chap 5

Khoảng thời gian vui vẻ ấy đã kết thúc vì mặt trời đã dần biến mất, bóng tối dần dần ôm trọn lấy mọi ngôi nhà, rồi bao trọn cả thành phố, khi thấy vậy tôi liền đi chào mọi người và tạm biệt cô bé Emma để về nhà. Ông thấy vậy và kêu Mikey đưa tôi về, tôi le te chạy trước cậu rồi dần dà đi lững thững lại để ngắm một bầu trời đầy sao, lấp lánh lấp lánh mãi không thôi, đẹp thật. Mikey nhìn tôi vừa ngước mặt lên trời vừa đi, rồi cậu nói:

- Cẩn thận ngã xuống cống là tao không có giúp mày đâu đấy.

Tôi quay phắt đầu lại rồi lườm nguýt cậu ấy, thấy vậy cậu đưa tay lên xoa gáy và cười khì khì. Bỗng chốc một cơn gió mát nhẹ giữa khoảng không tràn ngập bóng tối được thắp sáng bởi các ngọn đèn đường và bầu trời sao đêm. Tóc tôi ngược hướng gió, những lọn tóc bay nhẹ theo làn gió, tóc Mikey cũng vậy, bồng bềnh và phất phơ, một cảnh thơ mộng và lãng mạn ghê, chợt Mikey cất tiếng nói:

- Mày đói đến nỗi ăn tóc hả, tóc bay hết vào mặt kia kìa. Nhìn như con quỷ ấy, ghê quá tao không dám nhìn nữa đâuu.

Mặt tôi đần ra một lúc, không biết Mikey là do không biết tình cảnh hay ngu nữa. Tôi lấy tay vén hết tóc sang hai bên mang tai mà thở dài. Cậu thấy vậy liền hỏi:

- Gì vậy? Sao mày thở dài ghê vậy.

- Mày ngu thật hay giả vậy. Mày mà như thế thì không có ai thích mày đâu. Thôi bỏ đi, khổ quá.

Tôi một tay vò tóc vì mệt mỏi, một tay nhét vào túi áo rồi bắt đầu đi về. Mikey không hiểu gì, vừa đi cậu vừa nghĩ câu tôi nói có ý nghĩa gì mà nhìn tôi thất vọng đến thế. Về đến nhà tôi vẫy tay chào cậu và cậu cũng vậy hai đứa tạm biệt nhau ở đấy. Kết thúc một ngày, tôi lại về với ngôi nhà của mình, được ôm chiếc giường yêu quý của mình.

Ngày hôm sau, vẫn như bao ngày sáng thức dậy ăn sáng, đi học, ăn trưa rồi về. Đang đi về cùng Mikey và Baji thì đột nhiên một anh nào đó nhảy bổ ra gọi Mikey và Katori, cái gì cơ gọi mình á??? A, thì ra là Draken đây mà, Baji thì không biết đây là ai, tại sao lại biết tôi và Mikey còn nó thì không, đoạn suy nghĩ ấy bị tôi cắt đoạn, tôi đi ra chỗ Baji và giới thiệu cậu với Draken:

- Oi Draken, đây là Baji bạn của bọn tao, nói đúng ra là đệ của tao.

- Tao là đệ mày bao giờ hả con khùng này. _ Baji cau có nói.

- Mày chấp nhận bảo kê tao là đệ của tao rồi, cả Mikey cũng là đệ của tao.

Mikey giật nảy và quay lại cãi cọ với tôi, ba đứa Mikey, Baji, Katori đứng cãi nhau không còn chú ý tới Draken và một người nào đó hình như cũng có hình xăm giống Draken thì phải, tôi không để ý lắm vì đang bận đấu võ mồm với hai cái đứa chí cốt này. Draken ngăn ba đứa lại và nói:

- Cả lũ chúng mày trẻ con thế, trưởng thành hộ tao cái. À mà bọn mày cũng giới thiệu người bạn mới thì tao cũng có một người bạn muốn cho chúng mày làm quen đây.

Một cậu bé lấp ló ở sau vì bị Draken to lớn che mất, cậu ấy có màu tóc được hoà trộn bởi màu hồng nhạt và màu của bầu trời xanh ngắt tạo ra một màu tóc màu tím nhạt, đôi mắt sâu thẳm có màu của hoa oải hương rất đẹp, đẹp như đá quý vậy. Cậu mặc đồ thì rất đẹp, một con người biết phối đồ là như vậy à, tôi cũng muốn.

- Đây là bạn tao, nó tên là Takashi Mitsuya. _Draken nói.

Cậu Mitsuya đó ló đầu ra rồi cười hì hì.

- Draken nói tên tao rồi nhưng để tao giới thiệu lại, tao là Takashi Mitsuya, rất vui được quen biết tụi mày.

Tôi mắt sáng lên vì thấy trai đẹp, gì mà vừa đẹp trai mặt còn hiền hiền vậy trai ơiiiiii, Mikey bước lên một bước:

- Tao là Mikey, con nhỏ này là Katori, còn kia là Baji.

Tôi khoác vai Baji rồi một tay còn lại vẫy chào, Baji thì cười một nụ cười chào đón, làm lộ hai cái răng nanh.

- Rất vui được làm quen với mày, tóc mày đẹp đấy. _Tôi dùng giọng nhanh nhảu để chào mừng cậu bé đó.

- Hay là chúng ta cùng đi ăn đi, để chào mừng những người bạn mới này. _Draken hí hửng rủ bốn đứa chúng tôi.

Tất cả đồng ý, rồi vừa đi vừa bàn nhau, tôi đang đi thì Baji chạy đến cạnh tôi nói thì thào vào tai tôi

- Bọn mày quen Draken lúc nào vậy? Sao tao không biết?

- Lúc đấy tao với Mikey đi học về thì bắt gặp thôi, rồi làm bạn luôn. Với lại gặp nó thì mày đang vùi đầu vào học đấy thôi.

Baji ngập ngừng rồi hỏi tôi một câu

- Thế...... Hôm nay mày không đi học kiếm đạo à?.

Tôi ngơ một lúc rồi nói

- Mày mà không nhắc tao cũng quên đấy, quên một buổi chắc bà tao cho ăn mấy con lươn vào chân mất. Đi ăn xong thì chắc tao về luôn để chuẩn bị đi học kiếm đạo đấy.

Baji gật gù một lúc thì bị tôi làm cho giật mình, tôi nói to để giục bọn nó đi nhanh lên để tôi còn có hẹn. Đến cửa hàng tôi và Mikey mắt sáng như sao, thích thú vì những món ăn ngon, ngồi vào bàn chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, một hồi nghe Mitsuya nói về mình thì tôi lại biết đến hai đứa em của cậu, ai dà tôi cũng muốn gặp hai đứa nó quá, hai đứa chắc dễ thương lắm đây. Ăn một hồi tôi nhìn vào đồng hồ, con mắt biểu hiện của sự giật mình, tôi tiện tay cầm cái bánh ở bàn mà nói với bọn nó.

- Chết rồi tao trễ giờ rồi, bà tao giết tao mất, chúng mày ở lại ăn đi ha tao về trước, Baji trả hộ phần tao nhá, sáng mai t trả lại cho.

Rồi tôi chạy hùng hục về nhà, để lại bốn đứa ngồi ở bàn, hai đứa bạn chí cốt của tôi bình thản ăn tiếp vì đã quá quen với cái tính của tôi rồi, còn hai người mới quen kia không khỏi ngỡ ngàng mà đồng thanh hỏi.

- Nó hẹn với ai mà chạy khiếp vậy?

- À nó đi học kiếm đạo ấy mà. _Baji nói

- Tao tưởng nó học võ với bọn mày._ Draken chống cằm khó hiểu.

- ..on .ó ..ó ..ợ tập ..õ( con đó nó sợ tập võ) _ Mikey miệng đầy bánh đang cố để trả lời Draken.

- Trước nó tập cùng bọn tao mà đến đoạn xoạc chân, nó khóc rống lên lúc đó điếc hết cả tai, từ lúc đấy nó không tập nữa luôn._ Baji nhìn bóng con nhỏ chạy xa dần mà nói.

- Haha nhìn nó vậy mà cũng có cái để sợ nhỉ, lúc nãy gặp nó tao còn tưởng nó ngại cơ._ Mitsuya bật cười khi nghe lời của Baji nói.

Hai đứa đang thản nhiên ăn đó bỗng khựng lại mà hét toáng một câu:

- Ngại cái quần què gì mà ngại, nó hành bọn tao suốt ngày đây này!!!

Mitsuya với Draken tròn mắt nhìn rồi quay sang nhìn nhau, rồi ôm bụng vừa đập bàn vừa cười.

- Một đứa là Baji, một đứa là Mikey mà để nó bắt nạt, khổ thân bọn mày ghê.

- Rồi sắp đến lượt bọn mày đấy, hai bọn mày tận hưởng những ngày cuối cùng đi bởi vì ai quen nó cũng bị như bọn tao thôi. Đã thế bây giờ nó còn đi tập kiếm thì chúng mày quá đen.

Mikey nói một câu quá đúng làm Baji gật gù đồng ý, hai đứa ngồi đối diện không hiểu sao thấy lạnh sống lưng. Cả buổi ăn đó bọn nó nói về Katori, ăn xong rồi về, tôi ở buổi tập không biết sao hắt xì liên tục rồi nghĩ "hai bọn kia lại nói gì mình đây mà, đợi đến lúc bà đây giỏi kiếm đạo đi rồi chết với bà " vừa nghĩ xong đối thủ của tôi giáng một cú đánh bằng thanh kiếm gỗ vào đầu và nói.

- Đang tập thì đừng có mà nghĩ lung tung.

Tôi thì ngồi ôm đầu xuýt xoa, đứng trước tôi là một cậu bé tóc màu vàng nhạt, đôi mắt có lông mi dài, từ lúc tập đến giờ chúng tôi chưa từng nói chuyện. Cậu ta có hai cái sẹo bên khoé miệng, nhìn lạ nhưng mà với khuôn mặt ấy thì nhìn nó cuốn hút đến một cách kì lạ.

- Mà này, bên đó tên gì vậy?

- Sanzu Haruchiyo. Gọi Sanzu là được.

- Tao tên là Katori Endoh. Rất vui được làm quen.

Vừa biết tên nhau xong, thầy dạy kiếm đạo giọng nói to hướng về chúng tôi ý bảo là hãy tập đi đừng có mà đứng ngây ra đấy, hai đứa bắt đầu quay lại buổi tập. " Chắc tí hỏi tuổi cậu ấy sau vậy ", vừa kết thúc buổi tập Sanzu liền chạy về mất tiêu làm tôi không kịp hỏi rồi tôi bắt đầu xỏ giày mà lững thững về nhà.

- đôi lời của tác giả -
Mình không biết về kiếm đạo hay võ mà Mikey tập nên có gì mọi người bỏ qua cho mình nhéeee. Iu nhiềuuu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip