Chap 23: Mất
"Kenchin, trả lời tao ngay."
Mikey vô thức nắm chặt tay nó, kéo ra phía sau. Nó thấy, thấy chứ, cái ánh mắt của anh ta đang trợn trừng chứa toàn sự thất vọng như thể chẳng còn tha thiết gì cái thứ niềm tin với cậu bằng hữu kia nữa rồi.
Trong khi Draken thì lại đang nhìn anh với một ánh mắt mang mác buồn, mẹ của nó cũng thế, còn mấy người ở phía sau thì lại có ánh mắt như thể...
Họ đạt được thứ mục đích của mình rồi.
"Kenchin."
Anh gằn giọng xuống đến mức khiến nó sởn gáy, thật oái ăm khi nó cảm thấy an tâm vì sự phẫn nộ ấy không dành cho mình. À không, phải thật mỉa mai khi nó đã an tâm mới đúng.
"Mikey... Tao làm vậy vì muốn tốt cho con bé thôi."
Cậu ấy không khỏi hổ thẹn vì đã làm như thể mạng sống của nó chỉ còn cách này mới có thể cứu vãn, hoặc cũng có thể là do đối mặt với ánh mắt trầm lặng tức giận đến vô cùng của Mikey. Khiến Draken muốn né tránh, tất nhiên điều đó càng khiến anh ấy như muốn bùng nổ.
"Mày nghĩ họ đáng tin sao thằng khốn này?!"
Anh ấy như thể sắp gào lên, mà lại phải kiềm chế cơn kích động này đến độ nghiến răng ken két. T/b nó hiểu, hiểu rõ lắm cảm giác bị bán đứng nó khốn nạn thế nào mà.
"Manjirou."
Người mẹ vốn đã rất chật vật với những vết thương trải dài trên thân xác yếu ớt này, bà ấy gượng dậy và giơ đến nó lẫn Mikey một ánh nhìn đầy bất lực, bật ra chất giọng thều thào gọi tên của anh, không phải là "Mikey" nữa, mà là "Manjirou".
Làm trong lòng anh ta thấy nặng nề biết bao.
"Họ đã hứa là sẽ chữa bệnh cho con bé... Vậy nên sẽ không bao lâu nữa T/b lại khỏe mạnh thôi mà..."
Đồng tử nó giãn to ra, như thể chẳng tin được vào những gì mình nghe nữa rồi. Bà ấy thật sự tin họ, những con người sỡ hữu cái ánh mắt bất chính như thể bóng ma muốn ăn tươi nuốt sống nó thế kia cơ mà. Nhưng không ai nhận ra cả. Không một ai.
"Đúng đấy con gái à, chúng ta sẽ chữa bệnh cho con mà. Đừng chống đối một cách nông cạn như vậy nữa."
"Phải đó, T/b, con có thể nghe lời mẹ lần này không? Mẹ... Mẹ thật sự không muốn con chết."
Đối mặt với vẻ mặt khổ sợ của mẹ và những khuôn mặt nhớp nháp đầy thèm khát bẩn thỉu, thật buồn cười làm sao khi trước kia nó chỉ muốn những mầm hoa trong gan phổi này sẽ tồn tại thật lâu, thật nhiều rồi giết chết nó.
Nếu đi với họ lại được xem là một cái chết có thể giúp ích cho mọi người, thì chả phải chết như một tai nạn bệnh tật thông thường sẽ dễ chịu hơn sao?
Rồi cái bản năng thôi thúc được sống này cũng thật hợm hĩnh khi nó đứng trước mặt những con mãnh thú ấy, bản năng sinh tồn lại trỗi dậy mạnh mẽ khiến nó chỉ muốn bỏ chạy thật xa, khỏi cái thế giới này rồi đến một bãi cỏ xanh mướt dưới bầu trời nắng mà thôi.
Phải rồi, dù cho có là Mikey, thì đã sao chứ...
"T/b, con... Con phải hiểu cho mẹ, mẹ không thể chi trả cho tiền viện phí. Mẹ không thể mất con..."
Bà ấy lại lần nữa nhìn nó bằng đôi mắt bi thương ướt nhòe, T/b hiểu. Nó hiểu rằng mẹ đang muốn cho mình những điều tốt nhất nhưng không phải như thế này.
"Thà mẹ giết con đi, chứ đừng giao con cho những người đó."
Nó bật ra một tiếng cười buồn khổ, dù biết nhiều năm đã trôi qua và mẹ đã sống vì nó và xem nó như một phép màu mà bà ấy không hề mong muốn.
Chẳng cần phải tìm kiếm sự yêu thương trong vô vọng, quanh đi quẩn lại T/b cuối cùng cũng chỉ là một "sản phẩm dư thừa" được tạo ra từ Thần linh để khiến thế giới này có thêm thật nhiều những u uất ảm đạm.
Hoặc đó chỉ là một thú vui khi Thần linh thích nhào nặn ra thật nhiều những sinh vật rồi ban cho chúng cuộc sống như một con rối bị mắc vào dây và di chuyển loạn xạ.
Và tiếc làm sao khi cuộc sống của nó lại là một trong những vở kịch buộc phải hạ màn sớm nhất. Hợm hĩnh thật đấy.
"Con... Con à."
T/b cúi mặt xuống, nó đang cố gắng ngăn cho bản thân không phải rơi ra mất kì giọt nước mắt nào. Vì như vậy thật yếu đuối. Mẹ của nó, cũng thật sự không đành lòng. Nhưng bà ta không còn cách nào khác. Khi mà số phận đã được an bài như thế rồi.
"Mẹ kiếp, Draken, mày có biết mình đang làm gì không hả?"
Nó nắm chặt vạt áo của Mikey, như muốn ngăn anh ta đừng phát điên lên, như thể muốn cho anh ấy biết rằng...
"Chúng ta thua rồi."
"Hả...?"
"Manjirou, chúng ta thua rồi."
Từ khi tôi thích cậu, tôi đã thua với số phận rồi. - Nó đã nghĩ như thế. Bỏ cuộc thật dễ dàng so với cố gắng đúng không?
Nhưng nếu cố gắng đấu tranh và vẫn không sống được, thì chính là chết đi, đó mới là chìa khóa để tiếp tục một cuộc sống mới.
"Mikey, bác gái đã quyết định thế rồi. Đừng có ấu trĩ nữa."
"Ấu trĩ? Mày xem đó là ấu trĩ à? Draken, thằng khốn này..."
Mikey tức đến nỗi còn chẳng thèm gọi người ta bằng biệt danh thân mật nữa rồi, nó cảm thấy như thể vì mình mà tình anh em của họ rạn nứt thì thật...
Chẳng đáng.
"Đủ rồi Mikey!"
Draken với anh ấy bắt đầu giằng co. Cậu ta hiểu người bạn của mình, cũng hiểu được rằng những người đấy thật sự không đáng tin cậy nhưng bọn họ chẳng còn cách nào khác khi bệnh tình của T/b đang chuyển biến xấu đi rất nhanh.
Nhìn xem, nó mỏng manh như thể, dùng sức chạm một cái thôi cũng sẽ chết được kia kìa.
"...Đủ rồi. Nếu như đó là điều họ muốn, ổn thôi Manjirou. Cậu đã làm hết sức rồi."
Mikey xoay đầu nhìn nó, bằng đôi mắt ngỡ ngàng như chẳng tin nổi vào tai mình. Anh không tin rằng nó đã bỏ cuộc, càng không tin rằng mình đã vô dụng như vậy.
Rõ ràng, anh còn đang muốn cứu con bé này cơ mà.
"T/b... Tôi, tôi đã nói sẽ cứu cậu-"
"Rồi cậu sẽ làm gì đây?"
Anh không thể đáp. Vì anh biết, mình chẳng thể làm gì được.
Dù lòng có thổn thức vì cô gái này, có liên tục đáp trả lại tình cảm ấy, thì cũng chẳng thay đổi gì cả. Bởi số phận của nó chính là sẽ chết trẻ cơ mà.
Cánh cửa mở ra, bởi những người lạ mặt ban nãy, họ đặt tay lên vai T/b và nhìn anh với một đôi mắt vênh váo.
"Có lẽ bọn tôi đã quá vội vàng khiến bọn trẻ không thể chấp nhận được, nhưng cũng không thể chậm trễ. Hi vọng người giám hộ cho phép tôi đưa cô bé này đi càng sớm càng tốt, mong cô hãy kí vào hợp đồng của chúng tôi."
T/b ngước mặt lên nhìn một người phụ nữ đưa ra một tờ giấy và một cây bút cho mẹ của mình. Và rất nhanh đã kí xong rồi, họ hoàn thành hợp đồng.
Nó chẳng biết hợp đồng ấy là gì. Nhưng có cảm giác như thể nó đã bị chính gia đình của mình bán đứng, cái cảm giác bị phản bội này thật chẳng ra làm sao.
Cái thế giới rác rưởi. Như muốn ép nó phải chết đi.
"T/b, hãy phản kháng đi, bảo là cậu không muốn!"
Mikey nắm lấy tay nó, thật chặt, chặt như thể sợ chỉ cần buông lơi lơ là một giây cũng đủ để nó biến mất. Nhưng không được rồi ai ơi, như nó đã nghĩ, ngay từ đầu vốn họ đã thắng ván cờ này rồi.
"Đừng nói như thể... Chỉ cần tôi không muốn là cậu có thể làm được, được không?"
Nó nắm lấy bàn tay anh, thật nhẹ nhàng, nở một nụ cười như thể biết rõ rằng mai này sẽ chẳng còn một ngày nắng nào chào đón mình. Biết rõ sẽ không bao giờ có cơn gió hè nào lướt trên da thịt. Sẽ chẳng còn tình yêu nào trông đợi và những ngày tháng tới nó sẽ chỉ là một thực thể lẻ loi, một mình.
Làm Mikey chết lặng. Nhưng anh không thể khóc, giống như vì những cảm xúc đẩy cơn đau đớn đến cực độ sẽ khiến anh ta trở tên trầm tĩnh đến không ngờ.
"Haha, tốt tốt. Khi có kết quả, dù tốt hay xấu thì chúng tôi vẫn sẽ báo về cho gia đình. Vì đây là căn bệnh lạ nên nếu có mất mát, chúng tôi sẽ bồi thường như trong hợp đồng."
"K-Không thể nào... Mấy người, dù không thể chắc chắn nhưng vẫn-"
"Nhóc à, tên gì nhỉ? Manjirou đúng không?"
Ông ta khom người xuống, xoa đầu Mikey và nói với anh ấy bằng cái giọng điệu mà khiến cả anh lẫn nó nghe đều muốn phát nôn vì như thể có giòi bọ trườn khắp người mình.
"Nếu là vì khoa học của thế giới, thì có hi sinh cũng không sao cả đâu nhóc ạ." - Xong, ông ấy cười rồi đứng thẳng người dậy. Ra hiệu cho đồng nghiệp rút về. - "Dù kết quả là gì thì cô bé này cũng sẽ có công lớn trong việc đóng góp kiến thức cho kiến thức y học nước nhà, mọi người nên lấy làm vinh hạnh."
"...Khốn khiếp."
Chưa bao giờ. Trong cuộc đời này, Mikey chưa bao giờ cầu xin Thần linh nhiều như ngày hôm nay. Anh đã cầu xin rất nhiều thứ, nhiều nhất chính là mong T/b có thể bình an vô sự. Kế đó chính là than trách bản thân vô dụng, không thể cứu lấy người mà mình đem lòng yêu quý.
Và cứ thế, anh chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt ra nhìn nó bị đưa đi. Cả quãng đường đó cho tới lúc T/b khuất bóng cùng bọn họ, những cánh hoa hồng nhuốm máu vẫn luôn trải dài dưới những bước chân của cô ấy.
Anh biết, con bé đã luôn rất đau đớn.
Vậy liệu như thế có phải tốt?
Mà, mùa đông năm nay, lạnh thật nhỉ?
Cái mùa đông chí mà anh chợt nhận ra thứ tình cảm của mình, mà cũng thật muộn màng. Bởi lúc nhận ra thì nó đi mất rồi.
"Mikey, nó đi rồi."
Draken bước đến, đặt tay lên vai anh như một lời an ủi. Nhưng điều này không thể khiến anh ấy bình tâm được. Mikey ngã khuỵu, lòng cứ nghẹn ngào như muốn khóc.
Phải thôi. Tình yêu mà, giống như một bông hoa. Thấy được cảnh hoa nở, thì cũng phải thấy được lúc hoa tàn.
Thứ anh muốn chỉ là một mùa xuân sẽ kéo dài đến mãi mãi và vĩnh hằng, để bông hoa tình yêu ấy mãi rực rỡ và không bao giờ héo tàn, để có thể biến anh và nó trở thành một câu chuyện tình yêu thật...
Anh chỉ muốn nó được hạnh phúc thôi mà.
"Để nó chết vì mày thì không đáng tí nào, vậy nên, đặt hi vọng thôi."
"...Tao biết, Kenchin."
Câu nói cuối cùng nó để lại, vẫn luôn, vẫn luôn khắc thật sâu trong tâm trí của anh.
"Tôi yêu cậu nhiều lắm, Manjirou."
Không chỉ mỗi câu nói, cả ngữ điệu, ánh nhìn, mọi thứ. Vẫn như in trong đầu anh đây này...
"Tôi, tôi cũng vậy... T/b."
Tại sao lại không thể nhận ra sớm hơn chứ?
____
#kyeongie
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip