Mikey [Trẻ thơ] (noncp)




"Em quý gia đình và bạn bè em nhất!" Tôi của lúc ấy - một đứa trẻ còn hôi miệng sữa - lên tiếng nói. Giọng nói oanh oanh của một đứa trẻ vang trong lớp mẫu giáo đó là tôi.

  "Đúng vậy, các em à chúng ta phải biết quí trọng những người luôn bên cạnh mình nhất! Đừng làm đau họ." Cô giáo nói "Vì họ là những báu vật vô giá đối với chúng ta hiện tại cũng như sau này."

Tôi tròn xoe mắt rồi gật gù, từ lúc đó tôi luôn tự nhủ trong lòng mình rằng gia đình và bạn bè tôi là những người mà tôi phải bảo vệ tôi muốn thấy họ sống vui vẻ bình an..

Anh Shinichiro là người anh vĩ đại nhất đối với tôi. Anh là một bất lương và là thủ lĩnh của một băng đảng cơ, tôi thấy anh ấy rất ngầu dù đánh đấm chả thấm vào đâu.

Lần đầu tôi gặp Emma, tôi đã tự nói với lòng mình rằng đây là người em gái đáng yêu nhất quả đời này nhưng em lại là một người dễ tổn thương nên tôi luôn tìm cách khiến em cảm thấy có thể mở lòng và luôn mỉm cười.

Baji là tên ngốc xít cạnh nhà tôi. Tôi và hắn lớn lên và xem nhau như huynh đệ ruột thịt. Nên khi hắn bảo rằng muốn rời băng tôi cảm thấy thật hụt hẫng nhưng tôi luôn muốn cậu ta được an toàn và sẽ luôn ở bên cạnh tôi.

Thế mà lại trớ trêu làm sao... Ngày mà Shinichiro - người anh luôn vỗ về tôi - lại chết trong tay Kazutora- người bạn thân của tôi.. Tôi khi nghe tin anh mất thì lòng như khoét một lỗ, chỉ biết chạy thục mạng ra tiệm sửa xe để xác minh những gì tôi nghe có thật hay không.

Baji mắt nhoè nước nói rằng hắn xin lỗi. Kazutora thì chỉ biết im lặng.

Thời gian đó tôi gần như trầm cảm. Tôi cả ngày chỉ biết ngồi bó gối một góc ở trong phòng, ai kêu cũng chẳng ra.

Draken là người đã cứu vớt tôi lúc đó. Cậu ta mặc kệ bị tôi đánh đến sưng cả mặt mà vẫn khuyên nhủ tôi và cùng tôi trút bầu tâm sự.

_ Tôi thấy một cậu nhóc bị một tên đô con liên tục đánh vào cậu. Thật kì lạ..

Sao cậu ta lại không bỏ cuộc nhỉ?.. nhìn tàn tạ đến thế cơ mà..

Tôi chợt thấy cậu ta tất giống với anh, chẳng giỏi đánh đấm gì cho cam nhưng có một điều khiến anh luôn toả sáng đó là không bỏ cuộc.

Tôi muốn kết bạn với cậu ta, vì cậu ta lại đem lại cảm giác đã lâu không cảm nhận được, một hình bóng giống với anh trai..

_ Thời gian cứ thế trôi đi, thật lạnh...

Baji nằm đó. Đôi mắt cậu ta mắt nhắm nghiền, cậu ấy không còn thở nữa rồi.....

Tôi căm hận Kazutora, hận đến mức mà tôi có thể nghe được tiếng rít lên vì giận dữ. Tôi muốn giết cậu ta.

Điều đó vừa chợt loé lên trong đầu tôi rồi cơ thể tôi cứ thế di chuyển mà lao vào đấm Kazutora.

Tao đã đối xử tốt với mày mà? Mày giết anh tao nhưng tao cũng chưa một lần thốt lời oán trách mày cả...Tao cũng chẳng hận- nói không hận lại là điêu ngoa.

Vậy tại sao vậy? Tại sao mày làm vậy? Mày xem anh trai tao cũng là kẻ thù à?! Kể cả Baji sao-?!...

Tôi không có ý định dừng tay, tôi sẵn sàng để tay mình vấy bẩn. Vì trong tim tôi bây giờ, dường như có thứ gì đó đen ngòm và lạnh lẽo đang cố nuốt lấy và giằng xé trái tim ấy.

Thật khó thở.

Nhưng có vẻ Baji không muốn tôi giết Kazutora.

Tôi vì hận thù mà quên đi lý do mà Touman được tạo ra.

"Mỗi người dùng mạng sống của mình vì tất cả."...

Tôi như được sưởi ấm, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi tha thứ cho Kazutora, một lựa chọn đúng đắn...

_

Tôi chết lặng...

Trước mắt tôi là khung cảnh Emma đang nằm bất dộng trên mặt đất....

  "Emma?-..."

  "Xin lỗi Mikey ,tao-.." Takemichi nhìn tôi, cậu ta đang bàng.

  "-Đã có chuyện gì ?..." Tôi cắt lời.

  "Một chiếc xe máy đột nhiêu lao vào tông Emma-.."

Tôi ngẩn người một lúc rồi bảo Take đỡ Emma lên lưng tôi. Em bảo em không cử động được. Đột nhiên tôi lại nhớ chuyện hồi còn bé, tôi cũng cõng em thế này, điều đó thật vui.

  "Nhắn với Draken là em yêu anh ấy nhé anh.." Emma thều thào nói.

  "Em hãy tự mình nói đi.."

Em biết không..thằng Draken cũng thích em đấy, đừng nhờ anh..hãy nghỉ ngơi một lúc...rồi tự mình nói với nó nhé?... ....

  "Takemichi... đưa áo khoác mày cho Emma đi..."

  "Sao Emma-... lại lạnh thế này?.........." Tôi nói mà chẳng nhận ra giọng tôi đã run thế nào.

Tôi chỉ có một ước mơ..

Ước mơ về một gia đình nhỏ, ấm áp, ngập tiếng cười, nơi đó có em..., có mọi người sum họp cùng nhau.... thật tầm thường mà đúng không?....

Nhưng sao với tôi..

Nó lại xa vời như vậy ?..

Draken đấm tôi... không đau.. tôi chẳng cảm thấy gì cả....... thật..

Trống rỗng...

Tôi chẳng thể bảo vệ được ai cả.... một thủ lĩnh? Thật nực cười làm sao-..

Thứ đen ngòm kia lại lần nữa nắm chặt lấy trái tim tôi mất rồi?...
_

Takemichi thật là một người kiên cường, cậu ta du hành thời gian để cứu tất cả mọi người dù biết tính mạng của cậu ta có thể sẽ nguy hiểm nhưng cậu ta vẫn thực hiện điều đó.

Tôi cảm thấy thật hổ thẹn.
Nhờ cậu ta mà tôi và Draken mới sốc lại được tinh thần mà đối đầu với Thiên Trúc.

Tôi thật lòng coi Izana là một người anh.

Tôi đã mất quá nhiều người thân rồi.. hãy để em cứu anh nhé ?.. anh trai...

_ Ai rồi cũng cứ thế mà ra đi.

Tôi sống cách biệt với tất cả mọi người.

Tôi đẩy họ ra thật xa chỉ để họ an toàn.

Tôi thấy cuộc đời thật vô vị.. chẳng có gì đặc sắc.

  "Đoàng! Đoàng! Đoàng!!" Tôi bắn cả ba phát đạn vào Takemichi. Tệ thật đấy,.. đã bảo tránh xa tôi ra rồi cơ mà ?! ..

"Tao sẽ cứu mày-....dù bao nhiêu lần đi nữa..." Takemichi nói.

Tôi khựng lại vài giây.. cứu tôi? Buồn cười!

  "Tao sẽ kết thúc mọi việc ở đây.."

Tôi bước những bước đi vô định để lên tầng thượng, cứ mỗi bước đi lòng lại như bị đè nén đến ngạt thở. Đầu óc tôi cũng chẳng thể tỉnh táo nổi.

Tôi đứng trên lan can mắt nhìn phủ xuống dưới, thành phố về đêm thật đẹp,...

Một khung cảnh thật đẹp.. thích hợp để gieo mình xuống dưới bà tận hưởng trọn cái vẻ đẹp đó.

Tôi dẫu không còn là Mikey như xưa nhưng không sao. Vì tôi sẽ trở lại như cũ thôi... đúng chứ ?..

  "Mọi người ơi, tao đi đây!!" Tôi nói to rồi nở một nụ cười thật tươi.

Tôi cứ thế gieo mình xuống, thả lỏng các cơ và cảm nhận cách gió giằng xé cơ thể tôi như con thú đang muốn nuốt chửng con mồi.

Khi Takemichi nắm lấy tay tôi và bảo sẽ cứu lấy tôi. Nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã.

Tôi chợt nhận ra.

Thì ra tôi chỉ mang tấm thân của một người trưởng thành nhưng trái tim đen ngòm kia của tôi thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ có tâm hồn mong manh hơn bao giờ hết. Một đứa trẻ cần sự yêu thương và săn sóc.

Tôi muốn là một trẻ thơ. Một người vô lo vô nghĩ, tôi chỉ muốn mọi người được hạnh phúc, tôi muốn nhìn lại chính nụ cười hồn nhiên của tôi khi đó.

Một nụ cười mà tôi đã vô tình đánh mất từ lâu.....

Thật tham lam nhỉ?-.. Liệu người như tôi có thể xứng đáng với những điều tốt đẹp này?-.. tôi-.... xin lỗi....

..Cứu tôi nhé Takemichi...

Cảm ơn mày-..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip