C.3 • [Cơm trưa là thứ gì đó rất khó chịu]
*Reng reng*
Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, hơn mấy trăm học sinh nam và nữ tại Seigaku nhanh như chớp chạy vồ xuống canteen trường hoặc lấy bento đã chuẩn bị sẵn bắt đầu ăn trưa. Cả Warui cũng vậy, cô vừa nghe tiếng chuông xong cũng lật đật cầm hộp bento mẹ làm đi ra sau trường học lấp đầy cái bụng đã đói meo của mình.
Vừa định bước ra khỏi cửa, bóng dáng tóc vàng hôm sáng bu vào cô khóc lóc này nọ lại lần nữa đột ngột đứng chắn trước mặt không cho cô đi. Thở dài một hơi, Warui mắt cá chết liếc nhìn Enni khúm rúm sợ hãi kia, ý chỉ như hãy tránh đường cho người khác đi.
Enni chân bước một bước, tay vén tóc mai lên, yêu kiều hỏi nhỏ cô:
-"Warui – chan, chúng ta ... có thể cùng ăn trưa được không?"
Đáp lại cô ta chính là cái bản mặt lạnh như tiền của Warui cùng một từ rất ngắn gọn.
- "Không."
Cô ta giật mình, định mở miệng thêm lần nữa thì bị Warui cắt ngang, giọng điệu vô cùng quả quyết:
-"Không chính là không và cậu cũng không cần hỏi lí do."
Sau, Warui thành thục lách người qua Enni, đến một cái nhìn cũng không bố thí cho cô ta mà đi thẳng ra phía sau trường học.
Cho xin, Warui cô không có một cái khẩu vị mặn đến mức đi ăn cơm trưa mà dẫn theo một cái bình nước di động, cứ hễ hé miệng ra một từ thôi đã khóc thành sông, thành biển.
Enni ngẩng người, ánh mắt dán chặt lên bóng lưng đã đi khuất kia, lòng bàn tay đã bị các móng tay làm cho sưng đỏ lên.
Tại sao... ?
[...]
Hàng cây xanh ngát che đi cái nắng gắt của mặt trời vào buổi trưa, đường đi từ lớp học của Warui đến phía sau trường học tương đối vắng vẻ, vì thế hình như một đoạn đường dài ấy Warui không hề gặp bất cứ một Mary Sue nào.
Bước chân chậm rãi đến chỗ ghế đá dưới bóng râm của một cái cây nào đó, Warui lòng còn đang vui vẻ đột ngột bị một mái tóc hồng đậm thu hút. Warui chuyển tầm nhìn tới vị chủ nhân của mái tóc kia, nhìn xong, Warui muốn chạy nhanh đi luôn.
Mái tóc hồng đậm bồng bềnh, gương mặt thánh thiện cùng nụ cười thiện lương tỏa nắng, tà váy xanh đậm ngắn vì mỗi bước chân của người kia mà tốc lên, xung quanh còn có thêm một vài chú chim, chú bướm bay lượn lờ. Ồ, đây đích thị chính là chị Hanao thân thiện kèm thánh thiện kiêm thư kí của Hội học sinh – người mà Warui chẳng bao giờ muốn gặp sao.
Sao tự dưng hôm nay chị này lại ở đây? Sao tự dưng hôm nay chị này không đi cùng với Tezuka – senpai? Sao tự dưng hôm nay chị này nổi hứng ập đến bên cô một cách đột ngột đến như vậy?
Không được, cô mà còn ở đây nữa thì sẽ bị chị ấy bắt ở lại ngồi giảng đạo mất. Cô không có muốn như vậy đâu!!!
Nghĩ là làm, Warui nhấc nhẹ chân lên, rón rén rón rén định chạy đi thì bị chị gái kia bắt gặp, giọng cực kỳ vui vẻ, kêu to.
-"A, Warui, emcũng tới đây ngắm nhìn thiên nhiên sao?"
Warui còn đang rón rén kia, cứng ngắc đổ mồi hôi đầy cả lưng, nội tâm lướt qua hàng ngàn chữ "Ohnonono"
Thôi rồi lượm ơi.
Cố giữ bản thân thật bình tĩnh, Warui quay lại, miệng nở nụ cười hiền từ hệt như chị gái kia, bất đắc dĩ nói.
-"Vâng, cảnh quan chỗ này khá đẹp nên em thường hay ra đây thư giãn."
Chị gái kia ồ lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới bên Warui, kéo cô vào ghế đá ngồi, miệng không ngừng luyên thuyên.
-"Ai nha, em đúng là có một tâm hồn yêu thiên nhiên. Nơi đây quan cảnh thanh mát, xanh đẹp, nhiều động vật vui đùa với nhau bên những lùm cây cỏ, hoa lá tuyệt đẹp. Chị chỉ cần nghĩ đến như vậy thôi thì tâm trí liền đã thư thả, quên sạch đi những mệt mỏi, bộn bề của cuộc sống, ..."
Biết kiểu gì một khi chị gái này nói thì không thể nào dừng được, Warui rất bình tĩnh mở nắp hộp bento ra xử lí đồ ăn, mặc kệ đến người bên cạnh còn đang nói này nói nọ.
Rồi, chị gái kia đứng lên, đối diện với Warui còn đang ăn cơm kia, triết lý giảng giải:
-"Warui, em xem này, bầu trời xanh ngát, cây cỏ thi nhau đung đưa theo làn gió, tán cây vì sự tinh nghịch của thiên nhiên mà rào rạt, rào rạt làm cho tâm hồn ta như gột rửa đi ..."
Gặm một miếng cà chua, rồi thêm một miếng rau sống, đến khi mà Warui đã ăn xong bữa trưa của mình, cô mới chậm rãi đóng nắp hộp bento lại, mắt cá chết cắt ngang lời nói của người kia :
-"Chị--- điều này nói ra rất vô duyên nhưng mà ..."
-"Ừm?"
-"...Chị bị lộ quần trong kìa"
Chị gái kia vừa nghe câu đó, chốc lát đơ người vài giây. Đoạn, chị ấy cúi đầu xuống, phát hiện váy của mình vì gió mạnh mà bị tốc lên từ lúc nào, lộ ra ... *khụ khụ* quần trong thì đỏ mặt hét lớn, tay nhanh chóng giữ váy lại, ánh mắt quay sang Warui trách mắng:
-" Warui, em đã nhìn thấy những gì?"
-"Thấy những gì lộ ngay trước mắt mình ạ."
Bẽ mặt, chị gái kia chỉ tay vào mặt Warui, nhíu mi mở giọng dạy dỗ.
-"Warui, hành động hồi nãy của em thật rất khiếm nhã. Bộ không ai dạy cho em cách ăn nói thanh lịch, lễ phép sao?"
Mặt lạnh Warui đáp trả lại :
-"Chị ạ, em nhắc chị ba lần rồi nhưng nãy giở chị không không nghe thấy. Em biết là câu vừa rồi rất vô duyên nhưng không lẽ em cứ mặc đó mà để váy chị cứ tốc lên miết ạ?"
Chị gái kia cứng họng nhưng vẫn cố cãi :
-"Nhưng em cũng phải biết ăn nói sao cho không làm người khác xấu hổ chứ ? Em có biết rằng ..."
-"Chị ơi---"
-"Em im đi, chị đã dặn em là ..."
-"Chị, người ta đang nhìn chị kìa."
Warui nhăn mày, nói to với chị gái kia. Người ta bu quanh cửa sổ nhìn xuống chị bị lộ hàng, chị không chịu che mà còn đứng ở đó lí giải.
Chị gái kia biết điều, vội quay ra đằng sau, phát hiện có một vài đạo mắt từ cửa sổ nhìn tới thì lại càng xấu hổ thêm, hung hăn trách mắng Warui:
-"Sao em lại không nhắc cho chị?"
Hoshimiya [câm lặng] Warui: ('-ι_-`)
Không đợi cho Warui kịp nói, chị gái kia nước mắt trào dâng, chạy như bay đi, miệng ô ô khóc lớn.
Thân là một học sinh tốt bụng, Warui rất có lòng nhắc nhở với chị gái đang chạy kia:
-"Chị ơi, cẩn thận lại có chuyện không mong muốn xảy ra nhé."
Xong, Warui ngồi im ở ghế đá, tay đang cầm hộp bento kia nâng lên xoa xoa mái tóc đen ngắn của mình, than thở.
Ăn cơm thôi cũng không yên.
..
..
..
Chương sau, Warui chính thức thoát ế vì ... một hiểu lầm :)
Ta nói, chương sau nó dzui gần "chớt" ( ͡ᵔ ͜ʖ ͡ᵔ ).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip