IX. Haitani Rindou _ Kẻ Kí Hoạ Không Gian [1]
"Không phải ai im lặng cũng yếu mềm,
Có những đứa trẻ chưa từng thốt nên lời,
Nhưng lại có thể gọi tên cả vũ trụ
Bằng những đường nét không ai dám hiểu."
Chương 1: Đứa Trẻ Không Tiếng Nói.
Mùa đông năm ấy, khi những đợt gió lạnh cắt rách qua từng ngôi nhà mục nát, thế giới dường như đã quên đi một phần nào đó trong nhịp sống của nó. Không phải vì mùa đông là cái lạnh vô cảm, mà là vì một thứ còn đáng sợ hơn cái lạnh ấy - đó là sự tắt lặng, cái cảm giác như mọi thứ đã bị cắt lìa khỏi nhịp sống vốn có của nó. Và trong cái sự vắng lặng ấy, một đứa trẻ được sinh ra.
Rindou, cậu bé không tiếng nói.
Gia tộc Haitani, vốn là những bậc thầy âm nhạc vĩ đại, người giữ nhịp cho cả vũ trụ, giờ đã tan biến như cát bụi. Trước khi cậu bé này chào đời, những cây đàn huyền thoại của họ đã bị chẻ làm đôi, những bản giao hưởng trầm bổng không còn vang vọng nữa. Âm thanh đã bị vứt bỏ, và mọi khúc nhạc giờ đã trở thành một ký ức xa vời.
Rindou, đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh đó, không hề phát ra một tiếng khóc. Không một âm thanh, không một cử động. Cậu nằm yên trên tay người mẹ, đôi mắt không hề tìm kiếm ánh sáng, như thể đã bị cắt lìa khỏi sự sống ngay từ khi mới sinh ra.
Cái ngày ấy, khi bác sĩ cho biết cậu không thể nói, không thể giao tiếp bằng lời, không ai trong gia đình Haitani tin nổi. Gia tộc Haitani vốn là những người chơi bản giao hưởng vĩ đại của không gian, những người hiểu rằng nhạc là sự sống, là nhịp thở của vũ trụ. Một đứa trẻ không thể thốt lên lời - đó không chỉ là một bi kịch cá nhân, mà là một dấu hiệu của sự đổ vỡ.
“Lời nguyền của những khúc nhạc bị lãng quên,” người dân xì xào.
Họ nói rằng gia tộc Haitani đã trả giá cho những mưu mô đen tối trong quá khứ, và giờ đây, cậu là cái giá phải trả.
Nhưng Ran, người anh trai duy nhất còn lại, lại không tin vào những lời đồn đó. Ran vẫn luôn tin vào đứa em trai của mình, dù Rindou không thể cất lên lời nói. Hắn cũng từng nghĩ, nếu cậu không thể nói, vậy thì hắn sẽ là người thay em, sẽ là người giúp cậu giao tiếp với thế giới này.
Một buổi sáng, khi ánh sáng mờ nhạt của mùa đông len lỏi qua cửa sổ bám đầy hơi nước, Ran đã ngồi xuống cạnh em trai, đưa tay vẽ lên mặt sàn nhà những nét phấn.
“Nếu không thể nói, thì vẽ đi. Vẽ cho thế giới biết mày là ai,” hắn thì thầm.
Rindou nhìn lên, đôi mắt cậu vô cảm, nhưng đôi tay lại không ngừng cử động. Những đường nét bắt đầu xuất hiện, đơn giản nhưng lạ lùng. Cậu vẽ những hình tròn, những vòng xoáy mà chẳng ai có thể lý giải nổi. Cậu vẽ những cánh cổng không thể mở, những khoảng không gian đầy bí ẩn.Người ngoài không thể hiểu nổi, nhưng Ran lại cảm thấy một điều kỳ lạ.
Những vòng tròn ấy không phải là những hình ảnh đơn giản. Cả căn nhà nhỏ dần dần bị lấp đầy bởi chúng, như thể chúng đang từ từ nhấn chìm tất cả vào một thế giới khác. Những vòng tròn ấy, những đường nét ấy, chúng như có sức sống. Chúng như thể đang tìm cách mở ra một cánh cửa, cánh cửa mà chỉ có những người hiểu mới có thể thấy.
Dân làng chỉ nhìn thấy một đứa trẻ đang chìm đắm trong một thói quen kỳ lạ, nhưng với những ai đã học về Huyễn Không, những ai hiểu về phép thuật cấm, họ sẽ biết rằng những đường vẽ của Rindou không chỉ là ngẫu nhiên.
Đó là những ký hiệu, những hình ảnh có thể làm thay đổi thực tại. Mỗi vòng tròn là một cánh cửa, một lối đi, một mã số cho những bí mật mà không ai dám mở.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip