Chương 25
Chương 25
Tiểu Bạch bị tắc máy vi tính và giọng
nói rống giận doạ cho hết hồn, bé
quay đầu nhìn người mới tới, một
đống lửa giận bị dập tắt, kinh ngạc
hồi lâu chưa hoàn hồn lại.
“Mẹ. . . . . . mẹ. . . . . .” Tiểu bạch gập tai
nghe lại, ngập ngừng hỏi, “Sao mẹ lại
về. . . . . .”
- Nếu như mẹ không về, có thể thấy
con giở trò sao?!_ Ngọc Mỹ rất giận, đi
lên nắm lỗ tai của Tiểu Bạch hỏi,
- Con làm cái gì? Dữ liệu vừa rồi của
công ty nào?
“Hì hì, mẹ nhìn lầm thôi. . . . .” Tiểu
Bạch xin tha thứ gắng sức nhõng
nhẽo, “Đó là trò chơi, là trò chơi của
con!”
- Con cho là mắt mẹ mờ rồi hả? Cảm
thấy mẹ không biết chữ nào trong
máy vi tính sao?_ Ngọc Mỹ ép hỏi,
- Vậy dữ liệu của ai?! Con xâm nhập
nội bộ như thế nào, muốn làm gì?
Ngọc Mỹ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi,
chính là sợ, con trai gần bốn tuổi của
cô không chơi đồ chơi, ngược lại ôm
máy vi tính xâm nhập vào kho dữ
liệu quan trọng của người khác! Trên
màn hình vi tính, từng con số từng
ghi chú, tất cả đều chứng minh Tiểu
Bạch xâm nhập vào một công ty vô
cùng lớn, vô số buôn bán cơ mật hiện
ra từng cái một, Tiểu Bạch tuỳ ý kéo
con chuột lên xuống, vừa rồi nếu cô
không nhanh tay tắt điện, sợ Tiểu
Bạch sẽ đánh cắp dữ liệu của người
ta!
- Mẹ, sao cái gì mẹ cũng biết vậy. . . . . .
Tiểu Bạch làm đuôi chó, ôm chân
Ngọc Mỹ , “Thật là lợi hại, dữ liệu
quan trọng của FL cũng có mẹ tham
gia thiết kế sao?”
- Đó là đương nhiên! Đừng đánh trống
lảng!_ Ngọc Mỹ không có bị con trai
mê hoặc, “Ngoan ngoãn thẳng thắng
đi, đó là công ty nào? Con xâm nhập
như thế nào? Con đã làm bao lâu?”
- Đó là . . . . . . là Moon ở Mĩ, ai da!_
Tiểu Bạch bị Ngọc Mỹ gõ vào đâu một
cái, uất ức ôm lấy đầu, “Đây là lần đầu
tiên. . . . . . .thật thật!”
- Nói, vì sao nhằm vào chú Kim! Lòng
của con khi nào lại nhỏ như vậy!
Ngọc Mỹ gõ đầu con trai một cái, làm
cho Tiểu bạch uất ức nhăn mũi.
-Mẹ còn nói, đều lỗi tại mẹ!_Tiểu Bạch
cong miệng,
Sao Bách Bảo từ kịch tình lại đổi sang
trăng sáng tối đều xuất hiện! Chính là
mẹ đau lòng người kia, không muốn
thấy hắn gặp khó khăn, muốn đổi lại
kịch bản của con! Mẹ sẽ tìm cha mới
cho con, nhưng con lại không muốn. . . . . . . .”
- Không phải mẹ nói anh ta sẽ không
tranh giành cái gì với con sao? Đầu
nhỏ của con muốn cái gì?_ Ngọc Mỹ
nhếch miệng, thì ra là do cô thay đổi
kịch bản, cùng với mấy ngày trước
Tiểu Bạch và Kim Tử Long tràn ngập
mùi thuốc súng, khó trách con trai
phản ứng thái quá như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, Tiểu Bạch
cũng không thể học cái xấu được!
Vừa cúi đầu, cô nghiêm túc hỏi con
trai,
- Dù là con đi nữa cũng không thể làm
ra các hành động pháp pháp này, là ai
dạy con!Con trai của cô không thể tự
biết được, không có ai dạy cho, sao bé
có thể xâm nhập vào dữ liệu quan
trọng của tập đoàn Moon được!
- Phải, là quen biết trên mạng. . . . . .
Tiểu Bạch cúi đầu, không dám nhìn
Ngọc Mỹ , “Anh ta là J, một hacker
chuyên nghiệp, cũng là một nhà kinh
doanh ngu ngốc. Anh ta đầu tư vào
Wall Street bị thất bại, con cảm thấy
người này được, liên lạc với anh ta
ở trên web, thỉnh thoảng giúp anh ta
đầu tư cổ phiếu. Để báo đáp lại, anh
ta giúp con chuyện xấu của Kim Tử
Long , bôi nhọ hình tượng của Moon,
làm bể rất nhiều việc làm ăn. . . . . .
" Con. . . . . .con. . . . . .” Nhất thời Ngọc
Mỹ nổi giận, “Gần đây con trốn ở
trong phòng liên lạc với anh ta? Hôm
nay con trốn học cũng là muốn ở nhà
tìm cách đối phó với Kim Tử Long
sao?
Tiểu Bạch nhắm mắt nói:
- Mẹ, J phát hiện rất nhiều chứng có
trăng hoa, cũng sửa đổi một chút dữ
liệu buôn bán của bọn họ, những thứ
này làm cho giá cổ phiếu của Moon
rớt xuống, con thấy ngứa tay, liền hỏi
J muốn phần mềm, muốn tự mình
thử một chút, hình như xâm nhập
kho dữ liệu của bọn họ cũng không
khó lắm. . . . .”
Ngọc Mỹ nhất thời nhận ra, khó trách
Kim Tử Long nói Moon gặp phải vấn
đề, nếu như cô để ý, nhất định sẽ phát
hiện ra nhiều tin tức bất chính, cái lời
bàn có hại. Có thể làm cho Kim Tử
Long chủ động cúp điện thoại tránh
nói tiếp, con trai của mình thật làm
khổ người mà!
- Lá gan con lớn lắm phải không?
Ngọc Mỹ vừa lo lắng vừa tức, “Thứ
nhất, con không nên làm như vậy, bởi
vì làm vậy rất ác độc, con quên năm
đó chú Kim đối xử tốt với con như
thế nào sao? Thứ hai, con không nên
tìm người khác giúp con xử lí chuyện
riêng tư, phải biết, để cho người khác
biết được nhược điểm, nói không
chừng lúc nào đó sẽ làm hại con! Thứ
ba, coi như con oán giận, cũng không
nên tự mình làm, con sẽ xoá sạch dấu
vết sao, sẽ che dấu được địa chỉ IP
sao? Con phải đảm bảo an toàn của
mình mới quan trọng, lộ nơi mình ở
rất nguy hiểm, là hành động ngu ngốc
nhất!”
- Con sai lầm rồi. . . . . mẹ, mẹ đừng tức
giận. . . . . .” Tiểu Bạch ngoan ngoãn
nghe giáo huấn, nước mắt trong hốc
mắt đảo quanh, “Con sẽ không làm
vậy nữa, cũng sẽ không. . . . .”
“Haizz. . . . .”Ngọc Mỹ thở dài, “Tiểu
Bạch, con không còn nhỏ nữa, có
mưu lược và chủ kiến rất tốt, nhưng
con phải học thêm suy tính kỹ càng
. Có thể không làm chuyện xấu, có thể
không đánh mà vẫn thắng là cách giải
quyết vấn đề hay nhất, nhưng dù có
làm chuyện xấu, cũng phải hết sức
cẩn thận, giả bộ bệnh để trốn học
như vậy, nếu mẹ không để ý, sao có
thể biết con làm việc xấu?”
Ngọc Mỹ không ngại truyền cho con
trai một chút mưu lược, Tiểu Bạch
không phải đoá hoa trong nhà kính,
sau này bé sẽ đứng trên thương
trường tiếp nhận QM còn liều mạng
giống vậy, sao có thể được.
“Con đã nói với dì Ngô không cần nói
cho mẹ, con có chuẩn bị. . . .” Tiểu
Bạch liếc mắt, bị Ngọc Mỹ trách mắng
vô cùng có lý nên không nói lại được,
chỉ nặn ra câu đó phản bác.
- Tiểu ngốc, dì Ngô lấy tiền của mẹ, tự
nhiên sẽ đứng về phía mẹ. . . . .!” Ngọc
Mỹ ôm thân thể mềm mại của con
trai, nhìn ánh mắt của bé nói,
- Mẹ sẽ dạy con một chuyện, gây khó
dễ, như người bạn kia của con vậy,
anh ta muốn lấy tiền từ con, mới giúp
con, nhưng nếu như mẹ yêu cầu anh
ta, anh ta sẽ không đồng ý.
Tiểu Bạch như tỉnh ngộ: “Là như thế
ạ. . . . . .con hiểu rồi.”
- Thật sự đã hiểu? Vậy còn không sửa
sai!”_ Ngọc Mỹ nhéo mũi con trai một
cái, “Con nói với bạn con ngừng xâm
nhập vào Moon lại, chờ chú Kim trở
về, con tự đi xin lỗi, con trai của mẹ
không phải là người dám làm mà
không dám nhận, nghe chưa?”
“Dạ!” Tiểu Bạch cười, “Mẹ không giận
là được rồi, con nhận sai, là thật!”
Tiểu Bạch rất nhanh học được những
kiến thức được Ngọc Mỹ truyền cho,
hừ, thật vất vả mới làm ra động tĩnh
ở Mĩ khiến cho Kim Tử Long quay về,
muốn trở lại bên cạnh mẹ cũng khó
khăn! Mẹ cũng chỉ nói ngừng xâm
nhập, bé khiến J làm chuyện trước
kia tồi tệ hơn, đây không tính là thất
hứa chứ? Nhưng mà lần này bé sẽ
ngồi ở phía sau, giao tất cả cho J làm
là được, hừ, Kim Tử Long không về
được, bé sẽ xin lỗi ai?
- Được, nhớ giữ lời hứa.” Ngọc Mỹ
không biết con trai ích kỷ, chỉ ôm lấy
cánh tay, càng thêm nghiêm nghị ép
hỏi Tiểu Bạch, “Chúng ta tính toán
một khoản sổ sách khác đi, hai năm
qua con làm cái gì với Wall Street,
tiền lời đầu tư như thế nào, nói cho
mẹ người? Nếu như không phải con
lỡ miệng, mẹ cũng không biết con mẹ
lại có nhiều tiền khiến người ta bán
mạng như vậy!”
“À?!” Tiểu Bạch trợn mắt, bé có nói
những điều này sao?”
Bị Ngọc Mỹ ép hỏi, Tiểu Bạch ngay
ngay thật thật mở ra tài khoản ngân
hàng của mình, mở ra các khoản tiết
kiệm từ quỹ đầu tư vào thị trường
chứng khoán, nhìn một chuỗi con số
0 bên trong làm Ngọc Mỹ cảm thấy
thế giới sụp đổ.
Cô đem cổ phần của cô ở Bách Bảo
chuyển cho Tiểu Bạch để bé hưởng
huê hồng hằng năm, đã hứa bé có thể
đầu tự quản lí tài sản và đầu tư nếu
hợp lí, hiện tại tiền của Tiểu Bạch
cũng quá nhiều đi, đủ để sánh với cô
tự mình nhận một case rồi!
Chẳng lẽ buôn bán ngoài dự tính đều
như vậy? Tại sao không có nhận ra
thời gian, có thể đoán được thị
trường chứng khoán dao động để đầu
tư, kiếm lấy lợi ích? Theo như tài
năng của Tiểu bạch bây giờ, đề bạt
một vài người dưới quyền của mình
là quá dễ dàng, khó trách vị quản lí
tài sản ngu ngốc J kia lại vâng lời Tiểu
Bạch.
Ngọc Mỹ không tiếng động vỗ vai con
trai một cái, chỉ nặn ra một câu cố
gắng lên rồi xoay người rời đi.
Ở hàng làng, Ngọc Mỹ thở dài, không
hổ là con trai của cô và Nguyễn Hữu
Quốc , gien nhan sắc và gien kinh
doanh đều là trình độ cao nhất, hoàn
toàn kế thừa toàn bộ ưu điểm hoàn
mỹ của cô và Nguyễn Hữu Quốc ,
Tiểu Bạch thật là tương lai rộng mở.
Chỉ là xem bé và Kim Tử Long gặp gỡ,
tốt nhất là cô không thể cho Tiểu
Bạch gặp Nguyễn Hữu Quốc , bé đều
nghi ngờ đàn ông bên cô đều có ý
giành mẹ với bé nên bé không từ thủ
đoạn, vậy với cha ruột của bé, có phải
như lời bé nói, nhìn thấy liền phế đi
anh.
Ừ, nhưng Nguyễn Hữu Quốc xem
như bị phế, không biết nếu thật sự có
một ngày kia, Tiểu Bạch có thể hạ thủ
lưu tình không. . . . .
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip