2. chocolate chips
tiết cuối.
wonbin chẳng tập trung gì cả, đầu óc như trên mây, khuôn mặt chán nản, đôi mắt mệt mỏi. cậu nằm sấp trên bàn, gối đầu lên cánh tay, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ.
bầu trời trong xanh trải rộng, điểm thêm vài đám mây trắng bồng bềnh. xa xa, có một cây hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa màu hồng nhạt đang khẽ rung trong gió. một vài cánh hoa rơi nhẹ xuống, tạo nên cảnh sắc yên bình, trái ngược với sự buồn chán của cậu trong lớp. ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào, làm cả khung cảnh thêm phần thơ mộng và thanh thoát. trong đầu cậu bây giờ chỉ nhớ đến chanyoung thôi...
reng!
tiếng chuông tan học reo rồi!! wonbin ngay lập tức lấy lại sức sống, thu dọn đồ rồi dùng tốc độ bàn thờ chạy vội đến lớp chanyoung, hy vọng hôm nay có thể đi về cùng anh. nhưng khi bước vào lớp, chỉ còn vài bạn học ngồi tán gẫu với nhau, và không thấy bóng dáng chanyoung đâu..
"cậu tìm ai à?" - một bạn trong lớp hỏi.
"tớ... tớ tìm chanyoung, cậu ấy đâu rồi?" - wonbin hỏi, chanyoung chắc sẽ không bỏ đi đâu, nhỉ?
"à, chanyoung về trước rồi, chắc có việc bận. à mà cậu này, chanyoung nói với tớ là nếu có bạn nào tên wonbin tìm nó thì nói là đừng tìm nó nữa, cậu là wonbin à?" - bạn ấy suy nghĩ một lúc, rồi nói nhỏ với wonbin
" ừm... "
" à thôi, tớ hiểu rồi, cậu về đi, tớ nghĩ chanyoung đang mệt nên chắc không muốn gặp ai thôi, có gì cậu gặp nó sau cũng được mà... "
" ò, cảm ơn cậu nhiều nha "
nghe đến đó, trái tim wonbin như trĩu xuống. cậu lặng lẽ cảm ơn rồi bước ra ngoài, lòng trống rỗng. đáng lẽ cậu nên biết trước mà, chanyoung không bao giờ để ý đến việc cậu có muốn đi về cùng hay không.
wonbin đi trên con đường quen thuộc về nhà, từng bước chân nặng nề hơn hẳn. gió nhẹ thổi qua, làm lay động những tán cây hoa anh đào hai bên đường, nhưng lòng cậu lại chẳng thấy dễ chịu chút nào. hình ảnh chanyoung cứ hiện lên trong đầu cậu – vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cứng nhắc mỗi khi nói chuyện với cậu.
sao chanyoung lúc nào cũng như vậy với mình chứ?...
wonbin tự hỏi, cảm thấy có chút nghẹn ngào.
với mình thì lúc nào cũng lạnh lùng, thậm chí còn hay mắng mình nữa, nhưng với người khác, cậu ấy lại dịu dàng, nhẹ nhàng đến thế.
cậu nhớ lại những lần nhìn thấy chanyoung trò chuyện với bạn bè của anh, đôi khi cười nhẹ, đôi lúc giúp đỡ ai đó mà không hề tỏ vẻ khó chịu. nhưng khi đến lượt cậu, chẳng bao giờ chanyoung mỉm cười hay dành một chút ân cần nào.
từng suy nghĩ xoay vòng trong đầu khiến wonbin cảm thấy buồn bã hơn. cậu dừng lại giữa con đường vắng, cố gắng ngăn mình không khóc, nhưng cảm xúc cứ dâng trào. một giọt nước mắt chực rơi xuống, cậu vội lau đi, không muốn để ai nhìn thấy mình yếu đuối như thế.
dù sao thì
mình cũng đâu có quan trọng với cậu ấy.
wonbin bước chân chậm rãi tiếp tục trên con
đường đầy hoa anh đào, lòng thì nặng trĩu.
______
về đến nhà, wonbin mở cửa bước vào, vẫn còn buồn thiu. mùi bánh crinkle* thơm lừng từ bếp tỏa ra, khiến cậu không khỏi dễ chịu hơn. mẹ cậu đang loay hoay với lò nướng, đôi tay nhanh thoăn thoắt lấy từng chiếc bánh ra đặt lên khay.
"thỏ trắng của mẹ về rồi à?"
mẹ cậu mỉm cười, rạng rỡ chạy đến ôm cậu.
"đi tắm đi rồi ra đây, mẹ có việc nhờ con nè binie"
Wonbin ngạc nhiên nhìn mẹ
"việc gì thế mẹ?"
mẹ cậu chỉ vào khay bánh, những chiếc bánh crinkle vị chocolate vừa ra lò.
"mẹ làm mấy cái bánh quy này để tặng nhà chanyoung đấy, nhà mình với nhà chanyoung là hàng xóm, nên mẹ muốn con mang sang cho họ một ít, sau khi con tắm xong"
nghe đến tên chanyoung, wonbin lập tức phụng phịu, mặt mày nhăn nhó, cậu vẫn còn giận chanyoung mà!!
"con không muốn đi đâu, mẹ à!"
mẹ cậu cười xòa, véo nhẹ má cậu.
"sao lại không? chanyoung là bạn học của con, nhà còn ngay bên cạnh nữa. con tắm nhanh rồi mang bánh sang đi, mẹ đã hứa với mẹ cậu ấy rồi"
wonbin thở dài, biết không thể từ chối khi mẹ đã quyết, nhưng vẫn cố gắng thoái thác thêm lần nữa
"mẹ yêu à~... bé thực sự không muốn đi đâu, muốn ở nhà với mẹ cơ..."
"không được nhõng nhẽo nữa!"
mẹ cậu kiên quyết, giọng nghiêm túc hơn.
"con tắm xong rồi mang bánh sang nhà cậu ấy đi. chẳng mất bao nhiêu thời gian cả!"
cuối cùng, không thể cãi lại mẹ, wonbin đành chịu thua. sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu miễn cưỡng xách túi bánh quy, trong lòng thì đầy lưỡng lự. nhà chanyoung chỉ cách nhà cậu một căn, nhưng cảm giác qua đó khiến tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.
vừa đi, wonbin vừa nghĩ đến việc gặp chanyoung, lòng không khỏi khó chịu.
chanyoung chắc lại lạnh lùng với mình nữa cho mà xem, hôm nay đang không muốn gặp cậu ý rồi mà mẹ cứ...
cậu thầm nghĩ, nhưng chân vẫn bước đều về phía nhà chanyoung.
chỉ cách một ngôi nhà, nhưng sao cảm giác lại xa xôi thế...
______
wonbin đứng trước cửa nhà chanyoung, lòng ngập tràn hồi hộp. cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo thun trắng mỏng tanh cùng chiếc quần đùi ngắn, lộ rõ đôi chân mảnh khảnh mà trắng muốt. tóc cậu vẫn còn hơi ươn ướt sau khi tắm vì chưa kịp sấy, từng giọt nước nhỏ xuống làm ướt cả phần áo cổ. làn da hồng hào vì nước nóng, trông cậu lại càng đáng yêu hơn, dù bản thân không hề nhận ra điều đó.
cầm túi bánh crinkle trong tay, wonbin nuốt khan, rồi lấy hết can đảm gõ cửa nhà chanyoung. tiếng gõ cửa vang lên, nhưng không lớn lắm, như thể sự hồi hộp khiến cậu không dám gõ mạnh hơn.
trong lòng wonbin, mọi thứ trở nên rối bời. cậu không biết mình đang lo lắng điều gì, sợ gặp phải chanyoung với bộ dạng lạnh lùng thường thấy, hay sợ cảm giác lúng túng khi đứng trước mặt anh mà không biết phải nói gì.
vừa gõ cửa xong, cậu tự hỏi liệu chanyoung có ở nhà không.
nếu cậu ấy không ở nhà thì sao? hay là cậu ấy có việc bận? mình có nên quay về không nhỉ?
những ý nghĩ ấy cứ xoay mòng trong đầu khi cậu đứng đợi.
wonbin đang định chuồn đi, đột nhiên cậu đóng băng, bên trong nhà, có tiếng bước chân đang tiến lại gần...
_____
cạch
tiếng mở cửa phát ra, và ngay lập tức, wonbin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. đứng trước mặt cậu là chanyoung, với gương mặt lạnh lùng như mọi ngày, đôi mắt sắc lạnh nhìn cậu từ đầu đến chân. như một phản xạ, Wonbin đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn xuống đất, cắn môi lo lắng.
chanyoung hôm nay trông có chút khác lạ. mái tóc anh hơi xù lên, có lẽ vì vừa mới ngủ dậy hoặc vừa từ trong nhà đi ra mà chưa chải chuốt. anh mặc một chiếc hoodie xanh rêu, tay đút vào túi áo, vẻ điềm nhiên nhưng lại có chút gì đó thoải mái hơn mọi ngày. và trong (mọi) khoảnh khắc, wonbin không thể không thừa nhận rằng chanyoung trông thực sự... đẹp trai.
không biết phải nói gì, wonbin nắm chặt túi bánh, lí nhí.
"mẹ tớ bảo... mang bánh qua cho cậu..."
chanyoung nhìn cậu chăm chú, đôi mắt vô hồn. rồi anh hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua túi bánh trong tay wonbin, sau đó lại nhìn cậu từ đầu đến chân một lần nữa.
"sao cậu lại mặc đồ thế này?" - anh hỏi, giọng không quá cứng nhắc nhưng vẫn lạnh lùng.
wonbin giật mình, cậu ngước lên, ngại ngùng gãi đầu. thời tiết ở đây vẫn đang lạnh, mà wonbin còn mặc phong phanh nữa, ngốc thiệt...
"tớ... tớ vừa tắm xong mà mẹ lại bảo mang qua ngay... nên tớ... chưa kịp mặc áo khoác" - cậu nói, mặt đỏ bừng, hai má nóng rực lên.
chanyoung thở dài, rồi bước sang một bên để mở lối cho cậu vào nhà.
"vào đi, đứng ngoài đấy làm gì? cậu muốn bị cảm lạnh à, đồ ngốc?"
wonbin chần chừ một chút, nhưng rồi cũng bước vào, tay vẫn cầm chặt túi crinkle. cậu cảm thấy người mình vẫn còn hơi ấm sau khi tắm, nhưng khi đứng gần chanyoung, cậu lại thấy hơi lạnh lẽo.
wonbin bước vào nhà chanyoung, lòng vẫn còn hồi hộp, không dám nhìn, chỉ biết cúi đầu đi tiếp. vẫn là căn nhà quen thuộc nhưng hôm nay lại khiến cậu cảm thấy xa lạ hơn bao giờ hết. chanyoung đi theo sát phía sau, và ngay lập tức, một làn hương dịu nhẹ từ Wonbin len lỏi vào mũi anh.
hương vani thoang thoảng, ngọt ngào và dễ chịu.
chanyoung khựng lại một chút, bất giác cúi đầu xuống, đến gần phía cần cổ của wonbin. mùi hương ấy thật nhẹ nhàng nhưng lại cuốn hút đến lạ, khiến chanyoung vô thức tiến lại gần hơn. anh không nhận ra mình đã lỡ đến sát đến wonbin như thế nào.
wonbin đột nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp của chanyoung phả nhẹ lên cổ mình. cảm giác lành lạnh từ không khí trong nhà lập tức bị thay thế bằng một luồng hơi ấm đầy... kì lạ?
cậu đỏ bừng mặt, cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
không thể chịu nổi sự gần gũi này, wonbin vội quay mặt lại, đôi mắt tròn xoe đối diện với ánh mắt sâu thẳm của chanyoung. cả hai đứng gần đến mức wonbin có thể cảm nhận được sự hiện diện rõ ràng của chanyoung bên cạnh mình. cậu vội vàng đẩy chanyoung ra.
"cậu... cậu làm gì thế?" - wonbin lắp bắp, đôi má hồng lên, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu.
chanyoung khựng lại, cũng nhận ra mình đã hơi quá gần. anh chỉ bình thản đáp, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên
"không có gì. cậu đúng là đồ ngốc thật đấy, sau nhớ mặc ấm vào "
nói rồi, chanyoung lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đỏ ửng của wonbin.
_______
wonbin ngồi xuống ghế sofa, cảm giác tim mình vẫn đập thình thịch vì khoảnh khắc vừa rồi. cậu vốn chỉ nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng đưa bánh rồi về, ai ngờ bây giờ lại ngồi trong nhà chanyoung, đúng nơi mà cậu luôn cảm thấy ngượng nhất. từng phút giây ở đây trôi qua như cả thập kỉ, và cảm giác ngại ngùng cứ lớn dần lên.
chanyoung bước tới ngồi xuống ghế đối diện, vẫn với vẻ mặt điềm nhiên thường thấy.
"bố mẹ tôi đi vắng rồi" - anh nói, giọng trầm đều, không chút biểu cảm.
"đêm mới về cơ, cậu có thể ngồi đây chơi một chút, không cần vội"
nghe vậy, wonbin càng đỏ mặt hơn. ở lại đây sao? trong nhà chỉ có hai người bọn họ? cậu không biết phải làm gì cả...đang muốn chuồn về cơ mà!?
"à... nhưng tớ... chỉ định đưa bánh thôi... không muốn làm phiền cậu..."
wonbin lí nhí, tay đặt trên đùi cứ nghịch nghịch tay, cố tìm lý do để rời đi, chanyoung như này thì ngại chết wonbin rồi!!..
chanyoung nhìn cậu một lát, rồi nhún vai, không có vẻ gì là phiền lòng.
" không phiền đâu "
" ở đây chơi một lúc cũng được. cậu mang bánh tới cho tôi rồi, ít nhất ngồi lại uống gì đó chứ. nhưng nếu cậu không muốn thì thôi, tôi cũng không muốn ép cậu "
wonbin ngập ngừng, đầu óc rối bời, cậu sao có thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn này chứ! nhưng trong lòng cậu cảm thấy sự ngượng ngùng không thể diễn tả thành lời. cả người cậu vẫn còn hơi nóng từ lúc tắm, cộng thêm không khí ngột ngạt khiến cậu càng cảm thấy khó xử hơn.
wonbin ngồi im lặng trên ghế sofa, cảm giác hơi sượng khiến cậu không biết phải làm gì tiếp theo. ánh mắt cậu lén liếc về phía chanyoung, thấy anh ngồi thoải mái, không có vẻ gì là bối rối như mình. càng nghĩ, wonbin càng cảm thấy như mình lạc lõng trong căn nhà này, nhưng cũng không dám đứng lên để ra về.
chanyoung nhìn thấy vẻ lúng túng của wonbin, anh đứng dậy đi vào bếp rồi quay lại với một hộp sữa dâu.
"cậu uống đi, đừng có ngại"
"tôi cũng không ăn thịt cậu đâu" - anh nói, giọng có chút trêu đùa, rồi nhẹ nhàng đặt hộp sữa vào tay wonbin.
wonbin ngại ngùng cầm lấy hộp sữa, vẫn là hộp sữa quen thuộc đối với wonbin, món khoái khẩu của cậu đó.
딸기맛 우유 ( sữa vị dâu )
"cảm ơn cậu" - cậu nhỏ nhẹ đáp, rồi ngồi lặng lẽ mở hộp sữa, nhấp một ngụm nhỏ.
không gian giữa hai người trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của wonbin và tiếng hút sữa sột soạt. chanyoung cũng chỉ biết nhìn wonbin đang loay hoay uống sữa.
trời ạ... sao cậu ta đáng yêu thế?? đừng trưng cái bộ dạng chết tiệt đó ra trước mặt tôi nữa...
( ê tòn=>>> )
_______
*crinkle cookie : kiểu một loại cookie mà ngừoi ta phủ đường bột lên á, tui hay xem trên tiktok thèm quá mà chưa được ăn huhuhu, mà sắp đến giáng sinh ùi thì mng có thể mua hoặc tự làm để tặng cho ng thương của mình nèee
• với lại mọi ng ui, kiểu mình viết truyện theo thời điểm tầm mùa xuân ở bên hàn í, thì là nhiệt độ bên đó là khoảng 6-11 độ C nha, cũng se se lạnh đoá, nó sẽ khác bên vn chút nè.
• mình sẽ ra chap chăm vào tuần này hui nha, tuần sau mình thi òi=))) rảnh thì mình bù lèee💕
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip