Chương 59+60+61: Có dám cần hay không

Động tác Cảnh Hảo Hảo chuẩn bị trốn về toilet nhất thời liền cứng ngắc tại chỗ.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả người cô không biết là choáng váng, hay là bối rối, lại quên mất sợ hãi, liền đối diện tầm mắt với Lương Thần.

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo, cũng không có hành động gì.

Cảnh Hảo Hảo cũng nhìn Lương Thần, cũng không dám thở mạnh chút nào.

Qua một đoạn thời gian rất dài, Lương Thần liền đột nhiên gian buông thõng tay xuống, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó mở bước chân, đi từng bước về phía Cảnh Hảo Hảo.

Anh đi từng bước về phía Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo liền lui ra sau từng bước, một mực thối lui đến cả người Cảnh Hảo Hảo kề ở trên vách tường toilet, lui không thể lui, Cảnh Hảo Hảo mới bị cưỡng ép ngừng lại.

Bước chân Lương Thần, đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo một bước xa, anh hơi hơi cúi đầu, nhìn xuống Cảnh Hảo Hảo trên cao, ánh mắt nhìn một lúc, sau đó mở miệng:"Hảo Hảo, em không tính nói với tôi một câu, sao hiện tại em lại ở thành phố Giang Sơn?"

Giọng nói của Lương Thần, nghe vững vàng thoải mái trước sau như một.

Nhưng mà, rơi vào trong tai Cảnh Hảo Hảo, lại dọa cô sợ tới mức đầu óc hỗn loạn một mảnh, cô bắt buộc chính mình trấn định lại một chút, nhanh chóng muốn tìm một cái cớ như thế nào để nói với Lương Thần, nhưng giây tiếp theo, Lương Thần lại đột nhiên vươn tay, một phen kéo túi xách của cô ra, sau đó mở ra, lật đến lật tui ở bên trong, lật nửa ngày, cuối cùng lục ra một chiếc nhẫn, còn có một hộp thuốc.

Lương Thần nâng mí mắt lên nhìn lướt qua Cảnh Hảo Hảo, sau đó liền cầm hộp thuốc đó ở trong tay lật xem vài lần, lúc nhìn thấy ba chữ "progesterone", nhíu nhíu mày, liền trực tiếp mở hộp thuốc lấy bản hướng dẫn từ bên trong ra.

Sắc mặt Lương Thần nhìn bản hướng dẫn càng ngày càng khó coi, ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo nghĩ anh sẽ phát hỏa, anh lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô kéo môi, nhẹ nhàng cười cười: "Hảo Hảo, tôi nghĩ em cần cho tôi giải thích tại sao hiện tại em lại ở thành phố Giang Sơn, đồng thời cũng phải nói cho tôi biết tại sao nhẫn đính hôn Thẩm Lương Niên từng tặng cho em vẫn còn ở trên tay em, chẳng lẽ các người còn chưa có chia tay?"

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, lúc phản ứng kịp, lại chợt lắc lắc đầu.

"Em cũng đừng nói với tôi, các người chia tay, nhưng lại giữ nhẫn đính hôn làm kỷ niệm. Hảo Hảo, tôi cũng không phải là đứa nhóc ba tuổi."

Lương Thần dừng một chút, tiếp tục lắc lắc bản hướng dẫn hộp thuốc kia: "Hảo Hảo, tôi vẫn thật sự là đã xem nhẹ em, tôi nói tại sao một lần hai lần đều đúng lúc nguyệt sự của em, hóa ra là ăn đồ chơi này."

Lúc anh nói lời này, ngữ khí cực kỳ thoải mái, nhưng mà, trời biết, đáy lòng anh đã sớm nổi lên lửa giận cuồn cuộn thật lớn.

Trước đó, anh đột nhiên cần đi công tác, luôn luôn bận rộn ở Thượng Hải hơn hai mươi ngày, hôm nay vừa trở về, còn muốn ngày mai rảnh rỗi đặt vé máy bay đi Vân Nam thăm cô, hiện tại khen ngược, cô đang ở ngay thành phố Giang Sơn, nhưng anh lại không biết chút nào!

Nếu không phải người phụ nữ kia nói cho anh biết, Cảnh Hảo Hảo đang ở khách sạn Tứ Quý, sợ rằng chính anh cũng sẽ không biết sẽ bị Cảnh Hảo Hảo lừa bịp bao lâu nữa đây!

Cô nói gì mà đã chia tay với Thẩm Lương Niên...... Hóa ra đều là cô đang lừa gạt chơi đùa...... Cảnh Hảo Hảo, em cũng thật tốt, chiêu lừa dối này, làm cũng thật đủ xinh đẹp!

Lương Thần chính là cảm thấy lửa nơi đáy lòng càng đốt càng vượng, đột nhiên liền bình tĩnh lên tiếng, mở miệng nói: "Hiện tại tôi ngược lại muốn đi hỏi Thẩm Lương Niên một chút, phụ nữ từng bị tôi chạm vào, anh ta còn dám cần hay không!"

Nói xong, Lương Thần liền lạnh lùng chuyển ánh mắt từ trên mặt Cảnh Hảo Hảo đi, sau đó xoay người, cũng không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi toilet.

Hô hấp của Cảnh Hảo Hảo không thoải mái nhìn thân ảnh Lương Thần vài giây, sau đó mới như là phản ứng được cái gì, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo.

Cô không thể để cho anh đi tìm Lương Niên...... Lương Niên còn chưa biết gì...... Anh cứ xông vào như vậy, cả đời này của Lương Niên và cô, liền thật sự không hy vọng nữa rồi......

Hành lang khách sạn Tứ Quý, quẹo trái quẹo phải, Cảnh Hảo Hảo suýt nữa rẽ nhầm khúc cua, đợi đến khi cô đi đến cửa phòng "307", đúng lúc nhìn thấy thân ảnh Lương Thần bước vào "307".

Trong nháy mắt chân Cảnh Hảo Hảo liền mềm nhũn, vẫn là đã muộn một bước...... trong nháy mắt này, Cảnh Hảo Hảo liền cảm thấy thế giới của mình, giống như đều sập xuống.

Cô đứng ở trong hành lang một lúc lâu, đầu óc vẫn là một mảnh đần độn, thẳng đến khi đụng tới cửa "307", Thẩm Lương Niên có vài phần lo lắng đi ra, nhìn chung quanh, lúc nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh giẫm chận tại chỗ liền đi tới: "Hảo Hảo, sao đi lâu như vậy, anh còn nghĩ em đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Cảnh Hảo Hảo quan sát cẩn thận thần thái của Thẩm Lương Niên, phát hiện anh cũng không khác gì lúc trước, nhịn không được nhẹ nhàng túc nhíu mi, chẳng lẽ sau khi Lương Thần đi vào vẫn chưa nói cái gì?

Cảnh Hảo Hảo định thần, miễn cưỡng cười cười với Thẩm Lương Niên.

Thẩm Lương Niên vươn tay, dắt tay cô, vừa lôi kéo cô đi đến 307, vừa nói:"Vừa rồi em chạm mặt với Lương Thần sao?"

Tâm Cảnh Hảo Hảo cả kinh, tâm vất vã mới ổn định lại, liền loạn thành một đoàn.

Cô còn chưa có lên tiếng, tiếp đó Thẩm Lương Niên còn nói: "Lương Thần ở trong phòng bao của chúng ta, nói nghe em nói anh ở trong này, đã lâu không gặp, liền tới đây một chuyến."

Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ có chút quá khẩn trương, tựa như nai con bị kinh hách, trông gà hóa cuốc, cô "ừ" một tiếng với Thẩm Lương Niên, sau đó Thẩm Lương Niên liền đẩy cửa ra, nắm tay cô đi vào.

Cảnh Hảo Hảo vừa bước vào phòng bao, liền nhìn thấy Lương Thần trên bàn có vẻ không hợp nhau, cho dù hiện tại mặt anh mang nụ cười yếu ớt giơ ly rượu lên, nhận khen tặng của người một bàn, nhưng lại vẫn khiến cho người ta có một loại quyết đoán kính sợ ba phần.

Lúc Thẩm Lương Niên nắm Cảnh Hảo Hảo đi đến trước chỗ ngồi, Lương Thần ngẩng đầu, nhìn lướt qua bàn tay nắm giao nhau của hai người, ánh mắt âm trầm, sao đó liền khôi phục lại vẻ tự nhiên, không chút để ý quay đầu, cùng người chạm ly, tư thái tao nhã giơ ly lên, uống một hơi cạn sạch.

Bàn ăn là hình chữ nhật, Cảnh Hảo Hảo vừa vặn ngồi ở đối diện Lương Thần, cô vừa ngẩng đầu lên, liền có thể chạm vào ánh mắt của anh.

Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức không thể cúi đầu, liền nghiêng đầu, nhìn sang nơi khác.

Cố tình, sau khi Thẩm Lương Niên ngồi xuống không lâu, liền cầm lấy chai rượu rót hai ly rượu, một ly đưa cho Cảnh Hảo Hảo, một ly tự mình bưng, nói: "Hảo Hảo, em từng gặp qua Lương tổng vài lần, hiện tại gặp, còn không không hỏi."

Cảnh Hảo Hảo miễn cưỡng tiếp nhận ly rượu, một tay Thẩm Lương Niên liền khoát lên trên vai của cô, một tay giơ ly rượu về phía Lương Thần, nói: "Lương tổng, tôi và Hảo Hảo kính anh một ly."

Cảnh Hảo Hảo nắm ly rượu, qua một lúc vẫn không hề có động tĩnh.

Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai Cảnh Hảo Hảo, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, vội vàng giơ ly rượu lên, lại cúi đầu, không có nhìn Lương Thần.

Dừng một chút, Cảnh Hảo Hảo mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng cong môi lên, nhỏ giọng nói: "Chào Lương tổng."

Lương Thần chỉ bình tĩnh thong dong ngồi ở trên vị trí, nhìn Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo ở trước mặt giơ hai ly rượu lên, không có ý tứ bưng lên chút nào.

Cảnh Hảo Hảo ổn định hô hấp chờ một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, vừa vặn liền nhìn thấy ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm chính mình, cô sợ tới mức xoay đầu đi, lại nhìn thấy thần thái Thẩm Lương Niên nhìn Lương Thần hơi có chút nghi hoặc.

Thẩm Lương Niên thật sự bị phản ứng hiện tại của Lương Thần làm cho có chút buồn bực, anh và Lương Thần xem như có vẻ quen thuộc, cũng thường xuyên xưng anh gọi em, như bây giờ kính rượu, anh ta không tiếp thì thật đúng là lần đầu tiên.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo sợ hãi giây tiếp theo Lương Thần sẽ nói ra cái gì đó, chân của cô lui về sau cũng đã run lên, tim nhảy điên cuồng, như là có thể bởi vì không chịu nổi mà ngừng đập bất cứ lúc nào.

Ngay tại lúc đầu ngón tay Cảnh Hảo Hảo đều sắp run rẩy lên, rốt cục Lương Thần mới mặt không chút thay đổi vươn tay, bưng ly rượu trên bàn lên, nhẹ nhàng giơ giơ, sau đó liền tự uống một hơi cạn sạch.

Lúc Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo uống rượu, giọng nói Lương Thần có chút ôn hoà truyền tới: "Thẩm tổng, vừa rồi tôi cẩn thận quan sát một chút, ngược lại phát hiện anh và Cảnh tiểu thư thoạt nhìn rất xứng đôi."

Một câu như vậy, ngược lại làm cho Thẩm Lương Niên từ từ thả lỏng tâm vì Lương Thần vừa mới chậm chạp không chịu giơ ly rượu lên, anh cười buông ly rượu xuống, nói:"Aizz, Lương tổng, mấy tháng không gặp, anh ngược lại biết tán dương người hơn trước kia nha."

Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, lại nghe ra trào phúng từ trong giọng nói của Lương Thần, thế cho nên động tác cô nuốt rượu dừng một chút, sau đó liền sặc đến chính mình.

Cảnh Hảo Hảo ôm cổ, cúi đầu, đều phun rượu ra, chỉ là cảm giác cổ họng và miệng, đều là cảm giác rượu cồn cháy.

Lương Thần lại nhẹ nhàng cong môi lên, nhìn Thẩm Lương Niên, cười nói: "Thẩm tổng, bạn gái này của anh cũng thật không cho thể diện, uống ly rượu, lại còn phun ra như vậy."

Cảnh Hảo Hảo dừng tiếng ho khan lại, ngẩng đầu nhìn Lương Thần nhẹ giọng nói một câu: "Thực xin lỗi, Lương tổng."

Thẩm Lương Niên vừa đưa cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước suối, vừa rót cho chính mình một ly rượu, nói: "Lương tổng, ly rượu này tôi thay Hảo Hảo kính anh lần nữa."

"Đừng, một ly rượu này của anh, làm sao có thể đánh đồng với một ly rượu của cô ấy?" Ngữ khí Lương Thần nhàn nhạt, nửa nói giỡn nói.

"Phải, ba ly của tôi, ba ly bồi tội với anh thay Hảo Hảo." Thẩm Lương Niên nói xong, liền bưng ly rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.

Lương Thần cũng không khách khí, đợi sau khi anh ta uống xong, liền tiếp tục bưng một ly rượu, rót vào trong ly rượu của Thẩm Lương Niên, đổ tràn đầy, ung dung nhìn Thẩm Lương Niên uống cạn, ngay sau đó lại rót một ly.

Ba ly rượu trắng xuống bụng, Thẩm Lương Niên liền cảm thấy một trận nóng cháy hừng hực, anh buông ly rượu, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, Lương Thần lại rót cho anh một ly rượu, sau đó lại rót đầy cho chính mình, rồi giơ ly rượu lên, nói với Thẩm Lương Niên: "Thẩm tổng, tôi đã rất lây không gặp anh, hôm nay nên uống thêm mấy ly với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #wasty