Chap 25: Xung đột
[ Tự sự của Mikey ]
Sau khi tôi bỏ lên lầu, anh hai dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và thái độ của tôi nên, Shinichirou đã vội bước đến chân cầu thang và hét lên những từ thật khó lọt tai.
"Thế thì em nghĩ mình có thể làm gì cho con bé hả?! Cái thằng nhóc ấu trĩ kia?!"
"Anh hai, đừng có khích anh ấy nữa!"
Hoà vào là tiếng nói đầy sốt ruột không an tâm của em út nhà tôi, cứ như con bé đang nghẹn lại và muốn khóc, phải, lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi và anh hai phải trải qua một cuộc xung đột lớn đến mức suýt nữa thôi...
Là tôi đã mất kiểm soát rồi.
"Em bỏ ra đi, Ema. Anh nói chẳng sai đâu, ngay từ đầu chú mày còn chẳng thèm thích con bé nữa mà ha? Ha, Manjirou?!"
"Anh hai, em bảo là thôi đi mà?!"
Tôi đứng trước cửa phòng mình, nắm chặt lấy tay nắm cửa, lòng cứ nặng nề và bồn chồn như tuốt tận sâu trong cơ thể đang có lửa đốt, khiến tôi chả biết có nên một lần nữa trốn chui trốn nhủi trong đấy tiếp không.
Trốn khỏi thực tại và chôn vùi mình trong tiêu cực đấy?
Phải, anh hai nói phải. Ngay từ đầu tôi còn chả thèm thích cô ấy, thế thì bây giờ tôi biết phải làm gì chứ...
Khốn nạn, cái cuộc đời khốn nạn này!
"Mẹ kiếp."
Dẫu tôi không thể nghe thấy, cũng không thể nhìn được, nhưng tôi cảm nhận được cái ngày hôm đó, ánh mắt tha thiết của em hướng về phía mình hệt như đang muốn gào thét bởi những nỗi đau không thể nguôi.
Chỉ là, em cam chịu thôi. Em đã luôn giỏi cam chịu như thế thôi, sao? Nó cứ như một tài mọn của em ấy vậy, mẹ kiếp, mẹ kiếp. Tôi... Tôi hổ thẹn đến vô cùng.
"Manjirou, em còn tính thế đến bao giờ?"
Cuối cùng, Shinichirou lại làm nên những chuyện vô nghĩa không đâu. Theo sau anh ấy là Ema đang hốt hoảng bước đến trước mặt tôi.
"Em nghe anh nói này!
Lại nữa, họ sẽ lại nhồi nhét các câu từ của những kẻ chính nghĩa vào đầu tôi. Dẫu cho nó chẳng thể lưu lại, hệt việc khắc chữ trên cát rồi bị sóng vỗ cuốn sạch đi.
Mỗi khi nhắm mắt lại thì những chiếc bóng sẽ xuất hiện trong bóng tối dày đặc và chúng sẽ luôn tra hỏi tội lỗi của tôi với giọng điệu thì thầm. Đổ dồn và liên tục làm tôi thấy rợn người, mệt mỏi, muốn nổ tung.
Trong giây phút tôi chẳng biết mình phải làm thế nào, thì thời gian vẫn cứ trôi qua như thể chẳng buồn đợi chờ. Trong đầu tôi ồ ạt hiện lên cả trăm nghìn những dòng suy nghĩ hỗn độn, nhưng rồi chúng lại từ từ lặng xuống như tờ.
Những thứ này quá sức tưởng tượng rồi, ngoài nở nụ cười đắng chát ra thì mình chẳng biết phải làm gì.
"Em... Em cười cái gì vậy chứ? Nãy giờ có nghe anh nói không?"
Shinichirou nắm lấy vai tôi, lay mạnh vài lần trong khi Ema thì đang muốn phát điên với việc ngăn cản anh hai làm kinh động đến mình.
Nhưng, một lần nữa tôi ngước mắt nhìn anh hai. Ánh mắt của kẻ đang kiềm nén sự sục sôi, hệt muốn băm vằm đối phương ra thành nhiều mảnh.
"Ngộ nhỡ, cô ấy chết thì sao?"
Câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến sự tĩnh thinh bao trùm cả khu nhà. Shinichirou không thể đáp, môi cứ mấp máy những khẩu hình chẳng rõ ràng. Ema ở phía sau trầm mặc, cũng chẳng thể nhìn thẳng vào mắt tôi.
Họ có thể bàng quan nó, hệt như mình là người ngoài cuộc và cầu nguyện. Nhưng tôi thì không thể.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua. Chỉ cần mình còn sống, thì tôi không thể ngăn việc oằn mình trên giường nghĩ về em rồi khoắc khoải trong lòng.
"Em đã nghĩ rằng nếu mình chết đi thì có thôi những việc này hay không..."
Tôi nghiêng đầu, đánh mắt nhìn về phía tấm hình chụp gia đình treo trên tường. Khi tôi còn là một đứa trẻ, thật vui sao, vì nụ cười lúc nào cũng nở trên khuôn mặt non nớt ấy.
Khẽ chạm vào khuôn mặt mình, sờ nắn lấy gò má gầy của bản thân mà lại chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào. Từ khi nào mà khuôn mặt non trẻ ấy lại chẳng còn vui vậy này?
Trước khi tôi kịp trở tay, đã bị Shinichirou dồn sức đấm vào mặt một cái thật đau. Tôi bất ngờ lắm, còn Ema thì hệt như phát điên, em ấy đẩy anh hai ra và ôm lấy tôi.
Cảm giác được che chở rất ấm áp, nhưng tôi lại chẳng buồn tha thiết nó, còn em thì sao? Cảm giác bất lực khi đó nó giống thế này đúng chưa?
"Anh điên à?!"
"Em không thấy thằng này nó đòi chết sao? Đòi chết vì một đứa con gái á? Thương tiếc thì cũng phải có giới hạn thôi chứ?!"
"Anh thì hiểu gì?"
Tôi nhẹ nhàng đẩy em gái ra khỏi mình, sau đó bước đến nắm cổ áo anh hai và dứt khoát đấm trả khiến Shinichirou ngã ạch ra sau.
"Anh hai, anh thì hiểu cái gì?"
"Mikey, thôi đi, thôi đi mà!"
Ema ở phía sau chẳng thể làm gì ngoài khóc, tôi xót chứ, xót cho đứa em gái tự nhiên lại thấy cảnh gia đình mâu thuẫn thế này, xót chứ.
Nhưng tôi không thể thờ ơ với cách nói như thể, dù em ấy chết thì thế giới cũng không bị diệt vong hay chết cùng ai đó, chỉ cần ghi nhớ em và em mãi sống trong lòng tôi. Là được sao? Không, tôi sợ lắm khi tôi yêu em bằng cả lý trí này, rồi một lúc nào đó có thể là chả tương lai.
Thì cái hình bóng của T/b trong tôi sẽ phai nhoà, đến mức tôi sẽ quên mất mái tóc của em đẹp thế nào khi hoà vào nắng, đôi mắt luôn điềm tĩnh của em sẽ thế nào khi hoà vào màu hoàng hôn rực rỡ, hay hơi ấm, khuôn mặt và nụ cười...
Tôi sợ mình sẽ quên mất.
"Em không chấp nhận việc anh nói về cô ấy một cách nhẹ tênh vậy được, Shinichirou. Như em đã nói, anh thì hiểu cái gì?"
Tôi nói bằng một cái giọng mệt mỏi chán nản, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh ta và xoa lên vết bầm trên mặt đối phương. Nở một nụ cười buồn khổ, vô tình khắc sâu vào trong trí nhớ đối phương hệt như dùng búa đập bể nền gạch. Dù có chỉnh sửa thì vết nứt vẫn còn đó.
Nụ cười tôi lúc đó, với Shinichirou hẳn là như vậy.
"Anh hai... Cứu cô ấy với, em thật sự muốn cứu T/b. Em đã yêu cô ấy..."
Và, tôi đã thú nhận với anh ấy như thế. Khi tôi nhíu mày lại để ngăn những giọt nước mắt này rơi xuống, bởi sự dằn vặt đã thôi thúc tôi, mình không đáng để khóc thương cho em ấy.
Thật hợm hĩnh để phải làm thế.
Sau đó, tôi ngửa đầu ra sau và hít một hơi, thật sâu, đứng dậy và rời khỏi người anh trai mình. Trước khi biến mất sau cánh cửa lạnh lẽo ấy, tôi xoa đầu Ema hệt một lời dỗ dành hời hợt rồi bỏ vào phòng.
Những ngày sau đó, tôi rũ rượi, cứ dõi mắt ra ngoài cửa sổ ngóng chờ những tháng năm rồi tự thương hại mình.
Em, đã đến, thay đổi cuộc đời và suy nghĩ của tôi như thế. Vậy rốt cuộc tình yêu nó là cái quái gì mà tôi lại như thế này? Cảm giác như thế giới sắp sụp đổ, tâm trạng như muốn treo cổ ngay lập tức.
Như một kẻ bi lụy, muốn tìm đường để giải thoát mình nhưng đồng thời cũng không hề muốn thoát ra.
Và rồi, tôi đã chờ nhưng em không về, vĩnh viễn không về.
Có lẽ vì Thượng Đế yêu thương em hơn tôi, nên đã mang em đi khỏi thế gian này rồi.
____
#kyeongie
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip