[Nhiều CP] Liên minh BE (4)
Đồng hồ báo thức chết tiệt đột nhiên vang lên, Viên Nhất Kỳ luống cuống tắt nó đi, may mà không đánh thức người đang ngủ say kia. Em rón rén xuống giường, sau đó lặng lẽ đẩy cửa rời đi, tất cả mọi hành động đều liền mạch lưu loát, không nghĩ Trương Hân với Hứa Dương Ngọc Trác đều nhất thanh nhị sở, hài lòng gật đầu, quả nhiên rất biết hành động.
Thẩm Mộng dao một đêm này ngủ đến yên ổn, tỉnh dậy nhìn thấy ly nước trên bàn cho nàng biết tất cả sự việc tối qua đều không phải là mơ, là thật sự tồn tại, nàng nép người vào trong vòng tay của Viên Nhất Kỳ, có thể cảm nhận được tiếng hít thở của em, có thể cảm nhận được hơi ấm của em.
Giống như trở về ngày trước vậy.
"Hắt xì...." Thẩm Mộng Dao không biết mình có bị cảm hay không, đến trưa đã hắt xì không dưới 20 cái, lục tung cả tủ tìm thuốc uống rồi lại nhận ra ngăn tủ trống không.
Đúng, người kia đi rồi, Thẩm Mộng Dao đã tỉ mỉ chăm sóc bản thân như vậy đấy.
"Buổi ghi hình tối hôm nay cũng xong rồi, tất cả mọi người hảo hảo nghỉ ngơi đi" Đạo diễn chỉ đạo mọi người thu thập đạo cụ.
Lục Đình luôn cảm thấy hôm nay Lý Nghệ Đồng rất lạ, liên tục uống nước, hết chai này rồi lại đến chai khác, Lục Đình đẩy chai nước của mình đến trước mặt nàng: "Chị uống không nổi", nói xong liền bỏ chạy đến WC.
Mắt trái không biết tại sao lại giật liên hồi, hẳn là sẽ có chuyện tốt phát sinh đi, Lục Đình là nghĩ như vậy đấy.
Đầu óc trống rỗng được một hồi thì đột nhiên bị ép vào vách tường.
Là Phùng Tân Đóa.
Từ sau lần say rượu kia, Lục Đình đều trốn tránh Phùng Tân Đóa, có thể không cần nhìn nhau thì kiên quyết không nhìn, so với người lạ còn xa lạ hơn, làm Phùng Tân Đóa là người theo "phái hành động" tự nhiên liền kiềm chế không được.
"Tại sao lại không cần tớ nữa?"
"A.....A" Câu trả lời ấp úng đủ để chứng minh sự bối rối của Lục Đình, nhìn người trước mặt bày vẻ uỷ khuất, thật giống như bản thân cô đã làm sai gì đó, có chút tay chân luống cuống, là nên thuận theo tâm ý ôm lấy nàng, hay vẫn là trái lại với tâm ý mà nhẫn tâm cự tuyệt đây?
Cô không thể lạnh lùng như Hoàng Đình Đình cũng không thể chủ động như Lý Nghệ Đồng.
Tình yêu thật sự là một chuyến phiêu lưu lớn.
...........
"Khoan đã, tớ đường đường là đại ca sao lại để bị ép như vậy được", Lục Đình xoay người một cái áp Phùng Tân Đóa lên tường, "Như vậy mới đúng"
Cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Phùng Tân Đóa, ôm nàng vào lòng: "Thực sự không có cách nào giữ được cậu"
Đại ca của Gia Hưng lộ không sợ trời không sợ đất, lại bị một mình nữ nhân tên Phùng Tân Đóa ăn sạch sẽ.
Lý Nghệ Đồng cùng Hoàng Đình Đình đang ở cửa nhìn lén cười khúc khích đầy ngọt ngào, yêu hận tình thù trước kia lúc này như tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm giác thích thú khi ăn đường.
Đường Lỵ Giai livestream, Tả Tịnh Viện dùng tài khoản cá nhân vào xem đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Lỵ Giai: "Chỉ có Lưu Lực Phi mới có thể giúp tớ, có chị ấy là đủ rồi."
??????
Bình luận tất cả đều là kdl Giai Phi kdl
Tả Tịnh Viện nhíu mày, đạn mạc trôi rất nhanh, Tả Tịnh Viện đều có chút nhìn không rõ, bất quá đa phần nội dung đều là đẩy Giai Phi.
"Mọi người nhắn nhanh quá a, tớ nhìn không rõ, bye bye lần sau gặp" Đường Lỵ Giai ngọt ngào mỉm cười vẫy tay, Tả Tịnh Viện quăng điện thoại qua một bên, ngã người xuống giường.
"Chị không phải trẻ con ngây thơ a" Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh phát ra một tiếng cười nhạo.
Tả Tịnh Viện thuận tay ném một cái gối về phía em: "Không giống người nào đó đêm hôm khuya khoắt lại đến phòng của bạn gái cũ."
????Nói không nên lời
Viên Nhất Kỳ cũng không cam chịu yếu thế: "Ít ra còn ôm được mỹ nhân, không giống người đó đơn phương mà tương tư."
"Kỳ Kỳ đệ đệ, em đừng quên muốn xin nghỉ phép phải tìm đội trưởng, nhảy không được phải tìm đội trưởng, gặp áp lực phải tìm đội trưởng, không vui cũng phải tìm đội trưởng a" Tả Tịnh Viện bày một bộ dáng khinh bỉ.
????Lần thứ hai nói không nên lời
"Trừ Tịch, mau tránh ra" Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng đẩy Trừ Tịch ra, chẳng lẽ là bị dị ứng với lông mèo sao? Này cũng không thể được a.
"Hắt xì......", nhìn thấy một đống giấy trên mặt đất, Thẩm Mộng Dao cũng không biết bản thân đến tột cùng là đã dùng bao nhiêu tờ.
"Meo" Tiểu Trừ Tịch bị đẩy qua một bên rũ tai rời đi.
Ngủ một giấc thì tốt rồi, nhìn thấy pin còn lại 10%, Thẩm Mộng Dao mới sạc pin cho điện thoại, đặt đồng hồ báo thức cho công diễn buổi chiều xong liền tiến vào mộng đẹp.
Trừ Tịch nhẹ nhàng nhảy lên giường, nhìn chiếc điện thoại đang sạc pin, sau đó như trả thù mà đi đến kéo cục sạc xuống, đại công cáo thành xong, Trừ Tịch cứ vậy mà yên tĩnh nằm trên đất.
"Tớ cũng gọi không được" Trương Hân cầm điện thoại ở sau sân khấu gấp đến đi loanh quanh, gọi cho Thẩm Mộng Dao vô số lần, đều là tắt máy, vài người ở phía sau sân khấu cũng gấp đến như kiến bò trên chảo.
"Nói dối giúp tớ với đội trưởng, tớ đi tìm Dao Dao" Hứa Dương Ngọc Trác nói xong liền rời đi.
Đội trưởng cũng không có ở đây thì xin phép ai a...
Hứa Dương Ngọc Trác dùng tốc độ mà đến bản thân cũng không tin được đến cửa phòng 336, đẩy cửa vào ngập ngừng gọi Dao Dao nhưng cũng không ai đáp lại, chậm rãi bước vào trong, nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đang ngủ say trên giường, Hứa Dương Ngọc Trác thở phào nhẹ nhõm.
"Dao Dao" Hứa Dương Ngọc Trác lay nhẹ Thẩm Mộng Dao, cũng không thể ngủ sâu đến như vậy được a. Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy có gì đó không ổn liền sờ trán Thẩm Mộng Dao.
"Nóng quá", Hứa Dương Ngọc Trác hiểu Thẩm Mộng Dao không có thuốc, liền quay lại phòng mình lúc tung một trận mới tìm được thuốc hạ sốt.
Sau khi chuẩn bị thuốc hạ sốt xong liền cẩn thận cho Thẩm Mộng Dao uống.
"Đúng là không biết chăm sóc bản thân"
Hứa Dương Ngọc Trác ngồi bên giường dùng cái đầu thông minh của mình nghĩ đi nghĩ lại, một người thân thể đang khỏe mạnh sao có thể đột nhiên mà phát sốt được, nghĩ một hồi liền rút ra một cái kết luận: Nhất định có liên quan đến Viên Nhất Kỳ.
Sau khi phó thác Thẩm Mộng Dao cho Châu Thi Vũ xong nàng liền chạy đến nhà hát.
May mà công diễn còn chưa bắt đầu, Hứa Dương Ngọc Trác chống tay lên tường thở hổn hển, ánh mắt sắc bén không quên nhìn về phía Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất kỳ không biết gì chỉ có thể nuốt nước bọt, run rẩy.
Đến lúc công diễn, Viên Nhất Kỳ bị nhìn đến kinh hồn phách tán, nhảy cũng nhìn, MC cũng nhìn.......khiến em nghĩ bản thân đã phạm phải một tội động trời nào đó, cả công diễn đều không yên lòng.
"Em, đến đây" Hứa Dương Ngọc Trác lấy tay chỉ Viên Nhất Kỳ.
Cái nên đến rồi cũng sẽ đến, xem ra là trốn không thoát rồi.
Viên Nhất Kỳ như một con cừu non chờ bị làm thịt đi theo sau Hứa Dương Ngọc Trác.
Tay chống lên hông đối diện với Viên Nhất Kỳ, tóc rối bù sao lại giống bộ dáng của một kẻ đi đòi nợ thế này?
"Đệ đệ, chị phải hảo hảo giáo dục em"
"A" Viên Nhất Kỳ đau đầu nhíu mày.
"Làm người ta phát sốt rồi cũng không quản a"
Viên Nhất Kỳ tỉ mỉ đem những lời này nghiền ngẫm lại mấy lần, hít một ngụm khí: "Haiz" không ngờ vị tỷ tỷ này lại hiểu lầm mình, chuyện tối qua thế nhưng lại bị nàng biết.
"Khoan đã, sao chị biết được vậy?" như thế thật tốt, Hứa Dương Ngọc Trác từ chủ động lại bị biến thành bị động, nói đều có chút ấp úng: "Cái này.....em không cần phải biết"
Cứ thế hai người dùng mắt mà "động thủ", giằng co với nhau một phút đồng hồ, Viên Nhất Kỳ mới chú ý đến một câu cuối cùng của Hứa Dương Ngọc Trác: Thẩm Mộng Dao phát sốt.
"Không chơi với chị nữa, em đi trước đây" dứt lời liền nghênh ngang rời khỏi nhà hát, chỉ để lại Hứa Dương Ngọc Trác dậm chân tức giận.
Sự việc của Lý Nghệ Đồng chiếm cứ hạng nhất nhiệt sưu mấy ngày, hôm nay cũng đã có thể tụt hạng. Lý Nghệ Đồng trên đường đến công ty đều tựa đầu vào cửa kính, tuyết trên đường có chút kết thành băng, xe đi rất chậm, Lý Nghệ Đồng cứ như vậy không nói một lời nào, người đại diện vừa gọi điện thoại, nàng ít nhiều cũng nghe lén được một chút, công ty của Hoàng Đình Đình đã an bài cho nàng đi đến nước Anh vào tháng tới.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy con đường đến công ty xa như vậy, nàng có nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình cùng Hoàng Đình Đình, hoặc là hoà hảo hoặc là cả đời đều không liên quan gì đến nhau nữa.......nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ đến kết cục qua loa như vậy.
"Người kia nhất định sẽ vì tránh mình mà rời đi" Lý Nghệ Đồng cười khổ.
Nàng nghĩ Hoàng Đình Đình sẽ nổi giận vì bài viết weibo mà đến gặp mình, nhưng cuối cùng lạnh lùng không quan tâm là đáng sợ nhất.
Người đại diện lắc đầu: "Quyền lựa chọn nằm trong tay nàng, chị không nói được gì cả", giờ phút này Lý Nghệ Đồng bên cạnh nàng đã hoàn toàn không còn giống thiếu niên nhiệt huyết trên sân khấu Tổng Tuyển năm đó nữa, lại càng giống một chú nai con bị thương hơn.
"Chị chưa từng thấy qua em như hiện tại"
Lý Nghệ Đồng cũng hiểu được bản thân hiện tại là đang nằm trong tay Hoàng Đình Đình.
"Quay về trung tâm đi"
Quản lý gật đầu đồng ý, nàng đau lòng nhìn Lý Nghệ Đồng.
Trở về trung tâm, nàng gục đầu trong lòng ngực của Na tỷ, tất cả uỷ khuất dồn nén đều bùng nổ, lần đầu tiên hơn 20 năm, Lý Nghệ Đồng khóc đến nghẹn ngào như vậy, trong phòng chỉ còn vang vọng tiếng khóc của Lý Nghệ Đồng.
Mọi người đều biết hiệu quả cách âm của trung đều là cực kì kém, Viên Nhất Kỳ đi ngang thiếu chút nữa là bị dọa ngất.
"Ngủ một giấc đi, dậy rồi mọi thứ rồi sẽ tốt hơn" Vạn Lệ Na nhẹ nhàng xoa đầu an ủi Lý Nghệ Đồng.
Đứng trước cửa phòng 336, Viên Nhất Kỳ hít sâu vài cái, hảo hảo chỉnh lại quần áo, không biết còn nghĩ em là đi tham gia hội nghị quan trọng gì đó.
"Xoạch" cửa mở, cái mở cửa này của Châu Thi Vũ suýt làm doạ chết Viên Nhất Kỳ, còn thiếu nữa là ngã xuống, muốn mở miệng nói gì đó rồi lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng, Châu Thi Vũ ánh mắt ý vị thâm trường, nói với Viên Nhất Kỳ: "Chị hiểu, chị hiểu", kéo Vương Dịch vừa về rời đi.
Gì cũng chưa nói sao có thể đã hiểu?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip