[24]: Xa(4)

   3 năm sau, cuộc sống của Emma sẽ như thế nào khi sống cùng anh trai?

__________________________________________________________________

    -Sáng-

    Cuối tuần, đó luôn là ngày mà hầu hết mọi người đều mong muốn. Vào ngày này, họ sẽ đi ăn chơi xả stress sau cả tuần làm việc mệt mỏi cùng gia đình hoặc bạn bè. Nhưng đấy là ai chứ không phải Emma bởi ngay lúc này, cô nàng của chúng ta đang sấp mặt với công việc dọn dẹp nhà cửa. Chống một tay vào hông, tay còn lại quệt đi những giọt mồ hôi lăn tăn trên trán. Emma ngắm nhìn một lượt xem còn việc gì mình chưa làm. Ủa??! Từ từ! Mà có cái gì đó không đúng lắm. Cái nhà này có bao giờ vắng vẻ thế đâu? Như sực nhớ ra điều gì, Emma chau mày nhìn căn phòng cuối dãy hành lang. Vậy ra từ sáng tới giờ chỉ có mình cô hộc mặt dọn còn ba ông anh trời đánh kia vẫn thản nhiên ăn chơi trốn việc. Được lắm! Để xem mấy tên ấy trốn được bao lâu.

    Đứng trước cửa phòng, Emma còn tưởng thần hồn lìa khỏi xác bởi viễn cảnh trước mặt chẳng khác nào bãi chiến trường. Căn phòng bày bừa lôi không thiếu một thứ gì trên đời. Quần áo đáng ra được xếp trong tủ gọn gàng thì giờ đây vứt mỗi chỗ một cái. Trên ghế có cái quần, dưới đất thêm một vài chiếc áo chẳng khác nào giẻ chùi chân. Rồi còn vỏ lon cùng đủ thứ thức ăn thừa rải rác từ trên giường xuống dưới đất. Thi thoảng có con mèo hoang thản nhiên nhảy vào từ cửa sổ, tha đồ đạc cùng thức ăn trên nền rồi lặng lẽ bước đi. Khuôn mặt cô gái nọ đột nhiên tối sầm lại, đuôi mắt giật giật trên gương mặt mĩ miều. Cô cố tình dậy sớm, chăm chỉ dọn dẹp để mấy ông tướng này bày bừa ha!

- Ơ kìa Izana! Chiến tiếp đi!! Tự nhiên dừng lại thế?

    Không một tiếng trả lời chỉ còn mấy cái đập khe khẽ của cậu em muốn cảnh báo anh trai mình về thảm họa đang gần kề. Ban nãy, lúc đang chơi game, Izana có cảm giác khí lạnh từ đâu phả vào da thịt. Đến khi quay lại thì đã thấy Emma nở nụ cười "thân thiện" đứng đó từ lúc nào.

- Đừng đập!!! Chết giờ! Mày không chơi nên anh phải gánh cho cả hai đấy.

    Thực ra là chết rồi

- Anh Shin! Anh Izana! Hai người chơi vui quá ha~

- Ừ, vui mà._ Câu nói vừa dứt, Shinichirou đứng hình mất 3s chầm chậm quay đầu lại phía sau. Đây chẳng phải giọng nói thân thương của cô em út siêu cấp đáng yêu sao? Lần này...chết chắc rồi!

- Ờ vui ha! Đã không phụ em dọn còn lên đây bày nữa.

- Aaaaa...đau! Đau! Emma đừng nhéo nữa...

- Bình tĩnh, Emma! Bọn anh đi dọn đây...

    Buông tay ra khỏi hai cái tai mình vừa nhéo không thương tiếc, Emma khẽ nhún vai. Lần này coi như tạm tha cho hai anh vậy. Hướng mắt về chiếc giường nơi có tên nào đó đang ngủ ngon giấc, cô em gái nhỏ xắn tay áo chuẩn bị công cuộc gọi anh dậy của mình.

- CẢ CÁI CON SÂU NGỦ NÀY NỮA!!! Thế quái nào anh Shin và anh Izana chơi game lớn tiếng như thế mà vẫn ngủ được hả??? Mikeyyyy... anh có dậy ngay không thì bảooooooo _ Emma trèo lên giường, túm cổ áo ông anh lắc mạnh. Thế nhưng đáp lại công sức của cô gái trẻ là tên nào đó vẫn ngủ như không có chuyện gì.

- Rốt cuộc anh sang đây thăm em hay tạo thêm việc cho em hả?!? Tên lười này! DẬY!!! NGAYY!!!

    Hết cách, Emma ôm một đầu chăn dùng hết sức bình sinh mà kéo mạnh với hi vọng lôi nó ra khỏi cái tên đang cố níu giữ giấc ngủ.

*Cộp*

    Đầu của người nào đó "an toàn" tiếp đất. Mikey hét lên thành tiếng, xoa xoa cục u trên trán rồi ấm ức nhìn cô em gái của mình

- Vẫn còn sớm mà, Emma! Gọi anh dậy làm gì??

- Anh biết bây giờ là mấy giờ không mà nói sớm?

- Mới có 10h30' chứ nhiêu.

 - Trưa-

- Hmm... chắc ổn rồi đấy. Emma, anh xong rồi!_ Izana ngắm nhìn lại sân cỏ mình vừa cắt. Sáng giờ anh toàn đẩy việc cho cô em gái nên có lẽ lần này nên ra vườn cắt cỏ giúp cô. Với lấy chiếc khăn lau đi những giọt mồ hôi đang lăn dài trên gương mặt tuấn mĩ rồi vẫy tay gọi Emma. 

- Vậy anh ngồi nghỉ đi, em cũng sắp xong rồi. Mà nè anh Izana! Anh Shin đâu?_ Emma đứng tưới hoa gần đó, quay đầu lại hỏi anh trai. Từ nãy tới giờ đã không thấy ông anh cả đâu rồi. Anh ấy mà dám trốn việc là chết với cô!!

- Anh Shin đi mua bao thuốc, về liền đấy.

    Một giây. Hai giây. Ba giây. Hình như còn thiếu ai đó. Thằng cha Mikey đâu??? Một thứ linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng hai con người ấy. Emma cùng Izana tiến vào trong với hi vọng tên đó không gây ra họa gì.

- Emma! Izana! Đúng lúc lắm, xong rồi này.

    Bộ dạng Mikey lúi húi trong bếp cùng cái mùi kì lạ, tanh tanh xộc thẳng vào mũi. Mikey! Đừng nói là anh nấu ăn đấy nhé. Quả nhiên không ngoài kì vọng của cả hai khi Mikey bê ra mấy món mà anh gọi là thành quả suốt hai tiếng. Trước tiên là món trứng chiên. Mà cũng chẳng chắc đó có phải trứng không nữa vì giờ đây nó chỉ là một cục gì đó bốc mùi khét lẹt mang màu sắc của bầu trời đêm 30. Bình thường thì phồng lên, đến khi chọc vô thì xẹp xuống và còn dính một vài vật thể lạ có vẻ là vỏ trứng hoặc vỏ hành. Bên cạnh trứng chiên là cá tẩm bột. Mặc dù nó cũng mang màu sắc huyến bí như cái món vừa nãy nhưng thành thực mà nói trông sẽ ngon mắt hơn nếu ổng không mổ bụng phanh thây con cá ra. Nhưng vấn đề ở chỗ, đã mổ bụng lại không bỏ ruột nên bao nhiêu nội tạng cùng dịch đen giữ chức năng nuôi sống con cá theo vết cắt mà trào ra ngoài. Lạ hơn nữa khi từ đầu đến đuôi con cá đều mang màu đen nhưng mắt nó vẫn trừng trừng nhìn cô nàng. Emma còn tưởng nếu bây giờ động vô là nó giãy đành đạch rồi bay lên vả thẳng mặt ông anh nào. Và cuối cùng là món súp rau củ do chính anh pha chế- à nhầm nấu nướng. Một mùi ngai ngái thoang thoảng nơi cánh mũi cùng mấy cái bong bóng màu tím nổi lên rồi nổ từng tiếng nhỏ. Cô mà ăn phải chắc đăng xuất khỏi cuộc đời luôn chứ chẳng đùa. Ngước mắt nhìn cái tên đang hí hửng rồi quay sang nhìn người anh thân yêu ngồi kế bên. Izana bất động, hình như anh ấy ngất luôn rồi.

- Thấy anh nấu giỏi không? Biết mà!

-...

- Thế nào hả? Anh tốt lắm đúng không? Khen đi!

-...

- Cứ ăn tự nhiên đi, vẫn còn nhiều lắm.

-...

- Này Emma! Em có nghĩ năm sau anh nên đi đăng kí tham gia MasterChef không?

-...

Không biết anh thế nào chứ em nghĩ mình sắp đi dự yến tiệc với Diêm Vương rồi.

*

- Hử?!? Mà cá ở đâu vậy? Emma nhớ nhà hết đồ ăn rồi mà??

    Mikey đơ người rồi hồn nhiên đáp một câu xanh rờn mà khi nghe xong đến con tác giả còn phải bật ngửa chứ đừng nói là anh Shin.

- Mấy con cá anh Shin nuôi trong bể mà hôm trước anh Take tặng ấy.

-...

 *Nhưng anh trai của tôi ơi! Mấy con cá đó bằng tiền anh đi bán thân đấy. Anh Shin mà về chắc đem anh đi chuộc tiền quá.*

-

link: https://mobile.twitter.com/pizza_oisii6/status/1448437451698028544

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip