Trong giấc mơ có ánh đèn của mùa hè và cá vàng

Tác giả: 八麻薯团

Nguồn: https://bama7777.lofter.com/post/205ad924_2bd4b39bc

Giới thiệu: Hyuga Ningji thỉnh thoảng mơ thấy những điều không nên mơ.

Cảnh báo: OOC, bối cảnh là cuộc gặp gỡ thời thơ ấu của Itachi và Neji, có nhiều thời gian cha con giữa Neiji lúc nhỏ và cha cậu ở phía trước, kết thúc rất đột ngột và dòng ý thức không rõ ràng.Cặp đôi: Uchiha Itachi X Hyuga Neji (Một ít: Sasuke X Hinata)

Khi còn nhỏ, Neji đã từng tham gia một lễ hội ở đền thờ với cha mình. Không có người nào khác từ Tông gia và Phân gia. Mọi người đều đã tách ra sớm. Đây là khoảng thời gian cha con hiếm hoi chỉ có Neiji và cha cậu. Những chiếc đèn lồng tuyệt đẹp được treo trên cao, và bầu trời ban đầu hoàn toàn đen kịt chỉ có những ngôi sao vỡ vụn, đã bị những mũi tên ánh sáng dịu dàng xuyên thủng. Cả con phố sáng rực và lan ra xa.

Lúc đó cậu còn quá nhỏ. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự ở trong một môi trường náo nhiệt như vậy, và cậu không thể không nhìn khung cảnh này bằng đôi mắt tò mò. Trẻ con tự nhiên có ham muốn khám phá mọi thứ mạnh mẽ, và Neiji cũng không ngoại lệ.

Đi trên phố, cha cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu và nhẹ nhàng giữ nó trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay của người lớn rộng và ấm áp, và đã chai sạn dày trong quá trình luyện tập ngày này qua ngày khác. Những người thân cùng huyết thống thường là những người thầy đầu tiên của trẻ con. Neji tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ có đôi tay và sức mạnh mạnh mẽ như cha mình.

Con đường dường như rất dài, và mọi người đến rồi đi. Những đứa trẻ cùng tuổi với Neji chạy qua cậu trong những bộ yukata đủ màu sắc, cười đùa và để lại một chuỗi tiếng cười như tiếng chuông trong trẻo trong không khí. Ánh mắt cậu bắt gặp nhửng góc quần áo rực rỡ của những đứa trẻ, và cậu có thể thấy lưng chúng đuổi theo những người bạn đồng trang lứa khi cậu quay đầu lại.

Neji hướng mắt về phía những quầy hàng ven đường. Cậu không phải là một đứa trẻ có kiến ​​thức nông cạn. Dù thế nào đi nữa, gia tộc Hyuga cũng sẽ không đối xử tệ với cậu, nhưng những thứ dễ thấy hoặc hiếm thấy vào ngày thường giờ đây lại chen chúc nhau, và quá nhiều trò chơi khiến cậu hoa mắt.

Cậu bị thu hút bởi những quầy hàng cá vàng xúc giấy. Những chú cá vàng vung vẩy những chiếc  đuôi của chúng trong hồ vuông và bơi lượn tung tăng. Có vẻ như đây là một trò chơi đòi hỏi khả năng kiểm soát đủ tốt. Nếu không cẩn thận, lưới giấy sẽ bị rách. Neji thấy có người thở dài vì lưới giấy bị rách. Chú cá vàng nhỏ rơi khỏi lưới lắc đuôi và lấy lại được tự do.

Cá vàng có được tự do không?

Neji đột nhiên nghĩ đến câu hỏi này. Cậu bị mắc kẹt trong một thế giới nhỏ bé, với một phạm vi hoạt động cố định, được bao quanh bởi những người bạn đồng hành, chờ đợi bị bắt, rồi phải đối mặt với một số phận không xác định...

"Neji?"

Cậu quay đầu lại, cha cậu gọi tên cậu và nhẹ nhàng kéo tay nhỏ bé của Neji. Đến một lúc nào đó, cha cậu dẫn cậu đến quầy bán kẹo táo và hỏi cậu có muốn mua một cái không.Thực ra Neji không thích đồ ngọt lắm, nhưng cậu vẫn gật đầu. Thế là bố bế cậu lên và để cậu tự chọn.

Đó là một viên kẹo táo có lớp vỏ đường quá dày. Quá nhiều đường đã bọc từng lớp táo lại, gần như có màu đỏ sẫm.

Bố cậu đặt cậu xuống và lấy tiền từ túi ra để thanh toán. Neji tốn chút công sức để cắn lớp kẹo bên ngoài. Lớp vỏ kẹo đỏ sẫm vỡ ra thành nhiều đường trắng từ các vết nứt, và những mảnh nhỏ dính vào khóe miệng Neji. Vị ngọt quá mức lan tỏa trong miệng cậu. Cậu thực sự không thích kẹo đến vậy. Quả táo còn tươi, nhưng hơi chua so với kẹo ngọt.

Một lớn và một nhỏ lại tiếp tục tiến về phía trước. Neji cố ngẩng đầu lên nhưng không thể nhìn thấy vai bố mình. Cậu đưa viên kẹo táo lên cao. Hizashi hơi sửng sốt một lúc, rồi cắn một miếng tượng trưng. Neji luôn nghĩ rằng bố mình là một người dịu dàng, đặc biệt là khi ông cười.

Neji mỉm cười, đôi má nhuộm một màu đỏ tươi vui vẻ. Trong một khoảnh khắc, cậu gần như quên mất chiếc băng quấn quanh trán và đôi mắt sáng đặc biệt của gia đình mình.

Nhưng con đường luôn có hồi kết.

Xung quanh trời đã tối, và chỉ có một vài chiếc đèn lồng xung quanh ngã tư. So với con đường ở hội chợ đền thờ, có thể nói là vắng vẻ. Lúc này, người cha dừng lại và nhẹ nhàng buông tay Neji ra, quay lại và bảo cậu đợi một lúc. Với một sự kháng cự kỳ lạ trong lòng, đứa trẻ ngẩng đầu lên và hỏi cha mình rằng anh có thể đưa mình đi cùng không.

Khuôn mặt của người cha được chiếu sáng một phần bởi ánh sáng mờ ảo, và phần còn lại ẩn trong bóng tối, vì vậy Neji không thể nhìn rõ. Người cha lắc đầu và vỗ đầu Neji.

Hyuga Neji chưa bao giờ là một đứa trẻ bướng bỉnh.

Cậu ngoan ngoãn ngồi dưới ánh đèn và chờ đợi, nhưng lại không có tâm trạng để cắn thêm một miếng kẹo táo nào, cậu chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.

Đứa trẻ không quen với sự cô đơn và hoang vắng như vậy.

Đèn trước nhà rất sáng, tiếng cười nói vui vẻ, giống như cảnh tượng bí ẩn ấm áp và tươi sáng thỉnh thoảng xuất hiện như thế giới trong truyện. Tiếng chuông đột nhiên vang lên bên tai, rất nhẹ, Neji cảnh giác ngẩng đầu lên. Người đến không hề che giấu hơi thở, chỉ đứng trước mặt cậu, đeo chiếc mặt nạ cáo đỏ trắng chỉ che được nửa khuôn mặt, mái tóc đen mượt được buộc cao và phủ sau bộ yukata màu xanh navy.

Người kia trông lớn hơn cậu vài tuổi, cao hơn cậu, là một đứa trẻ to xác.

"Xin chào."

"Sao em lại ở đây?"

Anh cúi xuống, gương mặt gần với Neji.

Neji cảm thấy hơi bối rối, cậu chưa từng tiếp xúc với trẻ con ở bên ngoài, nhưng vì phép lịch sự, cậu vẫn trả lời anh.

"Em đang đợi cha."

"Vậy là em không bị lạc."

"Không."

Neji hy vọng rằng anh ta sẽ rời đi sau khi trả lời câu hỏi, cậu đã được dạy là không được thả lỏng cảnh giác với bất kỳ người lạ nào.

"Em có phải là con cháu của gia tộc Hyuga không?"

Thật không may, người kia không như Neji suy nghĩ mà ngồi ở một chỗ cách xa Neji.

Neji không ngạc nhiên trước lời nói của anh ta. Đôi mắt của gia tộc Hyuga là biểu tượng đặc trưng nhất của gia tộc, rất nhạt và nhợt nhạt đến nỗi gần như khó có thể tìm được tiêu điểm của đôi mắt.

Lần này, cậu chọn cách im lặng.

Người kia không tỏ ra có dấu hiệu bị xúc phạm bởi sự im lặng của cậu, nhưng không có ý định rời đi, chỉ ngồi đó, không làm gì cả.

"... Anh đang đợi ai à?"

Sự im lặng kỳ lạ khiến Neji cảm thấy không thoải mái, và cậu không thể không hỏi.

"Anh đang theo dõi em trai anh."

Đứa trẻ lớn hơn giơ tay và chỉ vào nơi một nhóm trẻ em đang tụ tập. Neji nhìn thấy có một cậu bé cũng có mái tóc đen giống vậy.

"Anh không ở cùng cậu ấy." Neji chỉ ra.

"Sasuke cũng trạc tuổi em, có thể nhỏ hơn một chút, và em ấy đang học cách tự vui chơi. Anh sẽ ngồi đây và trông chừng sự an toàn của em ấy, còn bố mẹ thì ở quanh em ấy."

Anh quay đầu nhìn Neji đang cầm kẹo táo.

"Nếu em không ăn hết nhanh, nó sẽ tan chảy mất."

Neji chớp mắt và mắt cậu nhìn vào khuôn mặt của người kia. Ngay cả qua lớp mặt nạ, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của anh.

Đứa trẻ tên Sasuke đang bước về phía họ, với nụ cười trên môi, gọi anh trai mình và giơ chong chóng trên tay về phía Itachi. Phía sau cậu ấy là hai người trông giống như một cặp đôi.

Một gia đình trọn vẹn, ấm áp và hạnh phúc.

Neji cảm thấy một cơn ớn lạnh lạ lùng trên đầu ngón tay.

Đứa trẻ chạy về phía họ, má trắng mềm mại ửng đỏ, nghịch một chiếc chong chóng nhỏ. Cậu nhận thấy Neji bên cạnh anh trai mình, đôi mắt đen của cậu tràn ngập sự tò mò rõ ràng nhất. Vì đối phương không có ý xấu nên Neji đành chịu. Sau khi quan sát, Sasuke mỉm cười như thể đã đi đến kết luận.

"Anh ơi! Em vừa gặp một cô bé có đôi mắt như thế này ở đó."

"Cô ấy có mái tóc ngắn và khuôn mặt đỏ, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy."

"Em đã mua cho cô ấy một chiếc chong chóng."

Một chút tự hào hiện lên trên khuôn mặt đứa trẻ, và cậu bé tự tin chờ đợi, biết rằng hành vi thân thiện của mình sẽ được cha mẹ khen ngợi.

Neji nghĩ đến Hinata qua lời mô tả của cậu ấy.

Cậu bé mất tập trung một lúc, và đứa trẻ lớn hơn đã đứng dậy, bím tóc đung đưa theo một vòng cung nhỏ theo chuyển động của anh. Anh giơ tay tháo chiếc mặt nạ cáo mà Neji nghĩ rằng anh ấy sẽ luôn đeo để giữ sự bí ẩn, và nghiêng nó bên cạnh đầu, với những chiếc chuông treo trên mái tóc đen của mình.

Đó là một đôi mắt đẹp như bầu trời đêm.

Có hai nếp nhăn nông dưới mắt, tạo nên một khí chất độc đáo. Điều đó cũng giúp phân biệt anh ấy với những người anh em của mình dễ dàng hơn, dù sao thì họ trông rất giống nhau.

"Anh là Uchiha Itachi."

Anh ta giới thiệu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu trăng của Neji, và hỏi trước khi rời đi:

"Tên của em là gì."

Tên là...

"Ne——"

Âm thanh của từ đó đọng lại trên đầu lưỡi.

Trước khi mũi tên rời khỏi cung, Neji đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ của mình trước.

Môi và lưỡi của cậu dường như đang chuẩn bị thốt ra từ đó. Căn phòng tối om, cậu mở mắt và nhìn chằm chằm vào trần nhà, và cảm thấy hơi lạnh trên cổ do mồ hôi lạnh làm ướt cổ áo. Đầu ngón tay cậu vẫn lạnh, và đôi mắt đen trong giấc mơ trở thành bóng ma, xoắn lại tạo thành bầu trời đỏ như máu.

Hyuga Neji hiếm khi mắc lỗi, và việc nói tên Uchiha Itachi chắc chắn không phải là lỗi duy nhất, lớn nhất và khó quên nhất.

Nhưng đó thực sự là điều xuất hiện nhiều nhất trong giấc mơ của cậu. Cho dù giấc mơ có kết thúc đột ngột bao nhiêu lần, nó cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì trong hiện thực. Cậu không nên mơ về điều đó. Cậu biết điều mà cậu đang phủ nhận trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip