6. Đôi mắt (4)
Dù Vu Bân có khuyên thế nào, Vương Nhất Bác cũng không từ bỏ ý định ban đầu, cuối cùng y vẫn cắn răng chấp nhận yêu cầu điên rồ này của cậu.
Vương Nhất Bác gật đầu xem như cảm ơn, sau đó nói với Vu Bân sang phòng Tiêu Chiến nhìn anh một chút.
Cũng may, khi Vương Nhất Bác đến thì trong phòng chỉ có mỗi Tiêu Chiến đang nằm trên giường bệnh, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay anh áp sát vào tay mình, thì ra ấm áp đến như thế. Vậy mà, bao lâu nay cậu lại không biết trân trọng, mà còn nhẫn tâm xem anh như vật vô hình mà bỏ mặc.
Rốt cuộc, cũng có ngày cậu phải trả giá những gì mình nợ anh.
" Tiêu Chiến ! Anh biết không, bao lâu nay em ngốc nghếch đến độ không thèm ngó ngàng đến anh, em xem anh như người vô hình mà mặc kệ, đến cuối cùng em mới nhận ra được tình cảm của anh dành cho em. Nhưng anh à, có lẽ em không xứng đáng với thứ tình cảm cao đẹp đó, cứ xem như em phụ anh vậy "
" Em nợ anh đôi mắt xinh đẹp ngày nào, nợ anh tình cảm cao quý nhất trên thế gian và nợ anh lời hứa hẹn sau này. Xin lỗi anh, có lẽ em sẽ không trả hết cho anh được, chỉ mong cuộc sống sau này của anh được vui vẻ, sau đó quên em đi "
" Anh à ! Hãy để em nhìn anh lần sau cuối nhé "
Vương Nhất Bác nói xong những gì mình nghĩ trong lòng, giọt nước mắt cũng vô thức rơi không ngừng, cậu nắm chặt lấy tay anh hôn lên, rồi lại hôn lên môi anh một cách nhẹ nhàng, cuối cùng luyến tiếc rời đi.
Đêm đó, ca phẫu thuật được tiến hành, dĩ nhiên tỷ lệ thành công là 100%.
Vu Bân cho người chuyển Vương Nhất Bác đến phòng hồi sức, đến gần chiều hôm sau cậu mới tỉnh lại. Nhưng buồn thay, lúc cậu tỉnh lại chỉ toàn là một màu tối đen, không còn nhìn thấy gì cả, thì ra sống trong bóng tối lại khó chịu đến như vậy. Thế mà, Tiêu Chiến bao năm làm bạn với nó, cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác đó.
Khoảng một lúc sau, bên ngoài có người bước vào. Vương Nhất Bác chưa quen với bóng tối, nên chưa thể nhận ra đó là người như thế nào.
" Ai đó?"
" Là em "
Người đó là Yên Yên, cô nghe Vương Nhất Bác phẫu thuật hiến mắt cho Tiêu Chiến liền hoảng hốt, cô không thể tin rằng cậu lại có suy nghĩ đó được.
Cố chấp nhận rằng bản thân cũng yêu Vương Nhất Bác, yêu không thua gì Tiêu Chiến, nhưng có lẽ tình cảm của cô không cao thượng bằng anh, để khiến Vương Nhất Bác phải đánh đổi mà trả lại.
" Yên Yên?"
" Vâng, là em "
" Giữa chúng ta không có gì nữa, em còn đến đây làm gì? Anh hiện tại không còn như lúc trước nữa, với lại dù sao anh cũng là người đã phụ em, nếu muốn mắng muốn đánh gì thì tùy ý em, anh không oán trách "
" Không. Em không trách anh, bởi em đã hiểu được sự lựa chọn của anh từ lúc anh bước ra khỏi lễ đường, người anh chọn là Tiêu Chiến "
" Tiêu Chiến sao? Anh vốn không xứng đáng với anh ấy. Đợi hết hôm nay, anh sẽ sang Mỹ định cư, có lẽ không quay về đây nữa "
" Anh...Anh định một mình ở Mỹ sao? Còn công ty, tài sản ở đây thì sao?"
" Anh đã nhờ Vu Bân chuyển hết cho Tiêu Chiến rồi, anh hiện tại không còn gì cả "
Nghe đến đây, Yên Yên không biết nên buồn hay nên vui đây, Vương Nhất Bác sau ngày đó đã thay đổi rất nhiều, những gì có thể đều trả hết cho Tiêu Chiến.
" À...Em ở lại đây cũng không còn gì, hay em cùng anh sang Mỹ nhé? Có em anh cũng đỡ hơn về việc đi lại, chúng ta không làm vợ chồng được, thì là bạn bè, anh em gì đó cũng tốt "
" Anh sẽ là gánh nặng cho em đấy "
" Không sao. Giữa chúng ta còn xa lạ gì nữa, lúc trước anh thường xuyên giúp đỡ em, hiện tại để em giúp lại anh, đó là lẽ thường mà "
Đúng như lời Vương Nhất Bác nói, sang hôm sau cậu thăm về tình hình của Tiêu Chiến thế nào rồi mới yên tâm rời đi, trước khi đi cậu còn dặn dò Vu Bân che giấu sự thật.
Còn về phần Tiêu Chiến, sau khi anh tỉnh lại thì đã nhìn thấy được ánh sáng, lòng bà Tiêu cũng rất vui mừng.
Tiêu Chiến biết được có người hiến tặng giác mạc cho mình liền muốn đến cảm ơn, nhưng Vu Bân làm sao có thể nói ra đó là của Vương Nhất Bác được.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã ba năm Vương Nhất Bác dường như bốc hơi khỏi thế giới này, không có một tin tức nào về cậu.
Dù cho Tiêu Chiến vẫn chưa biết người hiến tặng đôi mắt đó cho anh là cậu, nhưng anh vẫn luôn muốn đi tìm. Có ngốc mới tin cậu ra đi mà không có một lý do, còn nữa công ty và tài sản đều chuyển hết cho anh, chắc chắn có gì đó mà anh không hề biết.
" Vu Bân, tôi có chuyện muốn hỏi cậu "
Tiêu Chiến sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông rồi liền chạy đến bệnh viện tìm Vu Bân. Suốt ba năm nay, anh xem như là thay thế Vương Nhất Bác tiếp quản tập đoàn, nhưng không có nghĩa là mọi thứ sẽ là của anh.
" Anh muốn hỏi chuyện gì?"
Vu Bân buông bút xuống, nhìn anh. Y là sợ nhất câu hỏi Nhất Bác đang ở đâu? Ba năm rồi, câu hỏi này thật khiến người khác đau đầu.
" Có phải cậu biết Nhất Bác đang ở đâu không? Cậu định che giấu tôi đến bao giờ "
" Câu hỏi này anh đã hỏi tôi không biết bao nhiêu lần rồi? Tôi nói không biết là không biết, hai người không còn nợ nhau nữa thì hãy yên phận mà tìm hạnh phúc của mình đi, sau cứ mãi làm khổ như thế"
Vu Bân có chút nóng nảy mà nói ra hết, y cũng chưa biết bản thân mình bất mãn đến độ mà suýt nữa lỡ lời.
" Ý cậu là sao? Xem như tôi một lần nữa cầu xin cậu đi, thật ra có chuyện gì mà tôi chưa được biết chứ?"
Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Tiêu Chiến, y không thể cứng rắn thêm một giây phút nào nữa.
" Anh bình tĩnh nghe tôi nói đây, thật ra người tặng đôi mắt cho anh là Vương Nhất Bác. Cậu ta nói đã nợ anh quá nhiều, đến lúc phải trả lại cho anh, tất cả những gì cậu ấy nợ đến lúc phải trả lại, chỉ mong anh hạnh phúc và quên cậu ấy đi"
Tiêu Chiến sau khi nghe xong súyt nữa ngất xĩu đến nơi, cũng may Vu Bân đỡ anh kịp thời. Ai đó hãy nói cho anh biết đây không phải là sự thật đi.
" Tại sao? Tại sao cậu lại đồng ý với em ấy chứ? Tại sao? Tại sao vậy hả?"
Đôi mắt vì khóc mà ướt sũng, anh không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Tại sao có nhiều cách mà Vương Nhất Bác không chịu lửa chọn, mà cậu lại lựa chọn tặng ánh sáng của mình cho anh.
" Xin lỗi, đó là ước nguyện của cậu ấy, tôi có nói thế nào vẫn như thế "
" Vậy bây giờ em ấy ở đâu? Cậu mau cho tôi biết đi "
" Tôi cũng không rõ, trước khi cậu ấy đi chỉ nói với tôi rằng sẽ sang Mỹ định cư và sống ở đó luôn, còn chỗ ở cụ thể cậu ấy không nói "
Sau khi nghe xong, Tiêu Chiến không nghĩ ngợi gì nhiều mà tích tốc chạy về nhà sắp xếp đi trong tối hôm đó.
Sau khi Tiêu Chiến đặt chân đến Mỹ, anh cũng không biết nên bắt đầu tìm Vương Nhất Bác từ đâu, bởi thế giới mênh mông rộng lớn, làm sao anh có thể dễ dàng tìm thấy cậu ngày một ngày hai.
Nhưng Tiêu Chiến có lòng tin rằng sẽ sớm tìm thấy Vương Nhất Bác.
Tình yêu là khi con người ta càng cố chấp, thì càng có cơ hội níu giữ. Huống hồ, Vương Nhất Bác là vì anh.
Trước kia, Tiêu Chiến vì Vương Nhất Bác, ngày nay Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến.
Đoạn tình cảm này đến bao giờ mới toàn tâm nắm lấy và yêu nhau đến lúc già đi.
______
Thu đi qua, đông lại đến. Suốt ba tháng trời, Tiêu Chiến bỏ hết công việc để tìm Vương Nhất Bác, nhưng dường như cậu đang cố tình trốn tránh anh thì phải, dù anh ngày nào cũng tận lực đi tìm.
Có lúc, Tiêu Chiến như muốn ngã quỵ xuống nền đất lạnh. Phải chi ngay lúc này có cậu ở cạnh ôm anh thì hay biết mấy.
Trời vào đông, khí lạnh bao trùm cả thành phố. Ánh mắt anh vô hồn nhìn mọi người xung quanh, bổng ánh mắt anh hướng đến một người, là hình bóng quen thuộc, tuy từ khi sáng mắt đến giờ, anh vẫn chưa một lần nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhưng mọi thứ của cậu đã được anh khắc cốt ghi tâm vào trong tâm trí, vì thế không có lý do gì mà quên được. Lại nói, Vu Bân có đưa cho anh hình của cậu, anh hằng ngày đều nhìn cậu qua ảnh, thì làm sao mà không nhớ.
" Nhất Bác ! "
Tiêu Chiến vội chạy giữa dòng người, anh nhanh tay nắm lấy tay người mà anh cho là Vương Nhất Bác, không sai vào đâu được là cậu.
" Xin lỗi, anh nhận làm người rồi "
Phải, người trả lời anh đúng thật là Vương Nhất Bác. Trước khi nhìn thấy Tiêu Chiến, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn mặt mũi nào để nhìn anh nữa hay sao?
Kể ra Vương Nhất Bác cũng còn may mắn, sau khi cậu cùng Yên Yên sang Mỹ, cậu được người chú ruột là bác sĩ khoa ngoại chữa trị. Lúc đầu, Vương Nhất Bác cứ cố chấp không đồng ý, bởi cậu muốn phần nào cảm nhận được hết đau khổ Tiêu Chiến từng gánh chịu, nhưng lời của chú cậu cùng Yên Yên khuyên nhủ, nên cậu mới miễn cưỡng gật đầu. Thời gian sau khi chữa khỏi, Vương Nhất Bác lại tiếp tục cấm đầu vào công việc, mục đích để quên đi hình bóng của Tiêu Chiến trong lòng và quan trọng là cậu sẽ không về lại Trung Quốc nữa, mà không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây.
" Anh không lầm. Em xem, anh còn có ảnh của em, làm sao lầm được "
Tiêu Chiến vừa buồn vừa tuổi, chẳng lẽ cậu lại không muốn nhìn thấy anh hay sao?
" Mắt...mắt của em..."
Vương Nhất Bác xoay mặt né tránh, lời lại như bị đông cứng lại không thể phát ra, cậu nên nói gì đây? Nói là bản thân rất nhớ anh? Hay nói lời xin lỗi?
" Thật tốt "
Tiêu Chiến nước mắt rơi lã chã, vui mừng có, buồn bã cũng có. Hôm nay, nhìn thấy cậu được bình an, thì mọi thứ xem như mãn nguyện lắm rồi.
Nói xong, Tiêu Chiến đưa tay lau nước mắt, sau đó quay lưng đi, nhưng chưa kịp đã bị Vương Nhất Bác nắm lại, rồi ôm trọn vào lòng.
" Đừng đi. Chiến ca, em xin lỗi. Anh biết không, khi nhìn thấy anh mọi thứ xung quanh em tưởng chừng như đóng băng lại, cả một câu hỏi thăm anh em cũng không có can đảm để nói. Có phải em hèn nhát lắm đúng không? "
Tiêu Chiến cảm nhận được hơi ấm từ cậu, hơi ấm mà từ lâu anh mơ ước được một lần, dù chỉ một lần cũng được, nay cuối cùng cũng có thể.
" Anh chưa bao giờ trách em. Em không nợ anh bất cứ thứ gì cả, là anh toàn tâm toàn ý tặng cho em, kể cả mạng sống anh cũng có thể cho em mà không oán trách, chỉ xin em đừng ra đi mà không nói lý do, em có biết như vậy là tàn nhẫn với anh lắm không? Vương Nhất Bác ! Em có biết sau khi anh nghe Vu Bân kể hết mọi chuyện, anh thậm chí vừa giận lại vừa đau lòng, tại sao em có thể quyết định điên rồ như thế? Anh không cho phép em làm tổn thương chính bản thân, cũng như chính anh yêu em mà không hề hối hận "
Vương Nhất Bác nghe xong, lòng đau như cắt. Cậu cúi đầu hôn anh, không suy nghĩ rằng mọi thứ xung quanh, cũng không cần biết anh có chấp nhận, chỉ là hiện tại bản thân đang khao khát có được anh.
Dĩ nhiên, Tiêu Chiến sẽ không phản kháng, suy cho cùng anh đã đợi lâu lắm rồi.
" Nếu vậy, anh có thể cho em một cơ hội để yêu anh không?"
" Với em, bao nhiêu cơ hội anh đều cho em, bởi vì anh biết kiếp này, Tiêu Chiến chỉ yêu mỗi mình Vương Nhất Bác "
______
_HOÀN_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip