4. Chạy và tử thần.





Maeko ôm cánh tay trái bị đạn bắn lảo đảo chạy vụt vào con hẻm, miệng thở hồng hộc, khuôn mặt đằng sau mũ áo và khẩu trang tái nhợt. Lão già đó không ăn được thì đạp đổ, từ chối lời đề nghị của lão lão liền đem người đi truy sát nó. Dùng súng với một đứa nhãi ranh, có phải quá coi trọng nó rồi không?

"Tốt nhất tối nay mày phải giết được tao." Nó gằn từng chữ rồi chạy vọt đi khi thấy một đám người mang theo gậy gộc và thậm chí cả súng tiến về phía nó. Nó lục trong trí nhớ và cố chạy về hướng những con hẻm nhỏ và ngoằn nghèo- thứ có thể làm chậm bước chân của lũ người vượn kia.

"Mẹ kiếp. Nhãi ranh đó chạy đi đâu rồi."

"Không chạy xa được đâu, tao đã bắn nó hai phát đạn rồi."

"Tìm, tìm cho ra. Nhanh!"

"Đây là ngõ cụt rồi, nó trốn quanh đây thôi."

Chúng nhanh chóng lùng sục khắp cái ngõ nhỏ, từ những đống rác chất chồng, và cả sau thùng gỗ- nơi nó đang trốn. Khi một bàn tay đẩy cái thùng văng xa và ánh đèn pin sắp rọi tới chỗ bản thân thì não nó đang cố nhảy số về việc là có bao nhiêu khả năng thắng bọn này.

Hay lắm, đe'o có cơ hội luôn. Nó ôm cánh tay đầm đìa máu thầm rủa. Khi ánh đèn sắp chiếu vào chỗ nó, nó khép mắt lại. Khi nó định nhắm mắt chịu trận thì bỗng nhiên một cánh tay bịt miệng nó lại, tay kia dễ dàng nhấc nó lên khỏi mặt đất.

Ánh đèn chiếu đến.

Không có.

Bọn áo đen tìm một hồi nhưng vẫn không rời đi, vì vết máu của nó tới đây là ngừng. Tiếp đến có thêm một đám người nữa đến, bọn đó tìm một thằng nhãi chạy vào đây. Thật may rằng cả hai nhóm người đó là hai phía đối lập, chúng nhanh chóng dẹp chuyện tìm người và lao vào đánh nhau. Tiếng súng, tiếng gậy vang lên liên tục.

"Suỵt, đừng phát ra tiếng, tao sẽ bỏ tay ra, ok?" Nhận được cái gật đầu, thằng nhóc đằng sau mới bỏ tay ra. Vì cả hai đang trốn trên bức tường, may thay có tán cây bên tường vươn ra đủ để che khuất tầm nhìn bọn ở dưới. Nhưng vì diện tích quá nhỏ mà giờ nó đang ngồi trong lòng thằng đằng sau.

Thằng nhóc nói khẽ:"Này, tao với mày sẽ không chạy được đâu. Mày còn đang bị thương nè." Hắn nhìn cánh tay chảy máu của nó, nói tiếp:"Thế này nhé, tao cầm chân bọn nó, mày gọi người có thể giúp được đến. Được không?".

"Không."

"Gì, nè, không gọi là tao với mày chết chắc đó cưng." Hắn kéo dài giọng, dù rất khẽ nhưng vẫn có chút ngả ngớn trong đó. Không có một chút gì gọi là sợ hãi cả.

"Tao chỉ có một mình thôi." Nó đáp, mắt vẫn nhìn trận chiến đã xong dưới kia. Bọn lính của lão già kia mang súng nên có ưu thế hơn hẳn. Nhưng giờ bọn nó cũng hết đạn rồi, nó sờ đến cây súng bắn đinh bên trong túi áo.

Một, hai, năm tên.

"Vậy là ta giống nhau rồi."

Nếu giờ đứng đây bắn chỉ có thể bắn cùng lắm hai tên. Bọn còn lại sẽ phát giác ra ngay. Nếu chúng nó tránh ra xa hoặc phản xạ nhanh thì không thể bắn trúng.

"Nè nè, cưng sao lạc qua đây dợ? Còn bé thế này mà."

Nhưng chưa chắc bọn nó sẽ gục ngay khi bị bắn trúng nữa.

"Mà nè, tao-"

"Im mồm hoặc tao làm mày im." Phần kim loại lạnh lẽo chỉa vào cằm tên đang khẽ lải nhải nãy giờ, hắn cười cười không hề sợ hãi. "Rồi im thì im.".

Tính bạn nóng như kem ấy. Đôi mắt vàng kim khẽ nheo lại đầy thích thú.

"Với cả, bỏ chạy chưa bao giờ là cách làm của tao." Tay phải nó cầm súng ngắm bọn ở dưới, mắt vẫn không thèm liếc thằng nhóc ở sau: "Tao sẽ bắn cỡ hai thằng dưới đấy, mày nhảy xuống đánh chúng để tao căn lúc lơ là mà bắn ba thằng còn lại. Đinh được phủ thuốc mê nên chỉ cần kéo dài cỡ năm phút là chúng ta thắng, thế nào."

"Hể, giống nhau đấy." Hắn cười cười, "Thế thì chiến thôi." Đợi Maeko bắn trúng hai tên, hắn không do dự nhảy xuống dưới nhặt một cây gậy rồi lao vào. Sự máu chiến của hắn khiến nó cũng phải ngạc nhiên, nhìn thì cao dong dỏng nhưng khuôn mặt thì chắc tầm kém nó 2,3 tuổi. Nó nghĩ lớn lên tên này sẽ đáng gờm lắm đây.

Tầm 10 phút sau, kết quả đã định. Nó nhảy xuống nhìn bãi chiến trường lộn xộn. Bọn kia nằm la liệt dưới đất còn tên kia thì đang ngồi dựa vào cái thùng gỗ mục nát.

"Tạm biệt, không hẹn gặp lại." Nó chỉnh lại mũ trùm, bước đi.

"Ê anh không có chỗ về á nhóc. Cho anh tá túc đêm nay đi."

Nó nhìn hắn, hàm ý trong con ngươi không nói cũng rõ.

"Nào, anh bị thương nhưng vẫn cứu bé mà. Nàooooo" Hắn mè nheo, con ngươi vàng kim xếch lên đầy hứng thú. Tay vẫn nắm chặt cổ chân nó, nó rút mấy lần không được liền thoả hiệp.

"Theo được thì theo."

"Đi chậm thôi, bụng anh còn đang chảy máu đây này. Ai uiiii~" Hanma chập choạng đứng dậy nói với theo. Trong khi mặt chẳng có vẻ gì là đau đớn mà còn đang cười hềnh hệch đầy trêu ngươi.

"Nói ít thôi." Nó không thèm quay đầu, nhưng bước chân cũng đã chậm lại.

"Anh tên Hanma Shuji, nhóc tên gì? Này đừng bơ chứ, này-".

。 

Nó loạng choạng bước về nhà với cái đuôi cao lêu nghêu đằng sau. Nó còn nghe tiếng huýt sáo khi hắn thấy con hẻm sâu hun hút này. "Chỗ ở thú vị lắm cưng.".

Hanma ngồi ở phòng khách liếc mắt đánh giá căn phòng. Đơn giản như những căn nhà khác thôi.

Hắn hôm nay đi qua Shibuya chơi thì gặp bọn mà từng bị hắn đánh cho một trận. Nếu không bị mấy thằng đánh lén với cả chúng lớn hơn nhiều thì còn khuya Hanma hắn mới phải chạy đi. Đang trốn trên bức tường thì thấy một nhóc con cũng chạy vào. Bình thường thì hắn sẽ để mặc kệ nhưng hôm nay lại khác, nhìn dáng vẻ như con thú nhỏ bị thương đang gồng mình đề phòng kia làm hắn thấy rất thú vị.

Có khi cứu nó lại đem đến nhiều điều mới lạ thì sao? Cơ thể hắn tự chuyển động lôi nhóc đó lên rồi.

Con trai à? Người toàn mùi bụi đất, mùi máu còn gầy gò nữa. À không, con gái. Hanma lúc đó sờ thấy thứ mềm mại bé bé nghĩ thầm.

Tiếng cọt kẹt ở cầu thang vang lên làm hắn cũng nhấc mắt lên nhìn theo. Nó bây giờ đã chịu cởi cái áo rộng thùng thình nhưng khẩu trang vẫn thuỷ chung không chịu cởi ra. Ném cho hắn bộ sơ cứu rồi cũng ngồi phịch xuống đất băng bó cánh tay đã trắng bệch cùng những vết thương khác trên người.

Hắn bên cạnh chồm người qua đánh giá:"Ồ, cũng thạo phết. Hay đánh nhau lắm hả."

"Ù uôi bị đạn bắn thật này. Nhóc dây dưa bọn nào máu mặt lắm hỏ."

Phập.

Tiếng xé gió vang lên rồi cây đinh nằm yên vị sát bên đầu Hanma, con ngươi đen của nó bình tĩnh nhìn cái máy hát cứ hoạt động nãy giờ. Hắn biết điều im lặng, ngoan ngoãn ngồi băng bó cho bản thân. Nhưng rồi chỉ được một lúc, hắn lại nhìn qua bên nó. Trong nhà mà cũng đeo khẩu trang hả ta? Dị vậy. Nghĩ là làm, giựt lấy cái khẩu trang đó. Khuôn mặt nó lộ ra hoàn toàn trước ánh đèn. Mái tóc đen rối ôm lấy khuôn mặt, con ngươi đen to tròn đầy lạnh lùng nhưng giờ đây vì ngạc nhiên lại mở to ra, khuôn mặt vì mất máu nên hơi tái nhợt.

"Xinh thế." Hanma chép miệng, xinh này đeo khẩu trang phí lắm cưng ơi.

Nó mím môi lại, tay sờ vào cây súng bên người, nâng lên.

"Nào, khoan-"

Phập.




。。。

Ê mọi người, tôi chém đoạn súng bắn đinh á (°▽°). Sai sót các tình iu bỏ qua cho tui nhoaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip