28. Hướng dẫn cách kính già yêu trẻ.
Tokitou Muichirou vắt chéo chân để lộ một đôi chân thon thả được ôm sát bởi chiếc quần tây đen hàng hiệu khá nổi, đôi chân cậu còn đeo lủng lẳng chiếc giày đen như sắp tuột ra theo tâm tình của chủ nhân nó.
Thân hình của cậu khoác lên chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng và bồng lên ôm lấy cánh tay đang ngo nghoe đè dưới bàn bẻ khớp như một cách để trấn an bản thân bình tĩnh không nhổm lên đấm tên đối tác dở người trung niên kia.
Kính già yêu trẻ.
Tôn ti trọng đạo.
Không nên đấm đối tác của mình ngay ngày đầu gặp mặt.
Ít nhất thì đợi cậu tóm được đống lông dê trên người lão già này rồi mới nhẹ lòng đấm lão được trước bị lão Ego xách tai chửi lên chửi xuống.
"Thưa ngài Mikage bên phía chúng tôi sẽ cung cấp những mầm non được đào tạo bài bản chỉ đứng sau U20 bóng đá và đổi lại bên các ngài sẽ cung cấp cho chúng tôi các công nghệ tiên tiến nhất cho việc huấn luyện."
"Liệu điều kiện đó có vừa ý với ngài Mikage đây không?"
Mikage Satoru thầm mỉm cười.
Nhưng là cười đểu.
Một cầu thủ bóng đá có giá trị thương mại và tài năng rất phù hợp với tình thế bóng đá đang dần trở thành một phần giải trí với thế giới.
Đó cũng lý giải tại sao hiện tượng bán độ ở Nhật bản lại tràn lan và được mở rộng đến thế.
Chưa kể đó còn tính đến văn phòng bóng đá do ông lập gần đây cũng cần vài mầm non để làm chim đầu đàn.
Với đối tác là những kẻ sắp làm mưa làm gió với cái dự án điên rồ như Blue Lock thì bất cứ người thông minh biết nắm bắt cơ hội đều sẵn sàng đưa cành oliu.
Một lão cáo già như Mikage Satoru hiển nhiên cũng động tâm trước bàn tay đưa ra của Blue Lock
Nhưng có một điều khiến người lái đầu tàu tập đoàn Mikage không rõ.
"Nghe đồn hai người lãnh đạo còn lại không thích trao đổi các mầm non làm lợi nhuận này lắm đó thưa ngài đại diện Blue Lock. Tại sao các cậu lại làm vậy cậu Tokitou?"
Ông muốn xem xem bàn tay của Blue Lock đưa ra liệu có đủ thành ý không.
Tokitou Muichirou khó chịu giấu tâm tình của mình dưới khuôn mặt liệt.
Cậu mơ màng nhớ tới từng khuôn mặt âm u không rõ và những cái cúi gằm mặt không dám nhìn những huấn luyện viên của đám nít ranh đã ngồi trên xe bus đi cùng cậu sáng nay.
Bọn họ có gì đó giống với đám tân binh cậu từng huấn luyện cho.
Bọn họ đều đang khổ sở vì mất đi động lực ước mơ phía trước.
Con đường phía trước giăng mây mù che đi con đường tương lai.
Từng giây đi qua trong bầu không khí im lìm không sức sống đó làm trái tim nhỏ của cậu mềm lòng.
Những đứa trẻ đó xứng được có những cơ hội khác.
Chúng có thể phát triển phát triển trên con đường cầu thủ thương mại nếu bọn họ muốn.
Cậu không nỡ bỏ xuống những kẻ sắp dừng chân trên con đường bóng đá này.
Tokitou Muichirou hiện tại là con người, cảm ơn.
Cậu cũng có máu thịt và một tấm lòng hướng thiện biết rung động đấy nha.
Thế mới bảo thay vì cứ tung tin huấn luyện viên Tokitou có lòng dạ sắt đá trâu chó còn không bằng thì bọn nhóc trong tù kia vẫn nên cần mẫn chăm chỉ luyện tập chính bản thân mình đi.
Cho nên khi so sánh mấy thằng ở tù Blue Lock và nhân viên trông ngục đều có thể nói hai bên đều người tám lạng nửa cân thôi.
"Chúng tôi muốn những mầm non khác có cơ hội phát triển mới thay vì dừng chân lại tại con đường này."
"Ồ! Mấy người làm ăn nhân văn vậy sao?"
Mikage Satoru nghiêm túc lắng nghe đến nỗi ông ta còn không kiềm chế được bản thân thốt ra suy nghĩ thật của mình khi nghe lý do của bên B.
Không phải có ý cà khịa đá đểu gì đâu nhưng lão thật sự đã từng có nghe về lúc dự án Blue Lock còn hợp tác với Hiệp hội bóng đá và lần trước hai bên cũng suýt trở mặt nhau vì vài lý do gì đó.
Và cũng không phải lão có tính thích tọc mạch đâu nhưng nó nổi lên tận thời sự là biết cuộc hợp tác đôi bên đã bất ổn thế nào rồi.
Tokitou Muichirou: ???
"Vâng, bên chúng tôi làm ăn rất nhân văn và có uy tín đấy ạ."
Cậu dùng tông giọng lạnh buốt và đầy tính lịch sự nhẹ nhàng cắn chặt hai cụm từ nhân văn và uy tín.
Đéo biết đứa thư kí nào vừa đẩy cửa sổ ra làm gió trời chui vào căn phòng và cũng thành công nắm bắt thời cơ phụ đệm cho Tokitou Muichirou một màn tức giận đến nỗi tóc cũng bay theo.
Nếu không phải trời đang sáng thì hình ảnh tại phòng họp này không khác đếch gì hiện trường một vụ dọa ma dành cho người già chính tông made by human.
Mikage Satoru:...
Adu, chọc chó tức giận rồi.
Adu, liệu bên B ngay bây giờ có úp sọt mình luôn không nhỉ?
Nghe đồn máu chó đẻ của bọn thanh niên dạo này hung hăng lắm.
Không cần nói chúng ta cũng đã biết bên A aka tổng giám đốc Mikage đã rén thế nào rồi khi tự động bổ não chính mình.
"Vậy hợp tác vui vẻ không thưa ngài Mikage Satoru?"
Nhưng lão lại không hề có thuật đọc tâm để biết rằng chính bản thân Muichirou đã tự thôi miên bản thân ảo ảo nhìn lão thành một đống tiền để bình ổn cơn giận của mình.
Tức giận với một đống tiền làm gì, thay vào đó hãy vươn tay tóm lấy nó rồi mang đi dùng cho mục đích của bản thân.
Qủa nhiên tự thôi miên xong, Muichirou cũng cảm nhận bản thân sung sướng thế nào tiếp tục cuộc đàm phán.
"Được thôi, cậu chủ nhỏ Tokitou của trang viên Sương Mù."
"Hân hạnh được hợp tác."
"Những công đoạn sau tôi sẽ để thư kí hai bên tiến hành nốt."
"Rất vui lòng được gặp lại ngài lần sau nữa."
Tốt nhất là đừng có gặp mặt nữa.
Muichirou thầm nghĩ đằng sau khuôn mặt cứng đờ đang đưa cái bắt tay đầy sáo rỗng cho bên A.
-----------------------------
Hơi muộn xíu, nhưng chúc mừng năm mới nhé mọi người.
Cảm ơn vì đã kiên trì đi theo bộ [Nhật ký mỗi ngày trông ngục của ngài Hà trụ] của tui nhé.
Thực ra tui cũng chẳng có ý định đăng chương mới đâu nhưng nhờ có một bạn độc giả cute nên tui cũng có chút chút động lực viết tiếp bộ.
Dự kiến sẽ viết được 2-3 chap mới trong vòng 1-2 tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip