Phiên ngoại: Du hành tương lai (1)
T/b's pov.
Vào một ngày đẹp trời nọ, tôi đã thực hiện một hành vi chứng tỏ rằng mình ngu ngục.
Đó chính là---
Là!!!!
Là!!!!
Là!!!!
No one's pov.
"..." T/b trầm mặc hết nhìn cảnh đẹp ban đêm xung quanh rồi nhìn Saiki, sau đó nhìn xuống bàn tay mình đang cầm cục "ăng ten" từng ngự trị trên đầu Saiki.
Saiki: "..."
"Tao xin lỗi vì lỡ chơi dại... Trả mày nè." Nói rồi cô gái nhẹ nhàng cắm nó lại lên đầu Saiki.
"T/b... Cái này, nó đéo phải cục ăng ten của tao!!!!! Nó là cây kẹo mút!!!! Mày đùa tao à???"
Saiki cáu gắt toan định giật cây kẹo mút kia ra thì T/b nhanh chân chen mồm vào nói:
"Đeo đỡ tạm đi. Sau đó chúng ta đi tìm lại cục ăng ten cho mày..."
"... Cả thế giới rộng lớn, mày đánh rơi ở đâu mày còn không biết, đòi tìm kiểu qq gì?"
Saiki quay qua khinh bỉ con nhỏ.
"Ừ thì, mày là nhà ngoại cảm mà... Tao nghĩ mày sẽ tìm được với lượng năng lực khủng bố mày sở hữu. Suy cho cùng là do mày không chịu tập kiểm soát nó thôi." T/b gãi má ngượng ngùng nói.
"..."
"Là lỗi do ai? Giờ đổ sang cho tao à? Mày là đứa hiểu rõ tao nhất kia mà, đừng có mà nói cái câu đó! Tao cũng đéo ngờ được là mày có thể lên cơn điên như vậy đó! Mày ooc quá rồi!!!!!" Saiki ôm đầu ảo não nói thông qua thần giao cách cảm.
"Tao xin lỗi, hmu." Hai ngón trỏ chạm vào nhau, cúi gầm mặt nói.
Sau đó dự định lặng lẽ tàng hình thì bị thằng bé phán một câu:
"Mày mà dám triển khai năng lực rồi để tao một mình là mãi mãi sống ở đây đi nhé!"
"..." Thế nên con bé ngoan ngoãn không chơi trò đùn đẩy công việc nữa.
Mà, dù nhỏ có tàng hình thì vẫn sẽ bị thằng này bắt được thôi. Ai bảo thằng chả bá đạo quá chi?
Ờ thì, đúng như cái tựa đề chap nói rồi đó, nơi đây chính là tương lai 12 năm sau.
Trong lúc nó cùng Saiki chơi game đối kháng trong phòng thì bỗng con nhỏ lên cơn phê pha mà lỡ tay rút một cục ăng ten trên đầu Saiki ra, thế là trong lúc mất kiểm soát thì hai đứa đã dịch chuyển đến tương lai.
Thời gian còn là buổi tối nữa mới đau.
Ầy...
"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Tao còn muốn được về nhà nằm ngủ lắm ó...
T/b rụt rè hỏi.
"Ai biết. Là do mày tự làm, tự nghĩ đi."
Saiki phũ phàng đáp.
"..." Mày đúng là đồ không có nhân tính.
"Quá khen."
Nó không phải là khen!!!!!
"Tao không có bị thiểu năng như mày. Ok?"
"..."
"Hay là về nhà tao đi? Biết đâu mama sẽ có cách đó, dù sao bả cũng có quen biết với nhiều nhà khoa học đại tài lắm..." T/b.
"Xuất phát ngay và luôn." Saiki.
"Ờm mà, nhà mình ở đâu ấy nhỉ?" T/b nghiêng đầu tự hỏi.
"..."
"Nhà mày mà mày cũng không rõ. Đi chết luôn đi cho đời thêm đẹp!"
Saiki bùng nổ, muốn ooc đến nơi rồi đây. Hình như hắn bị lây nhiễm bệnh khùng điên của con nhỏ rồi!
"Thì đây là 12 năm sau. Biết đâu gia đình tao chuyển nhà rồi sao? Mày phải hiểu chứ?" T/b mắt cá chết nói.
"Không, tao không hiểu." Saiki đáp.
"..." T/b câm nín.
Hôm nay Saiki ghê quá. Mình sợ, mình hong nói được câu đâm chọt nào zừa lòng nhau cả...
*
Trong đêm tối, một quán bánh ngọt tên Mercedes ở ngay trung tâm thủ đô Tokyo phồn hoa.
T/b đã phải đứt ruột chi tiền mua thạch cà phê cho thằng trúc mã bớt giận.
Tuy nói là năng lực của nó không kiểm soát được tốt, nhưng vẫn đỡ hơn trước khá nhiều...
Ít nhất cũng không còn phải một chạm liền khiến một ngôi trường lớn như PK đổ nát.
Chậc...
"Ăn vừa thôi nha, để dành tiền thuê khách sạn ở nữa đó." T/b thở dài.
Cũng vì điều tín không muốn nổi bật nên Saiki nó đã thấu hiểu cho cảm xúc của cô.
Và nó không cho phép cô tàng hình. Láo vl!!
Nó bảo: "Đó là hình phạt dành cho mày."
Ok fine, xin lũi nhưng thật ra tao cũng đếch hiểu mày :).
"Biết rồi. Và đừng nói xấu tao nữa, hoặc là thiên thạch nghiền nát mày." Saiki mặt đơ đe doạ, sau đó cho một muỗng thạch cà phê vào mồm.
Ngay lập tức không gian xung quanh nở hoa.
Cực kì màu hường và hạnh fuc-- à, hạnh phúc.
"Dạ, em xin lỗi anh ạ."
"Leng keng."
Ở bất cứ tiệm bánh nào cũng phải có ít nhất một cái chuông thông báo đặt ngay trước cửa.
"Kính chào quý khách."
Một chị phục vụ cúi đầu nghiêm chỉnh chào.
Người đi vào với số lượng là 5. Đi đầu là thằng tóc trắng có hai quần thâm dưới mắt... Như thằng nghiện vậy. Chẹp.
Saiki vừa nghe suy nghĩ của T/b xong liền liếc mắt nhìn ra.
Ừ, giống thật.
Kế đó là thằng tóc hồng đeo khẩu trang đen.
Ấy chà, đây hẳn là thanh niên yêu màu hường ghét sự giả dối nè. Chậc, cứ đáng yêu thế nào ấy nhở :)?
Hồng y như Saiki dị ó. Hẳn là mày cũng rất yêu màu hường nữ tánh ghét giả dố--
"Tao đem mày ra ngoài vũ trụ sống nhé, T/b?" Saiki híp mắt, vô cảm nói.
"À dạ, em xin lũi."
Sau đó là hai thằng, ờm... Nhìn cũng đẹp mã đấy. Có lẽ là song sinh và không có gì đặc biệt, ừ thì tả sao nhỉ?
Uy Saiki, mau mô tả hai thằng đó bằng lời văn của mày coi.
"Đếch biết :V."
Mày nhàm chán vler. Ok fine, gọi là tóc highlight đen tím đi.
Cuối cùng, là một thằng tóc trắng dài, mặt gian xảo như cáo... Ừ, như cáo.
Và đặc biệt, trên người nó có mùi giấy polime nồng nặc luôn.
Đảm bảo thằng này nhà giàu nhức nách nha.
"T/b, gọi thêm thạch cà phê cho tao đi." Nghe tiếng gọi từ Saiki, T/b không thèm quan tâm đến nhóm người bên kia nữa.
"Đéo em. Ăn nhiều rồi lấy đâu ra tiền thuê khách sạn?" T/b hiện hồn về mắt cá chết nói.
"Một phần nữa thôi. Tao hứa sẽ hết giận mày." Saiki.
"Xin lỗi, tin ai thì tao tin chứ không tin mày nổi, Saiki." T/b ngả lưng ra ghế tựa, vắt vẻo chân cười khẩy.
"Yare yare, là mày tự chọn cái kết nh--"
Saiki lần đầu tiên nở nụ cười. Nhưng không phải là nụ cười ấm áp mà là nụ cười của ác ma hiện về đe doạ.
T/b rùng mình, đập bàn cái "rầm" đứng dậy. Đồng thời thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.
"Dạ, em xin lỗi anh ạ!!!! Chị gái xinh đẹp bên kia ơi, cho em thêm 5 phần thạch cà phê!!!! Nhanh lên đi, nếu không sẽ có án mạng xảy ra đó chị ơi!!!!"
Tê Bê gương mặt hốt hoảng quay qua nhìn chị gái phục vụ đang đứng gần đó.
"Ah vâng...?" Chị ta giật mình nhìn cô, khó hiểu.
"Xin chị đó, thêm 5 phần thạch cà phê nữa. Nếu không em toang mất!!! Làm ơn!!!!" T/b chắp hai tay lại, sau đó vứt liêm sỉ chạy tới ôm đùi cầu xin.
"Đ-Được... Nhưng em buông chị ra trước đã!" Chị ấy bối rối nhìn cô gái tóc ngắn highlight đen hồng đang mếu máo bám chân mình.
"Chân chị nuột ghê... À không, khụ khụ..." T/b đỏ mặt ngượng ngùng đứng dậy.
Cũng may con nhỏ mặc quần đùi ấy, nếu không chắc lộ hàng chết mất.
Chiếc áo sơ mi trắng với cà vạt đen và một chiếc áo khoác màu đen cùng xanh lá cây lớn dài quá vai làm bật lên hình thể nhỏ nhắn của cô gái. Trên áo còn có dây đai quanh vai.
T/b mặc quần đùi màu đen có sọc xanh lá cây, mang vớ có họa tiết phức tạp ở chân và giày ống màu đen, dài đến giữa bắp chân với gót màu xanh lá cây.
Saiki: "..." Hắn không quen biết con nhỏ này, xincamon.
Yare yare, thật là--
Saiki hơi cứng đờ hành động ăn thạch cà phê, cặp mắt tím sau kính khẽ nhíu lại.
Có kẻ đang nhắm vào bên này.
Đừng nghĩ Saiki hắn không biết đó là ai. Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn cái bàn chờ cách bàn mình hai bàn ở phía bên trái.
Chính là nhóm người ban nãy. Bọn họ đang nhìn T/b bằng ánh mắt của thú săn mồi.
Ồ. Không ngờ lại có kẻ cả gan muốn cướp người của hắn a.
Vậy thì nên diệt trừ hậu hoạ ngay và luôn nhỉ?
Saiki hắn sẽ không để bất cứ ai cướp mất con nhỏ khùng này của hắn đâu.
/////•~•/////
Tu bi không tình yêu :)
À, CẦU CMTTTTTTTTTTTT!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip