Chap 14: Nhật kí lê lết tại nhà Haitani (2)
Tôi biết Tsunayoshi là trùm mafia, biết cái băng mafia đó tên Vongola, biết mặt vài thủ hộ, nhưng nói thật ra thì ngoại trừ mấy cái đó, tôi không rõ về cái gọi là 'Vongola' lắm.
Tôi biết Tsunayoshi là boss, Takeshi là thủ hộ mưa, Kyoya là thủ hộ mây, Gokudera là thủ hộ bão vì chúng tôi từng có tiếp xúc qua, còn lại thì mù tịt.
Nhưng như thế không phải là tôi chưa nghe nói đến mấy người khác. Và dĩ nhiên, tôi biết 'sinh vật' vừa cất lên giọng cười đáng sợ kia là gì.
Rokudo Mukuro, một trong hai thủ hộ sương mù nhà Vongola.
Theo như tôi biết thì anh ta khá đặc biệt. Không phải vì lời đồn là biến thái lắm, luôn rình mò cướp đoạt thân thể của Tsunayoshi (dĩ nhiên cũng có đó...), mà còn vì đó là một trong số ít những người không đâm đầu chạy theo tình yêu với Riva Lily. Nghe đâu, người yêu của anh ta là vị thủ hộ sương mù còn lại cơ.
Và còn việc tôi nghe mấy điều này ở đâu, thì dễ hiểu mà, nơi nào không có kẻ nhiều chuyện cơ chứ?
"Rokudo Mukuro?" Tôi hỏi: "Anh... đến đây làm gì?"
Tôi hỏi xong mà thấy mình ngu ngốc thật sự, muốn đem đầu bổ ra coi não còn ở trỏng không, câu đơn giản vậy mà cũng hỏi.
Chẳng phải là để bắt tôi về hay sao?
"Kufufufufu" Vị thủ hộ sương mù đáp lại tôi bằng tràn cười quái dị, sau đó cất giọng khinh thường: "Ta đứng ở sau lưng mi cơ."
Dứt lời, một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai tôi. Tôi rùng mình, từ từ quay lại phía sau. Ừ thì, theo phản xạ thôi, chứ quay tới quay lui cũng không thấy gì cả. Mà có đôi khi, không thấy gì cũng tốt. Lỡ đâu anh ta hình dạng đáng sợ, bặm trợn, tôi quay lại chẳng phải hú hồn rớt tim ra ngoài sao?
"Kufufufufu, ta nghe hiểu mi đang nghĩ gì đấy." Anh ta nói, sau đó tặc lưỡi: "Nói chuyện với một kẻ mù phiền phức thật!"
Hôm nay là ngày gì mà tôi toàn bị người ta khinh khi thế này? Hết Haitani Rindou bảo tôi không có lực chiến đấu nên nhè vào trêu chọc, lại tới Haitani Ran xem tôi như con nít mà bón ăn (trường hợp này là có ý tốt nên tôi rộng lượng bỏ qua à nha). Bây giờ lại tới Rokudo Mukuro chê tôi là kẻ mù.
Tôi biết đó là sự thật, nhưng nói ra đau lòng lắm, thật đấy!
"Kufufufufu nếu ta tạo cho ngươi một đôi mắt, ngươi sẽ đánh đổi gì với ta?"
Sau một hồi trầm ngâm, Rokudo đột nhiên hỏi. Tôi nghe mà giật mình, mafia giờ muốn chuyển sang làm bụt rồi sao?
Làm mafia nghiệp quá nên đổi sang làm bụt tích đức?
Cơ mà lời thoại này có chút quen thuộc, giống với câu chuyện về nàng tiên cá mà mẹ Nana từng kể cho tôi nghe. Nàng tiên cá vì muốn lên bờ gặp người mình yêu mà chấp nhận đổi giọng hát ngọt ngào lấy đôi chân của con người. Nhưng cuối cùng người kết hôn cùng hoàng tử kia lại chẳng phải nàng, thế nên nàng trầm mình xuống biển, mãi mãi hoà vào lòng biển mẹ, cũng giống như câu chuyện tình yêu mà nàng ước mong, cũng đã vỡ tan bọt nước vụn tàn.
Đối với tôi, dù là mất đi giọng nói hay là mất đi đôi mắt thì đều có hậu quả giống như nhau, vậy cớ sao tôi phải lựa chọn đánh đổi cơ chứ? Đổi bất hạnh lấy bất hạnh? Có kẻ ngu—
"Kufufufufu, ta có bảo đổi lấy giọng hát của mi à?" Rokudo đọc vị được suy nghĩ của tôi, lên tiếng hỏi, sau đó lại trầm trồ: "Suy nghĩ của con nhóc nhà mi phong phú thật đấy. Chuyện cổ tích nàng tiên cá nghe có vẻ hay nhỉ?"
...Không phải 'hình như' mà anh ta thật sự đọc được suy nghĩ của tôi sao?
"Kufufufufu dĩ nhiên là vậy. Thế giới trong mơ này là lãnh địa của ta, không gì mà ta không biết." Rokudo Mukuro kiêu ngạo nói: "Vậy nên dừng cái việc suy nghĩ lung tung lại đi."
Tôi vâng lời, im miệng, im luôn suy nghĩ.
"Kufufufufu, kêu im là im thiệt đó hả? Không có gì để nghe chán bỏ xừ!"
Ụa anh kia?! Ngang ngược vậy? Rồi rốt cuộc đến đây làm cái quần gì? Thám thính tình hình, xem xem lúc nào tiện tiện thì tóm tôi về?
"Kufufufufu ta đâu có phải con chó của Vongola mà đi làm việc đó." Rokudo bảo: "Ta đến đây là để giúp mi."
"...Vì sao?"
Ở đời không ai cho không ai thứ gì cả, huống hồ chi Rokudo Mukuro là mafia, lại càng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ bất kì ai. Khi nhận của ai đó thứ gì, ta sẽ phải trả lại y hệt, thậm chí đắt đỏ hơn cả thứ ma ta nhận được.
Thật ra thì, trên đời này không có người nào thật sự tốt đâu, cái gì cũng có cái giá của nó. Tiên hay bụt đều không tồn tại giữa đời thường, nếu có thì cũng chỉ giúp cho những 'nhân vật chính', chứ nào đến phiên nhân vật đã phụ lại còn đóng vai ác như tôi.
"Kufufufufu hay cho một câu 'trên đời này không có người nào thật sự tốt đâu'." Rokudo cất lên giọng cười quái dị, một ngón tay lướt nhẹ từ sau gáy rồi dừng lại ở bên má, anh ta thì thầm vào tai tôi: "Thế còn Haitani Ran thì sao?"
"!"
Việc tiếp xúc với đầu ngón tay của Rokudo khiến cho tôi rùng mình, vội nghiêng đầu sang chỗ khác. Cảm giác này không thoải mái tí nào, cứ như chỉ lơ là một giây là mấy ngón tay đó sẽ bóp lấy cổ tôi vậy.
"Kufufufufu, lạ ghê." Rokudo Mukuro ngân dài giọng: "Mi có vẻ không thích ta động vào mi nhỉ? Trong khi mi có vẻ rất thoải mái khi để tên đó chạm vào mình."
"Kufufufufu tại sao vậy?" Điệu cười quái dị vang lên quanh tai tôi: "Ngây thơ thật, Sawada Koiyoshi, mi bị tấm lòng kia làm cho cảm động?"
"..."
"Kufufufufu niềm tin lung lay rồi, đúng chứ?" Bàn tay của vị thủ hộ sương mù như hoá thành một con rắn dài, với chiếc lưỡi thè ra trong vô cùng kinh tởm. Nó quấn lấy cổ tôi, rồi từ từ trườn lên mặt, bò ngang che đi đôi mắt của tôi. Cảm giác nhớp nháp của da rắn khiến cho da đầu tôi tê dại, cử động như bị đình chỉ. Tôi cực kì ghét cái sự ươn ướt lướt ngang da thịt mình, và tôi cũng không thích gì loài rắn.
Lời của Roukudo vang lên văng vẳng trong đầu tôi như một lời thôi miên, tựa làn khói bao lấy não bộ, trầm trầm, cứ âm vang mãi:
"Kufufufufu mi đã bao giờ nghĩ vì sao tên đó lại giúp ngươi không? À, mi có, nhưng mi cố tình bỏ qua sau đầu. Mi nghĩ hắn tốt đẹp sao? Suy nghĩ đi nào, Sawada Koiyoshi, hắn ta không như ngươi tưởng tượng đâu. Haitani Ran chẳng khác gì chúng ta—"
"Câm miệng!" Tôi hít một hơi sâu, dùng hết sức bình sinh, gần như là hét lên: "Đừng có đánh đồng Ran với mấy người!"
"Kufufufufu tình cảm gớm nhỉ?" Rokudo đáp: "Mi biết Phạm Thiên không? Cái băng đảng giết người không ghê tay đó, Haitani Ran là một trong những thành viên cốt cán đấy."
"Tôi biết chứ." Kể từ khi nghe thấy tiếng gọi đò kia, tôi đã lờ mờ hiểu được vấn đề. Công ty mà Ran và em mình làm quả thật không đơn giản...
"Kufufufufu vậy ngươi—"
"Nhưng mà trái tim của tôi lại mách bảo rằng cậu ấy là người tốt." Tôi chậm rãi nói, bàn tay chạm vào vị trí trái tim của mình. Trong đầu hiện lên những khoảnh khắc ân cần, dịu dàng của Ran, tức khắc, trong lòng tôi trở nên an yên đến lạ. Từng cử chỉ của cậu ấy đều như có phép màu vậy, tiếp thêm sự ấm áp và sức mạnh cho tôi.
Nghĩ nghĩ, khoé môi tôi bất giác cong lên thành một nụ cười:
"Ran là một người tốt. Ít nhất là đối với tôi."
Và Rokudo Mukuro đáp:
"Kufufufufu, ngu xuẩn!"
•
Tôi sực tỉnh dậy khi cánh cửa phòng tắm bị đập rầm rầm, kèm theo đó là giọng của Ran: "Bé ơi! Em ở trong đó cả tiếng rồi đó, không sao chứ?"
Nhác thấy cửa sắp bị đập cho sứt bản lề, tôi vội đáp: "Xong liền đây!" Nói rồi quơ lấy dải băng bịt mắt treo trên cái giá gần đó.
Nhưng tình huống sau đó khiến cho tôi hoảng hốt.
Ánh đèn phòng tắm chiếu thẳng vào mắt khiến cho tầm nhìn của tôi trở nên chói loà. Tôi giật mình, hai bàn tay run run chạm lên mắt.
Không, không thể nào! Đôi mắt của tôi...!
Cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay tôi không thể sai được, phía dưới hàng lông mi là đôi đồng tử, chứ không phải chỉ là một hốc mắt trống rỗng phải dùng băng bịt lại để nhìn vào đỡ ghê mắt.
"Bé!"
"A...?"
Tôi còn chưa kịp chỉnh đốn lại cảm xúc trong mình, Ran đã đẩy cửa bước vào—
"R...Ran..." Tôi nhìn Ran, rồi nhìn xuống bản thân còn ngâm mình trong bồn tắm, với phần trên của hai bầu ngực trắng nõn còn lộ ra khỏi mặt nước. Giọt nước đọng lại trượt dài ngang gò má, cũng có vài giọt men theo lọn tóc vàng từ cổ chảy dọc xuống bả vai. Sau đó, tôi lại lia mắt sang Ran, nhận thấy từ mũi của cậu ta chảy ra một dòng máu đỏ. Bàn tay cầm ngay tay nắm cửa siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
"Tôi ra ngoài liền!" Ran nói trước khi xoay người đóng mạnh cánh cửa, song tôi vẫn nhìn thấy lỗ tai của cậu ta đo đỏ.
Ơ hay, tôi nên là người đỏ mặt chứ nhỉ?
•
"Tôi rất xin lỗi, mong em đừng để bụng." Ran thành khẩn nói trong khi tay lại thuần thục cầm khăn lau tóc cho tôi. Đây đã là lần thứ mười ba Ran xin lỗi tôi kể từ lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm.
Tôi ngồi trên chiếc sofa đã làm bạn với mình được hơn một ngày, nhìn nó thật kĩ như muốn ghi sâu hình ảnh ấy vào đầu. Rồi tôi nhìn một vòng căn phòng. Nói to thì hơi quá, nhưng gọi là nhỏ cũng không đúng. Đây là một căn phòng khách khá lớn được trang trí theo phong cách gì đó mà tôi không biết là phong cách gì.
Mỗi thứ trong căn phòng đều như mang một màu sắc, đại diện cho phong cách khác nhau. Nếu nói thật lòng thì phải gọi là được bài trí theo trường phái nổi loạn (?).
"Em không trả lời làm tôi sợ đó."
Tôi bật cười: "Sao lại sợ vậy?"
"Sợ em giận tôi." Cậu ấy thành thật trả lời.
Tôi mặc kệ Ran có đang lau tóc giúp mình, lười nhác ngả người ra thành ghế. Mọi thứ ngay lập tức bị lộn ngược, tôi thích thú tận hưởng tầm nhìn từ góc độ này, nhìn mọi thứ mới lạ. Và, có một đôi mắt sáng thật tốt.
Ấy là cho đến khi, trước mắt tôi xuất hiện gương mặt phóng đại của Ran.
Lúc này, tôi mới nhìn rõ dung mạo của người đàn ông xa lạ đã mang tôi về cứu giúp. Đẹp quá... tôi chỉ có thể bật thốt lên như thế. Một nét đẹp dịu dàng mà lại vô cùng ma mị, khiến cho người ta không thể rời mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi mắt tím như đoá hoa oải hương đang nở rộ dưới ánh mặt trời tô điểm trên gương mặt điển trai không góc chết. Cùng với đó, mái tóc highlight tím càng làm nổi bật lên khí chất có một không hai của cậu ta.
Và trong một khoảnh khắc mơ hồ của đôi mắt, tôi cứ ngỡ rằng đấy là thiên sứ giáng trần, rằng sau lưng của người ấy là đôi cánh thiên sứ trắng tinh. Trái tim tôi đập thình thịch trong lòng ngực.
Một suy nghĩ lướt qua đầu tôi, tôi do dự, nhưng một thế lực nào đó trong tôi xui khiến tôi đồng ý, vậy nên, tôi lấy hết can đảm vươn tay sờ mặt Ran.
"Ran đẹp ghê ha?" Tôi thích thú vuốt ve gò má của cậu ta, vui vẻ bảo.
"Đẹp thế thì em yêu tôi đi?"
Ran mỉm cười, chạm nhẹ vào tay tôi. Cả bàn tay của tôi như được tay của cậu ta ôm trọn lấy. Và, ồ, quả như Rokudo nói, tôi không hề bài xích động chạm của Ran. Nói đúng hơn, tôi thấy thoải mái là đằng khác.
"Thế cậu có yêu tôi không?"
Tôi đột nhiên hỏi. Ran không tỏ ra chút bất ngờ nào, chỉ trưng ra nụ cười đốn tim như thường lệ, cúi đầu hôn lên trán tôi:
"Dĩ nhiên là có rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip