Kỳ lạ quá nhỉ...?

Bằng một cách thần kì nào đó, Yohan đã ngồi lại nói chuyện với Majin một hồi lâu. Tuy rằng hơi khó nói vì ngoài người bạn hồi nhỏ ra thì cậu ít khi nói chuyện với một cô gái lắm. Nhưng không hiểu tại sao cậu và Majin lại hợp nhau tới kỳ lạ.

Nhất là trong khoảng thú cưng! Yohan đã ngồi hàng giờ liền để kể rằng mình chăm sóc ra sao, cực khổ thế nào nhưng cũng chẳng quên dấu nhẹ chuyện đấm nhau cướp giày để kiếm ăn cho cậu và Eden. Lỡ nói ra thì cổ chạy mất thì cậu cũng khá buồn, lâu rồi mới có người hợp chuyện với mình mà...

"Nuôi thú cưng đúng là cực thật nhỉ?" Majin xoa xoa đầu của Eden với vẻ chiều mến nhu hòa, nó cũng rất hưởng thụ cứ dụi vào tay cô mãi thôi ~ Thật dễ thương...

"Nhưng nó cũng rất vui"

"Tôi thật sự cũng muốn nuôi lắm, nhưng công việc thật quá đổi bận rộn"

Mỉm cười nhìn cậu trai Yohan đó, nụ cười ôn chu trìu mến mà thâm sâu. Đồng tử đen khẽ híp lại đôi chút khi mỉm cười, tuy rằng chỉ là một nụ cười nhỏ nhưng lại khiến cho người ở trước mắt khi nhìn vào. Đôi mắt đen khi nhìn thẳng vào Yohan, thì ngay lập tức cậu đã trật một nhịp, đơ đến quên cả thở.

Nụ cười gì thế kia? Sao lại ma mị, bí ẩn thế này! Sao lại khiến cậu bối rối thế...?

"À mà mấy giờ rồi nhỉ...?" 

"Hả...?" Yohan chợt tỉnh

"Cũng trễ rồi đấy Yohan cậu không về sao?" Majin nghiên đầu, đưa màn hình hiện đồng hồ đã tám giờ hai mươi lăm rồi...

"Trễ vậy rồi sao?!" Cậu bối rối, mới nói chuyện được một chút thôi mà?

Một chút của cậu là gần ba tiếng hả?

"Ừm..." Cô cuối đầu, nãy giờ thấy trời tối thui mà cô không nói, tại ít khi có người nói chuyện mà? Phải tranh thủ chứ!

"À vậy cô cho tôi xin tài khoản Facebook được không Majin?" Cậu lấy điện thoại ra

"À được chứ..." Majin cũng vui vẻ nói lại thôi, điều đó rất bình thường.

Sau đó Yohan cũng dắt Eden đi bộ ra về, còn cô vẫn sẽ ở đây đợi bác sĩ thú y đấy ra... Công nhận chú mèo bị thương nặng thật...

"..." Im lặng ngước lên vành trăng khuyết kia, cậu ngẩn người nhớ lại cô gái đấy. Trong lòng thầm nghĩ nói chuyện với cô ấy cũng không tệ lắm?

"Thật mong..." Được gặp lại cô Majin

Gâu!

Nhìn xuống chú chó nhỏ của mình rồi xoa nhẹ đầu nó, cậu cười nói:"Mày hẳn là đói rồi nhỉ? Eden chúng ta về GangBuk nào..."

Yohan... Con người vốn là một cậu bé ngây thơ yêu đời nhưng sau khi trải qua một sự cố thì cậu đã ngày càng khó gần hơn. Là một trong tứ đại băng đảng, thật khó khăn để trở nên lạc quan khi đang có những kẻ đang nhăm nhe cắn xé cậu. Thế nên chẳng thể tin tưởng được bất kì ai.

Nhưng hôm nay lạ lắm

Nói chuyện tâm sự với một người mới quen mà chẳng cần kiêng dè...?

Thật sự rất lạ...

Nhưng cũng vui vui

Rất mong được gặp lại cô, người từ xứ sở anh đào ạ!

**

Sau ba mươi phút Yohan rời đi

Chẹp chẹp

Đúng là cậu ta khổ thật, Majin dựa lưng vào tường gạch lạnh lẽo nghĩ về những gì Yohan đã kể cho cô nghe...

Cậu ta năm nay chỉ mới mười bảy tuổi đã bỏ học và đang đi làm kiếm tiền để chữa mắt cho mẹ mình, bố thì không có tung tích. Giờ cậu ấy chỉ còn chú chó Eden và mẹ là gia đình duy nhất...

Thật cực khổ

Majin có chút đồng cảm, vì ở kiếp này từ khi còn nhỏ cô đã phải kiếm tiền rồi. Cha mẹ ở kiếp này của cô thật sự rất rác rưởi! Bố nghiện cờ bạc rượu chè bê tha, có tính gia trưởng vũ phu , luôn coi phụ nữ như cái máy đẻ, tư tưởng bảo thủ biến thái không ai bằng! Mẹ thì điệu đà, chảnh chọe đánh đập con cái, yêu chồng mình đến điên cuồng sẵn sàng giết luôn con mình vì giám lại gần chồng, một kẻ nghiện tình dục! 

Có một đứa em trai thì thằng đó căm thù chị mình tới cực độ vì làm cha mẹ tàn phế, là một thằng mưu mô từ khi nó còn năm tuổi. Cũng là một thằng có máu S nặng đô luôn! Nói chung cái gia đình này là một đám rác rưởi dưới đáy xã hội, à không hố đen vũ trụ mới đúng!

Mặc dù vào cái năm mười tuổi cô đã khiến cha mẹ mình vào bệnh viện tâm thần nhưng cũng chẳng hối hận mấy. Tại làm xong cô vào trại cải tạo được bao ăn bao ở rồi làm đại ca luôn mà! Phải vui chứ:))

Mà ở hai năm là ra à tại cải tạo tốt quá... Và từ đó cô cũng phải kiếm tiền nuôi sống mình cũng chẳng quên rằng cần phải học để lấy bằng cấp. Chọn trường tốt nhất Nhật Bản được vào khối A học nhưng rồi chuyển xuống E vì tội ẩu đả và đi làm thêm.

Thế là cô gặp được Sensei và các bạn

Nhớ cũng vui

Muốn quay lại thời trẻ trâu đó ghê

Cạch!

"!" 

"Bác sĩ ơi chú mèo đó ra sao rồi ạ?" Majin trên mặt có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi nhỏ người bác sĩ cao tầm mét sáu bảy, tự nhiên thấy mình thật cao

"Cũng khó nói lắm vì chú mèo nhỏ đó bị thương rất nặng, còn những vết thương lâu ngày bị nhiễm trùng nữa thì... Tình hình có hơi khó khăn..."

"Còn bị nhịn đói rất lâu và cũng chỉ là mèo con được vài tháng nữa nên chẳng khả quan tí nào..."

Bác sĩ nói với giọng buồn bã, ông làm cái nghề này là vì yêu thương những động vật nhỏ nhắn cần được bảo vệ và yêu thương. Nhưng giờ ông lại hối hận quá... Hằng ngày phải nhìn những chú chó mèo ra đi ông cũng đau lòng lắm chứ... Nhưng chẳng làm gì được, tất cả là nhờ chủ nhân mà ra cả! Không có trách nhiệm thì đừng nuôi, tội chúng lắm...

Chúng nó cũng có cảm xúc cơ mà tại sao lại tàn nhẫn tới vậy cơ chứ...?

Bao nhiêu chú chó chú mèo đã bị chủ ngược đãi, vứt bỏ để rồi phải chết vì đói vì những vết thương dày đặt...

"Vâng..."

Ông ngước lên nhìn cô gái trẻ đã cao hơn mình rất nhiều, lòng đang nặng nề cũng nhẹ đi chút. Ít ra vẫn có người còn lương tâm thật sự, không vô cảm đứng nhìn chú mèo nhỏ này chết đi nhỉ...? Coi như cô ấy cũng cố gắng hết sức rồi đi...

"Đó là mèo hoang sao?" Ông biết, chỉ hỏi cho có để bắt chuyện hoặc là những chú mèo hoang hay là bị chủ ngược đãi thôi, nhưng ông thiên về điều đầu tiên hơn. Nhìn cô bé này cũng được gọi là tử tế yêu thương động vật mà.

"vâng" Cô gật đầu

"Ừm..." Đoán đúng rồi, ông gật gật đầu hai tay chắp ra sau.

"Mà cháu không về sao? Cũng khá trễ rồi đó"

"Hể?" 

"À đúng rồi" đây cũng đâu phải nhà cô đâu...

"Mau về nhà đi người thân sẽ lo lắng đấy!" Bác sĩ híp mắt cười hiền hậu, chỉ dặn dò cô mai nhớ quay lại. Nhưng ông cứ thấy mình quên quên cái gì ấy...?

"Bác sĩ ơi cho cháu gởi tiền ạ!" Majin hai tay đưa cho ông bác sĩ làm ông bất ngờ

À đúng rồi mình quên lấy tiền... Già cả rồi.

"à cảm ơn cháu" Ông cười cười, tăng một điểm thiện cảm với cô gái này. Khá thật thà đó chứ, nếu mà là người khác thì cũng lờ đi rồi

"Vâng thưa bác cháu về"

Nói rồi cô đi ra ngoài, đóng cái cửa kính lại giúp bác ấy luôn.

**

Trên con đường lạnh buốt của xứ Hàn Quốc, cô đút tay mình vào chiếc túi áo. Nhìn ngắm cái mặt trăng khuyết ấy đang dần rã đi, mắt rũ xuống đôi chút. Thầm nghĩ mình nên đi về nhà nhanh thôi, cô sợ bọn biến thái trẻ trâu ấy lộng hành lắm. Mà một khi lộng hành thì cô lại chảy máu

Đi bộ trên con đường vắng, nhà cô ở khá xa chỗ này gần 100km mà cô cũng chẳng rảnh chạy làm gì nên đi bộ cho thoải mái. À và đừng ai nghĩ rằng Majin hãy đi xe bus hoặc Taxi cho lẹ nhé:)) Nó là khắc tinh của cô đấy:))

Mỗi lần chỉ cần ngửi thấy mùi xe thôi cô đã choáng váng nhức nhức cái đầu rồi chứ đừng nói là lên xe được chở đi. Chỉ có vài lúc cần thiết lắm thì cô sẽ đem theo thuốc ngủ để lên trên xe mà ngủ chứ uống thuốc say xe riết cô miễn nhiễm với nó luôn rồi:-)

"haizz" Cuộc đời là bể khổ...

"Ủa chị Majin?"

"Hửm...?" Cô xoay người lại, giọng nói quen thuộc đến nỗi cô cũng biết là ai luôn...

Quả nhiên Keyung đang vẫy vẫy tay với cô, một tay cầm túi xách hàng hiệu rồi nở một nụ cười tươi, bên phải có một chàng trai nhìn có vẻ dữ dằn còn bên trái là...

Ủa ba thằng bị Vasco dọa ở tiệm tạp hóa nè?

"Chào em... và những người bạn của em..." Nói câu cho có lệ cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhìn lũ này là biết ăn chơi đàn đúm rồi. Keyung à em sa đọa quá em ơi...

Không còn là cái vẻ hiền hậu mà ngày đầu tiên mình gặp nhau nữa rồi...

"Ơ kìa!"

"Sao chị ấy lại đi lẹ thế?"Keyung phồng má hai tay chóng xuống cái eo nhỏ đang mặc chiếc áo ba lỗ bó sát của mình.

"Rồi giờ có định đi nhậu không?" Chàng trai vuốt keo bên cạnh khó chịu, tự hỏi sao mà nhỏ này dài dòng dữ vậy?Đã mời đi uống thì làm ơn lẹ lẹ chút đi

"Xì ~ Biết rùiiii"

**

"Thật đáng sợ..."

"Thời gian có thể thay đổi được một người như vậy sao?"

Cạch

Cô đóng cửa lại, khuôn mặt chán đời gãi gãi đầu. Chẹp chẹp cô đói quá phải đi tắm miếng rồi ngủ thôi...

"Con gái không nên đi khuya đâu ~"

"!.." Ớn lạnh cô nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng nghĩ lại thì có lẽ mình hiểu nhầm. Chắc do căng thẳng quá thôi nên mấy ngày nay cô cứ có cảm giác ai đang nhìn ấy...

"Phát giác rồi sao? Nhạy thật" Kẻ đang nhìn phản ứng của cô cười mỉm, đẩy chiếc kính gọng tròn của mình lên 

*Có lẽ mình nên nhờ Ristu kiểm tra thử* Cô mím môi, mong là không giống như cô nghĩ

Majin đi vào phòng tắm rửa kỳ cọ cơ thể, muốn cho cái mùi tanh của nó biến mất. Sử dụng sữa tắm có mùi việt quất ngọt của mình. Cảm thấy thực sự đầu óc đã trở nên nhẹ nhàng đôi chút. Cơ thể bây giờ trần trụi không một mảnh vải che thân, khuôn mặt thực sự giờ đã lộ rõ.

Vuốt cái mái dài của mình lên để gội, ngũ quang cuối cùng cũng thấy hết. Cô không phải là không xinh chỉ là quá bận rộn trong công việc nên không có thời gian chăm chút cho mình, nếu che bớt quầng thâm với đánh chút son lên Majin cũng xinh hơn rồi.

Thêm cái style ăn mặc quá thoải mái nữa nên nhìn xuề xòa lắm, body của Majin cũng được lắm đấy! 85-63-93 thêm cái chiều cao một mét bảy lăm nữa nên nhìn cân đối lắm

"Phù ~" Lau khô tóc bằng máy sấy xong cô định đi ngủ luôn-

Ọt ọt ọt

Cái bụng đã biểu tình vì cô chưa bỏ gì vào bụng cả

"..."

Thôi bụng ơi mai ăn đi tao mệt rồi...

Dạ dày belike: Bà có biết bà nhịn bao nhiêu bữa rồi không? đm cho tui sống với!!

Mặc kệ cái bụng đang gào thét, cô vẫn đi ngủ!

Nhưng đột nhiên lại bật dậy, tưởng Majin nghĩ lại rồi ư? Không cô lại bật máy tính, chợt nhớ rằng còn tài liệu gửi cho Ego rồi mà không biết ảnh có xem chưa tại, nhiều lúc ảnh không có xem tin nhắn của cô...

*Không biết giờ này ảnh còn thứ-*

Không đương nhiên sẽ thức rồi đôi khi Ego Jinpachi hai, ba giờ sáng mới ngủ mà.

Thế nên cô vào trang chủ mess của mình, cái người đầu tiên hiện lên chính là Ego, bấm vào và gọi chuông đang bắt đầu reo nhưng chỉ vài giây sau đã có người bắt máy:"Alo?"

---------------------------------------

Fact: Trong lớp 3E Majin từng là Crush một thời của các bạn nữ vì quá tinh tế và đẹp chai:))

Sức lực đã kiệt quệ không viết nỗi nữa:))

Cầu Cmt


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip