranh thủ kiếm mấy việc tạm thời.

- Mẹ cho con tiền, mẹ cũng còn một ít. – Bà cười nhìn Thanh, thằng con bà trưởng thành nhiều.

- Con đáng lẽ nuôi mẹ mới phải, ai lại đi xin tiền mẹ. Chắc vài bữa cũng kiếm được việc thôi, con nộp đơn nhiều chỗ lắm rồi.

- Lần trước con nói với mẹ về quê lập nghiệp, sao bây giờ lại xin việc ở đây?

- Hồi trước còn ba thì khác. Bây giờ, con làm sao bỏ mẹ một mình được.

- Không nhớ nó sao? – Bà lại một lần nhìn kỹ những gì thằng con bà đang vạch ra trên giấy.

- Chạy đi chạy về cũng được, Hoàng chẳng trách con đâu. Cậu ấy cũng không thể bỏ ông nội, đành vậy. – Thanh thở dài.

- Không ngờ mẹ có thằng con có hiếu quá chừng. Thương mẹ sao không bỏ hẳn nó đi. Tìm cho mẹ cô con dâu tử tế để mẹ có cháu vui vầy lúc già.

- Mẹ...

- Được rồi, mẹ cũng không làm gì được cha con, bây giờ tới con cũng vậy. Thôi muốn làm gì tùy con. Con lớn rồi, tự quyết định đi. – Bà đứng lên định đi.

- Mẹ!

- Chuyện gì nữa?

- Mẹ có ghét Hoàng không?

- ...không... - Bà im lặng cả năm phút đồng hồ cuối cùng mới trả lời.

- Sau này con cũng sẽ về dưới lập nghiệp, mẹ đi với con nha?

- Về dưới? Làm cái thứ nảy giờ con đang viết trên giấy đó hả. – Bà quay lại ngồi xuống, cầm tờ giấy Thanh nghuệch ngoạc nảy giờ lên xem tỉ mỉ.

- Dạ, con dự tính vốn, con tích cóp đủ tiền sẽ làm.

- Dự tính vốn trước hả? Ừ, nhưng con biết gì về gạo thóc mà đòi kinh doanh.

- Con không biết gì về gạo thóc nhưng Hoàng biết. Cậu ấy hơi khờ nhưng mấy thứ này thì rành rọt lắm. Con thì biết kinh doanh, tụi con sẽ lập nghiệp được mà. Mẹ về sống với tụi con không.

Mẹ Thanh đứng lên, quẳng lại tờ giấy.

- Mẹ thích sống với con dâu hơn.

- Mẹ.

Nói rối bà bỏ đi mặc cho Thanh nhăn nhăn nhó nhó. Bà xuống nhà rót cho mình cốc nước lạnh rồi đến ngồi trước bàn thờ của chồng.

"Ông sinh được đứa con tốt ghê, chẳng giống ông chút nào. Tôi không ngờ tới cuối cuộc đời mình tôi mới biết ông lấy tôi là vì tiền vì bạc, vì muốn có chân sống ở thành phố. Hồi đó khi phát hiện ra ông đồng tính cứ nghĩ ông lấy vợ, lập gia đình bình thường để che mắt thiên hạ, nghĩ sao mà mình xui xẻo như thế, yêu người không nên yêu. Ai mà ngờ thì ra ông lừa tôi, lừa cả cái người ông yêu...

...Cha kể cho tôi nghe hết rồi, cho đáng đời ông, một đời bị dằn vặt. Khi tôi biết không chỉ một mình tôi bị đau khổ một đời vì tình mà ông cũng bị báo ứng tôi hả dạ biết chừng nào. Anh ta đúng ra là người tôi phải căm ghét nhưng ít ra anh ta cũng thay tôi cho ông nếm thứ mùi đau khổ vì tương tư. Nhưng cuối cùng thì...ông cũng tốt rồi, thỏa ý nguyện. Còn tui biết làm gì bây giờ, lỡ dở cả cuộc đời...

...Nhưng ngày hôm nay tui biết tui còn có thằng con trai. Cũng không ngờ nó khăng khăng không bỏ người yêu nhưng cũng chạy về đây với mẹ. Ít ra tôi cũng không lỗ hết vốn. Mà mất ông cuối cùng cũng không kinh khủng như tôi đã từng tưởng tượng, cũng không đến nỗi không thể sống, có lẽ thực sự là do tôi cố chấp quá. Buông tay cũng dễ dàng mà..."

Ngày hôm sau bà lẳng lặng gọi bán nhà. Bà nghĩ tới một vựa gạo sẽ được hình thành chứ không phải chỉ nằm dự toán trên giấy. Còn thằng con bà, nó muốn thương ai thì thương, bà kết hôn cùng người khác giới đây cuối cùng cũng có hạnh phúc gì đâu. Còn nhà họ, ba đời mắc nợ nhau, họ không sợ tuyệt tử tuyệt tôn không người nối dõi thì bà mắc gì phải sợ. Bà có người chăm sóc phụng dưỡng lúc về già là được rồi.
...

Thanh vẫn không biết mẹ suy tính chuyện gì, cậu vẫn chăm chỉ tìm việc làm. Cái cảnh chạy đi chạy lại được nửa năm thì ông Năm cuối cũng ra đi. Ngày chôn ông Hoàng ngồi khóc ngon lành, từ nay cậu không còn người thân nào nữa. Ông Hai đôi mắt rưng rưng, cuối cùng thì cũng tới ngày phải tiễn người ra đi nhưng...ông ở lại...thật khổ. Lần lượt nếm nổi đau tiễn từng người từng người mình yêu quý ra đi. Giờ phút này ông không mong tiễn thêm người nào nữa mà hy vọng người kế tiếp sẽ là ông. Mà không là ông sao được, hai đứa cháu nội thì còn quá trẻ, chúng nó có nhau bầu bạn. Còn ông, người trong tim đã ra đi ông làm sao còn sức mà sống tiếp.

Đám ma ông Năm mẹ Thanh cũng về, bà thấy chạnh lòng khi nhìn người cha chồng của mình đơn độc đứng bên mộ, dáng ông cô đơn, gầy guộc. Bà bỗng có cảm giác không bao lâu ông cũng sẽ đi. Thở dài bà đi tìm Thanh, cậu đang cùng Hoàng dọn dẹp bàn thờ để cúng cơm chiều cho ông Năm.

- Thanh, Hoàng! Mẹ có chuyện cần nói với tụi con. – Bà ngồi xuống chiếc giường tre, gọi hai thằng con trai lại.

Thanh ngừng tay nhìn mẹ, cậu lo lắng. Mẹ có chuyện gì mà muốn nói với cậu lẫn Hoàng.

- Mẹ chờ một chút, để Hoàng thắp nhang xong đã.

- Ừ, mẹ không có hối. – Bà lẳng lặng nhìn hương khói bay lên.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thôi chứ biết rồi thì...nói sao thì bà cũng có chút thông cảm. Cứ một người ra đi bỏ lại một nửa của mình, bỏ lại người thân thích, đau đớn lắm, cô đơn lắm. Hình ảnh người cha chồng đứng bên nấm mộ mới trong ánh chiều tàn làm lòng người cứ đau.

- Mẹ muốn nói chuyện gì? – Thanh cẩn thận hỏi.

- Bác! – Hoàng chỉ đơn giản thưa một tiếng, cậu cũng không lo nghĩ gì nhiều như Thanh.

Mẹ Thanh nhìn thằng con rồi nhìn Hoàng, người chẳng biết nên thương hay nên ghét.

- Mấy hôm trước Thanh nói với bác nó sẽ về đây sống với con, con thấy sao? Hay con lên thành phố sống với nó?

Thanh thiếu điều muốn nhảy nhổm, mẹ cậu sao lại nói trực tiếp như vậy. Mẹ cũng không hỏi trước hai đứa thương nhau như thế nào, có dự định tương lai thế nào, mẹ cũng chưa từng nói chuyện nhiều với Hoàng, vậy mà bây giờ đặt thẳng vấn đề thật làm cho cậu không đoán được ý mẹ muốn gì.

- Con...con không nỡ đi. Mồ mã ông bà, ông nội không có ai trông.

Ngược với Thanh Hoàng không cân nhắc chuyện gì trực tiếp trả lời những gì trong lòng mình đang lo lắng mà không hề thắc mắc. Thanh chưa biết phải tính thế nào khi nghe Hoàng trả lời thì mẹ cậu lại tiếp.

- Con có thích bác không, nếu bác sống với hai đứa con?

- Thích, bác là mẹ của Thanh mà, làm sao con không thích. – Hoàng mở lớn mắt trả lời, không chút áy náy nói thật những gì cậu suy nghĩ. Cậu thực sự rất vui nếu mẹ Thanh về đây sống.

- À, là do bác là mẹ của Thanh! – Bà buồn cười, thằng nhỏ đúng là không biết nói khéo, nghĩ sao nói vậy.

- Mẹ! - Thanh lúc này mới theo kịp câu chuyện. – Mẹ chịu về đây sống với tui con thật hả. Mẹ không ghét Hoàng hả?

- Ghét tui? Bác gái không thích...! - Hoàng lần đầu tiên nghe nói mẹ Thanh không thích mình đâm bối rối lẫn buồn bã.

- Không phải, không phải...ý tui không phải nói như vậy. – Thanh vội vả thanh minh.

- Nhưng cậu vừa mới nói... - Hoàng chắc chắn mình nghe rõ ràng bác gái không thích cậu.

- Bác không ghét con. – Mắc công thằng con thanh minh tới thanh minh lui, một lời bà nói hiệu quả hơn nhiều.

- Thật sao, con rất thích bác. Bác về đây sống với con con sẽ nuôi bác. – Hoàng hùng hổ khẳng định. Cậu được mẹ Thanh khẳng định không có ghét cậu cậu vui ngay.

- Ừ, thì quyết định như vậy. Cúng tuần ông nội con xong mẹ sẽ về sống với hai đứa tụi bay.

Quyết định nhanh như vậy, Thanh cũng chỉ có cách á khẩu với mẹ của mình. Thời gian qua mẹ đã suy nghĩ những gì, lần trước còn nói muốn sống với con dâu, cả nửa năm qua một câu hỏi tới Hoàng cũng không có hỏi, bây giờ đùng một cái nói đồng ý. Cậu giống như từ trên trời rớt xuống. Công cậu bao lâu nay nghĩ nát óc muốn chờ cơ hội tìm cách thuyết phục mẹ coi như đổ sông đổ biển hết trơn.

- Vậy Hoàng nuôi bác nha! Bác sẽ qua nói với ông nội thằng Thanh một tiếng.

- Dạ! – Hoàng "dạ" một tiếng, một lời không thay đổi không đắn đo.

- Mẹ! Thật hả mẹ? – Thanh có vẻ còn chưa tin, quá nhiều chuyện của người lớn xảy ra trong nhà làm cậu không dám tin mẹ cứ như vậy dễ dàng chấp nhận cậu và Hoàng.

- Con muốn không thật? – Bà nhìn Thanh tỏ thái độ giống như muốn suy nghĩ lại.

- Không phải, không, con muốn khẳng định một lần cuối thôi mà, mẹ đi đi, qua gặp ông nội đi. – Thanh vội vàng hối mẹ đi, cậu sợ không khéo cậu nói bậy bạ một hồi mẹ lại làm khó dễ.

Thanh lắc đầu quầy quậy, phải là thật chứ, chẳng qua là bất ngờ quá làm cậu quýnh quáng không tin nổi. Cuối cùng cậu cũng có thể sới tối ở bên cạnh Hoàng rồi.

- Vậy là cậu về đây với tui rồi. – Hoàng mắt đỏ, miệng thì cười. – Vậy là tui không cần bỏ lại ông nội, cậu cũng không ở xa tui.

- Ừ tui về với cậu. Cậu nuôi tui. – Thanh cũng muốn mắt đỏ, miệng cười.

- Được! Không sao, không sao tui dư sức nuôi hai người, tui cũng nuôi ông Hai luôn.

- Cậu hay quá ha, xung phong nuôi hết, vậy ai nuôi cậu?

- Ha...ha...vậy...vậy...cậu...cậu nuôi tui... - Hoàng cười khì khì.

- Hả...ha...Ừ! Vậy cũng được. Tụi mình nuôi nhau. – Thanh ôm Hoàng, lập đi lập lại trong lòng "Ừ, tụi mình nuôi nhau!". - Ừ, tụi mình cùng nhau, tới khi già giống như hai ông nội. Chúng ta sẽ giống hai ông nội, khi nào trăm tuổi già thì cũng nằm cạnh nhau, vĩnh viễn.

- Ừ.

Hoàng nhìn Thanh ấm áp, cậu mất người thân duy nhất nhưng cậu còn Thanh, cậu sẽ không cô đơn. Thanh lại sắp về đây cùng cậu, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Ông nội! Con sẽ sống hạnh phúc, khỏe mạnh ông nội không phải lo cho con nữa.

...

- Ba vô nhà kẻo gió lớn. – Mẹ Thanh nói với ông Hai vẫn còn đứng nhìn những ngôi mộ nhấp nhô trong gió chiều.

- Ừ! Ba quen rồi, gió này không sao đâu. Con chừng nào về thành phố?

- Con định một hai ngày nữa mới về...Thằng Thanh bảo con về đây sống cùng nó, lúc nảy thằng Hoàng cũng bảo nó sẽ nuôi con.

- A...vậy con tính sao? – Ông Hai không giấu được nét vui mừng trên khuôn mặt già nua. Dường như ông vừa nghe thấy âm hưởng của một kết thúc đẹp đang tới.

- Con đã bán được nhà, nay mai họ chồng tiền xong con cũng không còn chỗ ở.

- Đó là nhà ba má con để lại, con nỡ bán sao?

- Nhà không còn ai thì cũng lạnh ba à. Vả lại thằng Thanh làm con với ba nó cũng chẳng còn gì ngoài cái nhà. Không bán lấy chút tiền con cũng chưa biết phải sống tiếp thế nào, thằng Thanh lại chẳng kiếm được việc nào ra hồn, cứ chạy tới chạy lui không ổn định ai mà thuê nó.

- Nó cũng không muốn đâu. Tuổi trẻ thường nhiều nông nổi, sai lầm. – Ông Hai vẫn dõi mắt ra ngoài hàng cây xa xa.

- Dạ, con cũng biết... Ba à, thằng Thanh nó muốn mở vựa gạo ở dưới này, thu mua rồi bán lại.

- Cái thằng coi vậy mà cũng biết làm ăn.

- Dạ, nó không có vốn, con định bán nhà giúp cho tụi nó. Dù sao thì nhà cũng sẽ là của thằng Thanh, nó làm ăn được mai này mua lại nhà mấy hồi.

- Con đã bỏ qua cho tụi nó, chấp nhận thằng Hoàng rồi? – Ông Hai quay lại nheo nheo đôi mắt nhìn đứa con dâu. Ông không nghĩ con dâu vừa chấp nhận lại còn giúp đỡ, thật quá sức mong đợi của ông.

- Con đã nghĩ nhiều lắm lời ba nói với con, chuyện của con với ba tụi nó cũng không nên oán trách tụi nó, vả lại thằng Thanh lại thích con trai, không thằng Hoàng thì cũng là một thằng nào đó khác. Ép nó lấy vợ thì đúng là trực tiếp tạo ra một người phụ nữ nữa giống con.

- Cám ơn con!

- Ba! Ba cũng đừng buồn nữa. Bác Năm cũng phải trăm tuổi già.

- Ba biết, ba không sao đâu.

Mẹ Thanh ngoài chuyện thông báo quyết định của mình, nói vài cậu an ủi cho người cha chồng bớt buồn thì cũng không biết làm gì hơn, bà cũng chỉ ngày ngày nhìn ông cứ lặng lẽ hướng về ánh chiều tà mà lo lắng.

...

Thanh và mẹ một tháng sau đã chính thức về sống cùng ông Hai và Hoàng, nhà cửa tuy không thích hợp nhưng cũng tạm không phải sửa sang gì nhiều, đang trong kỳ tang của ông Năm ông Hai cũng không muốn động đậy nhà cửa.

Thanh lên phố, tìm một miếng đất có thể thuận tiện buôn bán, đủ rộng rãi để làm kho chứa, cậu lân la đi làm công cho các vựa gạo khác để quan sát. Ông Hai còn giới thiệu cháu ông cho một người bạn già cũng buôn bán lúa gạo nhờ hướng dẫn cậu.

Hoàng vẫn mỗi ngày ra đồng, rồi về nhà lo heo gà. Tuy Thanh bảo mai mốt đem ruộng cho người ta thuê, còn kêu cậu ra giúp Thanh trông coi lúa gạo, nhưng cậu cũng chăm chỉ chăm sóc ruộng không hề bỏ phế, khi nào cho thuê thì hãy hay.

Được người đi trước hướng dẫn Thanh cũng nhanh chóng gia nhập hàng ngũ buôn bán gạo. Năm đầu tiên cậu lóc cóc theo người ta học, năm thứ hai cậu chính thức đứng làm ông chủ, năm thứ ba xe tải của các tỉnh đã biết vựa gạo của cậu tới lui tấp nập.

Mẹ Thanh đập đập cuốn sổ trước mặt Thanh.

- Này con gọi cho thằng quỷ này kêu thanh toán ba xe hàng trước đi, hôm nay lấy lô hàng mới mà tiền cũ không chịu trả.

- Mẹ đòi đi, cứ kêu con đòi. Hoàng mà thấy con nói chyện với hắn là mặt mày quạu đeo.

- Biết làm sao, khách sộp mà, hắn lại vừa mắt con. Cứ khoái chờ con lên tiếng đòi mới chịu cầm tiền trả. Thằng này không phải khách hàng lớn của mình mẹ đã không thèm làm ăn với nó.

- Ui trời ơi! Thứ người gì kỳ cục. – Thanh vò vò đầu cằn nhằn.

- Ráng đi, làm ăn mà, gọi nói một tiếng là mang tiền trả. Coi tranh thủ thằng Hoàng không có đây gọi nhanh đi. – Mẹ Thanh vỗ vỗ vai cậu hối.

- Gọi cho ai mà phải tranh thủ không có con, lại gọi cho thằng cha mập đó nữa phải không?

Giọng Hoàng không vui từ phía sau làm Thanh giật mình. Đúng là chưa làm chuyện xấu mà đã bị bắt tại trận.

- Không phải, chỉ gọi đòi nợ thôi. Không có chuyện gì khác đâu. Đòi nợ thôi mà... - Thanh chỉ có nước giải thích giải thích rồi giải thích.

- Đã nói đừng bán cho thằng cha mập đó nữa mà cậu cứ bán, thằng chả thấy cậu là xáp vô sát rạt. Tui ghét thằng chả lắm.

- Không có, đâu có sát rạt gì đâu, lần trước là sự cố ngoài ý muốn.

Thanh đau đầu với chuyện cậu bị khách hàng tập kích bất ngờ còn bị Hoàng nhìn thấy. Mà thật ra người tập kích cậu cũng không mập mạp già nua gì lắm đâu. Hắn cũng còn trẻ nhưng nhậu nhẹt quá làm bụng thì phệ mắt thì híp, bị cái hắn làm cho ai cũng ghét nên vô miệng của Hoàng với mẹ cậu thì thành ra thằng cha già mập thấy ghét. Thanh cũng không muốn làm ăn với hắn, kẹt nổi vựa gạo của cậu cũng còn mới khách hàng lớn như hắn không nhiều vì vậy cậu mới ráng giữ mối khách này thôi, chứ mỗi khi hắn xuất hiện thì cậu đau đầu.

- Mẹ, mẹ gọi đòi nợ thằng cha mập đó đi, con không gọi đâu. – Thanh vội vàng đẩy cho mẹ.

- Được, lát mẹ gọi.

Mẹ Thanh thấy thằng con bị bắt tại trận thì im lặng cho nó tự xử, nhưng bây giờ bị nó quăng trách nhiệm qua thì cũng đành phải bắt, không khéo thằng con kia của bà giận nữa thì khổ.

- Mẹ về chưa? Con xong việc rồi. – Hoàng hỏi.

- Không, tụi con về trước đi. Một lát mẹ có hẹn với chú Minh đi ăn cơm rồi. Không cần chờ mẹ.

- A...thì ra hôm nay chú Minh xuống. Hèn chi hôm nay mẹ diện đồ đẹp. – Thanh cười gian trá.

- Kệ mẹ, nói nữa thì con tự đi đòi nợ đó nha. – Mẹ Thanh lườm thằng con, nó tối ngày tranh thủ chọc ghẹo bà.

- Không có không có, vậy mẹ ở lại tụi con về trước nha. Con đói bụng lắm rồi. – Thanh đứng lên thu dọn đồ, Hoàng cũng phụ một tay rồi chạy mất.

- Hai cái thằng!

Mẹ Thanh mấy tháng trước có quen người đàn ông tên Minh, người này cũng là khách của vựa gạo. Ông này người hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng không hề nhu nhược chút nào. Ông có đội xe ngược xuôi các tỉnh miền Tây, từ ngày ông nhìn thấy bà rồi cười một nụ cười nhiều ý nghĩa, ông giới thiệu không ít khách tới vựa gạo. Rồi một lần mời đi ăn, hai lần mời đi ăn cuối cùng tình hình như hiện nay, cứ cuối tuần ông lại xuất hiện "hẹn hò" với bà. Người dịu dàng biết chăm sóc, cuối đời bà tìm được người như vậy cũng cảm thấy may mắn hài lòng.

Thanh với Hoàng đèo nhau về tới nhà trời đã nhập nhoạng tối, trong nhà chỉ có ngọn đèn leo lét trên bàn thờ, Thanh đâm hồi hộp.

- Ông nội đâu sao giờ này chưa bật đèn? – Hoàng cũng thắc mắc giống như Thanh.

- Vô nhà kiếm coi ông nội đâu. – Thanh vội vàng chống xe chạy xộc vô nhà.

Ông Hai thường ở nhà một mình, ông rất khỏe không có gì phải lo. Thanh cũng để cho ông số điện thoại cần thì gọi nhanh cho cậu, nhưng rõ ràng từ sáng tới giờ cậu không có bỏ lỡ cú điện thoại nào cả.

- Hồi trưa ông nội còn ăn cơm khỏe lắm mà. – Trưa nào Hoàng cũng chạy về thăm ông Hai, lo cơm nước. Cậu cũng không thấy ông Hai có vấn đề gì.

Thanh với Hoàng chia nhau chạy vào hai nhà, lớn tiếng gọi "ông nội". Đèn bật hết cả lên mới nhìn thấy ông Hai ngủ thiêm thiếp trên giường. Thanh lay ông nội dậy, cậu thấy mặt ông nội có vẻ nhợt nhạt, hình như bị bệnh. Nhưng hơi thở vẫn đều đặn làm cậu cũng đỡ lo.

- Ông nội, ông nội, ông nội...dậy đi ông nội ơi. Chiều tối lắm rồi.

Kêu rất lâu ông Hai mới mở mắt, lờ đờ nhìn hai thằng cháu bu bên giường.

- Ông nội hơi mệt, ngủ một chút.

- Ông nội có thấy khó chịu chỗ nào không - Hoàng sờ trán, sờ tay, sờ mình mẩy ông Hai để khẳng định ông không sốt, không lạnh.

- Ông nội ngủ từ hồi nào? – Thanh hỏi thăm.

- Trưa, ông ăn cơm xong một lát thì đi ngủ.

- Bây giờ cũng sáu giờ rồi. Ông nội nếu thấy không có gì thì cố ngồi dậy một lát, con nấu cháo cho ông nội. Ăn xong hãy ngủ nữa.

- Ừ...hai tháng nữa là mãn tang ông nội thằng Tí phải không?

- Dạ! – Thanh trả lời nhưng có một dự cảm không lành. Tự dưng ông nội cậu nhắc chuyện này, từ khi ông Năm mất ông nội chưa từng tính ngày tính tháng, sao hôm nay...

Và rồi Thanh dự cảm không sai, ông Hai nằm xuống thì không dậy nổi nữa, ông không bệnh nặng, cứ rề rề. Đi bác sỹ thì cũng chỉ là bệnh già, không thể làm gì hơn ngoài uống chút thuốc bổ, rồi nằm nghỉ. Nhưng rồi hai tháng sau đúng ngày mãn tang ông Năm, ông Hai lại ra đi, ra đi một cách nhẹ nhàng, ra đi trong giấc ngủ.

Một ngôi mộ mới lại lập nên, ranh giới chia đôi hai nhà chính thức xóa bỏ. Hai ngôi mộ nằm cạnh nhau không phân chia nhà bên này và nhà bên kia. Hoàng cuốc những cuốc đất cuối cùng lấp đường mương ngăn ranh giới hai nhà, giờ đây hai nhà đã trở thành một. Mẹ Thanh và Thanh lần lượt thắp những nén nhang cho người đã khuất.

- Ông nội con ra đi trong mãn nguyện, tụi con cũng đừng buồn. Ông nội cũng già rồi, ở lại trên cõi đời này cô đơn một mình thì buồn lắm.

- Giờ con mới biết ông nội tính từng ngày tới ngày mãn tang ông Năm, vậy mà cứ tưởng ông nội không để ý tới ngày tháng chứ.

- Ba! Giờ thì tất cả mọi người đều đã được hạnh phúc. Con cũng có người trong lòng chưa kịp nói với ba. Thôi thì ba ra đi phù hộ cho con, phù hộ tụi nhỏ an bình. – Mẹ Thanh thắp nhang thành tâm khấn trước mộ cha chồng.

- Mọi người đều ở đây để chúng ta chăm sóc, chỉ có mộ ba mẹ tui thì không. – Hoàng than thở, cậu tuy không nhớ rõ cha mẹ nhưng cũng đủ hiểu biết để mong mỏi rằng họ có thể mồ yên mả đẹp để cậu phụng thờ.

- Hoàng này, tuy không có xác nhưng cậu hãy lập mộ, lập bàn thờ cho cha mẹ cậu đi.

- Nhưng, không lẽ làm mộ giả?

- Hai đứa vô nhà đi, mẹ có thứ này cho tụi con. – Mẹ Thanh nghe vậy bà liền nghĩ tới một thứ đã được thấy thời gian trước, lúc dọn dẹp nhà cửa.

Mẹ Thanh đi trước, Thanh và Hoàng nhìn nhau rồi vội vàng theo vào. Mẹ Thanh mang ra một chiếc hộp thiếc, chiếc hộp ban đầu vốn để đựng bánh. Bà nhìn Hoàng rồi đưa hộp cho cậu.

Hoàng cảm thấy khó hiểu lại nhìn Thanh, Thanh nhìn mẹ rồi lấy cái hộp trên tay Hoàng mở ra. Tiếng nắp hộp vang một tiếng, rồi từ trong hộp bung ra một lớp vải màu hồng, một lớp vải màu trắng.

Hoàng cầm từng cái lên, đó là hai chiếc áo, chiếc áo dài hồng, và chiếc sơ mi trắng. Hoàng nhìn hai chiếc áo rồi nhìn mẹ Thanh.

- Là áo cưới của ba mẹ con đó. Có lần mẹ dọn dẹp tủ thờ thấy cái hộp này cũng thắc mắc hỏi ông nội thằng Thanh. Ông nội nói đó là áo cưới của ba mẹ con, lúc đi làm ăn xa để lại nhà. Sau khi ba mẹ con gặp tai nạn mất ông nội định dùng nó lập mộ nhưng ông Năm không chịu, cuối cùng ông nội con cất giữ tới giờ. Nếu hai đứa muốn lập mộ thì mẹ nghĩ dùng nó thay cho người, để ba mẹ con có nơi đi về, có bàn thờ cho ấm linh hồn. Đồ này ba thằng Thanh muốn có lắm nhưng không được!

Bà cảm thán một câu bâng quơ rồi giao cái hộp thiếc cho hai thằng con trai. Thanh với Hoàng ngồi nhìn hai chiếc áo còn mới tinh nhưng đã ẩm mùi mốc. Áo cưới, chiếc áo mang không biết là niềm vui hay nỗi buồn. Hoàng ngồi nhìn một lát rồi cậu gấp hai chiếc áo lại, trả về chỗ cũ.

- Để tới tháng chạp, dãy mã ông bà, có thể động mồ động mã tui sẽ lập mộ lập bàn thờ cho ba mẹ. Bây giờ thì cất trước đi, cậu thấy được không?

- Ừ! Để cuối năm làm luôn. Mình làm lại cái bàn thờ lớn để thờ hai ông bà nội, hai ba với mẹ. - Thanh khoát vai Hoàng ôm vào lòng mình.

- Ừa, được đó. – Hoàng cũng thoãi mái dựa vào Thanh, một chút âu yếm ngọt ngào.

- Đợi hết tang ông nội mình có thể xây lại nhà, sẽ không còn là hai nhà nữa. Chỉ còn lại một nhà thôi, cậu thích không?

- Thích!

...

Cuối năm đó, hai ngôi mộ mới lại mọc lên, Thanh và Hoàng để cho ba Hoàng nằm cạnh ba Thanh để một chút cảm tình của người đã khuất thêm trọn vẹn, mẹ của Hoàng đặt nằm cạnh cha cậu.

Mẹ Thanh bà lại một lần tìm lại hạnh phúc đích thực của mình, cùng lập gia đình mới, vui vầy tuổi già với ông Minh. Hai cậu lại có một người cha dượng hiền hòa thân thiện, hướng dẫn giúp đỡ hai cậu không ít trong công việc buôn bán.

Ba năm sau mãn tang ông Hai, Hoàng và Thanh như mong ước phá bỏ hai gian nhà cũ, ở giữa khoảnh đất của hai nhà dựng lên một ngôi nhà ngói ba gian rộng rãi, thoáng mát sạch sẽ. Gốc mai già bên mương nằm trên đường ranh giới hai nhà, trước đây là nơi hẹn hò của hai người cha, nơi định ước của hai người ông giờ trở thành một khu vườn nhỏ, bên gốc mai đặt một bộ bàn đá để hóng mát uống trà. Chiều chiều sau khi làm xong mọi việc Thanh và Hoàng lại ngồi bên bàn đá cùng hóng gió, cùng hưởng những giờ phút hạnh phúc ngọt ngào cùng nhau. Những cây mai con ngày trước Hoàng trồng cũng đã cao lớn xòe tán um tùm, mỗi độ xuân về hoa nở vàng rực cả vườn tược nhà cửa. Bước vào cứ như lạc giữa rừng mai, niềm mong nhớ đã nở hoa hạnh phúc.

...

Ngày hôm nay, ngày cuối cùng làm việc trước khi nghỉ tết. Thanh cùng Hoàng đang tranh thủ dọn dẹp để đóng cửa vựa gạo về nghỉ tết. Ngoài dự đoán một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước vựa gạo. Hoàng nhìn thấy trước liền gọi Thanh.

- Thanh, giờ này ai tới vậy kìa, sao lại đi xe hơi? – Hoàng thắc mắc không sai, nếu là khách tới lấy hàng thường phải đi xe tải. Xe hơi? Họ không quen ai có xe hơi. Mẹ cũng không có xe hơi, mỗi lần về cùng dượng cũng đi trên xe tải của dượng. Chắc là có người muốn hỏi đường.

Thanh cũng ngừng tay, chau mày nhìn ra xe. Cậu cố nghĩ coi cậu có quen ai có khả năng đi xe hơi không. Cũng có khả năng là mẹ với dượng mới mua xe lắm, muốn làm hai thằng con ngạc nhiên nên không nói trước.

Xe dừng cũng đã năm phút nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Hoàng im lặng chống cây chổi chà đứng nhìn chờ đợi. Thanh thì tiến ra vài bước cố nhìn vào cửa kiếng đen thui của xe hơi xem có nhìn được ai quen biết bên trong không. Cậu chẳng nhìn thấy gì.

Cuối cùng thì cửa xe cũng mở, anh tài xế bước ra, rồi đến phía sau trịnh trọng mở cửa. Thanh nghĩ thầm trong bụng: "Chà đại gia nào mà tài xế phải xuống mở cửa xe nữa ta, cung kính như vậy."

Cửa mở một người đàn ông mặc một chiếc sơ mi đen, mắt đeo kính đen, khuôn mặt đăm đăm khó chịu – Theo đánh giá của Thanh – bước ra. Người này cậu không quen, Thanh chắc chắn. Người đàn ông bước ra hình như hướng nhìn Thanh một cái, rồi nhìn sang Hoàng giờ đang cầm chổi tới đứng bên cạnh Thanh. Anh ta để mặc cho tài xế đóng cửa, còn mình tự đi vòng qua bên kia xe, cẩn thận mở cửa xe.

- Bên này mới chính thức là nhân vật lớn. – Thanh nói với Hoàng đang ghé lên vai mình tròn mắt nhìn một màn cầu kỳ trước mặt. – Mở cửa xuống đại cái cho nhanh, người này chờ người kia mở cửa, phí thời gian.

- Ờ...ờ - Hoàng cũng chẳng hiều lắm cái "tầm quan trọng" của việc mở cửa và chờ người mở cửa này nên chỉ ậm ừ qua loa.

Không lâu, người "quan trong" đã bước ra, lần này Thanh không khỏi chau mày. Người này hình như cậu quen. Suy nghĩ, suy nghĩ...không thể nào...Đường Quân! Thanh vội bước tới không để ý Hoàng nhận thấy thái độ cậu trở nên kỳ lạ cũng lo lắng đi sát ngoài sau.

- Chào cậu! Lâu không gặp. – Nhìn thấy Thanh Đường Quân lên tiếng trước, bước lên vài bước đưa tay định bắt tay cậu, miệng toe toét cười.

- Đường Quân! Không ngờ gặp cậu ở đây nha. – Thanh vui quá quên bén một vần đề vô cùng quan trọng, vô cùng quan trọng.

Hoàng dường như nhớ mang máng người này là ai, cậu trợn mắt tức giận, nhìn hai người đang xáp lại gần nhau. Họ lại nói thứ tiếng cậu nghe không hiểu nên cậu càng tức.

Thanh định bắt tay, ôm vai hoặc có thể ôm chầm chúc mừng gặp lại bạn cũ cũng được, nhưng cậu bắt gặp ngay đôi chân mày chau sắp dính lại với nhau của người đàn ông đứng phía sau Đường Quân cậu đâm sựng lại. Cậu chợt có linh tính người đàn ông mở cửa cho Đường Quân không phải lính láp hay cấp dưới gì của Đường Quân mà chính là người đàn ông của bạn cậu, người báo hại cậu tán gia bại sản. Thanh vội vả dừng lại, tay đưa ra phía trước cũng rụt lại, nguy hiểm, nguy hiểm. Cậu chỉ còn có cái vựa gạo này thôi.

Đường Quân cũng chợt dừng lại rút tay về, cậu không nhìn thấy cặp chân mày chau lại phía sau mà nhìn thấy khuôn mặt không vui phía trước, mắt trừng trừng nhìn cậu, không áp bức nguy hiểm như người đàn ông của cậu nhưng mức độ lo lắng rầu rĩ đủ làm cậu rụt tay lại...không nên...không nên. Cả hai cùng rụt lại nhìn nhau hiểu ý, gật đầu chào nhau.

- Chúng tôi lợi dụng kỳ nghĩ cuối năm qua thăm các cậu. – Đường Quân chỉ người đàn ông đứng sau mình nói. – Đây là Nhất Thiên, người yêu của mình. Thiên, đây là Thanh. Anh biết rồi đó.

- Chào anh! – Thanh không muốn lắm nhưng lịch sự phải đưa tay chào.

Nhất Thiên cũng bắt tay chào cậu, Thanh lại kéo Hoàng giới thiệu với Nhất Thiên và Đường Quân.

- Hoàng! Người yêu của mình. – Cậu cũng nói với Hoàng cho Hoàng khỏi lo lắng, cậu cũng thấy Hoàng đã nhận ra Đường Quân là ai. - Hoàng đây là Đường Quân bạn học của tui, đây là Nhất Thiên người yêu của Đường Quân.

Hoàng lại chào Đường Quân và Nhất Thiên, mặt mày cũng vui vẻ hơn. Thanh cũng nhận thấy Nhất Thiên chân mày đã giãn ra, chào Hoàng rất thân thiện.

- Vào trong này ngồi đi, sẽ hơi nóng, ở đây không có máy lạnh đâu. – Thanh mời Nhất Thiên và Đường Quân vào, không thể đứng mãi ngoài cửa nói chuyện.

- Không sao. – Đường Quân cười cùng Nhất Thiên vào trong.

Khi ai ngồi chỗ nấy, Thanh mới tò mò hỏi.

- Sao cậu tìm được tôi hay vậy?

- Nhất Thiên thuê người tìm cậu, tìm ba tháng nay mới ra chổ này. Đây là nhà của bạn cậu hả?

- Ừ, đây là quê cậu ấy. Sau chuyện xưởng may đổ bể tôi về đây lập nghiệp. Bây giờ chúng tôi sống với nhau.

- Chúc mừng. Thật ra thì tôi sang tìm cậu có chút chuyện. Nhất Thiên anh nói đi. – Đường Quân nhìn Nhất Thiên, muốn anh nói chuyện.

- Tôi không cảm thấy mình có lỗi. Nhưng chuyện tài sản của cậu Đường Quân nói là do tôi hiểu lầm, tôi sẽ đền lại. – Nhất Thiên nói, giọng trầm trầm nghiêm nghị toàn thân tỏa ra khí thế át người làm Thanh cảm thấy anh ta quả nhiên không phải là một kẻ tầm thường, mà tầm thường sao được kẻ có thể khống chế cả mấy xí nghiệp của gia đình Đường Quân bắt Đường Quân phải thõa hiệp kia mà.

- Tôi không cần anh đền gì đâu, tuy hậu quả không nghiêm trọng đến nỗi không thể cứu vãn nhưng đó vẫn là lỗi của tôi và Đường Quân. Những thứ mất đi coi như tôi hối lỗi, cũng không tiếc nuối. Bây giờ chúng tôi sống rất ổn định, không cần bày vẻ làm gì nữa.

- Thôi được, nếu cậu nói vậy thì thôi. Tôi thì luôn áy náy đã làm cậu phá sản nên rất muốn bù lại. Giờ cậu ổn tôi cũng an tâm. Chúng ta vẫn là bạn bè như trước.

- Anh của cậu có đồng ý không thế. – Thanh liếc nhìn Nhất Thiên nhưng lại hỏi Đường Quân.

- Tôi có chút quá đáng với Đường Quân, nhưng mọi chuyện cũng đã được Đường Quân bỏ qua, bạn của Đường Quân là bạn của tôi. – Nhất Thiên rành rọt trả lời không hề e ngại.

- Vậy là bây giờ cậu hạnh phúc lắm rồi ha! – Thanh chọc ghẹo.

- Cũng như cậu thôi. – Đường Quân cũng không tha. – Tuy ngôn ngữ không thông nhưng tôi cũng muốn làm bạn với Hoàng cậu nói giúp tôi đi.

Đường Quân thân thiện nhìn Hoàng nảy giờ vẫn yên lặng ngồi một bên chăm chú quan sát thái độ nói chuyện của mọi người. Nhìn thấy Đường Quân hình như muốn nói gì đó với cậu, Hoàng nhìn Thanh chờ Thanh "phiên dịch".

- Đường Quân muốn kết bạn với cậu, cậu bắt tay là đồng ý đó. Chịu không?

- Được!

Hoàng vui vẻ đồng ý, rồi chìa tay cho Đường Quân. Đường Quân vui vẻ bắt tay cậu miệng nói "Rất vui làm bạn với cậu", dĩ nhiên được Thanh phiên dịch lại. Đường Quân vừa rút tay về thì Nhất Thiên cũng chìa tay mình hướng về Hoàng.

- Tôi cũng vậy!

Hoàng sau một giây không kịp phản ứng cũng mỉm cười bắt tay kết bạn với anh ta.

Nhất Thiên và Đường Quân sau một buổi tối nói chuyện với Thanh và Hoàng đã trở lại thành phố để đón chuyến bay quay về nhà đón năm mới. Họ để lại địa chỉ để liên lạc với nhau. Hoàng và Thanh đóng cửa vựa gạo về nhà chuẩn bị đón tết, mừng một năm bình yên và hạnh phúc, cùng nhiều năm nữa vẫn bình yên và hạnh phúc.

Hết
...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip