【 Shoaki 】Color crash
https://soundofvexedrain.lofter.com/post/1f37d773_2ba8aa996
*Bỏ một đoạn tác giả nói ha~ ok vô truyện thôi :3
____________________
Tenkubashi Sho không phải trời sinh đã bị mù màu. Cậu vẫn còn nhớ những ký ức đầy màu sắc ngày xưa khi mẹ dẫn cậu và em gái đi chơi ở công viên gần nhà. Khi đó bầu trời trong xanh chói loà, cậu và em gái cùng nhau lăn lộn trên bãi cỏ, cả người đều dính bùn cùng mùi hương thoang thoảng của đất và cỏ. Sau khi đi chơi về, hai anh em sẽ bị mẹ đuổi vào phòng tắm để tắm cho sạch, những giọt nước trong suốt làm tóc mái cậu ướt nhẹp, cậu có thể thấy được hình dáng mơ hồ của thế giới qua nó, bên tai cậu vang lên tiếng tiếng khúc khích của em gái.
Cho nên cậu biết bầu trời có màu xanh, cỏ cây thì xanh lục và khi con người vui vẻ khuôn mặt sẽ hơi ửng hồng.
Tenkubashi Sho bị mù màu là vào chín năm trước. Khi mà Hakugin tấn công, thế giới của cậu chợt biến thành hai màu đen trắng, mặt đấy trước mặt lầy lội đen ngòm, tiếng khóc của em gái nhỏ bé đến mức cậu không thể phân biệt rõ với những tiếng động khác. Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc đó, cơ thể không ngừng run rẩy, có lẽ là do chưa thích ứng được cũng có thể là do sợ hãi, cậu mò mẫm mãi trên mặt đất cũng không thể chạy đến trước mặt em gái. Sinh vật trắng đến nỗi phát sáng kia đánh về phía cậu, bởi vì quá sáng cho nên đồng tử của cậu chỉ có thể bất lực thu nhỏ lại, mặt đất, xung quanh cậu đều là một màu đen. Cậu yếu ớt giơ tay lên ôm lấy em gái, tay cậu lúc này cũng là một màu đen xì. Màu đen sâu thẳm yên lặng khiến người ta hoảng hốt, cậu bị cám dỗ bởi cảm giác yên bình vĩnh hằng, đến nỗi muốn buông tay chấp nhận tất cả.
Nhưng mong muốn sống sót của Tenkubashi Sho mạnh mẽ trỗi dậy, cậu mở to mắt nhìn thấy bóng người mờ ảo đang chắn giữa cậu và sinh vật kia. Một màu xám nhợt nhạt, cực gần với màu trắng, trong suốt đến nỗi mắt thường gần như không thể nhìn thấy được đang đứng trước mặt cậu, mang cho cậu cảm giác an tâm đến lạ. Thời gian giống như chậm lại, chậm đến nỗi khi mà màu trắng xoá kia chuẩn bị chạm đến Tenkubashi Sho thì điều cuối cùng mà cậu thấy trước khi nhắm mắt lại chính là một màu xám yên bình.
Tenkubashi Sho ngất đi và đến khi cậu mở mắt thì đã nằm trên giường bệnh ở AMO, xung quanh là một mảnh trắng xoá xa lạ. Khi nhìn thấy một người phụ nữ muốn cắm cây kim vào tay mình để truyền dịch, cậu đang định hoảng sợ đứng dậy thì người đàn ông tóc bạc bên cạnh đã lên tiếng, giọng điệu ngả ngớn nói cậu đã ngất đi vì mất máu quá nhiều và em gái cậu vẫn còn sống, anh ta nói cậu đã bảo vệ cô bé rất tốt.
Và thế là cậu đã nhắm mắt lại.
Tenkubashi Sho chấp nhận sự thật rất nhanh.
Gia đình chỉ còn lại mình cậu với em gái, chính cậu cũng có được khả năng hồi phục khác xa với người bình thường và việc cậu đã không thể phân biệt được màu sắc nữa. Bác sĩ của AMO cũng không thể giải thích được quá nhiều về việc này, sau khi kiểm tra quan hệ huyết thống và giấy chứng nhận nhận nuôi không tìm thấy được nguyên nhân gì thì họ chỉ có thể kết luận là do chịu kích thích quá lớn, đề nghị chờ cho mắt từ từ hồi phục lại. Mà việc từ từ hồi phục được nói ở đây là chỉ khả năng nhận biết màu sắc chứ không phải là khả năng hồi phục đáng kinh ngạc mà cậu mới nhận được. Người đàn ông trắng đến nỗi loá mắt kia nói với Tenkubashi Sho là khả năng hồi phục đó chính là bằng chứng cho tài năng của cậu và cậu sẽ trở thành một cây đao sắc bén.
Tenkubashi Sho không có nhiều phản ứng và biểu cảm bởi vì một món vũ khí tốt là công cụ, công cụ thì không cần có cảm xúc riêng, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh một cách hoàn hảo là được.
Vì thế công cụ không cần vui vẻ, giận dữ, buồn bã hay hạnh phúc, cũng không cần phải thấy đau đớn, bi thương và tuyệt vọng. Thực tế chính cậu cũng không cần cảm thấy tuyệt vọng vì ngoài kia có cả trăm cả nghìn người đã mất trong vụ tấn công đó mà cậu có thể sống sót là đã rất may mắn rồi.
Tenkubashi Sho đã chấp nhận sự thật.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Tenkubashi Sho đã sống bằng cách chấp hành nghiêm chỉnh ba điều: đi học, đi làm và về nhà. Cậu đã từng nghĩ rằng liệu mình có thể nhìn thấy một màu sắc nào đó khác biệt trong toa tàu đông nghịt hay không, nghĩ đi nghĩ lại thì cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra một đáp án duy nhất là điểm số của cậu sẽ cao hơn nếu tham gia vào các lớp học mỹ thuật bắt buộc nhưng cuộc sống của cậu vẫn rất đơn điệu và bầu trời thì vẫn cứ trong xanh.
Cuộc sống của cậu ở AMO thì không thể nói là nó thú vị hay nhàm chán được. Dù sao thì cơ quan cảnh sát bí mật không phải thứ để khoe khoang và thảo luận về nội dung của nhiệm vụ cũng không phải là mấy cuộc nói chuyện bình thường. Lúc đầu Tenkubashi Sho cũng có chút sợ hãi nhưng sau đó tất cả những gì còn lại chỉ là sự cam chịu. Cậu quen với việc phải chịu đau đớn, quen cái cảm giác hai thanh đao của mình cắt xuyên qua máu thịt kẻ thù và quen với ánh mắt sợ hãi của của người khác. Sau vài lần ra ngoài ăn thì cậu quen dần với ánh mắt săm soi của người ngoài và biết từ chối lời mời tham gia mấy cuộc thi ăn cho những ai có cái dạ dày lớn. Cậu cũng cần thời gian để thích ứng với cơ thể bất tử.
Tenkubashi Sho đã cố gắng tìm kiếm màu xám nhạt mà cậu nhìn thấy ngày đó nhưng người phù hợp với mô tả nhất đã qua đời trong trận chiến đó từ lâu rồi và thông qua những hình ảnh còn lại của người đó cậu vẫn có thể nhận ra một vài khác biệt nho nhỏ khó diễn tả bằng lời. Cuối cùng Tenkubashi Sho chỉ có thể bất lực ghi nhớ tên của người đó, Gunji Akio, cậu dừng việc tìm kiếm và coi người đó như là ân nhân của mình. Nhưng liệu có thật sự là người đó? Tenkubashi Sho không thể nói rõ được. Trong mấy năm qua cậu đã gặp rất nhiều người trong AMO nhưng không một ai có màu sắc giống với màu xám trong ký ức của cậu, Amamiya Reiji có màu trắng lóa mắt , Chris-san là một màu xám tràn đầy sức sống và Natsuki Hyougo mang màu xám đen ổn trọng. Vì vậy cậu nghĩ có thể người đàn ông đó đã hóa thành tro bụi trong một chiếc hộp nhỏ và rời khỏi AMO rồi.
Mãi cho đến khi cậu gặp Gunji Akira.
Gunji Akira mang một sắc xám nhẹ nhàng.
Tenkubashi Sho đã nhận ra điều này sau khi hai người quen nhau được một khoảng thời gian. Đó là một màu xám rất nhạt nhòa, giống như những chiếc lông vũ bay trên không trung nhưng lại không hề mềm mại như thiếu xương. Cậu đã cố gắng miêu tả loại màu xám đó nhưng cho dù có áp dụng loại biện pháp nào đi chăng nữa đều không thành công, kể cả khi tất cả các màu sắc được đặt trước mặt Tenkubashi Sho cho cậu lựa chọn thì cậu đều cảm thấy không đủ.
"Nếu như Gunji Akira và vị ân nhân không tên kia của cưng có cùng một màu sắc không thể diễn tả bằng lời thì sao cưng không cho họ là một đi?" Chris dùng bút vẽ vẽ mấy đường trên bảng, "Mặc dù 9 năm trước ân nhân cứu mạng của cưng chưa gia nhập AMO nhưng đâu có gì là không thể đúng không?"
Đúng là một lập luận hoàn hảo, giống như vi phân của 1 phần x chia cho một có thể bằng x bình phương nếu ta loại bỏ d và một cặp đường ngang sau đó di chuyển x xuống dưới phân số - quy trình sai nhưng kết quả đúng.
Buổi chiều hôm đó Tenkubashi Sho không đồng ý với kết luận của Chris-san. Gunji Akira từ xa xa chạy tới vẻ mặt mờ mịt, trừng to đôi mắt, đầu tóc rối bời nhìn phúc hậu và cực kỳ vô hại, cậu bạn vòng vo cả nửa ngày rồi mới dám hỏi xem lúc nãy bọn cậu đang nói gì. Chris-san chỉ cười haha rồi nói cậu ấy vào Phòng Trắng để huấn luyện, thà dựa vào thực lực của mình còn hơn là tự tin rằng mình có thể giết chết đối thủ trước khi bị đối thủ giết chết. Tenkubashi Sho luôn nghĩ người có hai thanh đao sẽ nhanh hơn người chỉ có một thanh đao. (Ciel: này thì trừ Ama chan ra =)) )
Nhưng đến buổi chiều mấy hôm sau, Tenkubashi Sho lại đồng ý với kết luận của Christina và thấy được câu trả lời cho những gì cậu vẫn luôn băn khoăn. Bóng lưng gầy gò đứng trước mặt Tenkubashi khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm. Thiếu niên nhẹ nhàng giơ tay trái lên trước mặt, mái tóc bay trong gió, đồng phục chiến đấu vì động tác này mà cọ sát vào nhau phát ra tiếng loạt xoạt. Thiếu niên bình tĩnh nói, trong giọng nói thể hiện rõ sự tin tưởng của cậu.
"Hãy tin tưởng tớ vì...."
Dù không nhìn thấy mặt đối phương nhưng dựa vào sự quen biết mấy ngày qua, Tenkubashi cũng có thể đoán được vẻ mặt của cậu. Màu xám trong mắt Tenkubashi dần trở nên trùng khớp với màu sắc và bóng lưng cậu nhìn thấy nhiều năm trước.
"Tớ cũng tin tưởng cậu."
Lúc này thế giới trong mắt Tenkubashi bừng sáng, màu xám kia cuối cùng cũng trở nên cụ hơn trong mắt cậu.
Tenkubashi Sho giống như nhìn thấy khung cảnh ngày đó mấy năm trước, phía trước là mặt đất đỏ thẫm, mùi sắt rỉ nồng đậm khiến người ta buồn nôn, trên tay cậu có mấy mảnh thủy tinh và bụi mịn. Tay cậu đã bị thương ngay từ đợt tấn công đầu tiên của Hakugin, máu tươi chảy không ngừng, em gái cậu vì quá sợ hãi nên đã bất động không thể làm gì hết. Giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sinh vật kia giống như thợ săn đang săn mồi, nó từ từ lại gần chỗ cậu. Bởi vì mất máu quá nhiều nên cảnh tượng trước mắt cậu trở nên mờ ảo nhưng hình ảnh vị cứu tinh đến trước mặt cậu lại vô cùng rõ ràng. Đồng phục chiến đấu có màu xanh lục huỳnh quang, bên trên viết số 003, màn chắn trong suốt đến mức gần như không thể phân biệt ra được hình dạng cùng với mái tóc màu trà mềm mại.
Vậy nên Tenkubashi Sho nói... Ah, mình vẫn chưa hồi phục.
Cậu chỉ đang lảng tránh vấn đề này mà nhớ kỹ ánh sáng huỳnh quang bắt mắt trước mặt mà thôi.
-END-
____________________
Hết rùi đó mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip