Chương 3: Giai Đoạn Đầu.
"Người tiếp theo"
[Tiệc trà của Bạch Tuyết hiện đang còn bao nhiêu người chơi?
A. 6
🎁 Đạo cụ: Trà Hoa Nhài (Xuất Sắc)
B. 5
🎁 Kỹ Năng: Đôi Mắt Của Thần Chết (Tuyệt Mỹ)
C. 7
🎁 Không]
Người trả lời là cô gái có dung mạo xinh đẹp, thập phần quyến rũ, nhưng tâm tư cũng tàn nhẫn không kém. Ngay khi câu hỏi được đưa ra, tay cô nàng giơ lên, một sợi gai nhanh chóng quấn lấy cổ Hanomi, siết chết nữ sinh.
Takemichi thấy cảnh tượng này, nhịn không được rùng mình, mặc dù biết khả năng cao Hanomi rời trò chơi vẫn còn sống, nhưng cô nàng này lưu loát ra tay như vậy, không biết đã giết bao nhiêu người.
Nữ sinh cũng quá xui xẻo rồi, trước chặt tay sau bị siết cổ. Nhưng thế cũng tốt, ít nhất nữ sinh sau khi sống lại, cơ thể sẽ trở lại nguyên vẹn.
"Tôi chọn A"
Bạch Tuyết rất hài lòng với kết quả này, ném quà cho Samiko xong, phất tay, thi thể của nữ sinh lập tức bay đến bên người Bạch Tuyết, trước mặt người chơi, cô nàng giơ tay, móc từ trong ngực trái Hanomi một quả tim.
Sau khi lấy tim xong, thi thể nữ sinh liền hóa thành tro bụi, biến mất ngay trước mặt mọi người. Takemichi nhìn thứ đỏ loét nhòe nhoẹt kia, thức ăn cho vào bụng buổi sáng đã bắt đầu có hiện tượng múa may quay cuồng.
Takemichi cúi đầu, không để ý những chuyện đó nữa, cậu mở bản thông tin của mình, mấy đạo cụ trước đều bị cậu dùng hết rồi, chỉ còn hai cái thuộc dạng tấn công, Takemichi nhíu mày, lướt qua cửa hàng muốn xem có thể mua được thứ phòng vệ nào không. Cậu cũng không thể cứ thế này chờ chết được.
Theo thứ tự thì kế đó là ông chú bảo vệ tên Kizuo, gương mặt rất hàm hậu, nhưng vẻ mặt ngoại trừ có chút trắng bệch thì nhiều hơn là tham lam. Hoàn toàn phá nát dáng vẻ tốt bụng của ông ta.
[Người chơi Takashi đang sở hữu bao nhiêu nhiêu con mắt?
A. 1
🎁 Đạo Cụ: ¹Quả Vàng Lá Bạc (Xuất Sắc)
B. 0
🎁 Kỹ Năng: ²Tiếng Hát Hai Mắt (Tuyệt Mỹ)
C. 2
🎁 Không]
Takashi là tên giả Takemichi dùng, chưa gì đã bị nhắm đến.
Liếc thấy dáng vẻ Kizuo không giống người độc ác ra tay hung bạo, nhưng Takemichi vẫn rất cảnh giác, cậu cắn răng chọn một tấm bùa phòng hộ 10 điểm, sử dụng. Nó có thể kéo dài 10 phút, tránh được một đợt công kích cấp B trở xuống. Chỉ vài giây sau đó, quyết định của Takemichi phải nói vô cùng sáng suốt.
Thời gian dần trôi qua, đến giây thứ 30 Kizuo vẫn chưa có hành động nào, ngay khi Takemichi cho rằng mình an toàn làm uổng phí tấm bùa, thì một ánh sáng đỏ hiện lên trước mắt cậu, tấm bùa bị rách.
Takemichi thở phào một hơi, nhìn ông chú trung niên thoạt nhìn hàm hậu kia, nhân tính...tại tình thế này quả nhiên có chút xa xỉ.
Thấy công kích thất bại, thời gian cũng không còn nhiều nữa, Kizuo chỉ đành trả lời: "Tôi chọn C"
Bạch Tuyết bĩu môi, không mấy vui vẻ: "Người tiếp theo"
Kawari khẩn trương đẩy kính, ngước nhìn câu hỏi.
[Người chơi không tên có bao nhiêu cánh tay và bàn chân?
A. 2
🎁 Đạo Cụ: ³Chiếc Bàn Trong Mộ (Xuất Sắc)
B. 0
🎁 Kỹ Năng: ⁴Chiếc Lá Của Rắn (Tuyệt Mỹ)
C. 4
🎁 Không]
Kẻ không biết tên là chỉ nam nhân tóc bạch kim đi, dù sao cũng chỉ có mình hắn không giới thiệu tên mình.
Kawari nhìn câu hỏi, thoáng do dự liếc mắt đến chỗ của Izana, nam nhân này nhìn là biết không dễ chọc, tốt nhất vẫn không nên đụng vào. Nhưng- Kawari nuốt nước bọt, nếu có được phần thưởng này...
Takemichi nhìn biểu hiện của kẻ cạnh bên mình, than thầm không ổn, dáng vẻ này, rõ ràng đã động tâm.
Izana ngồi dửng dưng như không, đầu ngón tay hơi co lại, một cây kim chỉ dài khoảng 3cm xuất hiện trên tay hắn, ngay khi câu hỏi vừa được đưa ra, hắn lập tức phóng kim thẳng đến gáy gã ta.
Chất độc kịch liệt lan ra, Kawari chỉ thấy cả người mình trở nên cứng ngắc, không thể cử động dù chỉ một chút.
Tất cả những kẻ ở đây, bao gồm Taemichi đều không phát hiện có một hung khí mới vừa bay ngang qua mình.
Mọi người lần lượt chờ Kawari trả lời, nhưng một phút trôi qua, gã vẫn không mở miệng nói câu nào. Takemichi nhíu mày, trong lòng liền rõ ràng. Tên Kawari chắc là trúng chiêu gì của nam nhân kia rồi, nếu không sau lại ngu ngốc để hết thời gian chứ.
Kế đó là đến lượt Takemichi, cậu nhìn câu hỏi, chỉ cảm thấy trò chơi này quá hố người, phần thưởng mê người như vậy.
[Người chết kế tiếp trong tiệc trà của Bạch Tuyết là?
A. Kizuo
🎁 Kỹ năng: Ác Giả Ác Báo (Tuyệt Mỹ)
B. Hanomi.
🎁 Kỹ năng: Nước Mắt Nhân Ngư (Tuyệt Mỹ)
C. Không ai cả
🎁 Không]
Takemichi thở dài, dời mắt bỏ qua ánh sáng lấp lánh của phần thưởng, trả lời: "Tôi chọn C"
Vài người ngồi trên bàn liếc mắt nhìn Takemichi, ai cũng có suy nghĩ khác nhau, nhưng đều có chung ánh mắt như khinh bỉ thằng ngốc dành cho cậu.
Takemichi thở dài, cậu thừa nhận mình chọn vậy quả thực có chút ngốc, suy vô cùng thương tiếc kẻ khác là giết chết bản thân. Nhưng cậu muốn làm trái lương tâm mình. Giữ được chừng nào thì hay chừng đó vậy.
Izana nhìn Takemichi như có đều suy nghĩ, rất nhanh hắn đã thu hồi tầm mắt, chăm chú trả lời câu hỏi của mình.
[Kẻ không thể sống sót sau vòng này là?
A. Takashi.
🎁 Đạo cụ: Mũi Tên Chí Mạng (Tuyệt Mỹ)
B. Samiko.
🎁 Kỹ năng: Hương Hoa Ngọt Ngào (Tuyệt Mỹ)
C. Không ai cả
🎁 Không]
Takemichi thấy câu hỏi, nhíu mày. Nội dung chỉ khác cách hỏi, nhưng ý tứ lại giống hệt câu trước. Đều muốn đẩy một người nào đó vào chỗ chết. Có điều đây dù sao cũng chỉ là trò chơi cấp C, độ khó vẫn ở mức vừa phải, ít nhất còn có cách từ chối.
"C"
Izana lười biếng đáp, thật ra hắn không phải tốt bụng gì đâu, nhưng nếu cô em gái nào đó biết, chắc chắn sẽ la mắng hắn cho xem. Hơn thế nữa, hắn vô tình nhìn thấy sợi dây ôm thắt lưng của Hakura thắt lại một chút, trong khi đó, "Takashi" ngồi kế hắn lại rất bình thường.
Bạch Tuyết không vui vẻ lắm với kết quả này, nhìn quanh một lượt, hừ lạnh.
Cô nàng quơ tay, hai tia sáng lần lượt chui vào đồng hồ của Takemichi và Izana. Nhưng kẻ khác thấy thế, ánh mắt trừng lớn.
Thấy phản ứng của họ, Bạch Tuyết cười lạnh, khinh bỉ: "Một đám ngu xuẩn, ta sẽ không phá luật, thứ họ nhận được là gì thì các ngươi tự suy nghĩ đi"
Bọn người đồng loạt biến sắc, trò chơi đã diễn ra hơn một tuần, mọi quy tắc đều đã được cập nhật. Thông thường tại các phó bản, có ba cách nhận được đạo cụ và kỹ năng. Thứ nhất là hoàn thành thử thách trong trò chơi, thứ hai là vượt qua trò chơi với đánh giá cấp B trở lên, thứ ba chính là đáp ứng điều kiện tùy cơ, nhận vật phẩm rơi trong trò chơi.
Hai cái trên bị loại bỏ, vậy thì chỉ có khả năng là cái thứ ba mà thôi, ngay lập tức ánh mắt mọi người trở nên ghen ghét.
Takemichi không quan tâm họ, cậu đang bận nhìn thứ mình nhận được, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có chút may mắn.
[Tên kỹ năng: Bản Tâm Trong Sáng
Người sỡ hữu: Hanagaki Takemichi
Cấp bậc: Tuyệt Mỹ
Giới hạn: 0
Hiệu quả:
1: Trong năm phút, mọi công kích đối với người chơi đều sẽ bị vô hiệu hóa (làm lạnh 24 giờ)
2: Tạo ra lớp khiên bảo vệ đồng đội miễn nhiễm mọi loại công kích, thời gian một phút ( làm lạnh 24 giờ)
Mô tả: Tốt bụng sẽ nhận được báo đáp, đây là điều đại đa số truyện cổ tích đều nhắc đến. Chỉ có thể nhận được kỹ năng tại phó bản "Tiệc Trà Của Bạch Tuyết", dưới trường hợp người chơi đáp ứng các điều kiện sau: Không tổn thương hoặc có ý định tổn thương những người chơi khác, trả lời câu hỏi với đáp án thứ ba trong vòng 10 giây. Vì sự tốt bụng của mình, người chơi nhận được "Nhân tâm thiện lương" +15 chỉ số may mắn.
Chú ý: Thiện lương tốt bụng thường dễ chết sớm, tốt nhất lần sau không cần ngu ngốc như vậy. Đặc biệt kẻ ác ghét người tốt, vì vậy sau khi sử dụng kỹ năng, trong vòng một giờ nếu gặp phải nhân vật xấu, người chơi sẽ nhận "người tốt không được báo đáp" nhận xui xẻo trong vòng 15 phút.]
Takemichi vì nhận được kỹ năng mà vui sướng, không thèm so đo với dòng chú ý trào phúng cùng hiệu ứng củ chuối kia.
Mà Izana bên này cũng có tâm trạng rất tốt.
[Tên kỹ năng: Lương Tâm Của Kẻ Xấu
Người sỡ hữu: Sano Izana
Cấp bậc: Tuyệt Mỹ
Giới hạn: 0
Hiệu quả:
1: Trong vòng 5 phút đình chỉ mọi hoạt động của kẻ địch, tối đa hai người (làm lạnh 24 giờ)
2: Trong vòng 30 giây cưỡng chế đồng loạt tất cả kẻ địch ở phạm vi 10m rơi vào trạng thái "hối hận không nguôi" mất ý chí tấn công.
Mô tả: Không phải kẻ xấu nào cũng độc ác xấu xa, có những người ít nhất vẫn còn chút lương tâm biết hối cãi, đây là một dạng phổ biến trong truyện cổ tích. Chỉ có thể nhận được kỹ năng tại phó bản "Tiệc trà của Bạch Tuyết" dưới các điều kiện sau: Tấn công người chơi thành công nhưng không gây đổ máu, có ý định giết người chơi, trả lời câu hỏi với đáp án thứ ba trong vòng 10 giây. Vì sự xấu xa không quá mức của mình, người chơi nhận được "Quay đầu là bờ" +15 điểm yêu thích của nhân vật tốt bụng.
Chú ý: Kẻ xấu vốn bản tính xấu xa, khó mà sửa chữa, chính vì thế khi người chơi sử dụng kỹ năng, trong vòng một giờ nếu gặp phải các nhân vật độc ác khác họ sẽ nổi lên ghen tị, người chơi sẽ nhận được: "Ghen ăn tức ở" mọi đòn tấn công về phía người chơi sẽ tăng thêm 1,5 lần sức mạnh trong vòng 15 phút.]
Phần thưởng đều phân phát xong, vòng thứ ba kết thúc.
Trước mắt mỗi người chơi hiện lên chiếc bảng xanh, đây là bảng cá nhân, người khác không thể nhìn thấy.
[Giai đoạn đầu tiên trong buổi tiệc trà kết thúc, chúc mừng người chơi sống sót. Tiếp theo chúng ta sẽ bước vào giai đoạn thứ hai, điều lệ bổ sung đã được đưa vào, mời người chơi xem xét]
[Tên phó bản: Tiệc trà của Bạch Tuyết
Cấp bậc: C
Hình thức: 7 người chơi
Mô tả: Bạch Tuyết có một sợi dây lưng đủ màu rất đẹp, nhưng hãy cẩn thận nó sẽ siết lấy bạn. Bạch Tuyết có chiếc lược ngà tinh xảo nhưng hãy cẩn thận nó sẽ giết chết bạn. Bạch Tuyết có một quả táo rất ngon, nhưng hãy cẩn thận nó có độc.
Nhiệm vụ: Vượt qua thử thách của Bạch Tuyết.
Nhắc nhở hữu nghị: Cổ tích gắn liền thực tế
Tiến độ: 1/3
Lưu ý: Phần thưởng người chơi nhận trong phó bản sẽ biến mất nếu không hoàn thành tiến độ]
Takemichi cuối cùng cũng hiểu vì sao lại có quà hậu hĩnh như vậy, hóa ra là tính sẵn hết rồi.
Nhưng thứ khiến cậu khó hiểu chính là cơ hội trong trò này, hai câu trước đơn giản đến khó tin, câu sau càng không cần động não bao nhiêu, cái cơ hội trả lời sai hai lần mới chết, quả thật khá là thừa thãi. Hơn nữa, nó chỉ có một vòng thôi, mỗi người chỉ trả lời một câu, đây rõ ràng là cho không một mạng, Kawari_một ví dụ điển hình, nếu không có quy tắc này, gã ta đã chết rồi.
Không lẽ là do vật phẩm rơi sao? Có khả năng quy tắc này được thiết kế để người chơi dễ dàng đáp ứng điều kiện nhận được vật phẩm rơi?
•
•
•
Chú thích:
1, 2. Quả Vàng Lá Bạc và Tiếng Hát Hai Mắt được lấy ý tưởng từ bộ truyện cổ tích Grimm "Cô Một Mắt, cô Hai Mắt và cô Ba Mắt"
Truyện này khá dài, mình trích lên đây, mọi người không cần tìm bên ngoài nữa, bạn nào không muốn đọc cũng được, không ảnh hưởng gì đâu.
3, 4. Chiếc Bàn Trong Mộ và Chiếc Lá Của Rắn cũng được lấy ý tưởng từ bộ truyện cổ tích Grimm "Ba Chiếc Lá Rắn"
Nội dung truyện cũng khá dài, mọi người ai muốn đọc thì đọc ở phía sau nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Bệnh khó chịu lắm mọi người ạ, thật sự rất là khó chịu, lúc khỏe mạnh không thấy gì, bệnh rồi thì lại mong nhớ bản thân khi đó, hối hận mình không thương yêu cơ thể mình. Mọi người đừng có giống tôi vậy, phải yêu quý mình, nếu không hối hận cũng muộn màng.
Mong mọi người ủng hộ.
MB Bank: 0857406754 | VUONG THI THUY NHI
Momo: 0857406754 | VUONG THI THUY NHI
Nội dung truyện: "Cô Một Mắt, cô Hai Mắt và Cô Ba Mắt"
Ngày xưa có một bà có ba cô con gái. Cô con lớn tên là Một Mắt, vì cô chỉ có độc một mắt ở ngay chính giữa trán. Cô thứ hai có hai mắt như những người bình thường khác nên được gọi là cô Hai Mắt. Cô con út có tên là Ba Mắt, vì cô có hai mắt như mọi người khác, nhưng lại có mắt thứ ba ở giữa trán.
Chỉ vì không giống chị và cũng không giống em nên cô Hai Mắt bị chị và em cũng như mẹ ruồng bỏ. Họ bảo cô:
- Có hai mắt thì có gì là hơn người thường, nó chẳng phải là giống nhà ta.
Gặp cô đâu thì cả nhà xua đấy. Mặc thì toàn đồ thừa xấu xí, ăn thì ăn toàn thức ăn còn thừa lại, thôi thì tìm mọi cách để hành hạ cô.
Có lần cô Hai Mắt phải ra đồng chăn dê nhưng bụng còn đói vì chị và em để phần cho ăn ít quá. Ra tới đồng, cô ngồi trên bờ ruộng và khóc nức nở, nước mắt chảy ràn rụa như hai dòng suối nhỏ.
Lúc cô vừa mới ngẩng mặt nhìn lên thì thấy một bà già đang đứng bên cất tiếng hỏi:
- Hai Mắt, vì sao con khóc?
Hai Mắt thưa:
- Con không khóc sao được. Chỉ vì con có hai mắt như những người bình thường khác nên mẹ, chị và em lúc nào cũng thấy khó chịu, xua con từ xó này sang xó khác, quẳng toàn đồ cũ nát cho con mặc, ăn thì ăn toàn những đồ thừa còn lại. Sáng nay cho con ăn có chút xíu, bụng con còn đói meo.
Bà già nói:
- Hai Mắt, con lau nước mắt đi. Bà sẽ nói cho con điều này để con không bị đói nữa. Con chỉ cần bảo con dê cái của con:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Thì lập tức hiện ra trước mắt con một chiếc bàn xinh xắn, bày đủ mọi thứ sơn hào hải vị, con muốn ăn bao nhiêu cũng được. Và khi con đã ăn no, cần dọn hết đi, con chỉ việc nói:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Và chỉ trong nháy mắt bàn biến đi. Sau đó bà mụ đi. Hai Mắt nghĩ mình phải thử xem lời bà dặn có đúng không. Nhất là lại đúng lúc mình đang đói. Cô nói:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Vừa mới nói dứt lời đã có một chiếc bàn xinh xắn phủ khăn trắng tinh hiện ra. Trên bàn có rất nhiều thức ăn ngon, hơi bay lên nghi ngút, người ta có cảm giác thức ăn vừa mới bưng ở bếp lên. Trên bàn lại có sẵn cả đĩa, dao, dĩa và thìa bằng bạc. Hai Mắt thầm cảm ơn bà già và ngồi vào bàn ăn uống ngon lành.
No nê rồi, cô lại nói đúng như lời bà cụ dặn:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Chiếc bàn xinh xắn cùng tất cả các thứ bày trên bàn đều biến đi ngay lập tức.
Hai Mắt nghĩ bụng: "Làm nội trợ kiểu này thú vị thật." Cô rất lấy làm hả hê và phấn chấn.
Tối khi cô đi chăn về nhà, thấy có âu thức ăn mà chị em để phần cho, nhưng cô không hề đụng đến. Sáng hôm sau, cô lại cho dê ra đồng, để nguyên mấy mẩu bánh phần cô ở bàn. Lần thứ nhất và lần thứ hai, chị và em không để ý, nhưng rồi cả hai cũng biết và nói với nhau:
- Con Hai Mắt đáng nghi lắm. Mọi khi phần nó cái gì nó ăn hết nhẵn. Tại sao bây giờ không hề thấy nó đụng đến thức ăn phần nó. Chắc nó ăn ở đâu đó rồi.
Để dò cho ra sự thật, Một Mắt được phái đi chăn dê cùng với Hai Mắt. Một Mắt phải cố dò la xem Hai Mắt làm gì để có cái ăn hay có người nào đó đưa thức ăn đồ uống cho Hai Mắt.
Sáng sớm, khi Hai Mắt chuẩn bị đi thì Một Mắt nói:
- Hôm nay tao đi chăn dê cùng với mày, để xem mày có trông nom dê và cho dê ăn ở nơi có cỏ ngon không.
Hai Mắt hiểu ngay ý định của Một Mắt nên cố lùa dê tới cánh đồng cỏ rậm và có cỏ lau cao vút. Hai Mắt nói:
- Chị Một Mắt ơi, chị lại đây, chị ngồi xuống đây, em muốn hát cho chị nghe.
Một Mắt ngồi xuống, người mệt nhoài vì đường xa và vì oi bức của trưa hè. Một Mắt ngồi nghe Hai Mắt hát:
Chị Một Mắt ơi, chị thức đấy à?
Chị Một Mắt ơi, chị đã ngủ chưa?
Nghe tiếng hát đều đều cộng với mệt nên Một Mắt cứ thế mà thiu thiu ngủ.
Thấy Một Mắt đã ngủ say, biết không thể nào lộ được, lúc ấy Hai Mắt mới nói:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Bàn hiện ra, Hai Mắt ngồi vào bàn ăn uống. No nê rồi cô nói:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Và chỉ trong nháy mắt tất cả lại biến đi.
Mọi việc xong xuôi, Hai Mắt mới đánh thức Một Mắt dậy:
- Chị Một Mắt, chị đi chăn dê mà lại lăn ra ngủ thế à. Chăn dê kiểu chị thì dê nó đi đâu cũng không biết. Dậy đi, mau lên chị, tối rồi, ta về nhà đi.
Hai chị em về nhà. Hai Mắt vẫn không hề đụng đến âu thức ăn. Tuy đi theo nhưng Một Mắt cũng không phát hiện được lý do tại sao Hai Mắt vẫn không ăn ở nhà. Nó đành thú thật, xin lỗi mẹ:
- Ra đồng con ngủ quên mất.
Hôm sau mẹ bảo Ba Mắt:
- Lần này, mày đi chăn cùng, phải để ý xem Hai Mắt có ăn gì ở ngoài đồng không hay có ai mang đồ ăn thức uống cho nó, chắc chắn là nó có ăn uống lén lút.
Ba Mắt bước lại nói với Hai Mắt:
- Em muốn đi chăn dê cùng với chị, để xem đàn dê có được ăn chỗ cỏ non không.
Hai Mắt đoán được ngay ý định của Ba Mắt nên xua đàn dê tới cánh đồng cỏ rậm cao vút và nói:
- Ba Mắt ơi, chị em ta ngồi xuống đây đi, chị sẽ hát cho em nghe.
Ba Mắt ngồi xuống. Vì đường xa, trời nắng nên nó mệt nhoài. Hai Mắt lại cất tiếng hát:
Ba Mắt ơi, em thức đấy à?
Đáng lẽ phải hát tiếp:
Ba Mắt ơi, em đã ngủ chưa?
Nhưng do đãng trí nên cô hát:
Hai Mắt ơi, em đã ngủ chưa?
Và rồi cứ thế mà hát:
Ba Mắt ơi, em thức đấy à?
Hai Mắt ơi, em đã ngủ chưa?
Hai mắt của Ba Mắt nhắm lại ngủ, nhưng mắt thứ ba ở trán không bị phép của câu thần chú nên không ngủ. Để đánh lừa nên Ba Mắt nhắm luôn cả mắt thứ ba, làm như ngủ nhưng thỉnh thoảng nó lại nháy mắt nên vẫn nhìn biết hết được sự việc.
Hai Mắt tưởng Ba Mắt đã ngủ say, liền niệm chú:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Cô ăn uống thỏa thích, xong cô lại nói:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Ba Mắt trông thấy hết. Hai Mắt đến đánh thức nó và bảo:
- Ui chà, Ba Mắt, em ngủ đấy à? Thế thì sao chăn được dê, thôi chị em ta về đi.
Về đến nhà, thấy Hai Mắt lại không ăn. Ba Mắt liền mách lại:
- Giờ thì con đã rõ tại sao chị ấy làm bộ không thèm ăn ở nhà. Ở ngoài đồng chị ấy nói:
Be lên dê ơi,
Bày lên bàn ơi.
Thì một chiếc bàn nhỏ hiện ra, trên bàn bày toàn thức ăn đồ uống tuyệt ngon mà ở nhà ta không bao giờ có. Ăn uống thỏa thích xong chị ấy lại nói:
Be lên dê ơi,
Biến đi bàn ơi.
Tức thì mọi thứ đều biến mất. Với mắt thứ ba con trông thấy rõ tất cả mồn một. Chị ấy niệm thần chú nên hai mắt con díu lại và ngủ ngay, nhưng mắt ở trán vẫn còn thức.
Nghe kể, người mẹ vốn đố kỵ liền la:
- Mày tưởng mày hơn mẹ con tao à? Phải cho mày chừa cái thói ấy đi mới được.
Mụ lấy dao mổ lợn, đâm trúng tim dê, dê khuỵu xuống chết.
Thấy vậy, Hai Mắt buồn lặng lẽ bỏ đi ra đồng, ngồi trên bờ ruộng khóc sướt mướt.
Bà mụ bỗng lại xuất hiện đứng bên cô và hỏi:
- Hai Mắt, sao con lại khóc?
Cô đáp:
- Con dê vẫn dọn bàn ăn mỗi khi con niệm thần chú, mẹ con đã đâm chết nó. Bà bảo con không khóc sao được. Giờ con lại rơi vào cảnh đói khát.
Bà mụ bảo:
- Hai Mắt, bà bày cho con kế này nhé: con hãy xin chị và em bộ lòng của con dê ấy, đem chôn ở trước cửa nhà. Chắc chắn con sẽ gặp may.
Rồi bà biến mất. Hai Mắt đi về nhà, nói với chị và em:
- Chị và em gái yêu dấu ơi, hãy cho xin chút gì đó ở con dê của tôi. Tôi chẳng dám đòi lấy những chỗ thịt ngon, tôi chỉ xin bộ lòng thôi.
Thế là cả hai chị em cười ồ lên và nói:
- Ồ, chỉ có thế thôi à, thế thì cứ việc vào mà lấy.
Hai Mắt lấy bộ lòng, theo lời dặn của bà mụ, đêm tối cô lặng lẽ đem chôn bộ lòng ở trước cửa nhà.
Sáng hôm sau, lúc cả nhà thức dậy và ra đứng ở cửa nhà thì thấy một cái cây kỳ lạ, cành lá xum xuê, quả vàng xen giữa những chiếc lá bạc, có lẽ ở trần gian này không có cây nào đẹp bằng, quả nom ngon như thế. Mọi người đều ngạc nhiên rằng chỉ có qua một đêm mà cây đã mọc nhanh như vậy. Chỉ có Hai Mắt là biết rõ nguyên do, đúng nơi chôn bộ lòng mọc lên cái cây lá bạc quả vàng này.
Bà mẹ bảo Một Mắt:
- Một Mắt của mẹ, con trèo lên hái quả đi.
Một Mắt trèo lên, nhưng khi giơ tay hái quả thì cành lại bật tuột khỏi tay. Mà lần nào cũng vậy, tìm đủ mọi cách nhưng Một Mắt vẫn không hái được quả nào.
Lúc đó bà mẹ nói:
- Ba Mắt, con hãy trèo lên, với ba mắt chắc là con nhìn quanh rõ hơn Một Mắt.
Một Mắt tuột xuống để cho Ba Mắt trèo lên. Nhưng Ba Mắt cũng chẳng khéo léo hơn chút nào, ngắm nghía mãi nhưng vẫn không sao với hái được lấy một quả. Chuyện đó làm cho bà mẹ sốt ruột, giờ đích thân bà trèo lên cây, nhưng bà cũng chẳng hơn gì Một Mắt và Ba Mắt, toàn giơ tay quờ quạng trong không trung.
Thấy vậy, Hai Mắt nói:
- Để con trèo thử lên xem, biết đâu con hái được thì sao.
Chị và em gái đồng thanh nói:
- Đồ Hai Mắt thì được trò trống gì mà làm.
Nhưng khi Hai Mắt trèo lên, táo vàng không trượt ra khỏi tay cô, mà còn đung đưa lại gần cho cô dễ hái, cô hái nhiều đến nỗi đầy một tạp dề táo vàng. Đáng lẽ mẹ, Một Mắt và Ba Mắt phải đối xử với Hai Mắt tốt hơn trước, bà mẹ giật phắt lấy tạp dề táo. Chuyện chỉ mình Hai Mắt hái được táo vàng chỉ làm tăng thêm lòng ghen ghét đố kỵ của họ, làm họ trở nên cay nghiệt hơn trước đối với Hai Mắt.
Một hôm cả nhà đang đứng bên cây thì có một hiệp sĩ trẻ tuổi đi tới.
Cô chị và cô em vội la:
- Hai Mắt, mau lên nào, xuống chui vào trong thùng để chúng tao đỡ ngượng vì mày.
Nói rồi hai người dúi ngay Hai Mắt vào trong chiếc thùng không bên gốc cây, tiện tay chúng nhét luôn tất cả táo vàng vào trong đó.
Hiệp sĩ tới gần - đó là một chàng đẹp trai - chàng dừng chân, lặng ngắm cây quả vàng lá bạc và hỏi hai cô gái đứng đó:
- Cây đẹp này của ai thế các cô? Ai ngắt cho ta một cành, người đó muốn gì ta cũng sẵn lòng báo đáp.
Một Mắt và Ba Mắt trả lời ngay là cây của chúng, chúng sẵn sàng ngắt cho chàng một cành quả vàng lá bạc. Hai chị em ra sức trèo và tìm cách ngắt lấy một cành, nhưng cành cây cứ trượt khỏi tầm tay họ.
Lúc đó hiệp sĩ nói:
- Kể cũng kỳ lạ thật, sao cây của các cô mà các cô không ngắt được một cành?
Hai cô gái vẫn cứ khăng khăng nói là cây của họ. Trong khi ấy, Hai Mắt bực mình về sự gian dối của chị và em, cô lăn mấy quả táo vàng tới chỗ hiệp sĩ đứng. Ngạc nhiên về những quả táo vàng, hiệp sĩ hỏi họ táo ở đâu ra thế. Lúc bấy giờ Một Mắt và Ba Mắt mới nói cho biết rằng chúng còn có một người em, nhưng vì nó chỉ có hai mắt như những người bình thường khác nên không dám để nó ra mắt hiệp sĩ. Hiệp sĩ đòi xem mặt và gọi:
- Cô Hai Mắt ơi, bước ra đây nào.
Hai Mắt từ từ chui ở đáy thùng ra. Sắc đẹp lộng lẫy của cô làm cho hiệp sĩ phải ngạc nhiên và nói:
- Cô Hai Mắt ơi, chắc cô có thể bẻ cho tôi một cành quả vàng lá bạc chứ?
Hai Mắt đáp:
- Thưa vâng, cây này là của em nên em hái được.
Hai Mắt trèo lên cây, nhẹ nhàng bẻ một cành lá bạc quả vàng thật đẹp đưa cho hiệp sĩ.
Hiệp sĩ nói:
- Cô Hai Mắt ơi, tôi biết lấy gì trả công cô bây giờ?
Hai Mắt đáp:
- Em biết nói thế nào đây. Đói khát cơ cực buồn tủi là bạn đồng hành của em từ sớm tinh mơ đến tận khuya, nếu chàng cho em đi theo chàng chính là chàng giải thoát cho em khỏi cảnh ấy, như vậy là em hạnh phúc nhất.
Hiệp sĩ liền đỡ Hai Mắt lên ngựa, cùng nàng cưỡi ngựa về lâu đài. Chàng hiệp sĩ rất thương yêu cô Hai Mắt, chàng để cho cô tùy ý lựa chọn quần áo, ăn uống theo ý thích, lễ cưới của hai người được tổ chức rất vui vẻ.
Thấy Hai Mắt được đi cùng với chàng hiệp sĩ đẹp trai, chị và em lồng lộn lên vì ghen tức.
Hai cô tự an ủi: "Cây thần còn nằm trong tay ta, cho dù ta không hái nổi một quả ở cây ấy, nhưng ai đi qua thấy cây lạ cũng phải dừng chân đứng ngắm cây. Ai mà biết trước được ngày nào chúng ta sẽ gặp may."
Nhưng sáng hôm sau, cây thần kia bỗng biến mất, hy vọng của hai cô thế là tiêu tan. Cũng vào sáng sớm, khi cô Hai Mắt đang đánh phấn tô son, chợt cô nhìn qua cửa sổ, cô hết sức mừng rỡ khi thấy cây thần lại đứng trước cửa.
Hai Mắt sống trong cảnh đầy đủ sung sướng đã nhiều năm. Một hôm có hai người đàn bà nghèo bước tới lâu đài chắp tay xin bố thí. Nhìn kỹ mãi hai người, Hai Mắt nhận ra đó chính là chị và em mình. Cảnh nhà sa sút, hết chỗ nương tựa nên giờ đây Một Mắt và Ba Mắt phải kéo nhau đi ăn xin.
Hai Mắt niềm nở đón tiếp chị và em, chăm sóc và cung phụng họ đầy đủ, khiến hai người thấy hối hận trong lòng vì đã đối xử độc ác với Hai Mắt trong thời tuổi trẻ.
Nội dung truyện: "Ba Chiếc Lá Rắn"
Xưa có một người đàn ông nghèo đến nỗi không nuôi nổi đứa con trai duy nhất của mình. Một hôm đứa bé nói:
- Cha kính yêu, cha lúc nào cũng lo phiền. Giờ con muốn đi đây đi đó để tính kế sinh nhai, như vậy còn hơn là làm gánh nặng lo âu cho cha ở nhà.
Người cha rất buồn khi tiễn con ra đi, ông cầu phúc cho con lên đường may mắn.
Đúng lúc ấy ở một nước lớn kia có giặc ngoại xâm, anh tới tình nguyện tòng quân theo vua ra trận. Lòng dũng cảm của anh được thử thách ngay trong trận đầu, đạn giặc xối tới như mưa, đồng đội chết rất nhiều, viên chỉ huy không dám xông lên, binh lính còn lại toan tháo chạy, giữa lúc ấy anh xông lên, hô lớn:
- Xông lên anh em, chúng ta không thể để Tổ quốc bị bại vong!
Được tiếp thêm khí thế, binh lính ào theo xông lên cùng anh tả xung hữu đột phá tan được giặc. Khi biết được tin thắng trận do anh là người có công lớn, nhà vua ban thưởng cho anh rất nhiều tiền của và phong làm tể tướng.
Vua sinh được một công chúa, nhan sắc tuyệt trần, nhưng phải cái tính tình kỳ dị. Công chúa thề nguyền chỉ lấy người nào sẵn lòng chịu để chôn sống cùng mồ với nàng, nếu không may nàng chết trước. Nàng lập luận:
- Nếu trái tim chàng đã thuộc về ta, vậy lúc ta chết hỏi chàng còn sống làm gì?
Ngược lại, nếu không may chồng chết trước, nàng cũng sẵn lòng đi theo cùng xuống mồ.
Lời nguyền kỳ dị ấy khiến cho những ai muốn hỏi nàng đều khiếp sợ. Quá say mê với sắc đẹp của nàng, chàng trai kia không còn biết sợ là gì, anh tâu vua xin lấy công chúa. Vua phán hỏi:
- Thế ngươi đã biết điều ngươi phải hứa chưa?
Anh đáp:
- Tâu bệ hạ, thần phải cùng nàng xuống mồ, nếu chẳng may nàng qua đời trước. Nhưng vì thần yêu nàng tha thiết nên không quản điều gì.
Nhà vua ưng thuận. Lễ cưới được tổ chức rất linh đình.
Hai vợ chồng sống với nhau trong cảnh đầm ấm, hạnh phúc. Nhưng một ngày kia bỗng dưng công chúa đổ bệnh, không thầy lang nào cứu chữa được.
Đến lúc nàng nằm xuống, phò mã mới sực nhớ lời hứa khi xưa, cảnh phải chôn sống cùng nàng làm cho phò mã rợn cả người, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Vua đã lệnh cho lính canh gác cẩn mật mọi đường ra lối vào, chàng chỉ còn cách là chịu theo số mệnh.
Đến ngày thi hài công chúa được đưa vào hầm mộ, phò mã cũng bị giải xuống cùng. Rồi cửa hầm đóng lại và được khóa lại.
Cạnh quan tài công chúa là một cái bàn, trên thắp bốn cây nến, để bốn chai rượu vang và bốn ổ bánh mì. Ăn uống hết những thứ ấy chỉ còn cách ngồi dày vò đợi chết, phò mã rầu rĩ, hàng ngày chỉ ăn chút bánh và uống mỗi ngụm rượu, và thấy mổi ngày lại nhích gần cái chết hơn. Trong lúc chàng đang đăm chiêu suy nghĩ, bỗng thấy một con rắn từ góc hầm bò ra phía thi hài công chúa. Chàng tưởng nó ra để rỉa thi hài công chúa nên tuốt kiếm quát:
- Chừng nào tao còn sống thì mày không được chạm tới thi thể nàng!
Và vung kiếm chém rắn đứt thành ba khúc.
Lát sau, cũng từ góc hầm một con rắn nữa bò ra. Thấy con trước bị chặt đứt khúc nằm đó, nó trườn quay lại, lát sau nó lại ra, miệng ngậm ba chiếc lá xanh. Nó kéo và xếp mấy khúc xác theo thứ tự hình rắn, đặng đắp lên mỗi chỗ chắp một cái lá. Chỉ trong nháy mắt con rắn kia cựa mình và sống lại và cả hai con vội trườn đi. Chúng đi để lại ba cái lá trên mặt đất. Chính mình chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, con người đang đau khổ kia chợt nảy ra ý nghĩ, ba chiếc lá có sức mạnh dị thường đã hồi sinh con rắn kia, biết đâu những chiếc lá ấy cũng cải tử hoàn sinh cho người được? Rồi chàng lại nhặt ba cái lá, đắp lên hai mắt và miệng người chết. Chỉ trong nháy mắt đã thấy sắc mặt trắng bệch của người chết dần hồng lên máu đã chảy ra trong huyết quản. Sau một hơi thở mạnh, công chúa mở mắt và hỏi:
- Trời, trời ơi, ta đang ở đâu nhỉ?
Phò mã đáp:
- Nàng đương ở cạnh ta, ôi vợ yêu quý!
Chàng kể cho nàng nghe hết đầu đuôi câu chuyện, chuyện chàng đã cứu nàng bằng cách gì. Chàng đưa cho nàng ăn ít bánh và uống chút rượu vang. Khi nàng đã lại sức, hai người ra đập rầm rầm cửa hầm mộ và lớn tiếng gọi, lính canh nghe thấy vội chạy đi tâu vua.
Vua thân mở cửa hầm, thấy công chúa và phò mã đều khỏe mạnh, tươi tỉnh, tai qua nạn khỏi, nên hết sức vui mừng. Phò mã cầm ba chiếc lá rắn đưa cho một tên hầu và dặn:
- Mày giữ bảo vật này cho ta, lúc nào cũng mang theo bên mình, để lúc nguy khốn có ngay dùng.
Từ ngày sống lại, tính tình công chúa thay đổi hẳn: mối tình đằm thắm với chồng khi xưa giờ đây dường như không còn nữa. Ít lâu sau, phò mã muốn vượt biển về thăm quê cha. Sau khi thuyền rời bến ra khơi, công chúa phải lòng tên lái, chẳng còn nghĩ gì tới người chồng chung thủy đã hết lòng cứu mình sống lại. Đợi cho lúc phò mã ngủ say, nàng vẫy gọi tên lái vào, nàng khiêng đầu, hắn tóm chân và quẳng phò mã xuống biển. Làm xong việc bỉ ổi, nàng bảo hắn:
- Giờ ta quay về, và nói phò mã đã chết dọc đường. Ta sẽ năn nỉ vua cha và ca tụng ngươi để Người thuận cho ta và ngươi lấy nhau, và ngươi sẽ là người nối ngôi báu.
Kẻ hầu trung thành của phò mã chính mắt chứng kiến mọi sự việc, liền lẻn xuống chiếc thuyền con, chèo thuyền đi tìm chủ, vớt chủ lên. Anh lấy ba chiếc lá rắn đắp lên hai mắt và mồm chủ. May quá, anh đã cứu được chủ sống lại.
Hai chủ tớ ra sức chèo, bất kể ngày đêm, con thuyền nhỏ lao vun vút, vượt xa chiếc thuyền lớn, về tới hoàng cung trước. Thấy chỉ có hai người về, nhà vua hết sức ngạc nhiên, dò hỏi họ chuyện gì đã xảy ra. Nghe kể, vua biết được sự độc ác của con gái mình và phán:
- Ta không thể tin là con gái ta đã làm điều xấu xa ấy, nhưng sự thật rồi sẽ ra ánh sáng.
Vua truyền cho hai người tạm lánh vào một căn phòng kín, không được cho ai biết chuyện này. Ít lâu sau thuyền lớn cũng về tới nơi. Mụ đàn bà bất nghĩa ra mắt nhà vua với vẻ mặt buồn rười rượi. Nhà vua hỏi:
- Sao con trở về có một mình? Chồng con đâu?
Mụ tâu:
- Trời ơi, cha kính yêu, con quay trở về với nỗi bất hạnh lớn. Giữa đường chồng con lâm bệnh và đã qua đời. Nếu không có người lái tốt bụng này giúp đỡ thì có lẽ con khó lòng mà về được tới đây. Lúc chồng con qua đời anh ta cũng có mặt, anh ta sẽ kể tất cả mọi chuyện để vua cha hay biết.
Vua phán:
- Ta muốn cải tử hoàn sinh cho người quá cố.
Vừa dứt lời thì cửa phòng mở, hai người kia bước ra. Thấy bóng dáng chồng, mụ đàn bà kia chẳng khác gì bị sét đánh ngang tai, mụ sụp quỳ xuống xin tha tội. Vua phán:
- Tha mày sao được. Người ta tình nguyện chết theo mày, rồi lại cứu sống mày, thế mà mày còn nỡ tâm rình lúc nó ngủ say mà hãm hại. Mày phải đền tội.
Vua sai giải mụ cùng tên tòng phạm xuống chiếc thuyền đã khoan thủng đáy, cho đẩy thuyền ra biển khơi, chẳng mấy chốc thuyền đã bị nhận chìm trong sóng biển.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip