Chương 71: Có thích con trai cô không?
Cạch.
"Bố mẹ về rồi đây."
Tám giờ tối, bố mẹ của hai anh em Miya đã về đến nhà. Nhưng trời vẫn còn mưa như trút nước, bên ngoài gió thổi lồng lộng như muốn cuốn bay hết tất cả mọi thứ.
Bà Miya mở cửa đi vào trong nhà trước, vừa cởi giày vừa nói, còn ông Miya của bà thì đang đỗ xe ô tô vào trong gara.
"Hửm? Tsumu? Samu?"
Bà Miya cảm thấy kì lạ khi không nghe thấy tiếng đáp lại của hai anh em như mọi ngày. Bà biết cô bé hậu bối của hai đứa đang ở đây và vẫn chưa về được do trời mưa, nhưng không phải là hai anh em đó mải chơi với cô bé đó đến mức quên đáp lại lời của mẹ đấy chứ?
"Tsumu ơi, Samu cưng ơi?"
Bà Miya nhẹ nhàng bước vào phòng khách, sau đó lại đứng hình trước khung cảnh đáng yêu trước mặt.
"Chuyện gì thế?"
Ông Miya thấy bà Miya cứ đứng ở cửa phòng khách cười tủm tỉm thì thắc mắc. Ông nhanh chóng bước lại gần để xem chuyện gì đã xảy ra với hai thằng con trai nhà mình. Và khi ông nhìn thấy khung cảnh trong phòng khách, ông cũng đứng hình.
Một cô gái tóc trắng nằm trên ghế sofa, trong lòng là hai chú mèo con một vàng một xám nhìn rất giống màu tóc của hai anh em Miya. Osamu và Atsumu thì ngồi ở ngay bên dưới, một đứa nắm tay của con bé, một đứa thì đặt tay còn lại của con bé ở bên má mình. Cả ba đều đang ngủ.
Khung cảnh trong phòng khách này trái ngược hoàn toàn với bão giông bên ngoài. Trông bình yên đến lạ.
"Ừm... chúng ta có nên gọi mấy đứa này dậy không?" Ông Miya thì thầm với vợ, không dám nói lớn vì sợ mấy đứa bất chợt tỉnh giấc.
"Có, nhưng từ từ đã." Bà Miya nói rồi hí hửng lấy điện thoại ra khỏi túi xách, "Em phải chụp lại cảnh này đã."
Cặp vợ chồng nhà nọ rón rén đi về phía trước để chụp lại khung cảnh hiếm hoi của hai thằng con nhà mình.
Bà biết là cặp song sinh này có rất nhiều fangirls, cũng biết rằng hai đứa nó chẳng thích một đứa con gái cụ thể nào vì hai đứa nó nói rằng bọn họ rất phiền phức. Vì vậy nên đây là lần đầu tiên bà thấy anh em Miya dẫn một cô bé về nhà.
Lại còn là một cô bé rất dễ thương nữa chứ.
Lại còn mượn đồ của bà để con bé mặc tạm kẻo bị cảm nữa. Osamu nhà bà lớn thật rồi. Trên cương vị một người mẹ, bà cảm thấy rất tự hào. Còn thằng chả Atsumu thì không biết thế nào thôi, khéo sau này lại chịu kiếp chung vợ.
"Em căn hơi lệch rồi kìa, lui sang trái xíu đi."
"Thế này hả?"
"Chút nữa."
"Được chưa vậy?"
"Sang trái thêm xíu nữa đi."
"Sang trái hoài vậy? Mắt anh lệch sang trái à?"
"Hic, anh đang cố giúp em thôi mà..."
Hai vợ chồng có chút tranh cãi về vấn đề canh góc chụp sao cho đẹp, nhưng hai người họ vẫn giữ âm lượng ở mức thấp để tránh một trong ba đứa tỉnh giấc làm bay mất khung cảnh đẹp như tranh vẽ này.
Tách.
"Thôi chết, em quên mất điện thoại nước mình làm quái gì có chức năng tắt flash..."
"..."
Sau khi bà Miya nói ra câu này, bầu không khí bỗng dưng im lặng bất thường. Chỉ còn lại tiếng sấm chớp đùng đùng cùng với tiếng gió rít gào bên ngoài cửa sổ.
"Ưm..."
Aika khẽ nhíu mày, nó cảm thấy có gì đó vừa mới loé lên rồi nhanh chóng vụt tắt cùng với một tiếng "tách". Có ai đó vừa mới chụp ảnh nó sao? Nó ngủ lâu đến mức vậy rồi ư? Chắc là Atsumu và Osamu lại chụp ảnh nó để lát nữa trêu chọc nó đây mà.
Ông bà Miya như nín thở nhìn cô gái đang được anh em Miya nâng niu trên ghế sofa kia động đậy, hình như con bé sắp tỉnh rồi.
"Cơ mà, sao em nhìn cô bé này quen quen."
"..."
Ông Miya câm nín, hết nhìn vợ rồi lại nhìn hai thằng con rồi lại nhìn đến cô bé nằm trên ghế kia. Ông không biết, quen hay không cũng không biết, chỉ biết cô bé này do hai thằng quỷ kia đem về, chấm hết.
Aika từ từ mở mắt, lại thấy không gian im ắng lạ thường.
Nó ngước lên, ngơ ngác nhìn hai vị phụ huynh đang đứng nhìn nó.
"Chào cháu." Những lúc thế này chỉ cần nở một nụ cười tự tin, bà Miya híp mắt cười mở lời trước.
Aika trợn mắt nhìn, tự nhiên tỉnh cả ngủ.
. . .
"Ôi, ra cháu là bé Ai ngày trước sao? Hèn gì khi thằng Samu gửi ảnh cháu cho cô xem cô đã thấy quen quen rồi. Càng lớn càng xinh gái, cô suýt thì không nhận ra cháu đó."
Tình hình là, sau khi cả ba đều tỉnh ngủ thì Aika được một vé ngồi tâm sự tuổi hồng cùng với bà Miya. Ông Miya thì bị đuổi lên phòng rồi, Atsumu ngồi ở chiếc ghế sofa mini ở ngay bên cạnh, còn Osamu thì đi pha trà.
"V-vâng, cũng nhiều năm trôi qua rồi mà. Cháu cũng hơi bất ngờ khi Samu và Tsumu vẫn có thể nhận ra cháu." Aika ngượng ngùng gãi đầu.
Osamu bê hai cốc trà ra và đặt xuống trước mặt mẹ của mình và Aika. Anh không pha nhiều tại vì anh biết Atsumu cũng không uống, mà hiện tại, Atsumu dù đang cầm điện thoại lướt web nhưng tâm trí lại đặt ở phía hai người phụ nữ trong nhà.
"Vậy bây giờ cháu đang ở đâu?"
"Cháu ở nhà ông bà ạ, cách đây hơi xa một xíu thôi." Aika cầm cốc trà lên và nhấp một ngụm.
"Ra vậy, vậy là nhà ông bà của cháu cũng ở Hyogo ha. Thế mà gia đình cháu lại chuyển đi xa quá chừng." bà Miya cười khúc khích, "Cô vẫn nhớ ngày hôm đó nhà cháu đột ngột dọn đi, làm Tsumu và Samu không kịp nói lời từ biệt, hai đứa chúng nó đã buồn tận một tuần đấy."
"Ơ, thế ạ?" Aika ngạc nhiên đưa mắt nhìn hai người kia.
"Mẹ à..." Osamu bất lực, còn Atsumu hai má đã đỏ lên rồi, "Đừng có kể mấy chuyện như thế này chứ..."
Bà Miya làm như không nghe thấy gì, "Bộ đồ của cô vừa chứ? Trông hợp với cháu hơn cô nghĩ."
"Cô cứ tưởng thằng Samu sẽ chọn đại cho cháu một bộ cơ, không ngờ nó lại lựa muốn banh cái tủ đồ của cô để chọn cho cháu một bộ quần áo thoải mái."
Nói đến đây, hai mắt Aika vui vẻ híp lại thành một đường vòng cung, "Vâng, Samu chu đáo lắm ạ."
Atsumu bĩu môi xì một tiếng, ngón tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại.
Chợt, bà Miya nắm lấy tay nó, Aika còn có cảm tưởng rằng hai mắt bà Miya đang sáng lên như sao, "Thế có thích đứa nào trong cặp song sinh này không? Cứ nói đi cô gả cho. Hay cháu thích cả hai? Thích cả hai thì hơi khó, cô sợ bọn nó sẽ tranh nhau mất."
Atsumu sốc đến mức đánh rơi điện thoại, Osamu đang uống nước nghe được câu này của mẹ lập tức bị sặc, hai má Aika đỏ lên, nó ngơ ngác nhìn cô.
"MẸ!!"
Bà Miya cười nắc nẻ, "Ahahaha, cô đùa thôi."
"SAO MẸ LẠI ĐÙA KIỂU NÀY VẬY!?"
Cả Atsumu và Osamu đồng thời đồng thanh hét lên khiến bà Miya cười càng to hơn.
. . .
Không những thích hai thằng con trai cô mà cháu còn thích cả mấy anh khác nữa cơ =))))
Bão ngày 5: 9/1/2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip