27. 20/8/2003
Những mơ mộng tuyệt diệu khi đắm mình trong vòng tay của thế giới mà ta hằng mong đặt chân tới dễ dàng bị vò nát bởi sự thật cằn cỗi.
Những con phố, những con người, ngôi nhà ta ở bỗng chốc quạnh quẽ, dường như chẳng có gì thuộc về mình. Ngay lúc đầu, chẳng có gì thuộc về nó.
Tại sao thân chủ lại chọn bỏ nơi này, để nó thay thế?
Co mình trên giường nhàu nhĩ, từ lâu rồi nó chưa nhìn lại chính mình, nhìn lại những suy nghĩ không lời giải đáp mà nó bỏ xó một góc.
Mưa rả rích, trời lạnh không khiến nó tỉnh táo thêm một chút nào. Dẫu mọi thứ là ảo, nhưng thật ra chúng đều có chiều sâu, chả riêng gì bề nổi ngọt lịm. Con người hay sự vật đều không hề đơn thuần như nó luôn tự áp đặt.
Nó cứ dùng cái đầu óc mộng mơ để đối đãi với đời, với người. Nó quên nghĩ rằng có nó có thể sẽ khiến ngàn thứ phức tạp hơn cả nguyên tác.
Sắp đến ngày đó rồi, nó cật lực tìm cái nhìn tích cực để trấn an chính mình, bấu víu vào sự bảo hộ của Đấng. Nó biết sẽ có cái giá phải trả, sợ nhỉ, chả thể quay đầu rồi.
Hy-chan:
Em sang chơi
Shinichiro:
Ok
Tháng 8 hãy còn oi bức. Quệt mồ hôi lấm tấm trán, Shinichiro mở toang cửa cho bay bớt đi mùi khói thuốc nồng nặc. Tay vẫn cầm giẻ lau những con mô tô hầm hố mình trưng bày.
Con bé Hyouka sang nhà, nó cho anh cảm giác sẻ chia với một đứa nhỏ già dặn, không đạo lí, không dạy đời, nó biết lắng nghe và hiểu chuyện nhưng cũng thật biết bày trò, chả ngại nói lời an ủi ngọt ngào. Khi anh kể về cô gái từ chối anh, nó chỉ bảo không đủ duyên kèm khuyên anh để tóc bình thường sẽ đẹp trai rất nhiều. Nó chả đứng về phía anh hay phía chị ta.
Nếu là Inui Seishu, thằng nhóc sẽ trách chị ta không có mắt.
Trong vô thức, ánh mắt của nó, lần nào cũng hướng về gã trai cao kều kia, lẩm bẩm "anh Shin" rồi bình thản cụp mắt như chưa từng nhìn gã.
Vốn nghĩ mình quản lí biểu cảm rất hoàn hảo lại bị gã nhìn thấu.
Shinichiro chọn im lặng, đâu đó vẫn chỉ xem nó là con nít đầy tò mò nhưng thích mình mau lớn.
Lại là mái tóc bạch xõa tung, đôi nhãn mâu biển mỏi mệt, có sở thích gối đầu lên đùi người khác đọc sách truyện, những gì nó xem là "nơi an toàn" sẽ được nó chui rúc vào mãi. Một người lớn như Shinichiro, chắc dễ hiểu thôi.
Nó sẽ được nghe những câu chuyện ngông cuồng xưa của anh, được chất giọng khàn thuốc dặn dò đừng ham vui cuốn theo bạo lực tổn hại tương lai.
Khi nó buồn chán, Shinichiro sẽ xách xe chở nó phóng không phanh qua từng cung đường, nụ cười giòn tan và đôi mắt háo hức của nó làm gã nhớ và có lỗi với Izana khôn nguôi. Sau đó gã để cơn gió mang đi mất kí ức đau âm ỉ.
Nó đã quen với tốc độ, hoặc nó tin Shinichiro lái an toàn.
"Nhìn anh vượt xe lớn thấy ghê quá ạ."
"Để anh chạy nhanh đến nỗi em khỏi thấy xe luôn nhé? Như thế khỏi sợ."
Đã bảo tốc độ có thể gây nghiện.
.
Làm sao để Sano Shinichiro không chết?
[ Tâm lí vững. ]
...
[ Đêm đó, hãy xô Sano Shinichiro chếch về phía phải, đúng lúc mà Hanemiya Kazutora vung kiềm sắt. Như thế sẽ chấn thương cổ thay vì đầu, thương tích nhẹ hơn. ]
Đừng hỏi sao nó không dẫn Kazutora tới và kể ngọn ngành món quà mà anh trai Mikey sắp tặng để khỏi thương vong nhỉ?
Vì lời nguyền, nó ảnh hưởng quá nhiều sẽ gây phản ứng ngược, nó sẽ chết ở quá khứ thay Shinichiro mà xem.
Hyouka dành rất nhiều giờ chuẩn bị tâm lí vững vàng sẽ gọi cấp cứu ngay khi Shinichiro gặp Kazutora, tuy bản chất nó lười, nhưng với những chuyện căng thế này, nó không để tùy cơ ứng biến.
Con người luôn dè chừng thứ kích thích nỗi sợ nguyên thủy, nó chưa từng trải qua việc thấy người thân gặp nạn, hẳn sẽ đáng sợ lắm.
Hình ảnh đáng quên đó sẽ phóng đại lên trăm lần trong tiềm thức.
Như bây giờ vậy.
Nó gọi lớn tên Kazutora khiến cậu giật bắn mình, cái kiềm sắt to tướng trong tay liền khựng lại khi mới vừa xẹt ngang cổ Shinichiro bằng nửa lực ban đầu cùng lúc nó đẩy gã theo tính toán, như thế cũng đã đủ cho người nọ đau đến gục xuống.
Shinichiro thở hổn hển nằm ôm cổ rỉ máu đẫm bàn tay, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn trước biểu cảm trắng bệch của 3 đứa trẻ.
Tầm nhìn gã trai mờ ảo vũng máu tanh nồng, cơn đau lan dần khắp cơ thể vô lực. Hình như gã sắp thấy thiên đàng rồi.
Tiếng còi xe cấp cứu lẫn tiếng xôn xao của người dân nhanh chóng ráo riết vây quanh hiện trường, le lói màu đèn đỏ và trắng phả vào cửa hàng xe. Nó ngồi bệt xuống sàn, vũng máu nhỏ yên vị trước mắt làm phổi không thông. Hai thiếu niên áo đen dần khuất áp giải lên xe cảnh sát, Mikey bàng hoàng chạy tới nắm lấy vai nó.
"Chuyện gì vậy em? Thế này là sao?"
Lẩn thẩn ôm chầm lấy cậu trai, cổ họng căng cứng khó khăn lựa lời giải đáp.
"Tora với Kei định trộm đồ cửa hàng, anh Shin phát hiện nên..."
Mikey bấu chặt tay ngăn mình không run rẩy, đủ thứ âm thanh tạp nham náo động bên tai, cậu khó nhọc nghe theo viên cảnh sát đi liên lạc với ông Mansaku và dắt Hyouka về nhà mình.
Chuyện lớn thì để người lớn xử lí, cậu có lo cũng chả làm được gì.
Cúi đầu chào viên cảnh sát rồi lạch cạch mở chốt trong cửa, nơi này yên tĩnh khác xa với khúc đường của cửa hàng motor. Có lẽ Emma đang say giấc, chứ không nàng sẽ cuống cuồng đòi theo ông cho bằng được.
Đau đớn thay khi biết tất cả mọi thứ mà chỉ xoay chuyển được chút ít.
Nó xoay mặt phía tường, cố vỗ về giấc ngủ hòng quên đi cảnh tượng đẫm máu mà mình đã cố "tiếp tay" cứu vãn, cũng như quên đi hai gương mặt đáng thương nhìn mình trân trân.
[ Đúng như dự kiến, Sano Shinichiro không bị ảnh hưởng đến tính mạng."
[ Sẽ bất tỉnh một thời gian. ]
Nghe thế, nó thở phào, cơn ớn lạnh kèm sợ hãi nguôi ngoai bớt đi. May vì nó đã làm đúng.
"Manjiro.. anh Shin không sao đâu."
"Anh tin anh ấy mà đúng không?"
"Cứ việc khóc cho đỡ buồn nhé, chả yếu đuối xíu nào đâu."
Nó ôm sau lưng Mikey, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, mong cậu đừng nghĩ quẩn.
Nước mắt lưng tròng, cậu nhắc nhở mình đừng khóc rồi chùi hết nước mắt lên áo. Cậu rất dễ ngủ, buồn vui gì chỉ cần muốn ngủ là sẽ ngủ. Nhưng không phải hiện tại, lòng cậu thấp thỏm cố xác nhận lại những gì mình nghe và thấy trong dòng người loạn lạc.
Giọng nói xin lỗi vỡ vụn của Baji, gương mặt cúi gằm vô hồn của Kazutora đã bán đứng tất cả những gì họ vừa làm với Shinichiro.
Đâu đó trong tiềm thức Mikey buộc chính mình trở nên mạnh mẽ khi người anh lớn khụy xuống, chỗ dựa cho bản năng tối tăm được kiềm hãm bỗng trở nên mỏng manh, Hyouka cố vỗ về cậu như thế nào cũng khó mà đẩy đi lối nghĩ cực đoan của cậu.
Cậu biết nếu khóc thì Hyouka sẽ khóc theo mất thôi, phải có một người đủ kiên cường trước mọi tình huống.
Từ khi nào Mikey bé nhỏ buộc phải giấu đi cảm xúc cậu cho là yếu đuối thế này?
Vô tư khóc khó lắm sao?
Sau đêm nay, nó cảm thấy Mikey khác đi thật nhiều.
.
「♩」
cre pic: not found
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip