Chương 152_Đêm trước cuộc chiến

"Ha, còn không nghĩ tới từng tuổi này rồi còn sẽ phải mặc bang phục... Đúng là đời mà."

Ryutaro hoa lệ xoay một vòng trước gương, miệng tuy cứ than thở không ngừng nhưng trong lòng lại vui như trẩy hội vì nay lại có cơ hội được hồi xuân, trở về lại những năm tháng trẻ trâu phá làng phá xóm, nói đúng hơn là có thể đường đường chính chính cưa sừng làm nghé mà không sợ gì. Bộ bang phục màu đen đã được chỉnh sửa lại cho phù hợp rất vừa vặn với dáng người mấy phần khiến Ryutaro không nhịn được mà nhớ lại một thời huy hoàng của mình. Gã dùng keo tóc vuốt mái tóc xuề xòa của mình lên, để lộ ra vầng trán cao và đôi mắt cá chết màu đỏ rượu lừ đừ thiếu sức sống. Nếu bỏ đi những vết nhăn vì tuổi già hằn trên làn da khô cằn này thì bây giờ trông gã chẳng khác gì bản thân khi còn ở độ tuổi mười tám hai mươi vậy, may mắn là cơ bụng vẫn còn này, tay chân cũng vẫn còn cơ bắp cho nên nhìn vẫn rất có uy lực đấy chứ-

"Rồi ông còn tính đứng đó tự sướng đến bao giờ nữa? Tính ngắm đến sáng mai rồi trùm mền đi ngủ luôn hay gì?"

Taiju đứng ngay chỗ bếp, vẫn là bộ dạng quen thuộc với chiếc tạp dề hồng và những rổ khoai tây, nhưng bây giờ động tác của gã đã thành thục hơn nhiều rồi. Đỉnh đến mức có thể vừa nói chuyện vừa thoăn thoắt gọt khoai tây, nhìn chẳng khác nào dân pro vip.

Ryutaro trừng mắt quay qua, hất cằm cao ngạo: "Nhãi con như mi làm sao hiểu được người gần đất xa trời như ta chứ!? Cứ chờ đến lúc như ta đi, rồi mi cũng sẽ luyến tiếc khoảng thời gian lăn lội trong nhà bếp lột vỏ khoai thôi!"

"..." Taiju ghét bỏ: Luyến tiếc cái gì chứ mấy củ khoai này có cho tôi cũng không thèm nhớ đâu...

"Thế, mi không định đi chung à? Tưởng thằng nhóc Mitsuya kia đã rủ mi đi rồi chứ?" Ryutaro vừa cầm lược chải tóc vừa hỏi.

Taiju hừ một tiếng, cao ngạo hất cằm: "Không rảnh! Nhà bao việc!"

"Ờ rồi rồi, làm giá cho dữ vô đi, tao mà thấy mày chường mặt ra đó là tháng này tao cho mày ăn khoai chấm muối luôn nha con." Ryutaro cười bỉ ổi tuyên bố, "Cho nên, cứ ở nhà mà ngoan ngoãn luộc khoai đi ha cô bé khoai tây Taiju~"

"..." Taiju gân xanh đầy trán nhẫn nhịn: Mình chắc chắn sẽ giết ông ta, một ngày nào đó, chắc chắn...

Mặc kệ con gấu đang lầm bầm nguyền rủa trong bếp, Ryutaro sau khi kiểm tra lại một lượt thì cuối cùng cũng chịu xách chìa khóa rời khỏi nhà, trước khi đi cũng không quên thắp một nến nhang cho vợ mình. Bản thân gã thì sao cũng được, chỉ cầu cho Umi ở trên trời sẽ ở dõi theo và bảo vệ con bé Chidori thôi. Nhìn di ảnh người vợ thân yêu đặt trên bàn thờ, Ryutaro cũng chỉ mỉm cười, thanh âm trầm thấp thế mà lại vô cùng dịu dàng và tràn ngập yêu thương.

"Anh đi đây, Umi."

【Anh đi cẩn thận, Ryutaro.】

. . .

Trời đêm se lạnh, bầu không khí cô tịch mang theo sương gió ban đêm lấp đầy không gian, ánh trăng trong vẻo lơ lửng trên bầu trời đêm đen đặc. Trong khi cả thành phố đang chìm trong cơn mộng mị thì tại đây, những kẻ mang tư tưởng tự do và nổi loạn đã tập hợp đầy đủ về đây, chật kín cả một khoảng sân rộng mênh mông, xua tan cái bầu không khí tĩnh mịch của ngôi đền linh thiêng. Đã không biết bao nhiêu năm rồi Ryutaro mới có thể chứng kiến lại cảnh tượng đáng để hoài niệm này, lấy tư thế và tâm thái của một kẻ đứng đầu từ trên cao nhìn xuống đồng bọn của mình. Đó là một cảm giác vô cùng khó tả mà có vẻ dù có là chục năm trôi qua, gã vẫn không thể quên nó được.

Đêm nay Huyết Long Bất Bại sẽ một lần nữa sống dậy, và sẽ không có kẻ nào có thể ngăn cản bước tiến của gã.

Ryutaro rít lấy một hơi thuốc rồi khẽ khàng phả vào không khí lạnh lẽo một làn khói trắng mờ ảo, hai tay đút vào trong túi quần, lưng thẳng tắp, điệu bộ thong thả chẳng một chút lo âu nào, tựa như trận chiến sắp tới chỉ là vấn đề cỏn con không đáng nhắc tới thôi.

"Nhưng tụi bây đã biết, vài giờ nữa thôi trận quyết chiến với Tam Thiên sẽ bắt đầu."

"Những đứa đã đi đến tận đây có nghĩa là đã chấp thuận cống hiến hết sức mình cho trận chiến này. Tao không cho phép bất kì ai đã bước đến đây rồi mà còn bỏ cuộc đâu, nghe rõ chưa?"

Ryutaro vò nát điếu thuốc đang cháy dở trong lòng bàn tay, ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc bén, giọng nói uy lực ngày một càng lớn hơn.

"Quả thật Phản Tiểu Vọng Bôi Diện được sinh ra chỉ vì mục đích đánh bại Kantou Manji. Nhưng tình hình hiện tại đòi hỏi chúng ta phải hành động nhiều hơn thế nữa kìa."

"Kantou Manji đã bắt tay với Lục Ba La Đơn Đại để bắt cóc Tổng Trưởng của chúng ta! Đây là một sự sỉ nhục, coi khinh của bọn chúng dành cho Phản Tiểu Vọng Bôi Diện! Chúng cho rằng chúng ta yếu ớt đến mức nếu không có Tổng Trưởng thì sẽ không thể chống đỡ nổi!"

"Nhưng sự thật có phải như thế không hả!?"

"KHÔNG PHẢI!"

"KHÔNG PHẢI!" 

Tiếng đồng thanh ồ ạt vang lên như sấm!

Ryutaro bước lên một bước vững chãi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, vô cùng uy lực quát lớn:

"Đây chính là cơ hội để ta chứng minh cho chúng thấy Phản Tiểu Vọng Bôi Diện không hề yếu ớt đến mức đó!!"

"Dù là Lục Ba La Đơn Đại, Kantou Manji hay Phạm, cũng không được phép coi thường chúng ta!!"

"Không được chùn bước!! Tin tưởng nắm đấm của bản thân và tiến lên càn quét tất cả!! Hãy chứng minh vị thế và sức mạnh của chúng ta là không thể bàn cãi!!"

"Đốt cháy và không chừa lại một mảnh tàn tro nào!!"

"ĐÂY CHÍNH LÀ MỘT CUỘC PHẢN LOẠN!! CHÚNG TA SẼ NGHIỀN NÁT TẤT CẢ BỌN CHÚNG!!!"

Tiếng hô hào xen lẫn với âm thanh hưởng ứng xé toạc cả màn đêm yên tĩnh, khiến cho bầu không khí xung quanh dần nóng lên, lấp đầy bởi lòng nhiệt huyết hừng hực và sự tự tôn dâng trào. Ryutaro nhếch mép hài lòng trước kết quả mà mình tạo ra, hai tay đút túi quần quay lưng rời đi. Mặc dù hô hào khí thế vậy thôi, chứ trong lòng gã bây giờ cũng nóng như lửa đốt rồi. Cũng gần một tuần trôi qua rồi mà vẫn chưa có tin tức gì của Chidori, manh mối cứ đến giữa chừng là bị ngắt đoạn, cứ như là có một thế lực nào đang cố ngăn trở bọn họ vậy. Thật tình Ryutaro chẳng muốn nhờ tới ông già Akihito đó đâu. Nhớ lần trước vụ của thằng nhóc Izana ông ta đã làm rùm beng mọi chuyện hết cả lên, nếu lần này mà cũng bị ông ta phát giác thì dù cho có chục cái tai gã cũng không thể nghe nổi mấy lời chì chiết sỉ nhục của ông ta đâu. Nhưng nếu cứ thế này thì không ổn tí nào.

"Được rồi. Cũng đâu phải lần đầu, cứ vờ như nước đổ đầu vịt thôi..."

Ryutaro móc ra điện thoại, tuy miệng cứ lẩm bẩm là không quan tâm nhưng ngón tay cứ run run không dám nhấn nút gọi. Mỗi việc tưởng tượng đến ánh mắt khinh thường như nhìn sâu bọ trên đường dẫm cho nát bét của Akihito là Ryutaro lại vã hết cả mồ hôi ra. Ông già lẩm cẩm phiền bõ mẹ, chẳng muốn nghe giọng ông ta một tí nào-

"Gì mà ngẩn người thế kia Huyết Long Bất Bại? Bộ dạng anh hùng khi nãy đâu rồi, sao giờ tôi chỉ thấy một ông già đang đau đầu vì đầu không còn tóc thôi."

"Hở?"

Giới hạn cuối bị chọc đến, Ryutaro hung ác trợn mắt ngước lên, trong đầu đã soạn sẵn vài quyền cơ bản dạy dỗ lại cái thằng nhãi con nào dám đùa giỡn với những sợi tóc quý giá của mình. Nhưng gã vừa ngẩng đầu lên thì đã phát hiện tên kia không phải ai xa lạ mà lại chính là tên nhóc con năm nào còn đóng cọc ăn bám ở nhà gã mấy tháng rồi bày đặt đòi bỏ nhà đi bụi để đến khi gặp lại thì đã thấy nó trong tù ăn cơm nhà nước rồi. Biểu tình ngạc nhiên ngay lập tức được thay thế bằng vẻ kiêu căng gợi đòn thường ngày, Ryutaro hất cằm, lại châm thêm điếu thuốc, cười nhạt:

"Ranh con hỉ mũi chưa sạch làm sao hiểu được. Đừng ỷ mới ra tù thì đã liền trở thành người lớn nhé, oắt con."

Người kia ngồi trên xe mô tô, hai tay đút túi quần, nhún vai: "Ít ra tôi cũng có ích hơn là mấy tên người lớn đấy. Chú đây chẳng lẽ không muốn nhờ vả tôi sao?"

Ryutaro thở ra một hơi thuốc, muốn thử làm quý ông lạnh lùng, trầm giọng nói: "Thế chú mày muốn giúp à?"

"Năn nỉ đi rồi tôi giúp."

"Coi chừng tao quýnh cho anh mày nhận không ra luôn nha thằng quỷ kia!!"

"..."

"Đùa tí, làm gì căng."

"Đùa không vui! Thằn lằn tương ớt đã căng nha!" Ryutaro phun nước bọt quát.

"Chậc-" Người kia hết hứng đùa giỡn, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, rịn tay ga ầm ầm, cất cao giọng: "Ông giờ cứ lo chuyện Tam Thiên đi, còn con nhỏ đó để tôi đi tìm rồi rinh về cho."

"Con ông không phải mèo hoang đi lạc, nói muốn rinh là rinh về nha mày!!" Ryutaro trợn mắt bất mãn: "Ít nhất cũng phải đem mì ly hay yaourt đá gì đó thì mới ôm nó về được!"

"... Cả ông cũng đang xem nó như mèo hoang đi lạc đấy thôi còn nói ai."

Ryutaro giả điếc quay đi, tư thế lạnh lùng phì phèo điếu thuốc: "Thế mày có manh mối gì về vị trí con bé nhà tao rồi à?

"Tất nhiên rồi." Người kia nhếch mép cười, đôi mắt sáng lên tràn đầy sự tự tin: "Do ông không biết thôi chứ tôi có rất nhiều tên thuộc hạ đáng tin đấy."

"Tôi đảm bảo trong vòng 1 tiếng nhất định sẽ mang Chidori trở về!"

. . .

Góc tác giả: 

"Ai mà biết, ngày hôm ấy cũng chính là ngày cuối cùng hai đứa được gặp nhau..."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip