Chương 1: Xuyên qua
Gió se se lạnh mang theo một chút ấm áp báo hiệu mùa hè gần kề. Làn gió nghịch ngợm chui qua khe cửa làm cho vài tờ giấy trên bàn động đậy, nhẹ nhàng thổi qua gương mặt tuấn tú giống như sợ hãi quấy rầy người đang lơ mơ buồn ngủ ở trong phòng.
Tô Dục mang theo vẻ lười biếng ưu nhã nghiêng người trên sofa lật văn kiện, tay phải tùy ý đong đưa ly rượu, ly rượu tản ra ánh sáng xinh đẹp cùng mùi vị thơm ngát. Tất cả đều không có gì sai, nếu như...
Liếc nhìn trợ lí ở bên cạnh đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình, tí tí ngó hắn như có chuyện gì khó nói.
Tóm lại là có chuyện gì? Tô Dục có chút buồn bực. Nếu như nhớ không lầm thì ngay từ khi bước vào công ty tất cả cũng dùng ánh mắt này nhìn hắn. Lúc đó hắn còn tưởng mình suy nghĩ qua nhiều, nhưng là...
Đương trợ lí một lần nữa che đi ánh mắt của mình, điều đó làm cho Tô Dục không nhịn được mà bỏ văn kiện trong tay xuống rồi ngẩng đầu lên theo thói quen mà dịu dàng dò hỏi trợ lí "vất vả, cần cù" của mình. Thầm nghĩ trong đầu: Nếu như không nhận được đáp án mà mình hài lòng, hắn nhất định sẽ cho tên trợ lí này "vất vả, cần cù" một hồi.
Đương trợ lí thấy khóe miệng Boss nhà mình giương lên một nụ cười liền không nhịn được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. Chẳng lẽ Boss đã phát hiện ra điều gì? Nếu như thật thà nói ra sự thật hắn có thể hay không sẽ bị Boss một chưởng đánh chết? Ai nói làm trợ lí riêng của tổng giám đốc rất sung sướng? Rõ ràng rất là khổ cực mà....
Biết rõ Boss nhà mình là một ác ma nên tiểu trợ lí cố gắng giữ bình tĩnh lấy lại tư thế anh hùng không chịu chết: "Tô tổng, thật ra mọi việc là như thế này. Hai ngày nay công ty chúng ta đang truyền tay nhau đọc một cuốn tiểu thuyết, ách, mà nam phụ trong cuốn tiểu thuyết này tên trùng với ngài, không những thế mà cả thân phận cùng bối cảnh cũng chó phần tương tự, cho nên..." Tiểu trợ lí khẽ dời đôi mắt của mình không dám nhìn thẳng vào bộ dáng ôn nhu của Tô Dục.
Ồ, vậy là bọn họ đang lấy hắn ra làm trò tiêu khiển sao? Tô Dục nhướng mày, vươn tay ra: "Thứ đó đâu?"
Nghe thấy giọng nói trầm của Boss Tô, tiểu trợ lí lo sợ đưa cho Tô Dục một cuốn sách màu bìa rực rỡ chói lóa, sau đó sợ hãi mà chạy mất.
Vậy mà còn mang theo người? Tô Dục nhìn hành động của trợ lí mà híp híp mắt sau đó liền đánh giá cuốn sách trên tay - <Khế ước tình nhân của tổng giám đốc Satan>. Hắn không tự chủ được mà khóe miệng giật giật, trong lòng có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, sau khi hắn đọc xong cuốn sách, khuôn mặt từ bình tĩnh lạnh lùng bây giờ lại muốn đánh chửi người.
Mẹ nó, có phải quá Mary Sue hay không?!
Hiện tại hắn thật sự muốn đại khai sát giới. Hắn cảm thấy cả người mình đều không tốt.
Kỳ thật, sau khi xem xong cuốn sách này Tô Dục mới cảm thấy thời nay thật lưu hành những cuốn tiểu thuyết ngược luyến tình thâm thấm đẫm nước mắt, cuốn sách này chủ yếu được sự yêu thích từ những người trẻ tuổi có đam mê với giới giải trí.
<Khế ước tình nhân của tổng giám đốc Satan> chủ yếu là kể về cô bé mồ côi Kiều Ỷ Mộng là một minh tinh đang trong giai đoạn thành công, đón nhận tương lai tươi sáng ở phía trước bởi vì đắc tội với cô gái trẻ "thế lực" to lớn mà đường giải trí liền nhấp nhô gập ghềnh cuối cùng lại phải đi tìm kim chủ. Lại không nghĩ được Kim Chủ của Kiều Ỷ Mộng lại là người trong truyền thuyết khống chế toàn bộ nền Kinh tế của Châu Á, ở trong nước cũng là kẻ một tay che trời. Đệ nhất gia chủ của Lạc gia - Lạc Bắc Minh. Hắn bắt Kiều Ỷ Mộng ký khế ước tình nhân với mình. Thời gian mà Lạc Bắc Minh ở ngoài bao nuôi Kiều Ỷ Mộng, không hề biết tình cảm của chính mình dành cho cô, đến tận lúc Kiều Ỷ Mộng bị thương tổn đầy mình mà đau thương trốn ra nước ngoài thì lúc đó hắn mới hiểu được tình cảm của mình rồi "ra đi" tìm gặp Kiều Ỷ Mộng.
Đồng thời ở nước ngoài Kiều Ỷ Mộng tìm đến Lam gia chủ vẫn luôn chiếu cố mình, duyên sao cuối cùng lại biết được Kiều Ỷ Mộng là tiểu công chúa mất tích của gia tộc, sau đó là khung cảnh một nhà đoàn viên. Lạc Bắc Minh sau đó cũng ở Lam gia hướng nữ chủ "Kiều Ỷ Mộng" cầu hôn, và cuối cùng Vương tử và công chúa ở bên cạnh nhau. Một kết thúc Happy Ending.
Tô Dục không kìm nổi thổ tào: Tiểu thuyết này thật đúng là thần suy luận! Chưa kể đến ý tưởng nhân vật nam chính đã từng có vô số tình nhân lại chỉ coi các cô như đối tượng để thỏa mãn bản thân làm sao có thể sản sinh hứng thú với một tiểu minh tinh bình thường đến không thể bình thường hơn như nữ chính để tiến vào thời kỳ bao dưỡng lâu dài được, chỉ cần nhắc tới chuyện ‘chụp ** uy hiếp’ thôi là hiểu, nam chính à, anh là gia chủ gia tộc đệ nhất đó nha! Anh nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả châu Á đó nha! Anh một tay che trời trên đấu trường chính trị đó nha! Anh không phải đại thúc hèn mọn, sao lại thấp kém đến thế chứ! Ngay cả một phú nhị đại bình thường bao nuôi minh tinh còn chẳng dùng đến uy hiếp **, thân phận nam chính trâu bò như thế mà chỉ nghĩ ra loại chủ ý cùi bắp như vậy, không phải có âm mưu khiến người ta thổ tào đấy chớ. Chậc, tuy thân phận nam chính sáng mù mắt nhưng bản thân cái đó cũng đủ để thổ tào kha khá rồi.
Còn cái tên nam phụ cùng tên Tô Dục với hắn kia, giống hệt tất cả nam phụ trong truyện ngôn tình, có gia thế ngạo nhân, bề ngoài tuấn mỹ, tính cách ôn nhu, bất tri bất giác thích nữ chủ nhưng cầu lại chẳng được, chỉ có thể tựa như kỵ sĩ mà yên lặng bảo vệ cô.
Tô Dục đỡ trán, tuy hắn không phải nam phụ trong văn ngôn tình cẩu huyết kia nhưng thấy tên mình đính lên một người đang khổ bức trong tiểu thuyết, cậu liền cảm thấy rất đau dạ dày.
Thở khẽ ra một hơi trọc khí, Tô Dục thuận tay nhét cuốn ngôn tình phá hoại thân tâm của cậu vào khay trà, nhất thời tâm trạng xem văn kiện gì đó đều biến mất. Cậu đơn giảm dựa lên ghế salon, hy vọng sau khi tỉnh dậy, tình tiết của cuốn ngôn tình cẩu huyết kia sẽ biến sạch ra khỏi óc cậu.
Thế nhưng, cậu thật không ngờ, cả đời cậu mãi mãi không bao giờ thoát khỏi những thứ này.
—-
Ý thức Tô Dục dần dần lâm vào mê man, cậu cảm thấy dường như mình nằm mơ một giấc mơ rất rất dài, cứ như không phải là mộng, mà nó chính là ‘hồi ức’ thì đúng hơn.
Trong giấc mơ xuất hiện từng li từng tí trong cuộc đời của một bé trai, từ lúc bé đến khi thành niên, trong đó có vui cười, hạnh phúc, nhưng đa số là đè nén bi thương và uất ức.
Cậu nhìn cậu bé nho nhỏ trốn trong chỗ rẽ cầu thang để nhìn bóng lưng người cha.
Cậu vừa lĩnh hội nụ cười chất đầy ôn nhu của thiếu niên, vừa lĩnh hội thống khổ và không cam lòng trong nội tâm khi biết mình không được phép xuất hiện trong giới thượng lưu.
Cậu cảm thụ được thanh niên ngọc thụ lâm phong phản nghịch mà bước vào giới giải trí, chỉ vì muốn đạt được sự quan tâm từ cha mình.
Từng việc từng việc, từng cái, tất cả hỉ nộ ái ố đều không giữ lại chút nào mở rộng mở với cậu. Cậu biết rõ, những thứ này không phải ký ức của mình, nhưng linh hồn mình lại phảng phất như có thể dung nhập vào nó, quả là một cảm gác rất huyền diệu.
Mộng cảnh cuối cùng dừng lại trên hình ảnh của một người khiêm tốn ưu nhã — tóc dài vàng như ánh nắng, thả lỏng chỉ dùng một sợi chỉ bạc buộc trước ngực, nổi bật lên làn da nhẵn nhụi trắng nõn như trẻ con, hai con mắt màu tím nhạt tràn ngập ưu sầu nhàn nhạt, sống mũi cao thẳng, môi mỏng màu hồng nhạt cong lên một độ cung ôn hòa, vóc người cao gầy cân xứng, toàn thân tản ra khí tức ôn nhu mà ưu buồn.
Kết hợp ký ức và dung mạo, nếu như Tô Dục không biết người này là ai, vậy cậu không xứng làm gia chủ Tô gia nhiều năm như vậy nữa rồi.
“Hình như cậu đã biết rồi.” Một thanh âm hư ảo vang lên.
Tô Dục nhíu mày, xem ra có chuyện đang vượt khỏi sự kiểm soát của cậu: “Giấc mơ của tôi là tác phẩm của anh ư? Anh là ai?”
“Đó không phải là mơ, mà là linh hồn hai người các cậu đang dung hợp.”
“Anh nói tôi và nam phụ quyển tiểu thuyết tình cảm kia đang dung hợp lại với nhau? Vì sao?” Không sai, ký ức Tô Dục tiếp nhận chính là tên nam phụ cùng tên với cậu trong cuốn ngôn tình cẩu huyết kia.
“Không gian thế giới đó đột nhiên xuất hiện loạn lưu, nam phụ Tô Dục không cẩn thận rơi vào không gian loạn lưu mà chết, linh hồn của hắn xuyên tới thế giới của cậu rồi.” Thanh âm hư ảo có vẻ hơi khổ nào.
“Thì?” Tô Dục hỏi.
“À, thế giới kia nếu không có nam phụ thì sẽ sụp đổ, nên chỉ có thể làm phiền cậu đi thế giới kia thay thế hắn.”
“Thay thế?” Tô Dục rất không thích cái từ này, “Anh cảm thấy tôi sẽ là người ngoan ngoãn đi theo tình tiết sao?”
“Cậu không cần đi theo tình tiết truyện, bởi vì thế giới kia đã không chặt chẽ rồi, quy luật thế giới có rất nhiều Bug tự động bù đắp, cho nên nếu nó nghiêm chỉnh thì nó chẳng còn là thế giới tiểu thuyết nữa rồi. Miễn là linh hồn nam chính, nữ chính và nam phụ nữ phụ quan trọng trong thế giới đó vẫn còn thì thế giới sẽ không đổ nát. Nói cách khác, dù cho có chết thì cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Vậy tại sao anh không trực tiếp mang linh hồn nam phụ về thế giới kia?”
“Bởi vì nam phụ đã chết, linh hồn của hắn không thể chịu đựng xuyên qua thời không. Với lại linh hồn của cậu đã dung nhập thành một với hắn rồi.” Ngụ ý chính là không phải cậu thì không được.
Tô Dục có chút bất mãn với việc mạnh ép mua ép bán như thế. Nhưng cậu cũng hiểu, chuyện đến nước này đã không còn đường sống nào nữa. Tuy vừa nghĩ tới việc mình sẽ sống trong địa phương cẩu huyết với Mary Sue bay đầy trời liền cảm thấy đau dạ dày, nhưng mà, đã đến đây rồi thì cứ nên ở lại thôi!
Nghĩ như thế, ý thức của cậu lại lâm vào mê man lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip