Chương 89_ Trao đổi

Kisaki Himeko có một người anh trai sinh đôi khác trứng. Đối với cô, anh ấy là một người toàn năng đến mức khiến cô vừa sợ hãi vừa kính nể. Về mảng học tập chưa ai có thể qua mặt anh ấy cả, à không, phải nói là ngoại trừ cái bà chị nào đó năm ấy cướp mất giải nhất của anh Tetta chỉ vì tổ tiên kêu đi thi thì không còn ai có thể thông minh hơn anh ấy hết.

Nhưng mà kể từ mấy năm trước anh Tetta lại đột nhiên thay đổi hình tượng của bản thân. Anh ấy nhuộm quả đầu vàng choét rồi còn làm vài đường vân kì quặc, lúc tóc dài ra thì vuốt lên cao cứ như lửa bập bùng trên Thái Nguyên vậy. Da đang trắng trẻo xinh đẹp thì lên cơn chạy ra xã hội phơi sương phơi nắng rồi đem cái mặt nâu hơn cả ovaltine về, khiến cô vừa nhìn đã muốn sặc cả cơm. Thật sự đi ra đường chẳng muốn nhận người này làm anh trai sinh đôi luôn đấy.

Nhưng Himeko vẫn rất ngưỡng mộ anh trai của mình. Khi biết anh ấy làm vậy là vì một cô gái, cô đã quyết định sẽ dốc tí sức nhỏ nhoi của mình để giúp đỡ anh. Nhưng Himeko nào giông như anh trai cua mình. Cô chẳng có gì hết, dù là sức khỏe hay là trí mưu, chỉ có quyết tâm thì có thể làm nên trò trống gì chứ. Đến việc cản chân một con nhỏ thiểu năng cũng không làm được, vì vậy cho nên cô mới bị anh trai bỏ mặc.

"Hức, anh Tetta không nói chuyện với tôi nữa rồi."

"Cũng không cho tôi tham gia với anh ấy nữa."

"Chẳng lẽ là do tôi quá vô dụng nên mới khiến anh ấy ghét bỏ đúng không?"

Chidori run rẩy quỳ trên đất, hai tay dần bịch khăn giấy mới xin từ người qua đường, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi nhìn cô gái đang ôm mặt khóc nức nở kia. Người ngoài nào nhìn vào chắc sẽ nghĩ nó vừa mới làm cái gì có lỗi với cô mất thôi.

"H, hoi nín đi, có muốn làm tí coconut cho đỡ buồn không?"

Himeko càng khóc to hơn khiến cho Chidori giật bắn mình, thêm phần hoảng loạn.

"Không, không uống thì thôi! Tự nhiên khóc nữa!?"

Himeko trừng mắt nhìn nó: "Tại sao lúc ở trận Halloween Huyết Chiến cậu lại kêu tên đó chặn tôi chứ!? Có biết tôi sợ không hả!? Đồ độc ác!"

"Gì? Ai cơ? Thằng Haru hả!? Nó đánh cậu thật hả!?"

"Hu hu! Đau lắm đó biết không!? Tôi phải lăn trứng suốt một tuần nó mới xẹp xuống đó! Uwa!!"

Mỹ nữ hỏn lọn!

Chidoru khua tay múa chân không biết làm gì an ủi Himeko, hết cách liền đưa mặt tới, nhắm mắt nói đại: "Nè mặt nè đánh đi! Coi như cũng là lỗi của tôi, cậu muốn thì đánh bõ ghét cũng được."

Himeko ngẩng đầu: "Tôi đánh thiệt đấy."

"... ừ, đánh vào má trái đi."

. . .

"Vậy là từ đợt đó đến giờ ovaltine không nói chuyện với cậu nữa à?"

Chidori ngồi gặm bánh bao nóng hổi, má phải còn hằn rõ dấu cả bàn tay, nhìn sang người bên cạnh hỏi.

Himeko khịt mũi, gật đầu: "Dù tôi nói bản thân sẽ cố hết sức nhưng anh ấy vẫn bảo là không cần nữa. Thay vì nói chuyện với tôi như lúc trước, bây giờ anh Tetta chỉ bàn với mỗi con hươu cao cổ xăm trổ đó thôi!"

Himeko ánh mắt căm phẫn đập tay xuống ghế, sát khí trên người tỏa ra nghi ngút khiến Chidori ngồi cạnh cũng phải rén nhẹ mà xê dịch ra xa một chút nữa để tránh tai họa. Con gái khi giận thật đáng sợ, cảm giác cứ như mì cay bỏ thêm ớt vậy, càng cố ăn sẽ càng bị phồng môi thôi.

Himeko cúi đầu ủ rũ: "Tôi chỉ mong anh Tetta có thể quan tâm đến tôi một chút. Dù gì cũng là anh em mà..."

Chidori khoanh hai tay trước ngực nghiêng đầu suy ngẫm một lát, sau như nghĩ ra được cái gì liền ồ một tiếng, mặt hớn hở chọt chọt bả vai Himeko:

"Có ý này siêu hay nè, thử không?"

"?"

Cùng lúc đó, ở đâu đó trên đường, Kisaki cùng Hanma đang ngồi ngoài tiệm cửa hàng tiện lợi kiếm chút gì đó bỏ bụng thì đột nhiên nhận được tin nhắn. Hắn ta mở thử ra xem, sắc mặt ngay khi biết được người gửi là ai liền quay ngoắt 180°, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng bất an...

Kisaki mở tin nhắn ra xem, đập thẳng vào mắt là khuôn mặt vô cùng thiểu năng chiếm hết 3/4 bức hình, còn 1/4 còn lại là biểu tình bình thản của em gái đang uống trà sữa ngồi cạnh.

[Người gửi: Bà nhỏ thiểu năng

Tiêu đề: Em gái mi đang ở chỗ chế

Nhân danh Chủ Tịch Biệt Đội Chống Đói Thèm Mì Ly, chế yêu cầu cưng đem ví tiền tới đây chuộc em gái. Trong vòng mười phút nữa mi mà không tới là chế sẽ thồn thức ăn vào miệng em gái mi cho đến khi nào con bé thành heo thì thôi nha!!

P/s: Đến lẹ lẹ nha ovaltine, hôm nay tao quên mang theo tiền, em gái mày sức ăn cũng ghê quá trời quá đất rồi. Bán dạ dày tao còn không đủ tiền trả nữa. Tới rước em mày dề ngay liền và lập tức cho tao!]

Kisaki đẩy kính, đọc hết nội dung tin nhắn kèm theo bằng một vẻ mặt rất chi là bình thản nếu không muốn nói là lạnh tanh. Hắn bóp nát lon nước trong tay, trong một giây bốc đồng liền ném thẳng nó vào đầu thằng hươu cao cổ cho bõ tức. Headshot một phát khiến cho Hanma xém nữa là quy tiên ông bà luôn rồi.

Hanma xoa gáy, quay lại nhìn thằng cộng sự bỗng nhiên nổi điên bằng ánh mắt khó hiểu. Gã nhướng mày, bản tính nhiều chuyện nổi lên liền lò mò đi đến chỗ hắn, đường đường chính chính xem tin nhắn.

"Ủa chẳng phải nhỏ thiểu năng đây sao? Ở chung với Hime kìa~"

Hanma đọc một lượt tin nhắn, không nhịn được lại quay đi ôm bụng cười khoái trá: "Ha ha!! Nó kêu mày đem tiền chuộc em gái hả!? Nhỏ này cũng lắm trò thật đấy!"

Kisaki chậc lưỡi, bỏ điện thoại vào trong túi, không nói một lời hậm hực quay đi. Hanma thấy vậy cũng chạy theo sau, cất giọng đùa cợt hỏi:

"Đi đâu đấy Kisaki~ Chẳng lẽ là tới chuộc em gái thật sao?"

"Ờ..."

"Gì thiệt hả? Không phải mày đã tiêu hết tiền để mua thông tin với lại trả hóa đơn tiền ăn của nhỏ thiểu năng rồi sao? Định chuộc bằng cái gì?"

"Hươu cao cổ."

"..."

. . .

"Mặc dù chỉ là hươu cao cổ nhưng vẫn được cái cao với ăn uống heo thì! Chế thích! Mi vào rước em gái về đi. Sau này nhớ đối xử với con bé thật tốt đấy."

"Biết rồi. Về thôi, Hime."

"Dạ!"

Hanma nhìn bản thân bị tròng dây xích chó, cầm đầu dây bên kia là một nhỏ thiểu năng đang móc mũi, ánh mắt mờ mịt nhìn anh em nhà Kisaki đang ôm ấp ở đằng xa...

---Tình cộng sự của chúng ta đang rạn nứt, mày có nghe thấy âm thanh vỡ tan của nó không Kisaki?

Chợt cảm thấy cổ bị kéo kéo, Hanma cúi đầu, mắt chạm mắt với nhỏ thiểu năng cách mình gần 50 centi, đồ lùn tịt. Gã lẩm bẩm chửi thề trong miệng, mày nhướng lên thách thức, chỉ chỉ vào cái vòng trên cổ mình, thấp giọng đe dọa:

"Mày đừng nghĩ tao an phận cho mày chơi đùa. Lạng quạng là tao đấm chết đấy."

Nhưng Chidori lại chẳng biểu hiện sợ sệt hay tức giận gì với lời nói của gã, chỉ im lặng nhìn chằm chằm gã không chớp mắt. Hanma tự dưng cảm thấy sợ, tại vì trông bọn họ cứ như đang thực hiện nghi thức trao đổi với nhau bằng tần số não vậy.

Nhìn mà muốn thiểu năng lây luôn á!

Chidori mặt thộn xòe tay: "Tay."

"???" Hanma đầu đầy chấm hỏi, vẫn đưa tay bắt lấy tay nó.

"Cúi đầu."

Hanma ngơ ngác đưa đầu cho nó.

Chidori cười cười, vỗ đầu gã bép bép: "Giỏi, giỏi, dù là hươu cao cổ nhưng hiểu tiếng người nhỉ? Há họng ra ăn xúc xích nè."

"..."

—!!!? Chờ đã!!? Cái lìn gì đây—

Hanma miệng nhai xúc xích đã bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, theo bản năng lùi ra xa chục bước!

Sức mạnh của thiểu năng quá đáng sợ!! Gã chỉ trong một giây mất cảnh giác mà đã buông thả bản thân thành một loại động vật hoang dã rồi!!

Rốt cuộc con nhỏ này là thần thánh đến từ hành tinh nào vậy!?

Trước con mặt ngờ vực của Hanma, Chidori vẫn tiếp tục nhìn hắn chằm chằm, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ vu vơ.

Tên là Hanma Shuji thì gọi là Girashu hay Giraji nghe hay hơn nhỉ?

"Này, Girashu, tới giờ về, trả tiền ăn bàn này giúp đi."

Hanma nhướng mày: "Mớ gì tao phải trả tiền."

"Thì thằng ovaltine bán mày cho tao rồi, mày phải trả chứ!" Chidori làm mặt đương nhiên đáp lại.

Hanma trầm mặc nhìn đống hỗn độn trên bàn, khỏi nói cũng biết hóa đơn tiền ăn lần này sẽ nhiều thế nào. Gã đặt tay lên vai nó, mỉm cười bí ẩn:

"Mày quả nhiên chỉ là con nít~ Trong những trường hợp như thế này thì cứ oánh đại thằng chủ quán rồi chuồn đi—"

"Bốp!!!"

Hanma chưa nói hết câu đã bị Chidori quất một phát ngay vào mặt, đỏ hoe. Gã trợn mắt cúi đầu nhìn nó, ngơ ngác đến sững sờ:

"Mớ gì đánh tao?"

Chidori phủi tay, lắc đầu ngán ngẩm: "Hươu cao cổ sa ngã quả nhiên vẫn là hươu cao cổ sa ngã. Không có tinh thần nhiệm kỳ gì hết."

"...Là tinh thần trách nhiệm, nhiệm kỳ là cái quần què gì?"

Chidori không quan tâm ánh mắt kì thị của Hanma, tràn đầy quyết tâm đập tay xuống bàn: "Tao sẽ huấn luyện lại bản tính hoang dã trong mày Girashu!"

"Việc đầu tiên là trả bữa ăn bàn này đi. Đường đường muối muối!!"

"Là đường đường chính chính má hai!!"

Hanma ôm mặt than thở, đôi mắt sắc lẻm tỏ vẻ thách thức hướng về nó: "Nếu tao nói tao không trả thì sao?"

"Cạch."

Chidori khóa dây xích chó vào chân ghế, mặt thờ ơ nắm chìa khóa: "Thì hôm nay  ở đây cắm trại ngủ luôn đi."

Hanma đứng dậy, nhếch mép cười: "Ba cái dây xích yếu nhớt, mày nghĩ làm khó được tao hả?"

"Hừ, chỉ cần giựt một cái—"

Hanma trầm mặc nhìn dây xích chó kéo mãi không đứt, từ một tay chuyển thành hai tay kéo.

"Chỉ cần giựt một cái—!"

"..."

"Chỉ cần giựt—!!"

"..."

"Giựt... một cái!!"

"..."

---Giựt éo được!!?

Hanma mồ hôi đầy trán thở phì phò hoang mang nhìn sợi dây xích còn bền hơn cả não của thiểu năng mà không khỏi kinh hãi.

Chidori cầm sợi dây lên, cười bỉ ổi nói: "Xích chó mới mua trả góp từ dịch vụ bán hàng đa cấp rất uy tín đấy. Đừng có mà coi thường."

--- Má!! Bị con mắm này chơi một vố rồi!!!

. . .

Góc tác giả:

Top những nỗi lo của Hanami

Top 1: Độc giả đoán được trước tình tiết và cái kết.

Các ngươi đã biết quá nhiều ròiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip