Chương 22: Phân Tích.

"Mutou san tuyệt ghê, em nghĩ anh ấy vốn không có nhiều thời gian rảnh, giờ lại còn tham gia thêm câu lạc bộ nữa"

Hội học sinh phải quản lý cả hai khu, công việc cũng tăng gấp bội, Takemichi không nghĩ Mutou sẽ thời gian để tham gia một câu lạc bộ nào đó.

"Không đến mức thế đâu, tham gia chỉ để giảm stress thôi"

Koko đáp, tầm mắt liếc về phía Takemichi, trong lòng vẫn không thể hiểu lý do vì sao Izana lại hứng thú với cậu nhóc này.

Trông cậu ta chẳng có gì đặc biệt cả, nhan sắc chỉ thuộc dạng trung, thành tích cũng thế, thẩm chí cả gia cảnh cũng bình thường nốt.

Hoàn toàn không biết bản thân đang bị đánh giá, Takemichi vẫn nhịp nhàng bước về phía trước, sau đó cậu nhận ra bên cạnh mình không còn tiếng bước chân nữa.

"Kokonoi san?"

Chẳng biết từ lúc nào, Koko đã dừng bước, Takemichi quay đầu thấy hắn đang đứng tại một cửa sổ của phòng học.

Koko luôn làm cho Takemichi cảm thấy xa cách và có chút lạnh lùng. Nhưng giờ đây, cậu nhìn ra trong đôi mắt kia của hắn ánh lên những cảm xúc dịu dàng đến lạ, cứ như cơn gió nhẹ của mùa hạ thổi qua mái tóc, man mát và dịu êm.

Takemichi lựa chọn không bước đến chỗ của Koko để làm phiền hắn. Cậu dám chắc, người con trai này đang nhìn đối tượng mình yêu quý. Cho nên tốt nhất cậu nên đứng im, đừng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.

Khoảng chừng năm phút sau, Koko mới trở lại bình thường, hắn rũ mắt, nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên cách mình không xa.

Hình như hắn đã hiểu đôi chút, vì sao Izana lại hứng thú với cậu nhóc này rồi.

Ngốc nghếch thế, quả là hiếm thấy.

"Xin lỗi làm cậu chờ rồi"

Takemichi lắc đầu, không nói gì, tiếp tục theo sau Koko, lâu lâu lại nhịn không được mà nhìn hắn. Nói thật thì Takemichi có chút tò mò, không biết người Koko thích ra sao.

Nhưng dù gì cũng là chuyện riêng tư của người ta, họ lại không thân thiết, Takemichi ngại mở miệng hỏi, vậy thì quá mất lịch sự.

"Đến rồi"

Lời Koko cắt đứt dòng suy nghĩ của Takemichi, không biết từ lúc nào, họ đã đến một khu vực cách biệt.

Một ngôi nhà với phong cách truyền thống hoàn toàn không phù hợp với sự hiện đại của ngôi trường xuất hiện trước mắt Takemichi.

Trước cánh cửa gỗ là một chiếc bảng mộc với hàng chữ "câu lạc bộ Judo" sau cánh cửa là mái ngói Kawara đặc trưng. Mắt Takemichi tối sầm lại, trí tưởng tượng về một căn phòng lớn đã biến mất sạch sẽ.

"Theo tôi"

Koko quay đầu liếc nhìn Takemichi, tự nhiên đẩy cửa lớn bước vào, trong khi đó Takemichi lại mang theo trái tim vụn vỡ và trí tưởng tượng bị tổn thương sâu sắc theo sau Koko, bước chân lung lay như sắp ngã.

Ngôi trường này...là thứ gì vậy?

Con đường lát đá với nhưng hoa thơm cỏ lạ, tiền sảnh với bên phải là kệ để giày, bên trên là một cây đèn gỗ cổ điển xinh đẹp. Hành lang với cửa trượt,...mọi thứ đều khiến Takemichi trở nên chết lặng.

"Cậu mới chuyển tới nên không biết, đại đa số các câu lạc bộ liên quan đến võ thuật đều sinh hoạt trong nhà kiểu này, đây là do nhà Shiba đầu tư, tôi nghĩ cậu ít nhiều sẽ biết về họ"

Takemichi thoáng giật mình, quả thật như lời Koko nói. Họ là một trong những tập đoàn vệ sĩ có quy mô và uy tín rất lớn tại Nhật Bản. Đại đa số những người nổi tiếng, hay những người trong lĩnh vực tương đối nhạy cảm đều sẽ tìm đến tập đoàn này.

Không chỉ đơn giản vì vệ sĩ ở đó có võ thuật tốt, tính chuyên nghiệp cao mà còn là vì độ bảo mật. Nghe đâu muốn thuê vệ sĩ bên họ không dễ, nhưng khi thuê được chắc chắn 80% có thêm một mạng.

"Ông cụ nhà Shiba là một người thích truyền thống, hơn nữa vì con cháu nhà họ đều theo học ở đây, nên đã mạnh tay đầu tư mấy ngôi nhà kiểu này. Mục đích là chiêu mộ nhân tài về làm việc cho mình, thứ hai là để thuận mắt"

Koko ung dung đi về phía trước, giọng nói bình thản không chút gợn sóng: "Cụ ông nhà Shiba rất tùy hứng"

Takemichi nghe vậy, nhịn không được, cảm thấy mục đích chiêu mộ nhân tài hơi có chút vô lý: "Trong này không phải đa số đều là con cháu trâm anh thế gia sao? Gia đình họ chịu bỏ con mình để làm nghề vệ sĩ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào sao?"

Koko hơi nhếch khóe miệng, đột ngột quay lại khiến Takemichi không kịp trở tay, bị hắn nhìn đến cứng đờ.

"Nghi vấn của cậu không sai, nhưng tầm nhìn vẫn có chút ngắn. Tôi hỏi cậu, trong trường này có bao nhiêu người so được với tập đoàn Kisame?"

Takemichi nghẹn họng, nếu dựa theo vậy, quả thật không có bao nhiêu người. Tính luôn sợ rằng chưa đến 30.

So với mấy ngàn người thì nó quả là thảm không nỡ nhìn.

"Thêm nữa...nơi này ngoại trừ con cháu có tiền chính là kẻ có tài. Tokyo Revengers có chính sách vô cùng ưu đãi cho những học sinh này, nhưng cậu biết vì sao lại thế không?"

Takemichi như nghĩ đến cái gì, nhìn vào mắt Koko, chần chừ trả lời: "Bồi dưỡng người tài sau đó...những người đầu tư sẽ lấy lời bằng cách để họ làm việc cho mình?"

Ý cười hiện lên trong mắt Koko: "Đúng vậy, chính là bởi vì khi tốt nghiệp họ chắc chắn sẽ được làm ở các công ty lớn nên rất nhiều người có khả năng đổ xô vào đây. Điều đó khiến các nhà đầu tư dễ dàng tìm được người tài làm việc cho mình. Thêm một câu hỏi nữa, có bao nhiêu người thuộc tầng lớp trung lưu?"

Này thì Takemichi thật sự không biết, nhưng cậu cũng thuộc tầng lớp này nói đúng hơn là ông bố cậu thuộc chúng.

"Chiếm hơn 45%"

Lời Koko khiến Takemichi bất ngờ, con số này lớn hơn cậu nghĩ rất nhiều.

"Bởi vì trong đây đã có hơn 20% là những con cháu thế gia thứ thiệt, vì vậy gia đình trung lưu sẽ đưa con cháu mình vào đây, mục đích đầu tiên là kết giao bạn bè, thứ hai là để họ có cơ hội làm việc trong những công ty lớn. Ngoài ra, còn là để...họ sống trong môi trường tinh anh. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng."

Koko giải thích xong thì không nói gì thêm nữa, xoay người tiến về phía trước. Takemichi cảm thấy có chút choáng váng, không nghĩ tới còn có chuyện này phía sau.

Bên tai cậu vẫn còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh ngã xuống sàn nhà, kế đó là tiếng trò chuyện rôm rả. Cuối cùng, cậu nghe được tiếng nói của Koko.

"Mutou ở bên trong"

Takemichi ngẩng đầu, Koko đã kéo cửa trượt, lộ ra Alpha cao ráo bận võ phục đang cầm khăn lau mồ hôi.

Gương mặt hắn trông có vẻ rất nghiêm túc, mái tóc ngắn cùng đôi mắt ngọc lam cương nghị, còn ai khác ngoài vị học trưởng cậu gặp khi mới vào trường đâu.

"Koko- cùng với Hanagaki?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả chỉ là viết theo suy nghĩ thôi, mọi người đọc qua thôi nha đừng nghĩ nhiều. Tôi không rành mấy vụ phía trên đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip