18. Bắt!?



"X-xin, xin lỗi chị. Xin chị, cứu, cứu em với, hức, hức...."

Nó mím môi nhìn vết trầy dài đang chảy máu, mày nhăn lại.

Đau quá.

"Chị ơi, em, em xin lỗi, hức..."

Nó đang dùng khăn chặn máu lại, thấy bé gái trước mặt mình cứ thút thít không ngừng thì dùng tay còn lại phủi phủi vạt váy, nhẹ nhàng:

"Em tự đứng dậy được không, chị đỡ nhé?"

Con bé cắn môi đứng dậy, dùng đôi bàn tay trầy xước lau đi những giọt nước mắt, giọng lắp bắp sợ hãi:

"Xin chị, cứu em với, hức, bọn họ, bọn họ tính bắt em."

"Chị giúp em, chạy ra khỏi đây với..."

Bé gái gầy nhom, mặc bộ váy trắng đã sớm đục màu, tay chân toàn vết xước. Nó nhìn theo hướng bé gái chỉ, hai, ba người thanh niên xăm trổ đầy mình, đeo khuyên nhuộm tóc tiến tới chỗ nó. Nở một nụ cười sặc mùi người xấu.

Đến lúc bọn họ tới gần, nó đưa tay kéo bé gái ra sau lưng mình. Định mở miệng thì-

"Chị ơi, chị đừng bỏ nhà đi theo anh kia nữa mà! Hu hu..." Đột nhiên con bé ôm chầm lấy nó, siết đến nó cũng đau. Con bé gào khóc lên, coi bộ rất thảm thương.

Oitsuki: ?

"Con bé kia, mẹ kiếp, mày bỏ nhà theo trai ăn trắng mặc trơn rồi để em gái mày lang thang cơ nhỡ hả!?" Một tên tiến tới nắm chặt cổ tay nó, quát lên. Bọn xung quanh cũng hùa theo nói tới nói lui, chúng nó cứ hùng hổ nói oang oang lên.

Nó nhíu mày nhìn bàn tay nắm chặt cổ tay nó, nói:

"Xin lỗi, tôi không quen anh. Tôi cũng không quen bé gái này."

"Á à, mày có thích giở giọng không quen ra đây không? Tao tát một phát là răng môi mày trộn lại với nhau liền."

Bất lịch sự thật.

Lại dây vào trò lừa của bọn này rồi. Nó cũng đã mơ hồ nhận ra khi trong cả đường đầy người như thế này, con bé lại chọn va vào nó và cầu cứu nó- một thiếu nữ chân yếu tay mềm tay trói gà không chặt, thay vì một ai đó trưởng thành vả đủ cao lớn. Những con mồi yếu ớt thường bị nhắm đến đầu tiên à?

"Cậu kia-"

"Nhìn đéo gì? Cút!" Một tên trong đấy quát lên người tính ra can ngăn bọn bất lương vây quanh thiếu nữ ngoan ngoãn. Nhìn là biết bọn này dàn dựng ra trò này để lấy tiền rồi. Nhưng trông bọn đó hung dữ, lại đi thành đàn nên cũng e dè. Còn không biết bọn này có mang vũ khí không, khéo lại rước hoạ vào thân.

Người đi đường nhìn thấy, nhưng lại lựa chọn làm lơ.

Xui cho cô gái.

Oitsuki rũ mắt không biết đang nghĩ gì, nhưng vẫn dịu dàng cười.

Bọn chúng lôi Oitsuki vào một nhà kho bỏ hoang, đẩy nó vào trong rồi cướp lấy ví nó, thấy được một ít tiền lấy bỏ vào túi rồi quay qua nhìn nó cười hềnh hệch:

"Này em gái, nhìn em trắng trẻo ăn mặc lại toàn đồ không phải rẻ. Hay em cho bọn anh số ba mẹ em đi, cho bọn anh ít tiền uống nước rồi bọn anh đưa em về tận nhà luôn. Không thì cơ thể mềm mại của em gái đây phải chịu đau đấy, khà khà."

Oitsuki nhíu mày với ngôn từ thô tục của bọn chúng, thấy Oitsuki không nói năng gì liền bực mình, tính tiến tới nắm tóc cho một bạt tai để nghe lời hơn.

"AAAAA!"

"MẸ KIẾP!!!"

Oitsuki mỉm cười, tay quơ quơ cây súng điện nhìn cả bọn đang nằm dưới đất, bĩu môi:

"Đã bảo mọi người sẽ hối hận rồi mà."

"Aaaaaa!" Con bé đấy thấy hai tên đồng bọn đã gục xuống, tính len lén chạy đi thì bị nó nắm tóc giật ngược lại, con bé rít lên một tiếng đầy đau đớn. Nó quăng con bé vào đám đang nằm đó, cho mỗi đứa một 'mồi' điện nữa.

Nó ngồi xổm xuống trước mặt bọn đang quằn quại, vân vê lọn tóc dài trước ngực, Oitsuki rũ mắt, nhỏ giọng:

"Mấy người cũng có đầu óc đấy, chọn những con mồi với vẻ ngoài yếu ớt mỏng manh không có sức phản kháng."

Nó dùng băng keo trói tay cả ba lại với nhau, trói cả ngón cái lại rồi phủi tay. Tính nhìn xem đứa nào còn sức cựa quậy thì dí cho một phát điện nữa.

"Tôi tính là nếu mọi người muốn tiền, tôi sẽ đưa cho mọi người. Vì mấy đồng tiền chẳng đáng để đổ máu, đúng không?"

Bọn chúng gật đầu lia lịa, nó nói tiếp:

"Nhưng, mọi người lại định bắt tôi để uy hiếp mẹ tôi."

"Mà tôi, thì không ưa việc thứ mình trân trọng bị uy hiếp hay bị làm tổn thương."

"Mẹ tôi ấy à, đã chịu tổn thương nhiều rồi, bà sẽ đau lòng lắm nếu tôi bị bắt nạt. Mà tôi thì không muốn nét buồn nào xuất hiện trên mặt mẹ."

"Nên cách này là tốt nhất."

Khi bốn đứa dưới đất đang thắc mắc cách của nó là cách gì thì Oitsuki tay cấu vào vết thương ở tay, nước mắt bỗng ứa ra, nó bấm gọi vào một số trong máy, nức nở:

"Hức, hức, em ơi, chị..."

"Sao thế, Oitsuki?" Giọng đầu bên kia lạnh nhạt, nhưng khi nghe giọng nói nức nở của nó thì nhíu mày, giọng đã lạnh nay còn lạnh hơn.

"Oa, oaaaaa." Oitsuki khóc càng ngày càng lợi hại, giọng nghẹn ngào trông rất thương, bọn dưới đất thấy vậy thì ngơ cả ra.

Ê, chưa làm gì nha.

"Nói, khóc để tí khóc đi. Lại đứa nào bắt nạt à? Bật cái định vị lên coi."

Nó nín khóc, thút thít rồi nhẹ giọng:

"Em đến sớm được không, chị, chị sợ lắm,..."

"Được rồi. Đợi tí tới liền." Tiếng bước chân, tiếng chìa khoá vang lên rồi tiếng vít ga nổ mạnh.

Nó nghe thế thì cúp máy, bỏ vào túi váy. Oitsuki xoa đuôi mắt đỏ ửng:

"Tôi yếu ớt lắm, không đánh nhau được. Gọi cho cảnh sát thì cũng không ổn, vì không có bằng chứng lẫn tội chưa thành nên cùng lắm chỉ phạt tạm giam thôi, có khi còn được ra ngoài sớm. Như vậy thì mọi người sẽ tìm đến trả thù tôi mất, sợ lắm."

"Mọi người là bất lương đúng không, thế thì giải quyết theo cách của bất lương thôi. Nhưng vì tôi không phải bất lương, nên đành phải nhờ người làm bất lương đến giúp vậy."

。。。

Con bé: khóc để đưa Oitsuki vào bẫy.

Oitsuki: ủa tưởng mình bé biết gào khóc ăn vạ thôi hả. Xin lỗi, nghề chị:)

。。。

Lại đăng giờ thiêng:v giờ flop

Chương tiếp theo viết xong rồi, nhưng thích để mai đăng hê hê

Cmt đi, mai đăng cho đọc nè, bị thích đọc cmt á hì hì

Iu iu mọi người nè❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip