Chương 14: Wakasa.

Mikey bước nhanh về kí túc xá, không thèm để ý đến chiếc điện thoại rung như động đất của mình, một mạch vào nhà tắm.

Đợi đến khi hắn tắm xong, Chifuyu bên kia đã tức điên rồi. Nhìn hai chữ "đã nhận" trên màn hình, hận không thể quăng đi cho khuất mắt.

Tên Mikey này đã bơ tin nhắn của cậu ta thì thôi đi, lúc trả lời còn qua loa có lệ, chọc đến độ trong phòng Chifuyu lúc này nơi nào cũng nồng nặc pheromone.

Nhắn với Mikey không có lợi ích gì, Chifuyu đành phải chuyển sang Takemichi, có chút lo lắng không biết cậu đã nhận ra việc mình gặp rắc rối chưa.

Quen biết đã lâu, Chifuyu cũng hiểu Takemichi không ít. Cậu chàng này thường ngày cập nhật thông tin chậm chạp, cũng không có thói quen thường xuyên lướt xem tin tức.

Mấy chuyện kinh thiên động địa ở trường cũ của Takemichi, nếu bạn thân của cậu chàng không kể, thì chắc gì Takemichi đã biết.

Nói chi hiện giờ cậu đã chuyển trường, ở nơi này vẫn chưa thân quen với ai, nếu Chifuyu không nhắc đến, sợ rằng Takemichi sẽ mù tịt việc mình hiện giờ đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.

Chifuyu không muốn giấu giếm Takemichi, nếu cậu không biết, sợ rằng cậu ta phải kể lại sự việc rõ ràng tường tận cho Takemichi.

Tiếng điện thoại vang lên, đến khi nghe được tiếng nói bên của đầu bên kia, Chifuyu mới thở phào. Rất bình thường, xem ra là còn chưa biết chuyện.

[Mới nãy mày đi ăn với Mikey, cậu ta có làm gì mày không?]

Takemichi giật môi, giọng nói lo lắng của người mẹ già này hình như càng ngày càng thường xuyên xuất hiện trên người Chifuyu.

"Không có gì, chỉ ăn một bữa thôi"

Takemichi đáp, nghe thấy tiếng thở dài của Chifuyu, không hiểu sao có chút buồn cười, trong lòng cũng ấm áp lên. Được người khác quan tâm thật tốt.

[Mày còn chưa biết chuyện bản thân đã nổi đình đám trên diễn đàn trường đúng không?]

Tươi cười trên khóe miệng cứng đờ, Takemichi nghiêng đầu, hỏi lại: "Mày nói gì?"

[Tao gửi link cho mày, xem đi]

Takemichi hít một hơi thật sâu, ấn vào link mới được gửi qua, dòng tin xuất hiện không khác nào xô nước lạnh dập tắt cảm giác ấm áp mới xuất hiện trong người cậu.

Ước mơ "bình thường" của cậu hóa thành tro bụi rồi, vỡ tan ngay ngày thứ nhất.

Mẹ nó!

Takemichi khó được chửi tục một tiếng, Chifuyu sao không biết cậu khó chịu, vội vàng trấn an: [Đừng lo, đừng lo, đã giải quyết xong rồi]

Đừng lo cái con khỉ!

"Mày đừng nói gì, để tao bình tĩnh cái"

Chifuyu im lặng, suy vô cùng cũng là lỗi của cậu ta.

[Xin lỗi, là do tao hại mày]

Âm thanh tràn ngập rầu rĩ, Takemichi ngay lập tức có thể tưởng tượng hình ảnh chú cún vàng cụp đuôi ủ rũ, đáng thương đến độ làm người xiêu lòng.

"Không cần xin lỗi, cũng không phải mày muốn như vậy, là vô tao xui xẻo"

[Nhưng mà-]

Takemichi ngắt lời: "Nếu mày thấy có lỗi thì mời tao ăn một bữa coi như chuộc tội được không?"

Chuyện này không phải chuyện to tát gì, Chifuyu ngay lập tức đáp ứng.

Takemichi cười cười, thấy Chifuyu thật dễ dỗ, hoàn toàn quên mất đầu xỏ gián tiếp gây tội là cậu chàng dễ dỗ này.

Chifuyu bên kia thở phào một hơi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Sáng hôm sau Takemichi theo lệ thường đến lớp, cậu đội một cái nón đen, đeo khẩu trang bịt kín mặt, trước ánh mắt kì lạ của học sinh trường, nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Mikey chưa đến, Takemichi thở ra một hơi, cố gắng làm lơ đi ánh mắt của người khác, chuyên tâm đọc sách.

Tiếng chuông vang lên, chỗ ngồi của Mikey vẫn trống rỗng, đến khi thầy giáo bước vào, vẫn không thấy hình bóng hắn đâu.

Kiểu này chắc là nghỉ rồi.

Tiết đầu tiên là giáo dục sinh lí, Takemichi ngẩng đầu, liền bị vẻ đẹp của thầy giáo trước mặt bạo kích.

Trong lớp xôn xao không ngừng, không ít Omega đều là mặt đỏ e thẹn với người thầy trước mắt.

Mái tóc vàng tím đan xen nhau, được tùy ý cột lên, gương mặt tuấn mỹ không chê vào đâu được, đôi mắt màu hoa cà rũ xuống, vẻ biến nhác càng tăng thêm độ gợi cảm cho con người này.

Mặc dù vậy, màu tóc đó thật chẳng đẹp gì sất. Takemichi giật giật khóe miệng, nếu không nhờ giá trị nhan sắc cứu vớt, sợ rằng nó đã biến thành style thảm họa nhất của năm.

"Trật tự"

Giọng nói biếng nhác như chính con người của nó, Takemichi cúi đầu, không tiếp tục nhìn lên bảng nữa.

"Thầy Kazuhiko có việc, nên tôi thay thầy dạy tiết này. Tự giới thiệu một chút-"

Âm thanh phấn ma sát với bảng, một hàng chữ cuồng dã nhanh chóng xuất hiện.

"Imaushi Wakasa- năm hai đại học"

Một số người trong đây đã từng biết thầy giáo dạy thay này, không ngừng phấn kích nói nhỏ với nhau.

Takemichi mới chuyển trường, đương nhiên không biết Wakasa là ai, nhưng nhìn phản ứng của người khác, cậu cũng biết đây là một nhân vật không tầm thường.

"Giới thiệu tới đây thôi, bắt đầu điểm danh"

"Yamamoto Arata"

"Có"

"..."

"Sano Manjirou"

Không có tiếng đáp lại, Wakasa mặt không biểu tình đánh dấu x vào hàng tên của Mikey.

"Hanagaki Takemichi"

"Có"

Wakasa liếc mắt nhìn cậu bạn đeo khẩu trang rất nổi bật trong lớp, âm thầm lấy làm lạ. Hai anh em nhà Sano dường như rất có hứng thú với cậu bé này, đến cả cô út cũng rất có hảo cảm. Hắn đã xem qua ảnh cậu chàng, ngoại hình rất tốt, điểm nhấn chính là đôi mắt xanh như đại dương kia, nhưng nếu đặt cậu giữa một rừng người đẹp, thì Takemichi sẽ chẳng mấy nổi bật.

Dù như vậy- thì rất có sức hút...nhỉ?

Nhớ đến lời Shinichirou tối hôm qua, Wakasa thu hồi ánh mắt của mình. Hắn sẽ để ý đến cậu bé này nhiều hơn.

"Mọi người mở sách trang 59 ra, tiết này ta sẽ học về kỳ mẫn cảm của Alpha"

Takemichi mở tập, vừa chép vừa nghe giảng, suốt quá trình không hề lơ là.

"Alpha trong kỳ mẫn cảm rất dễ xúc động và nóng nảy, Pheromone sẽ trở nên hung hãn, táo bạo"

"Một số Alpha nếu trong kỳ mẫn cảm không được điều trị kịp thời, có thể gặp vấn đề tâm lý, nghiêm trọng hơn chính là có xu hướng phản xã hội"

"Nồng độ Pheromone trong cơ thể Alpha ở kỳ mẫn cảm sẽ cao hơn mức bình thường, do đó triệu chứng cơ bản nhất của kỳ mẫn cảm, chính là Pheromone tỏa ra bất thường, nhiệt độ cơ thể cùng tính tình nóng lên, tính chiếm hữu sẽ được nâng cao, có xu hướng phá hủy và đánh dấu Omega"

"Nếu Alpha trải qua kỳ mẫn cảm không dùng thuốc cùng sự an ủi của Omega, sẽ để lại rất nhiều di chứng"

Takemichi càng nghe càng mê man, cuối cùng chỉ có thể cảm thán, làm Alpha cũng không dễ dàng gì, vẫn là Beta tốt nhất.

Thời gian tí tách trôi đi, tiếng chuông vang lên, Wakasa đút túi quần, thong thả nói: "Tan học"

Takemichi nhìn quyển sách chằng chịt chữ viết, như một đám rừng mọc hoang, không hề có tí trật tự. Chữ cậu vốn không đẹp, lại thêm tính cẩu thả, thành ra ghi chú gì đó vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.

Takemichi thở dài, đáng tiếc quyển vỡ xinh đẹp, bị cậu hại đến thân tàn ma dại.

"Bọn mày nghe gì chưa? Hình như cái cậu Beta của lớp A-3 uống thuốc ngủ tự tử, may mà phát hiện kịp thời"

"Không phải chứ, tự tử là chuyện lớn đó, nếu mà die thật, ban lãnh đạo trường sẽ rối loạn một phen cho coi"

"Xì! Có gì mà lớn, bồi thường cho nhà đó một số tiền là coi như xong"

"..Người ta chưa có chết, đám mày đừng có nói bậy được không? Tao nghe bảo hội học sinh đã bắt tay vào điều tra rồi"

"Hội học sinh á!?"

"Xem ra chuyện này không đơn giản rồi"

Âm thanh xì xào không lớn không nhỏ vang lên, từng chữ một đều lọt vào tay Takemichi, bàn tay cầm viết của cậu dừng lại, tự tử sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip