Chương 41-50: Lừa dối

Hơn nữa...... Cô vẫn đơn thuần cho là, một đêm kia chính là một chuyện sai lầm ngoài ý muốn, cô chỉ cần thành thực nói cho Thẩm Lương Niên chuyện ngoài ý muốn kia trước sinh nhật chính mình là được rồi, nhưng đến bây giờ sự tình phát triển đã không phải đơn giản như vậy, cô không khiến cho Lương Thần hoàn toàn mất đi hứng thú với mình, thì sao có thể an an ổn ổn cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên?

Cho nên, uống progesterone, không chỉ có thể tránh được Lương Thần, đồng thời cũng có thể cho chính mình có một lý do tốt, tạm thời cự tuyệt đêm đã ước định tốt với Thẩm Lương Niên vào lúc trước......

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, đáy lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, đêm sinh nhật 20 tuổi, là một đêm cô đã chờ đợi rất lâu, rất nhiều ngày trước, cô vì đêm nay mà nhảy nhót, kích động, khẩn trương, còn có một tia chờ mong...... Ai ngờ, lúc chuyện tới, cô có thể làm, cũng là buộc chính mình buông tha......

Cảnh Hảo Hảo dừng xe ở bãi đỗ xe xong, đi thang máy trở về nhà, rót cho mình một ly nước ấm, lấy hai viên thuốc, uống xuống.

Progesterone thúc giục nguyệt sự được, nhiều nhất chỉ có thể làm cho Cảnh Hảo Hảo tạm thời an toàn bảy ngày, cô mới sẽ không ngây ngốc nghĩ đến, sau khi nguyệt sự chấm dứt, Lương Thần sẽ bỏ qua cho cô, cũng như, cô cũng sẽ không ngu ngốc ngồi chờ chết như vậy.

Cảnh Hảo Hảo uống thuốc xong, cắn ngón tay trầm tư một trận, liền cầm lấy di động của mình, gọi một cuộc điện thoại, điện thoại rất nhanh liền được tiếp nghe, Cảnh Hảo Hảo mềm giọng mở miệng:"Phương Đạo sao? Tớ là Hảo Hảo."

Sau đó, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nữ sang sảng: "Hảo Hảo? Sao lâu như vậy mới nhớ tới gọi điện thoại cho tớ?"

Cảnh Hảo Hảo mím môi cười cười, ngữ khí khách khí mà lại nhu hòa:"Phương Đạo, thực ngượng ngùng, khuya như vậy còn phải quấy rầy cậu."

Phương Đạo tên là Phương Lộ, là đạo diện phim truyền hình mới nổi tiếng trong hai năm qua, trong tay có mấy bộ phim, thu được tỷ số xem đài đứng thứ nhất.

Giao tình của Cảnh Hảo Hảo với cô ấy, chỉ do một lần vô tình vào hai năm trước, lúc ấy Phương Lộ cầm một khoản tiền tiến quân vào làng giải trí, quay bộ phim đầu tiên của chính mình, bởi vì chưa quen cuộc sống, cho nên tìm đến ngôi sao lớn thù lao cực cao, nhưng đến cuối cùng tài chính trong cô ấy có chút quay vòng không ra, cho nên sau đó liền chọn vai phụ diễn hạng hai hạng ba, Phương Lộ tìm đến cô, hỏi cô có thể quay phim trước, rồi bổ sung phí quay phim sau được không.

Lúc đó Cảnh Hảo Hảo, vừa vặn là lúc sự nghiệp trống không, vừa mới đắc tội một đạo diễn, bị phong kín bảy tháng, cho nên không nói hai lời liền đồng ý.

Thật ra cũng không xem như là giao tình đặc biệt lớn, nhưng đối với trong thế giới vòng giải trí tình người ấm lạnh như thế, Cảnh Hảo Hảo xác thực xem như đã giúp Phương Lộ một đại ân.

Phương Lộ là người tốt, ngược lại nhớ ân, về sau có phim truyền hình gì, cũng sẽ tìm Cảnh Hảo Hảo trước, tuy rằng không phải người sản xuất, không đảm đương nổi vai nữ chính số một, nhưng sẽ luôn giữ nhân vật tốt nhất cho Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo được Phương Lộ chiếu cố nhiều như vậy, đáy lòng cũng cảm kích, sau đó cũng diễn xuất cho phim của cô ấy rất nhiều lần.

Bởi vậy, năm lần bảy lượt đi xuống, tuy rằng trong hiện thực hai cô gái không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng thật ra đáy lòng đều xem chuyện của đối phương thành chuyện của mình.

"Không quấy rầy, hiện tại đúng lúc tớ ở nhà một mình, đang rất nhàm chán, cậu liền gọi điện thoại tới." Phương Lộ dừng một chút, còn nói:"Nói đi, Hảo Hảo, cậu hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tớ, muốn tớ giúp đỡ thu xếp chuyện gì à?"

"Phương tổng, thật đúng là chuyện gì cũng không gạt được cậu." Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng cười cười, nói:"Tớ đây cũng sẽ không khách khí với cậu, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, không phải trước đó cậu chuẩn bị một bộ phim ư?"

"Đúng vậy, địa điểm chọn quay là một trấn nhỏ xa xôi ở Vân Nam, lúc ấy tớ gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu có thời gian tới chọn nhân vật hay không, cậu nói phải kết hôn, nửa năm này sẽ không chuẩn bị nhận vai diễn, sao hiện tại lại có hứng thú? Không kết hôn à?"

"Chuyện kết hôn...... có thể phải trì hoãn một chút, gần đây Lương Niên có hơi bận rộn." Cảnh Hảo Hảo nói hai ba câu liền bỏ qua chuyện của mình, tiếp tục nói trọng điểm:"Cho nên bởi vậy, tớ liền rảnh rỗi, mấy ngày hôm trước vốn Trương Đạo tìm tớ đóng phim, kết quả vận khí không tốt, trật chân bị thương, hiện tại trên chân không có gì trở ngại, bộ phim kia của cậu, cũng chưa có quay, cho nên, cậu xem có nhân vật thích hợp hay không?"

"Hảo Hảo, không phải tớ không giúp cậu, mà là nhân vật trong phim truyền hình đều đã an bài xong rồi, chỉ còn một ít nhân vật nhỏ, tớ vẫn thật sự không nhẫn tâm để cho cậu diễn, cảm thấy có lỗi với cậu."

"Không quan trọng, Phương tổng, đừng để ý nhân vật là gì, có tiền quay phim hay không cũng không sao, chỉ cần xuất hiện ở ống kính nhiều, thời gian ngốc ở trong tổ phim lâu là được rồi, tốt nhất là càng lâu càng tốt."

"Hảo Hảo, có phải cậu náo loạn khó chịu với Lương Niên hay không?"

"Không......" Cảnh Hảo Hảo ra vẻ ngữ điệu thực nhẹ nhàng nói:"Tớ và Lương Niên có thể nháo khó chịu cái gì, chỉ là gần đây ngốc ở thành phố Giang Sơn có chút tâm tình phiền muộn, muốn đổi địa phương để giải sầu."

"Vậy được rồi, nếu cậu không ngại không phải nhân vật chính, tớ ngược lại có một vai thích hợp an bài cho cậu, nha hoàn bên cạnh nữ chính, nữ chính chỉ cần xuất hiện, cậu sẽ đứng ở một bên, từ tập một đến tập cuối, suốt hơn 40 tập, mỗi một tập đều có sự xuất hiện của cậu, như vậy cậu thấy hài lòng không?"

Cảnh Hảo Hảo cần chính là nhân vật như vậy, lập tức cười nói:"Phương tổng, vậy thật đúng là cám ơn cậu."

"Thành giao, cậu không ngại, tớ còn mong ước vô cùng đó, cậu diễn tớ rất yên tâm, vừa vặn tiết kiệm cho tớ lại đi tìm diễn viên nhỏ tầm thường, diễn không tốt, tớ còn phải cắt liên tục." Phương Lộ nói giỡn nói đến một nửa, sau đó dừng một chút, liền nói:"Hảo Hảo, có chuyện tớ phải nói với cậu trước, lần này nữ chính chính là Kiều Ôn Noãn, người thích Lương Niên nhà cậu."

Cảnh Hảo Hảo ngẩn người, nhịn không được liền liên tưởng đến đêm chính mình bị mạc danh kỳ diệu đưa đến trong phòng Lương Thần kia, chỉ là rất nhanh, cô liền khôi phục bình tĩnh, nói: "Không có gì, cũng không thể ngăn cản người khác quyền lợi thích Lương Niên."

"Cũng đúng, Lương Niên đối với cậu tốt như vậy, cô ta thích anh ấy, Lương Niên thích cậu là được. Được rồi, chờ ngày mai tớ bảo trợ lý gửi tất cả quy trình và tài liệu liên quan đến tổ phim, còn có lời thoại cho cậu."

"Cám ơn, Phương tổng." Lúc Cảnh Hảo Hảo cúp điện thoại, đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì, liền nói:"Phương tổng...... Nếu có người hỏi cậu, tớ đáp ứng nhận vai diễn với cậu khi nào, cậu liền nói hai tháng trước, lúc cậu vừa chuẩn bị bộ phim này, tớ đã đáp ứng làm khách mời biểu diễn cho cậu."

Phương Lộ không có suy nghĩ nhiều, cũng hiểu được đây cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên rõ ràng lưu loát đáp ứng, sau đó liền cúp điện thoại.

Cảnh Hảo Hảo nắm di động, nhìn bóng đêm hoà thuận vui vẻ ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên có chút kiên định.

Cho tới bây giờ cô cũng phải là người phụ nữ khuất phục dưới cường thế, lúc gặp phải cứng đối cứng, cô sẽ luôn lựa chọn đi đường vòng.

Đàn ông đều là như vậy, càng không chiếm được, sẽ càng muốn.

Cảnh Hảo Hảo biết bộ dạng mình xinh đẹp, nhưng cô cũng tự hiểu lấy mình, hiểu được người đàn ông xuất thân cao quý giống như Lương Thần vậy, chắc chắn sẽ không thật sự lưu tâm đến cô, cho nên hiện tại cô đối với Lương Thần mà nói, bất quá chỉ là con mồi tâm huyết dâng trào, tìm một trò vui mà thôi.

Nếu là tâm huyết dâng trào, sẽ luôn có lúc mất đi hưng thú.

Ở thành phố Giang Sơn, cô trốn không thoát, vậy cô liền đặc biệt chọn lựa một trấn nhỏ tầm thường cách thành phố Giang Sơn hơn trăm ngàn dặm.

Quay một bộ phim, dù thế nào cũng cần thời gian nửa năm, nửa năm sau, cô trở lại thành phố Giang Sơn, chắc chắn đáy lòng "Thiếu niên thiên tử" đó, sớm đã quên Cảnh Hảo Hảo là ai rồi?

Dưới đáy lòng Cảnh Hảo Hảo chờ mong chờ mong lúc cô quay xong bộ phim này, trở lại thành phố Giang Sơn, cô liền có thể thật sự ở cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên

Mà kế tiếp, cô cần chuẩn bị, đó là đêm sinh nhật kia, phải đối mặt với Lương Thần như thế nào, mang một mặt diễn xuất ra, diễn đến chân thật nhất, xinh đẹp nhất...... Đồng thời cũng không có sơ hở nhất......

Cách đêm sinh nhật kia, còn có bốn ngày, nhưng đáy lòng Cảnh Hảo Hảo đã không khỏi bắt đầu có chút khẩn trương.

......

Bốn ngày này, nói qua mau cũng mau, nói qua chậm, cũng rất chậm.

Cảnh Hảo Hảo liên tục ăn progesterone ba ngày, lúc mười hai giờ giữa trưa ngày thứ tư, nguyệt sự đã đến đúng giờ.

Cô đổi một quần lót sạch sẽ ở trong phòng tắm, dán miếng băng vệ sinh bằng bông lên, lúc đi ra, chuyện thứ nhất, đó là gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Lương Niên, nói cho anh tin tức này.

Thẩm Lương Niên chờ mong đêm nay, mong đợi hồi lâu, lúc nhận được tin tức này, đáy lòng thật sự mất mát rất nhiều, chỉ là anh đã chờ hơn bốn năm, đối với anh mà nói, muộn một chút, thật ra cũng không có gì khác biệt.

Vốn Thẩm Lương Niên muốn ở trong ngày sinh nhật Cảnh Hảo Hảo này, cho cô một bữa tiệc sinh nhật lớn, Cảnh Hảo Hảo đáp ứng Lương Thần, mình sẽ chia tay với Lương Niên, cho nên nào dám để cho Thẩm Lương Niên phô trương lớn như vậy, cho nên nói dối một lần với Thẩm Lương Niên, nói mình đau bụng, không có tâm tư sinh nhật, sau này bổ sung sau.

Buổi chiều Thẩm Lương Niên đến nhà Cảnh Hảo Hảo, ôm cô ở trên giường xem một bộ phim điện ảnh, còn tặng cho cô một dây chuyền xinh đẹp làm quà sinh nhật, mãi cho đến mười một giờ đêm, Thẩm Lương Niên đợi cho Cảnh Hảo Hảo ngủ say, mới rời đi.

Chân trước Thẩm Lương Niên mới vừa đi, chân sau Cảnh Hảo Hảo liền mở mắt, cô đi đến trước cửa sổ, nhìn xe Thẩm Lương Niên dần dần lái xa, sau đó phát ngốc hồi lâu, vẫn đợi cho di động truyền đến chuông báo thức, cô mới cầm lấy di động, nhìn nhìn thời gian, còn kém một phút đồng hồ. Đúng mười hai điểm, liền tìm số điện thoại của Lương Thần, gọi qua cho anh.

Kỳ thật cô là cố ý, nếu muốn diễn trò, muốn gạt Lương Thần, tự nhiên là cần diễn chân thật......

Ở đáy lòng Lương Thần, anh biết rõ cô muôn vàn không muốn chia tay với Thẩm Lương Niên, cho nên nếu gọi điện thoại cho anh sớm, sợ rằng đáy lòng anh sẽ đa nghi......

......

Lương Thần biết, Cảnh Hảo Hảo đáp ứng gọi điện thoại cho mình vào ngày sinh nhật của cô, không kéo dài tới buổi tối, khẳng định sẽ không gọi tới.

Cho nên suốt buổi sáng hôm nay, Lương Thần đều ở công ty bận rộn.

Lúc rãnh rỗi, đã sắp bảy giờ tối, cách kỳ hạn chót anh cho cô, còn có năm tiếng.

Một cú điện thoại thong dong gọi tới, nói buổi tối đi một nhà nông ở vùng ngoại thành Giang Sơn ăn cá, hỏi anh có đi hay không, anh nhìn nhìn lộ trình, có chút xa, liền trực tiếp cự tuyệt.

Lương Thần có một ngôi biệt thự ở giữa sườn núi ngoại thành Giang Sơn, hoàn cảnh tao nhã yên tĩnh, là nơi anh thường thích đi nhất

Biệt thự chiếm diện tích rất lớn, phía sau có một mảnh sân đánh gôn hoa cỏ xanh rất lớn, phía trước là hồ bơi gợn sóng lăn tăn.

Lương Thần lái xe trở lại biệt thự, mới chỉ tám giờ, ăn xong cơm chiều, anh liền ngồi ở trong phòng khách, vừa xem ti vi, vừa thỉnh thoảng giơ cổ tay lên xem thời gian.

Cho tới bây giờ Lương Thần cũng không biết thời gian lại trôi qua chậm như vậy, kiên nhẫn của anh vẫn luôn không đủ tốt, cả đời này cũng rất ít đợi người, cho nên đợi đến mười giờ, tính tình Lương Thần liền mạc danh kỳ diệu nóng nảy lên, như là khinh khí cầu bị thổi đầy khí, vừa đụng liền nổ.

Đến mười một giờ, Lương Thần ở sân gôn, đã một mình đánh bóng nửa tiếng, đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, thuận đường nhìn thoáng qua di động, phát hiện cách mười hai giờ đêm còn khoảng 58 phút, liền có chút phẫn nộ nhét điện thoại di động vào trong túi, trực tiếp mang theo một khăn tắm, đi bể bơi.

Bể bơi dài 400 mét, Lương Thần ở bên trong bơi ngửa, bơi nghiêng, bơi bướm, bơi tự do thay đổi luân phiên nhiều lần.

Trong toàn bộ bể bơi, rất yên tĩnh, bao quanh một vòng đèn đường phong cách kiểu Châu Âu, im lặng chiếu xuống, ngẫu nhiên có tiếng nước bơi lội ào ào của Lương Thần truyền đến.

Ngay tại lúc rốt cuộc Lương Thần có chút không kiên nhẫn được nữa, trên ghế nằm bên bể bơi truyền đến tiếng chuông dễ nghe.

Lương Thần chui ra từ trong nước, đạp bậc thang đi lên bờ, nước dọc theo da thịt tinh tráng của anh, tí tách rơi xuống theo bước chân của anh.

Lúc Lương Thần đi ngang qua giá quần áo, thuận tay rút một cái khăn mặt, vừa lau tóc, vừa cúi người lấy di động từ trong túi quần của mình trên ghế nằm ra, nhìn thấy hai chữ "Hảo Hảo" biểu hiện trên màn hình, khóe môi Lương Thần không thể ức chế nâng lên một nụ cười khẽ.

Sau đó Lương Thần vừa rồi vẫn luôn chờ điện thoại mới không nhanh không chậm mặc cho di động vang lên, bình tĩnh thong dong nằm ở trên ghế, gọi người hầu cách đó không xa đưa cho mình một ly cà phê, sau đó mới nhìn chằm chằm màn hình di động, chậm rãi trượt một cái, không nhanh không chậm tiếp nghe, một giọng nói có hơi vài phần biết rõ còn cố hỏi "Alo, xin chào".

Đầu kia điện thoại là một mảnh trầm mặc.

Lương Thần đột nhiên giống như là một người có kiên nhẫn cực tốt, im lặng chờ, cũng không lên tiếng.

Qua khoảng nửa phút, đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ mềm nhẹ, nghe rất không tình nguyện:"Lương tổng, tôi là Cảnh Hảo Hảo."

Lương Thần giống như là vừa mới biết là ai gọi điện thoại tới, âm điệu mang theo một chút bừng tỉnh đại ngộ nói:"Hóa ra là Hảo Hảo à, thế nào, em và Thẩm Lương Niên kia xử lý sạch sẽ mọi chuyện rồi chứ?"

Cảnh Hảo Hảo lại trầm mặc trong chốc lát, giọng nói cực kì nhỏ: "Đã xử lý sạch sẽ......"

Cách điện thoại, Lương Thần cũng có thể nghe ra một tầng đau thương từ trong giọng nói của Cảnh Hảo Hảo, luyến tiếc Thẩm Lương Niên như vậy sao? Nhất thời, sắc mặt Lương Thần lập tức liền âm trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng liền mở miệng: "Hiện tại tôi phái tài xế đi đón em."

Nói xong, cũng không chờ Cảnh Hảo Hảo có phản ứng, liền trực tiếp "cạch" cắt đứt điện thoại.

......

Cảnh Hảo Hảo nghe âm bận "Đô đô đô" trong điện thoại, chậm rãi thở ra một hơi, từ từ buông di động xuống.

Cô biết, khúc dạo đầu của tuồng vui tối nay, cô đã thành công lừa gạt được Lương Thần.

Cô cũng biết, ngữ điệu không tình nguyện và đau thương vừa rồi của mình đã chọc giận anh ta, nhưng mà...... cũng bởi vì như thế, anh ta mới có thể cảm thấy chân thật, không có hoài nghi, không phải ư?

......

Nửa tiếng sau, di động Cảnh Hảo Hảo vang lên, là một số điện thoại xa lạ, Cảnh Hảo Hảo dừng một chút, tiếp nghe, bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông:"Cảnh tiểu thư?"

"Ngài là?"

"Thần thiếu gia bảo tôi tới đón cô, bây giờ đang ở ngay dưới lầu của cô."

Cảnh Hảo Hảo "ừ" một tiếng, liền cúp điện thoại, cô nhìn xuống từ trước cửa sổ, phát hiện bên cạnh đèn đường ở ngã tư đường dưới lầu, dừng một chiếc xe màu đen, nháy hai đèn trước sau, chợt lóe chợt lóe phát ra ánh sáng màu đỏ.

Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, xoay người đi trở về phòng, cầm lấy túi của mình, liền đi xuống lầu.

......

Đón Cảnh Hảo Hảo là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy cô xuống dưới, liền vội vàng xuống xe, hỏi một câu: "Cảnh tiểu thư?", nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo gật đầu, lập tức thay Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe phía sau.

Cảnh Hảo Hảo khom người ngồi vào, tài xế liền đóng cửa xe thay cô, sau đó liền đi lên xe, khởi động xe.

Tốc độ xe lái rất vững vàng, dọc theo đường đi, tài xế cũng không có nói chuyện gì với Cảnh Hảo Hảo, chỉ hơn hai mươi phút, xe liền chạy đến biệt thự giữa sườn núi của Lương Thần.

Tài xế lái một đường vào sân biệt thự, vòng qua bể bơi rộng lớn trước cửa, cuối cùng dừng ở trước cửa chính biệt thự.

Tài xế không có tắt máy liền xuống xe, vòng đến cửa xe phía sau, mở cửa xe ra cho Cảnh Hảo Hảo, nói:"Tôi chỉ đưa cô đến đây."

Cho dù mấy ngày nay, Cảnh Hảo Hảo luôn làm chuẩn bị cho đêm cô gặp Lương Thần, nhưng cô vẫn có chút khẩn trương, cô hít sâu một hơi, sau đó mới thật cẩn thận mở hai chân ra, xuống xe.

Sau đó tài xế đóng cửa xe, không nói gì liền lên xe, sau đó khởi động xe liền rời đi.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa biệt thự hùng vĩ xa hoa một lúc, mới mở bước chân, đi đến trước cửa.

Cửa cũng không có khóa, cô chỉ nhẹ nhàng kéo một cái liền mở ra.

Cô còn chưa đi vào cửa trước, liền có một người hầu đi lên, đầu tiên là cười thân thiện với cô một tiếng, theo sau liền ngồi xổm người xuống, hầu hạ Cảnh Hảo Hảo thay đổi giày, sau đó dẫn Cảnh Hảo Hảo đi tới trước thang máy, nhấn thang máy thay Cảnh Hảo Hảo, chờ sau khi cửa thang máy mở ra, mới giơ tay lên, chỉ chỉ nơi lan can tầng hai đối diện cửa biệt thự, nói:"Thần thiếu gia chờ cô ở trong phòng kia."

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, muốn kéo môi cười thân thiện với người hầu này một chút, cuối cùng cũng không cười lên được, chỉ đi vào trong thang máy.

Thang máy rất nhanh liền lên tới tầng hai, cửa thang máy mở ra.

Chân Cảnh Hảo Hảo mềm nhũn, có chút không dùng được khí lực, hơn nửa ngày, cô mới miễn cưỡng mở bước chân, đi ra thang máy, đi tới trước của phòng người hầu nói cho cô biết.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước cửa, tỉ mỉ lọc hết những gì mình dự đoán trước đó một lần, phát hiện không có gì sơ hở, lúc này mới lấy lại bình tĩnh, sau đó nâng tay lên, đang chuẩn bị gõ cửa, cửa đóng trước mặt lại đột nhiên gian bị người mở ra từ bên trong.

Cảnh Hảo Hảo hoảng sợ, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lương Thần mặc một thân trang phục hưu nhàn, nhìn cô cười: "Đến?"

Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ mấp máy môi, tay buông ở bên cạnh váy hơi hơi nắm chặt làn váy của mình một chút, cố ý dùng chi tiết nhỏ biểu hiện chính mình đang khẩn trương với Lương Thần.

Cho dù cô từng làm chuẩn bị rất nhiều lần, nhưng hiện tại lúc đối mặt bắt đầu diễn trò với "Thiếu niên thiên tử" không gì không làm được này, đáy lòng vẫn là hơi có chút khẩn trương.

Cô biết, người đàn ông trước mặt này, không phải dễ lừa gạt như vậy, một khi cô có một chút sai lầm nào, sợ là sẽ dẫn tới hậu quả vạn kiếp bất phục!

Lương Thần đánh giá Cảnh Hảo Hảo từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc vẫn là một kiện váy bảo thủ mà lại đơn giản, một đầu tóc dài mềm mại rũ ở sau đầu, đen nhánh xinh đẹp, càng nổi bật khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô. Cuối cùng tầm mắt Lương Thần dừng ở trên bàn tay nhỏ bé cầm lấy làn váy của Cảnh Hảo Hảo, nhìn chằm chằm vài giây, liền tránh thân thể ra, nói:"Vào đi."

Nói xong, Lương Thần liền bước chân nhàn nhã dẫn đầu quay trở lại phòng.

Phòng ngủ của anh rất lớn, thứ bài trí bên trong cũng không nhiều, bên trong có hai cánh cửa, là thủy tinh đánh bóng, xuyên qua cửa, Cảnh Hảo Hảo có thể nhìn thấy mơ mơ hồ hồ phía sau cánh cửa là toilet, một cánh cửa còn lại chính là phòng thay quần áo.

Lương Thần tùy tùy tiện ngồi ở trên sô pha, một tay khoác lên phía sau lưng sô pha, một tay vỗ vỗ vị trí bên người, nói:"Ngồi đi."

Chỉ là một tư thế đơn giản và một câu nói bình thường, nhưng khí phách tôn quý vẫn được anh sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn!

Sau khi Lương Thần nói xong với Cảnh Hảo Hảo, tạm dừng trong chốc lát, mãi cho đến khi Lương Thần nhíu mày lại, cô mới kì kèo mè nheo không tình nguyện mở bước chân nhỏ đi về phía anh, đáy lòng cô muốn kháng cự với Lương Thần, nhưng lại sợ hãi cảm xúc mâu thuẫn, sẽ biểu hiện rõ ràng.

Lúc Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên sô pha, khoảng cách với Lương Thần có chút xa, Lương Thần nhíu nhíu mày, vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo đến trong lòng của mình.

Cảnh Hảo Hảo ngốc ở nhà mấy ngày nay, cũng từng tưởng tượng cảnh tượng như vậy, đó chính là khi anh và mình có tiếp xúc da thịt, chính mình nhất định phải kháng cự, khẩn trương.

Lúc cô ở nhà, cũng vụng trộm tưởng tượng, nhưng mỗi một lần đều tưởng tượng không hài lòng.

Hiện tại, lúc Lương Thần thật sự tiếp xúc đến cô, cô phát hiện chính mình lại theo bản năng đã biểu đạt ra loại tâm tình đó.

Thậm chí, cô rất muốn vươn tay, đẩy Lương Thần ra.

Nhưng mà, cô biết, cô không thể... cho nên cô chỉ có thể gắt gao chịu đựng, toàn thân cứng ngắc giống như là một tảng đá.

"Thả lỏng một chút" Giọng nói của Lương Thần, cúi đầu nặng nề, mang theo một chút gợi cảm.

Cảnh Hảo Hảo chỉ rũ mi mắt, không có hé răng.

Lương Thần vươn tay, nâng cằm của cô lên, cô theo bản năng né tránh ra sau, anh liền vươn tay dùng sức xiết chặt, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh mở to của cô giống như nai con hoảng sợ, cười trầm thấp nói: "Sợ hãi đến mức như vậy ư?"

Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, cảm thấy nhịp tim của mình đặc biệt nhanh, cô rõ ràng thấy môi Lương Thần càng ngày càng gần, ngay tại lúc cô nhắm mắt lại, muốn nghiêng đầu qua một bên, giọng nói của anh lại vang lên lần nữa bên tai cô: "Đi vào phòng tắm tắm rửa."

Nói xong, anh liền buông lỏng cô ra, lui cả người ra sau, cầm lấy áo choàng tắm, ném tới trên thân thể của cô.

Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, bắt lấy áo choàng tắm, ngồi ở trên sô pha nhưng không có động.

Lương Thần nhìn cô nhướng mi lên

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhỏ giọng nói: "Tôi...... hôm nay tôi có chút không tiện......"

"Cái gì?" Trong khoảng thời gian ngắn Lương Thần không có hiểu được cô đang nói cái gì, mở miệng hỏi.

"Giữa trưa hôm nay, cái đó của tôi vừa mới đến" Cảnh Hảo Hảo để cho giọng nói của mình lớn thêm một chút, nhưng vẫn biểu hiện ra bộ dáng có chút sợ hãi, có chút không dám nhìn anh nói:"Cho nên cho nên, không có tiện."

Lúc nói đến đây, Cảnh Hảo Hảo ngược lại thật sự có chút không dám nhìn tới Lương Thần.

Thậm chí, cô còn cảm thấy trái tim chính mình cứng lại.

Tay cô nắm thành quyền đầu, không dám thở mạnh lại lặp lại lần nữa: "Là thật, tôi không có lừa anh"

Qua khoảng nửa phút, Lương Thần đột nhiên liền kéo cô đến bên cạnh anh, không hề có dấu hiệu vươn tay, tiến vào trong váy của cô, đụng đến nơi đó quả nhiên rất dày, lót một tầng đồ, lúc này mới chợt rút tay ra, đặt ở bên hông của cô, sau đó chôn đầu ở cổ của cô, không có động tĩnh.

Cả người Lương Thần chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh đổ xuống, không có tưới tắt ngọn lửa trong cơ thể anh, ngược lại càng đốt càng vượng, anh ngửi hương khí sạch sẽ nhàn nhạt trên người Cảnh Hảo Hảo, hít sâu nhiều lần, chẳng những không có áp chế khô nóng khó an trong cơ thể, ngược lại càng thêm cảm thấy cả người chính mình khó chịu giống như sắp nổ tung.

"Sao lúc em gọi điện thoại, không nói sớm cho tôi biết......" Lương Thần không có tính tình tốt rống lên một câu với Cảnh Hảo Hảo, chỉ là lúc rống đến một nửa, anh lại cứng rắn dừng lại.

Rống cô cũng vô dụng, không phải mỗi tháng của phụ nữ đều có vài ngày như vậy ư?

Anh vừa vặn gặp phải, điều này cũng không thể trách cô

Nhưng mà lúc chưa gặp cô, sẽ không cảm thấy khó như vậy chịu, hiện tại thấy cô, ngược lại càng thêm khó chịu, quả thực là cường ngạnh muốn mạng của anh mà.

Lương Thần cảm thấy chính mình còn ở lại nữa, nhất định sẽ không nhịn được, cuối cùng nhìn Cảnh Hảo Hảo liên tục thở ra mấy hơi, liền đẩy Cảnh Hảo Hảo ra, cầm lấy một chìa khóa xe và di động trên bàn bên cạnh, ôm áo khoác đi ra khỏi cửa phòng ngủ

Qua vài phút, Cảnh Hảo Hảo liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng xe khởi động, ngay sau đó toàn bộ trong phòng, liền lâm vào trong một mảnh im lặng.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cô cũng tránh được một kiếp.

......

Đêm nay, Cảnh Hảo Hảo cũng không có rời khỏi biệt thự của Lương Thần.

Bởi vì, cô còn cần tự mình nói cho Lương Thần biết chuyện mình muốn đi trấn nhỏ ở Vân Nam quay phim nửa năm.

Mặc kệ cô là gọi điện thoại thông báo cho anh, hay là cô đi trấn nhỏ Vân Nam mới nói cho anh, anh đều có thể sẽ cảm thấy chính mình là đang cố ý trốn tránh anh.

Cô muốn lừa gạt anh mình đã chia tay với Thẩm Lương Niên, cho nên, cô phải làm đến nhu thuận, đồng thời còn có chút sợ hãi, để cho anh nghĩ đến chính mình không có can đảm chơi tâm nhãn với anh.

Chỉ cần như vậy, anh mới sẽ không tâm tồn khúc mắc với cô, sẽ không tốn quá nhiều tâm tư, cô cũng mới có thể, thuận lợi chạy thoát từ bên người của anh.

......


Lương Thần một thân dục hỏa, không chỗ phát tiết, dứt khoát liền đi "Golden Age".

Lúc Lương Thần tìm kiềm thong dong, đang thoải mái làm spa ở trong "Golden Age".

Làm spa cho anh, là một cô gái rất xinh đẹp, bộ dáng khoảng 23 24, thao tác rất tốt, lực đạo rất đủ.

Nhưng tâm tình cả người Lương Thần vẫn rất khó chịu, thế cho nên xoi mói thợ mát xa kia đến khủng hoảng, suýt nữa khóc ra.

Cuối cùng vẫn là ông chủ "Golden Age" tự mình tới đây, nói xin lỗi Lương Thần, còn thay đổi một thợ mát xa có thâm niên, thậm chí còn cho anh một tấm thẻ không tốn bất kỳ chi phí nào trong một năm.

Từ Dung nằm ở gần đó, vừa hưởng thụ đãi ngộ spa hoàn mỹ, vừa cầm thẻ năm kia ra đánh giá, sau đó nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần nằm ở một bên, nhắm mắt lại, hé ra gương mặt lạnh không nói lời nào, biết đêm nay tâm tình anh không tốt, liền ném tấm thẻ kia sang một bên, mở miệng, nói: "Làm sao vậy? Ai đắc tội cậu, bày ra một bộ dáng bị người nào đó làm nhưng lại làm không thoải mái."

Lương Thần nâng mí mắt lên, thong thả quét một chút.

Từ Dung lập tức khoát tay, sửa lại miệng nói: "Là bày ra một bộ dáng làm người nào đó, nhưng lại không làm được thoải mái."

Lương Thần xoay đầu, nói một câu:"Phiền", sau đó liền lật người, khoát tay, cho thợ mát xa kia rời đi, liền ngẩng đầu, nhìn trần nhà nói một câu: "Phiền!"

"U...... Xem ra giống như là thật sự rất phiền nha......" Từ Dung cũng phất phất tay, để cho thợ mát xa của mình rời đi, sau đó nhìn Lương Thần, hỏi: "Trước kia lúc cậu phiền cũng chưa từng nói ra, lần này liên tục nói hai lần phiền, thật đúng là kỳ quái. Nói đi, rốt cuộc phiền vì chuyện gì, không chừng tớ còn có thể giúp cậu một chút."

Dừng một chút, Từ Dung không đợi Lương Thần nói chuyện, sau đó lại hỏi: "Hẳn sẽ không phải là vì phụ nữ chứ?"

Một câu "Một phụ nữ" vốn đã đến khóe miệng của Lương Thần, bởi vì những lời này của Từ Dung, liền cường ngạnh nuốt trở vào.

"Nha, chẳng lẽ thật sự bị tớ đoán trúng?" Biểu tình của Từ Dung như là phát hiện được đại lục mới, nhìn Lương Thần.

Thần thái Lương Thần có chút mất tự nhiên xoay đầu: "Nói bậy bạ gì đó!"

"A quả nhiên trúng." Thân là từ nhỏ cùng nhau cởi trần làm chuyện xấu đến lớn, Từ Dung hiểu rõ về Lương Thần nhất, biểu tình anh càng mất tự nhiên, càng đại biểu anh là đang khẩu thị tâm phi, sau đó Từ Dung một bộ dáng đắc ý nói: "Cây vạn tuế vạn năm muốn nở hoa rồi"

"Nở ông bác của cậu!" Lương Thần gác đầu lên đầu gối của mình, nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền chuẩn xác không có lầm nện ở trên mặt Từ Dung, Từ Dung gào khóc một tiếng, sau đó liền ghé vào trên giường, thăm dò đầu qua, hỏi:"Là cô gái nhà ai? Có thể để cho thiếu niên thiên tử cách điện của chúng ta động tâm?"

"Động tâm?" Lương Thần cũng không biết chính mình làm sao vậy, đặc biệt mẫn cảm với hai chữ này từ trong miệng Từ Dung, anh câu môi, giống như trào phúng cười cười, sau đó nói:"Đùa gì thể, sao tớ có thể động tâm."

Nói xong, anh liền xoay đầu, giống như là tự mình xác định, dưới đáy lòng, lại yên lặng nói một lần với chính mình: Anh tuyệt đối không hề động tâm.

Từ Dung không có nói cái gì, bởi vì anh ta biết, Lương Thần vui đùa đến mức nào, điểm mấu chốt của anh, nhưng mà đáy lòng của anh ta lại vẫn ha ha nghĩ: Còn nói chính mình không động tâm, đây rõ ràng đã là động tâm, nhưng bộ dáng chính mình lại không thừa nhận

......

Buổi sáng ngày hôm sau, sáng sớm Lương Thần liền lái xe từ "Golden Age" trở về biệt thự.

Người hầu trong biệt thự, đã muốn bắt đầu bận rộn, nhìn thấy anh trở về, lập tức dừng bước chân, hô một tiếng:"Thần thiếu gia."

Lương Thần không có trả lời, chỉ cầm chìa khóa xe, đi vào trong cửa biệt thự, lúc đổi giày, một người hầu nói với anh:"Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư còn ở trên lầu, hai người muốn ăn bữa sáng cùng nhau không?"

"Hảo Hảo còn chưa rời đi?" Lương Thần có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, hỏi lại một câu.

Lúc anh nhìn thấy người hầu gật đầu, trên mặt cũng không có phản ứng gì liền trực tiếp đi về phía thang máy, lên lầu.

Nhập mật mã vào cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vừa rời giường.

Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy anh, thân thể cả người nhẹ nhàng run lên một chút, sau đó lên tiếng, hô một câu: "Lương tổng."

Lương Thần nhíu nhíu mày, liền nâng nâng cằm về phía toilet, nói: "Tự mình đi rửa mặt, đánh răng sạch sẽ, rửa mặt xong rồi, xuống lầu ăn sáng."

Nói xong, Lương Thần liền trực tiếp đi vào phòng thay quần áo trong phòng ngủ.

......

Lúc Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong toilet, Lương Thần đã không còn ở phòng ngủ, cô đi thang máy xuống lầu, lập tức có người hầu mang cô đi đến phòng ăn.

Phòng ăn chiếm diện tích cũng rất lớn, trên bàn cơm dài dành cho mười mấy người đặt đầy đủ loại hoa tươi.

Lương Thần ngồi ở ghế chủ của bàn ăn, ngẩng đầu xem kênh tài chính và kinh tế trên ti vi, trước mặt anh đặt một ly sữa tươi, một dĩa hoa quả, còn có một chén cháo.

Phòng ăn có một mặt tường, là một mảnh cửa sổ, vừa vặn đối diện phía đông, ánh mặt trời sáng sớm, mang theo một chút ánh đỏ, chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nổi bật toàn bộ hình ảnh Lương Thần, như là một bức tác phẩm nghệ thuật.

Người hầu nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi vào, liền kéo ghế ăn bên tay trái Lương Thần ra

Lúc này Lương Thần mới xoay đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, cũng không nói gì liền tiếp tục quay đầu, xem ti vi.

Sau khi Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống, liền đẩy một cái thực đơn lên, hỏi:"Cảnh tiểu thư, cô muốn ăn cái gì."

Cảnh Hảo Hảo nhìn đến thức ăn đầy bàn, có tây phương, cũng có kiểu Trung, nhưng cô lại không có khẩu vị gì, liền mở miệng, nói:"Tùy tiện đi."

"Vậy cô chọn một chút, muốn kiểu Trung, hay là kiểu Tây phương?" Người hầu khách khí tiếp tục hỏi.

Lần này, Cảnh Hảo Hảo còn chưa lên tiếng, Lương Thần ngồi ở bên cạnh ngược lại ánh mắt cũng không rời khỏi ti vi liền mở miệng ra, nói:"Giống như tôi, cho cô ấy thêm một quả trứng gà."

Người hầu nghe nói như thế, hỏi cũng không có hỏi ý kiến của Cảnh Hảo Hảo, liền lập tức lui ra ngoài, trong chốc lát, liền đẩy một chiếc xe thức ăn ra, phía trên đặt thức ăn giống Lương Thần như đúc.

Tư thái Lương Thần ăn cơm rất tao nhã, nhưng tốc độ rất nhanh, lúc anh ăn xong, Cảnh Hảo Hảo mới húp cháo một nửa, anh đã đứng lên, lấy áo khoác tây trang phía sau ghế của mình lên, nói: "Tôi đi công ty trước, nếu em trở về thành phố, liền kêu tài xế trong nhà đưa em đi."

Nói xong, Lương Thần liền đi đến cửa phòng ăn.

Cảnh Hảo Hảo buông thìa trong tay xuống, lên tiếng hô một câu:"Lương tổng......"

Lương Thần dừng chân, quay đầu nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần, đứng lên từ ghế ăn, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh......"

Vừa nói, Cảnh Hảo Hảo vừa cố ý để ngón tay của mình dùng sức nắm chung một chỗ.

Lương Thần quét qua ngón tay mềm mại của cô, bởi vì cô dùng sức, nổi lên một tầng hồng, liền xoay người, lại đi trở về lần nữa, lần nữa để áo khoác tới trên lưng ghế dựa, sau đó ngồi xuống, nói: "Chuyện gì, ngồi xuống vừa ăn, vừa chậm rãi nói."

Cảnh Hảo Hảo nghe lời ngồi xuống, nhưng không có ăn cơm, ánh mắt chỉ nhìn Lương Thần, nói: "Hai ngày nữa tôi muốn đi Vân Nam một chuyến......"

"Bao lâu?"

"Nửa năm......" Cảnh Hảo Hảo chỉ nói hai chữ, trong nháy mắt sắc mặt Lương Thần liền lạnh xuống, tâm Cảnh Hảo Hảo liền hung hăng co rụt lại theo, nâng dũng khí, tiếp tục nói: "Là diễn cho đạo diễn Phương Lộ, tôi đã đáp ứng vào hai tháng trước, qua vài ngày nữa bọn họ muốn chính thức quay phim, tôi phải đi theo tổ phim."

Cảnh Hảo Hảo nói xong, giọng nói liền cố ý chậm lại, thậm chí cô còn cúi đầu xuống dưới.

Cả người thoạt nhìn, giống như là cực kỳ sợ Lương Thần tức giận.

"Lúc đó, tôi còn chưa biết anh, hơn nữa Phương Đạo từng giúp tôi làm việc rất nhiều lần, nhân tình của cô ấy, tôi không thể không trả, cho nên...... Lần này diễn, tôi phải đi......"

"Hảo Hảo, em hẳn sẽ không vì trốn tôi, cố ý kiếm bậy lý do chứ?"

Cảnh Hảo Hảo vội vàng lắc lắc đầu, có chút chột dạ ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, nói: "Không có, tuyệt đối không có...... Không tin anh cứ gọi điện thoại hỏi Phương Đạo."

Cảnh Hảo Hảo nói xong, liền cúi đầu xuống, cô nhìn chằm chằm trong bát cơm, trầm mặc trong chốc lát, giống như lấy lui làm tiến dùng giọng nói rất ủy khuất cầu toàn nói: "Nếu mà, anh không muốn để cho tôi đi, tôi có thể nói với Phương Đạo, tôi không đi......"

Lương Thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Cảnh Hảo Hảo, nhìn bộ dáng co quắp bất an của cô, cũng không biết có phải tối hôm qua cô không có rời đi đã lấy lòng anh, hay là bộ dáng sợ hãi thấp thỏm bây giờ của cô làm cho anh cảm thấy không đành lòng, nói tóm lại, lần đầu tiên cảm giác mình cũng không có không tốt tính như vậy, liền mở miệng nói: "Hảo Hảo, em nói bừa cái gì vậy, sao tôi có thể không cho em quay phim?"

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại ngẩng đầu, đáy mắt nhìn Lương Thần, cố ý chất đầy kinh hỉ sáng rọi: "Có thật không?"

Lương Thần gật gật đầu, liền nâng cổ tay mình lên nhìn nhìn thời gian, nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi công ty, em đi đến Vân Nam liền gọi điện thoại cho tôi......" Vừa nói, Lương Thần như là nhớ tới cái gì, tiếp tục bổ sung: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho nhà sản xuất tổ phim của em, nói cho anh ta mỗi cuối tháng cố định cho em hai ngày nghỉ, đến lúc đó tôi sẽ nói người ta đặt vé máy bay tốt trước cho em, em trực tiếp trở về thành phố Giang Sơn là tốt rồi."

Nói xong, Lương Thần liền đi ra khỏi phòng ăn.

Cảnh Hảo Hảo vẫn nghe được tiếng động cơ vang lên ở bên ngoài nhà, không nhìn thấy, lúc này cô mới thở phào một hơi, cả người lập tức vô lực xụi lơ ở trên ghế ăn, mở tay ra, phát hiện trong lòng bàn tay đều ướt sũng mồ hôi.

Tuy rằng cuối cùng có chút khác với kết quả dự đoán của cô, mỗi tháng cô đều phải trở về thành phố Giang Sơn một lần, nhưng chỉ có hai ngày, cô chỉ cần nhờ progesterone liền có thể tránh được Lương Thần.

Nửa năm, thời gian nửa năm, cô nghĩ, Lương Thần khẳng định sẽ mất đi hứng thú với cô.

......

Bốn ngày sau, Cảnh Hảo Hảo như nguyện bước lên máy bay đi đến Vân Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #wasty