KOKO X INUI
Nếu có ai hỏi Koko rằng, điều mà hắn hối hận nhất là gì? Thì chắc chắn hắn sẽ trả lời rằng đó là không cứu được Akane. Nếu quá khứ có quay trở lại hắn sẽ cứu Akane bằng bất cứ giá nào. Bây giờ tiền hắn không thiếu, hắn chỉ thiếu một người ở cạnh bên.
___...___
Hôm nay là một ngày mưa. Bầy trời Tokyo bị che phủ bởi những đám mây dày đang không ngừng trút nước xuống mặt đất. Hắn còn nhớ như in về ngày hôm đó, ngay cái lúc mà hắn quay lưng đi về nhà thì ngọn lửa to lớn bắt đầu bao trùm căn nhà ấy – ngôi nhà nhỏ chứa người hắn thương. Giá mà hôm ấy trời cũng mưa như thế này thì có lẽ hắn đã cứu được chị.
Inui của chị giờ cũng đã trưởng thành, có công việc ổn định, có tương lai tươi sáng, có lẽ chị ở trên thiên đàng đã chúc phúc cho em nhiều lắm, còn hắn thì sao. Trong mắt mọi người, hắn được coi là một người thành đạt, hắn trẻ tuổi, dư tiền, giỏi miệng, lại còn là thành viên cốt cán của Phạm Thiên. Thế nhưng hắn không hạnh phúc. Phải chăng là do hắn cứ cố chấp không muốn quên chị không?
Ngày nào khi đi ngủ, hắn cũng thấy chị về ôm hắn vào lòng, dặn hắn hãy quên chị đi. Nhưng chị đâu biết đâu. Ông trời sinh ra loài người, dạy họ cách sống, cách sinh tồn, cách yêu, cách thương. Nhưng ông lại chẳng dạy họ cách quên.
Người ta nói, để quên đi thì chúng ta cần tìm một thứ khác thay thế, tìm một thứ vui mới để mình không nghĩ về nó. Nhưng chị ơi, làm sao hắn có thể quên khi trong đầu toàn hình bóng của chị. Hắn nhớ nụ cười của chị, nhớ cách chị khích lệ nói mình sẽ chờ hắn, nhớ cách chị ôm hắn và Inui vào lòng, nhớ cách chị khiến hắn trở thành Koko bé nhỏ trong lòng chị.
Có lẽ cả đời này hắn sẽ coi chị là người thương duy nhất, còn chị chỉ đơn giản coi hắn là một đứa em trai.
___...___
Thời tiết u ám như thế này, hắn chỉ muốn về nhà và đánh một giấc thật say, hắn muốn gặp chị trong giấc mơ kia, dù chỉ là ảo tưởng của chính hắn, hắn cũng xin chấp nhận.
Hắn có một thói quen, đó là khi lên giường không ngủ được ngay mà sẽ trằn trọc một lúc. Nhưng hôm nay lạ thật, chỉ vừa mới nằm xuống giường, hắn đã lập tức chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng không hiểu sao hắn lại nhanh chóng tỉnh lại.
___...___
Có vẻ như ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của hắn. Trước mặt hắn bây giờ đây là căn nhà đang cháy. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ đây là một trong những mộng tưởng của hắn thôi, nhưng cái sức nóng tỏa ra phà vào mặt hắn khiến từng cảm giác trở nên chân thật.
Mặc kệ tất cả, hắn lao vào ngọn lửa đang cháy và cứu được Akane.
Nhưng còn Seishu thì sao, nếu hắn không cứu em, có lẽ em sẽ chết. Ước nguyện của hắn là cứu được mối tình đầu của mình, nhưng trái tim hắn lại không muốn Seishu chết. Theo bản năng, hắn lại chạy vào căn nhà đó và bước lên tầng hai. Có lẽ vì hắn đến muộn hơn lúc trước nên bây giờ Inui đã gục trên sàn, chiếc kệ sách cao bằng gỗ với những quyển sách hai chị em yêu quý đang bốc cháy hừng hực và đè lên đôi chân em.
Thật may mắn khi lúc hắn đang loay hoay không kéo được em ra thì đội cứu hộ tới và đưa em và hắn ra ngoài. Phía bên ngoài xe cứu thương đang chờ, chị Akane chỉ bị phỏng ngoài da nên đang được sơ cứu tạm thời, còn em thì được người ta gấp rút đưa lên xe đến bệnh viện, hắn và chị cũng nhanh chóng trèo lên xe.
Trên xe, các y bác sĩ đang cấp cứu tạm thời cho em, họ cho em thở oxi, sơ cứu vết bỏng nặng ở đôi chân em và trên gương mặt em nữa. Chị Akane khóc nhiều lắm, phải rồi, chị thương đứa em trai chị lắm mà. Còn hắn chỉ biết nắm chặt tay em, hắn sợ, sợ khi buông tay ra em sẽ đi mất, sợ sẽ chẳng còn được gặp em thêm lần nữa, sợ em sẽ bỏ hắn lại. Hắn nắm chặt bàn tay em, cảm nhận từng hơi ấm, chỉ có như vậy hắn mới biết là em còn sống.
Đến lúc này, hắn đã nhận ra tình cảm hắn dành cho em là tình yêu, hắn yêu em. Người ta thường nói, mối tình khó giữ nhất là mối tình đầu. Phải rồi, đời đâu như ngôn tình hay cổ tích mà gặp nhau đôi ba lần đã yêu nhau rồi sống hạnh phúc với nhau suốt đời. Tình yêu chân chính phải được hình thành từ tình thân, phải cùng nhau đi một quãng đường dài với đủ loại gia vị. Kokonoi Hajime đã sống 28 năm trên đời nên chỉ cần nhìn là hắn nhận ra mình đã yêu Inui rồi. Chẳng biết từ bao giờ, nhưng bây giờ hắn sẽ yêu em thật nhiều để bù đắp.
Em được đưa vào phòng cấp cứu, suốt năm tiếng chờ em, hắn ngồi im không nhúc nhích, hắn tự hỏi đã bao lâu hắn không phải lo lắng như hôm nay. Làm việc ở Phạm Thiên, hắn ngày nào cũng đối mặt với người chết, hắn chẳng sợ.
Nhưng hôm nay lại khác, cái cảm giác thấp thỏm ngồi chờ em mà không biết em sống chết như thế nào thật khó chịu, nếu là hắn của ngày xưa, chắc hắn đã đem phi cơ riêng đến đón từng bác sĩ giỏi nhất Nhật Bản đến xem cho em. Bây giờ hắn chỉ có thể chấp tay cầu nguyện cho em qua khỏi, dù có phải trả giá như thế nào hắn cũng xin chấp nhận.
Đến lúc bác sĩ bước ra và nói em đã qua khỏi, hắn vui lắm. Nhưng em sẽ chẳng thể trở về là một cậu bé năng động như trước nữa. Đôi chân em bị bỏng nặng, nên mất thời gian dài để phục hồi, và sẽ không được vận động mạnh. Ở lâu trong đám cháy khiến em hít nhiều khí độc làm cho cơ thể yếu đi.
Nhưng không sao cả, hắn sẽ nuôi em cả đời.
___...___
Cái ngày mà em tỉnh lại trên giường bệnh, hắn đã không kìm được mà ôm em vào lòng.
- Koko... - Giọng em nhỏ nhẹ gọi tên hắn.
- Ừ Seishu tao đây, mày có muốn uống nước không hay để tao gọi bác sĩ với chị Akane. – Hắn đỡ em dậy, giúp em uống nước.
- Sao mày lại gọi tao là Seishu, bình thường mày toàn gọi Inupee mà.
- Seishu, tao thích gọi mày là Seishu, và chỉ mình tao được gọi mày là Seishu thôi. Mày nhớ chưa.
- Tao nhớ mà, Koko...
Em thiếp đi trong vòng tay hắn. Em mới tỉnh lại nên còn yếu lắm, điều đó khiến hắn đau lòng, nhưng hắn cũng thật vui khi em đồng ý để hắn gọi tên em. Hắn thề, hắn sẽ chẳng bao giờ buông bàn tay em ra nữa đâu.
___...___
Koko tỉnh lại trên chiếc giường xa hoa của hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống khi hắn nhận ra đó là mơ. Hắn đã cứu được Akane, cứu được Seishu và nhận ra tình cảm của mình. Nhưng tất cả chỉ là mơ, vậy mà sao nó lại chân thực quá.
- Koko, mày dậy rồi à, hôm nay mày có đến căn cứ không.
Giọng nói quen thuộc vang lên ở phía cửa, hắn vội vã quay đầu ra nhìn. Em đang ở đó, vậy không phải mơ đúng không. Hắn vội chạy đến ôm em vào lòng, cơ thể của em rõ ràng là nhỏ và mềm mại hơn trước, có lẽ chân em không được tốt nên em cũng không đi làm bất lương, không phải đánh nhau nhỉ.
- Koko mau lên, mọi người đang chờ chúng ta đến đó, nếu mày mệt không muốn đi thì thôi, tao sẽ đi một mình.
- Không, tao sẽ đi cùng mày. Chờ tao một chút. – Hắn phóng thẳng vào phòng mà vệ sinh cá nhân.
___...___
Đến căn cứ mà Seishu nói, hắn vô cùng ngạc nhiên. Đây vẫn là Phạm Thiên, nhưng nó hạnh phúc hơn rất nhiều. Nó không còn là tổ chức tội phạm như trước nữa, mà liên kết với Chính quyền điều khiển thế giới ngầm của Nhật Bản, đôi bên cùng có lợi.
Hắn cũng nhận ra những người đã chết ở kiếp trước nay vẫn đang ngồi một cách yên bình ở đây, thủ lĩnh của họ cũng vẫn là mái tóc vàng màu nắng và đang ngồi trong lòng Draken. Đến cả Takemichi cũng tham gia, còn Naoto thì là cầu nối liên kết giữa Chính phủ và Phạm Thiên.
Phải nói thật, đây là tương lai đẹp nhất mà đến hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
___...___
Viết ngọt nó cứ ngượng tay kiểu gì ý mọi người ạ nên thôi chắc tôi không viết ngọt nữa đâu 😢
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip